Phi Nô sờ trán Hoa Nhi, thấy nóng bừng bừng, lập tức lo lắng: "Muội sốt rồi, ta cõng muội về." Hắn ngồi xổm xuống, kéo nàng nằm lên lưng. Hoa Nhi không còn sức giãy giụa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bàn tay bị chặt đứt kia. Có người đã định giết nàng diệt khẩu, vậy người đã cứu nàng thì sao?
Phi Nô cõng nàng trên lưng, mồ hôi ướt đẫm cổ hắn. Hoa Nhi tỉnh táo lại một chút, vỗ vai hắn: "Thả ta xuống, chúng ta quay lại xem, nếu không sau này ta chết thế nào cũng không biết."
"Muội bị mê sảng rồi, về nhà để bà Tôn gọi hồn lại cho muội!"
Phi Nô bước nhanh hơn, mặc cho nàng vùng vẫy, vẫn không chịu thả nàng xuống. Hoa Nhi không còn cố chấp nữa, nằm úp sấp trên lưng hắn, mơ màng cho đến khi được đưa vào nhà.
Bà Tôn thay quần áo và lau rửa cho nàng. Nhìn thấy vết máu trên cổ nàng, bà nhận ra rằng những gì nàng đang nói không phải là lời nói nhảm, mà đang thực sự bị người ta nhắm tới.
Hoa Nhi nửa tỉnh nửa mê, níu tay bà Tôn, khóc nức nở, có chút ủy khuất: "Con suýt nữa thì không được gặp bà."
Hoa Nhi cũng rất sợ hãi, bà Tôn thường khuyên nàng đừng xen vào chuyện bao đồng. Nàng không xen vào chuyện bao đồng, nhưng chuyện bao đồng lại tự tìm đến nàng. Nàng không thể tránh được, cứ thế trở thành cá nằm trên thớt của người khác. Nếu không có người "ra tay cứu giúp", e rằng lúc này thi thể nàng đã cứng đờ rồi.
Nàng ngồi dậy, tóc xõa tung, nhờ bà Tôn tìm cho mình một cây kim. Tiên sinh kể chuyện trong quán trà đã từng kể rằng trên giang hồ có người sở hữu một bí thuật độc môn, có thể giết người chỉ bằng một cây kim. Nên nàng muốn mài giũa thật kỹ, dù sao cũng không thể cứ thế bị giết. Nàng đòi kim xong lại đòi đũa, nói là mài nhọn đầu để chọc thẳng vào cổ người, một nhát chết ngay; tệ hơn nữa thì gói một ít tro cây, gặp kẻ xấu thì tung ra làm mù mắt hắn để nhân cơ hội bỏ chạy thoát thân. Thực sự là nàng đã bị dọa đến ngốc rồi.
Bà Tôn khó khăn lắm mới dỗ được Hoa Nhi ngủ, đặt một cái bát nhỏ lên đầu nàng để gọi hồn: "Hoa Nhi, về nhà đi, về nhà đi! Yêu ma quỷ quái đừng cản đường, cháu gái ta muốn về nhà!" Sau khi bà Tôn gọi vài tiếng, Hoa Nhi mới trở mình mơ hồ đáp một tiếng: "Về rồi, về rồi." Nàng kéo chăn trùm kín đầu, mồ hôi nhễ nhại bên cạnh lò than nóng hổi.
Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn. Nàng uống một ngụm nước cháo rồi đi ra ngoài. Đẩy cánh cửa gỗ kêu "kẽo kẹt", nàng thấy Phi Nô và Triệu Diệp đang đi đi lại lại trước cửa. Thấy nàng đi ra, họ thở phào nhẹ nhõm. Phi Nô bước lên sờ trán nàng: "Hết sốt chưa?"
"Hết rồi, hết rồi." Hoa Nhi lau một vệt nước mũi trong vắt dưới mũi, nói với họ: "Cổ vẫn còn đau. Ta nghĩ cứ thế này không ổn, nhỡ liên lụy đến bà nội Tôn thì sao?"
