Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 10

Cầu xin người khác có gì khó? Hoa Nhi quỳ sụp xuống đất, vẻ sầu thảm, tha thiết nói: "Ngài xem trên người tiểu nữ có chỗ nào tốt? Cứ lấy đi là xong."

"Đồ hèn nhát." Bạch Tê Lĩnh cười nhạo nàng một câu, mũi chân chạm vào đầu gối nàng, Hoa Nhi tưởng hắn muốn nàng đứng dậy, nhưng lại nghe hắn nói: "Quỳ thẳng lên!"

Tạ Anh ở bên cạnh nói với Hoa Nhi: "Bạch nhị gia hiện có hai việc muốn giao cho ngươi. Làm tốt rồi, chuyện của tên ăn mày kia ngươi không cần lo lắng. Bạch nhị gia sẽ giúp ngươi giải quyết khó khăn. Việc thứ nhất không khó, ngoài thành có một con sông, bên bờ sông có một căn nhà tranh..."

Hoa Nhi nghe thấy nhà tranh, chợt nhớ đến người mà bọn họ đã cứu. Tạ Anh tiếp tục nói: "Nhà tranh mấy ngày nay bị ma ám, ngươi cứ đi xem thử. Nếu thật sự bị ma ám, sẽ có người phóng hỏa cứu ngươi." Nói xong hắn Tạ Anh giơ ba ngón tay: "Chuyến này ba mươi đồng."

Ba mươi đồng chạy một chuyến, đủ cho Hoa Nhi đánh canh mấy đêm.

Chuyện này thật thú vị. Hoa Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Tê Lĩnh, sao hắn biết căn nhà tranh đó? Căn nhà tranh đó chẳng qua chỉ là một căn nhà rách nát, ngay cả người qua đường dừng chân cũng chê nó dột gió dột mưa, ma ám là từ đâu mà ra? Vì sao không phái người khác đi xem, mà lại bảo nàng đi xem? Hơn nữa, ngày hôm nay nàng không nghe thấy có người đi theo sau nàng nữa. Người đâu?

"Việc thứ hai thì sao?" Hoa Nhi hỏi.

"Việc thứ hai để mấy ngày nữa nói." Tạ Anh đáp: "Không vội."

"Năm mươi đồng. Trời lạnh cóng, ta lại không có lấy một bộ y phục tử tế. Ngoài thành gió lớn, còn lạnh hơn trong thành. Ta phải sắm một bộ y phục, nếu không người còn chưa đến nơi, đã thành ma chết cóng rồi."

"Y phục trong phủ có. Cởi bỏ chiếc áo khoác giấy cũ của ngươi, áo choàng và áo khoác tùy ngươi chọn." Tạ Anh nói: "Ba mươi đồng."

Gan của Hoa Nhi lớn hay nhỏ, tùy thuộc vào số tiền cho nhiều hay ít. Ba mươi đồng khiến nàng động lòng, lại vì thực sự muốn biết Bạch Tê Lĩnh rốt cuộc đang giở trò gì, nên nàng đã đồng ý.

Hoa Nhi đứng dậy phủi đầu gối, rồi nhìn Bạch Tê Lĩnh một lần nữa. Người đó tựa nghiêng trên trường kỷ, nửa nhắm mắt không biết đang tính toán điều gì xấu xa.

Tạ Anh sai người lấy mấy bộ y phục ra cho Hoa Nhi chọn. Nàng chọn bộ dày nhất, vui vẻ bỏ đi.

Tạ Anh thấy Hoa Nhi dễ sai bảo như vậy, liền hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia, có phải cho nhiều quá không?" Bạch Tê Lĩnh không nói gì, hắn đoán chắc Hoa Nhi sẽ không mặc y phục mới ra khỏi thành. Mạng nàng khổ, cứng cỏi không chịu chết rét, bộ đồ mới kia chắc là đem về hiếu kính với người già.

Ra khỏi Bạch phủ, Hoa Nhi nhanh chóng đuổi kịp Triệu Diệp và những người khác. Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng rồi vẫn hỏi: "Triệu Diệp ca ca, mấy ngày nay trong thành có tên ăn mày nào chết không?"

"Tên ăn mày?" Nha dịch phía trước quay đầu lại: "Sao ngươi biết? Chết mấy tên ăn mày rồi, đều là sùi bọt mép mà chết. Dường như là trúng độc. Tri huyện đang điều tra, nói là có một ngày có người ném một hộp thức ăn ra đường. Những tên ăn mày đó ăn đồ bên trong bị độc chết."

Hoa Nhi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, chuyện này Bạch Tê Lĩnh lại không lừa nàng, quả nhiên là có thật.

Phi Nô nhỏ giọng hỏi nàng: "Vì sao muội lại đến Bạch phủ nhiều lần như vậy?"

Hoa Nhi không giấu giếm, kể đại khái tình hình cho Phi Nô nghe. Phi Nô mấy lần muốn nói lại thôi, may mà đêm đen gió lớn, Hoa Nhi không để ý. Đến lượt tuần tra tiếp theo khi quay lại con trước phố Bạch phủ, Phi Nô như thường lệ cho con mèo hoang nửa con cá khô. Con cá khô đó chính hắn còn không nỡ ăn, đều dùng để cho mèo ăn.