"Vậy muội muốn làm gì?"
"Đêm qua có người muốn giết ta, nhưng lại có người cứu ta. Cứ cho là người cứu ta là người tốt đi. Ta cần biết vì sao họ lại cứu ta."
"Tìm người đó ở đâu?" Phi Nô hỏi.
"Ta có thể tìm thấy hắn. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Có người giết ta lại trùng hợp có người cứu ta? Tám phần là theo dõi ta. Hoặc là giữa họ có ân oán gì đó, tối nay ta sẽ dụ người đó ra, trước tiên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."
"Chuyện đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác." Triệu Diệp trầm ngâm một lúc rồi tiến lại gần hai người. Hắn hiếm khi đồng ý mạo hiểm, ba người nhất trí, sau đó gọi mọi người ra ngoài đi làm việc.
Công việc hôm nay của bọn họ là làm chạy vặt trong buổi yến tiệc của Vương lão gia ở phía đông thành. Gia đình họ Vương đã làm quan đến tứ phẩm trong triều đình, quan tứ phẩm ở kinh thành vẫn có danh tiếng, huống hồ ở thành Yên Châu núi cao hoàng đế xa này. Các quan chức quý tộc đương nhiên phải có mặt, gia đình họ Vương để giữ thể diện, cũng tìm một số gia nhân lanh lợi từ bên ngoài.
Hoa Nhi dùng dây gai buộc chặt chiếc áo khoác giấy mỏng manh (*), khom lưng dưới tuyết dày. Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, trời càng lúc càng lạnh. Người đi đường ai nấy đều giống nàng, đa số mặc quần áo vá víu, rụt đầu, tay đút vào ống tay áo. Có lẽ vì quá lạnh nên không ai muốn mở miệng nói chuyện. Một cỗ xe ngựa đang đến gần, người đánh xe rung chuông: "Tránh đường, tránh đường." Mọi người dựa vào tường, nhìn cỗ xe ngựa nạm ngọc kia lướt qua.
(*) áo khoác giấy: Trong chương 17, tác giả có giải thích chiếc áo khoác đó là một chiếc áo làm từ vỏ cây dâu tằm. Đầu xuân, hoa liễu đuôi sóc bay phấp phới trên trời, bà Tôn thường gom chúng lại nhét vào áo khoác của Hoa Nhi để tăng khả năng giữ ấm.
"Cỗ xe của Bạch gia." có người nói. Trong thành này, chỉ có năm gia tộc có khí phách như vậy: bốn nhà quan lại và một thương nhân. Cỗ xe của quan lại treo cờ đỏ thắm, còn thương nhân thì không.
Cỗ xe đã đi ra xa. Phi Nô nhổ nước bọt về phía nó: "Hừ! Đồ chó cậy thế chủ." Hoa Nhi đưa tay kéo tay áo hắn lại, nhưng đã quá muộn.
Người trong xe ngựa dường như cảm nhận được mình đang bị mắng, vén rèm xe, một cái đầu thò ra trong màn tuyết. Người này hung dữ, mắt chim ưng, lông mày rậm, ánh mắt xuyên qua tuyết trắng như lông ngỗng nhìn tới, như muốn lột da ăn thịt người. Chỉ một ánh mắt, đã khiến người khác rụt rè, thân thể càng dựa sát vào tường hơn mấy phần.
"Bạch nhị gia, đó là Bạch nhị gia." Ông lão phía trước thì thầm: "Nói nhỏ thôi, đừng gây rắc rối."
Hoa Nhi tò mò không biết Bạch nhị gia khét tiếng kia trông yêu ma quỷ quái thế nào. Nàng nhìn thẳng về hướng đó, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng, người cũng hơi lắc lư theo xe ngựa. Vẻ mặt kiêu ngạo đó như muốn nói với những người xung quanh rằng "các ngươi đều là hạ nhân". Hoa Nhi thầm nghĩ: Nếu không phải sợ gây rắc rối, ngay cả ta cũng muốn nhổ vào hắn một bãi.
Đợi xe ngựa rời đi, Phi Nô dặn dò Hoa Nhi và Tiên Thiền: "Nhìn rõ chưa, chính là Bạch Nhị gia đó. Sau này gặp hắn thì tránh xa ra. Nhất là Tiên Thiền, người ta nói Bạch Nhị gia háo sắc, không biết nuôi bao nhiêu nữ nhân. Khi thích thì cung phụng, không thích thì bán đi."
Hoa Nhi đột nhiên thẳng lưng, đứng trước mặt Tiên Thiền: "Tên khốn kia muốn bắt nạt Tiên Thiền thì phải bước qua xác ta trước đã."
Triệu Diệp và Tiên Thiền liếc nhìn nhau, cười khúc khích. Phi Nô huých vào lưng nàng: "Cái lưng của muội, không đủ để hắn đá một cái đâu. Có người nói hắn cao lớn và mạnh mẽ hơn A Hủy." Cao lớn và mạnh mẽ hơn A Hủy, có lẽ hắn là một con mãnh thú. Hoa Nhi rùng mình: "Đáng sợ."
"A Hủy đâu?"
"Hôm nay A Hủy ra bến tàu để khuân vác."
Hoa Nhi gật gật, ngẩng đầu nhìn trời: Phải đi nhanh lên, nếu không đến muộn sẽ bị trừ tiền công.
Công việc như vậy không dễ kiếm. Phi Nô cũng tốn không ít công sức, giúp quản gia nhà họ Vương chạy không biết bao nhiêu chuyến, mới đến lượt họ. Bước chân nhanh hơn, trên tuyết để lại hai hàng dấu chân nhỏ và dày đặc. Người đi lại trên phố cũ, nhìn từ xa như đàn kiến đi kiếm ăn. Giày của Hoa Nhi bọc tuyết, tan chảy dính vào bàn chân, đôi chân lạnh buốt, càng đi bước chân càng nặng. Khi họ đến trước cửa Vương phủ, cỗ xe ngựa vừa nãy đã đậu ở đó. Cổng chính của dinh thự tráng lệ, cánh cửa sơn son đỏ thẫm che khuất, bên trong ngưỡng cửa là cảnh thịnh vượng, bên ngoài ngưỡng cửa là cảnh đói khổ khắp nơi.
Cửa xe ngựa mở ra, một nam nhân mặc áo choàng đen khom người nhảy xuống đất, người khác còn chưa kịp nhìn, hắn đã được người hầu cúi người dẫn vào sân. Thân hình hắn quả nhiên không thua kém A Hủy. Hoa Nhi rụt cổ lại, như thể Bạch nhị gia kia sắp b*p ch*t nàng ngay lập tức.
Họ vòng ra cửa góc, đã có người hầu đợi ở đó, dẫn họ vào. Bên trong Vương phủ giống như một thế giới khác, cột nhà được tô vẽ, kèo nhà điêu khắc rồng phượng. Ngày đông giá rét nhưng trong sân lại có một dòng nước chảy, mặt nước bốc hơi nghi ngút. Người đi trong đó như lạc vào tiên cảnh, hư hư thực thực.
"So với Bạch phủ thì nơi đây không đáng là gì." Từng có người làm việc ở Bạch phủ, suốt ngày vác lồng chim của Bạch lão gia đi dạo và huấn luyện chim, nói rằng ở Bạch phủ, mỗi lần dắt chim đi dạo cũng phải mất nửa canh giờ. Hoa Nhi đứng bên cạnh nghe, không nói gì. Dù Bạch phủ có rộng bằng nửa thành Yên Châu thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Công việc ngày hôm đó Hoa Nhi không phải lần đầu làm, vào đến nhà bếp, liền bị sai bảo thay y phục bưng thức ăn. Nàng xanh xao gầy gò, nhưng ngũ quan lại xinh đẹp, sau khi thay y phục của thị nữ thì mơ hồ có thể nhìn thấy được chút thanh tú. Tiên Thiền thì khác, sinh ra đã rất đẹp, thay y phục xong liền được đưa đến tiền sảnh phục vụ.
Tiên Thiền chưa từng làm loại việc này trước kia. Trước khi đi, Hoa Nhi dặn dò cô: "Mặc kệ bọn họ nói gì, tỷ cứ cúi đầu. Bọn họ tự cho mình là cao quý, không chịu lắng nghe lời người khác. Có các thị nữ khác ở đó, không phải lúc cần thiết thì không đến lượt tỷ nói."
Tiên Thiền nghĩ đến đám công tử bột thường lảng vảng ở đầu ngõ, lúc này trong lòng sinh ra sợ hãi, không biết tiền sảnh kia là cảnh tượng gì. Thị nữ quản việc thấy hai người họ như vậy, khịt mũi một tiếng: "Tiền sảnh phục vụ ai mà không nổi bật? Còn chưa đến lượt hai ngươi lo lắng, mau dọn dẹp rồi đi theo ta! Chậm trễ sẽ bị mắng đấy." Nói rồi kéo ống tay áo Tiên Thiền dẫn cô đi.
Một thị nữ khác dẫn Hoa Nhi và những người khác đi trước một vòng trong sân, sợ họ lạc đường giữa chừng, thức ăn nguội.
Hoa Nhi trí nhớ tốt, mắt quét qua, phải đi qua mấy cây cột rẽ trái, ở đình nào rẽ phải, cuối cùng đi vào hành lang nào, đều ghi nhớ trong lòng. Cái đồ đựng thức ăn đó cũng không phải là thứ thường thấy trong dân gian, trên lò than nhỏ bốc hơi nóng có đặt đĩa, rồi đậy nắp lại, hơi nóng được giữ lại, thức ăn bưng đến vừa vặn không bị nguội.
Theo các thị nữ khác bưng thức ăn, cúi đầu ngoan ngoãn, nếu tò mò ngẩng đầu nhìn ai, quản sự sẽ mắng không hiểu quy tắc. Những điều này Hoa Nhi đều ghi nhớ, sau khi vào cửa chỉ nhìn chằm chằm vào chân của thị nữ phía trước, đặt thức ăn lên.
Quả nhiên không cần lo lắng cho Tiên Thiền, có rất nhiều người chắn trước cô ấy, muốn tìm cho mình một lối thoát tốt hơn. Còn Tiên Thiền, đứng ngoan ngoãn phía sau. Có lão gia muốn uống nước, cô liền bưng ấm trà nhỏ đặt vào tay thị nữ phía trước, thị nữ đó cười tiến lên rót trà. Lão gia uống trà thưởng cho cô ta một đồng, tay thuận thế đặt lên eo véo một cái, rồi lại cười một tiếng. Vương lão gia hiểu ý, cười nói: "Cứ ở bên cạnh Liễu đại nhân mà phục vụ đi."
Mọi người trong bàn đều hiểu ý, cùng nâng chén chúc mừng. Chỉ có một người không nâng chén còn hừ lạnh một tiếng. Hoa Nhi theo tiếng nhìn sang, là Bạch nhị gia. Vừa nãy nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt hắn, lần này nhìn thấy toàn bộ, quả nhiên là hung dữ, còn hung dữ hơn cả tiếng xấu của hắn. Lo lắng bị phát hiện, nàng liền nhanh chóng cúi đầu. Vì giày của nàng ướt sũng, lúc này đặc biệt ghen tị với những đôi giày không dính bùn dưới đế. Giày ủng đen là của quan chức, chỉ có một đôi giày mũi vuông lộng lẫy thêu chim ưng, hẳn là của thương nhân.
Giày mũi vuông, đôi giày mũi vuông quen thuộc đó, Hoa Nhi trong lòng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi giày, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Bạch Tê Lĩnh.