Con mèo hoang đó đối với Phi Nô tốt hơn mấy ngày trước, thậm chí còn dùng đầu cọ vào mu bàn tay hắn. Phi Nô thì vỗ vỗ đầu nó: "Mai ta lại đến."

Mọi người chưa từng thấy Phi Nô đối với con vật nào dùng tâm tư như vậy, đều cảm thấy kỳ lạ. A Hủy đoán có lẽ Phi Nô quá muốn đến Bạch phủ làm việc, nên mới bắt đầu từ con mèo hoang này.

"Không thể." Hoa Nhi nhíu mày: "Nếu thật sự muốn xin việc ở Bạch gia, Phi Nô ca ca sẽ trực tiếp tìm ta."

"Đệ ấy sẽ không cầu xin muội." Triệu Diệp thẳng thắn: "Phi Nô sẽ cầu xin bất cứ ai, nhưng sẽ không cầu xin muội."

"Tại sao? Huynh ấy không tin ta sao?"

Triệu Diệp cười: "Đợi muội lớn hơn chút nữa sẽ hiểu."

Cứ đến nửa đêm về sáng, trời lại càng lạnh. Sắp đến cuối năm, bọn đòi nợ bắt đầu vây kín ngõ Liễu. Chỉ có ban đêm mới được yên ổn đôi chút. Bà Tôn còn nợ người ta một trăm đồng, vì chuyện này mà đêm không ngủ được. Bọn đòi nợ đó không dễ đối phó, bà nghĩ cách đuổi Hoa Nhi đi để tự mình đối phó.

Hoa Nhi vào nhà, rồi đưa y phục mới nhận cho bà Tôn mặc, như vậy bà sẽ không bị lạnh tỉnh giấc vào ban đêm. Lại lấy ra mười đồng đưa cho bà, nói: "Ngày mai bọn đòi nợ đến, bà bảo họ ngày kia hãy đến. Ngày kia trả họ ba mươi đồng."

"Con lấy ở đâu ra?"

"Bạch nhị gia tốt bụng thưởng cho con."

Hoa Nhi sợ bà Tôn lo lắng, trái lương tâm mà khen Bạch Tê Lĩnh là một người tốt. Bà Tôn nhất quyết không tin, nói: "Người tốt kia của con suýt nữa làm ông chủ Tống chết cóng. Con kiếm sống từ hắn, nhất định phải cẩn thận." Bà Tôn nói rồi lại nghẹn ngào, bà giờ đã già rồi, không còn sức lực như mấy năm trước. Ngày hôm nay theo Tiên Thiền thêu mấy chiếc khăn tay, mũi kim xiêu vẹo, còn đâm vào tay mấy lần. Trước đây ông lão nói cuối năm nhất định sẽ về, giờ cũng không thấy tăm hơi.

Hoa Nhi dỗ dành bà Tôn một hồi, ôm bà nói: "Bà ơi, đêm giao thừa bà gói bánh chẻo cho con nhé? Thịt hôm qua thái còn một ít, con sẽ nghĩ cách kiếm thêm ít bột. Chúng ta cũng đón một cái Tết thật vui."

Cuối cùng cũng dỗ được bà Tôn nguôi ngoai, Hoa Nhi ra ngoài ôm củi nhóm lửa, sáng sớm ngày hôm sau một mình ra khỏi thành.

Cận kề cuối năm nên cổng thành được kiểm soát nghiêm ngặt. Lại thêm ngày hôm trước, bọn sơn tặc ở bên ngoài đập phá một trận, giờ đây ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được. Dưới cái rét cắt da cắt thịt, người xếp thàng hàng dài, nha dịch hận không thể l*t s*ch y phục người ta để lục soát, những người phía sau đã đông cứng thành băng.

Hoa Nhi đi dọc bờ sông ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ vì sao Bạch Tê Lĩnh lại giao việc này cho nàng, rốt cuộc hắn có ý đồ gì? Đột nhiên nàng nhớ đến ngày hôm đó, khi họ đục băng bắt cá, gặp phải người cưỡi ngựa kia. Khuôn mặt người đó che kín, nhưng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Càng đi về phía trước càng ít người qua lại, chỉ có mấy vị quan sai cầm lưới đánh cá và thùng gỗ đi về, chắc là đang đục băng bắt cá trên sông của quan phủ.

Thời tiết tồi tệ này ngay cả chim cũng lười bay qua. Trên mặt tuyết ở lòng sông có mấy hàng dấu chân. Hoa Nhi quay đầu nhìn, phía sau không một bóng người. Tạ Anh không hề sắp xếp người đi theo như đã hứa.

Trong lòng nàng hơi sợ, nhưng nghĩ đến ba mươi đồng có thể giúp bà Tôn đỡ bị bọn đòi nợ mắng nhiếc, liền lấy hết can đảm đi tiếp. Một mình thực sự lạnh lẽo, mặt trời treo lơ lửng trên cao cũng không có hơi ấm. Nàng đút tay vào ống tay áo, càng đi về phía trước càng lạnh. Người sắp đông cứng rồi.

May mắn là không có chuyện gì khác cản trở, cuối cùng cũng đến được căn nhà tranh nơi đã cứu người ngày hôm đó. Tạ Anh nói căn nhà tranh này bị ma ám, ban ngày nàng cũng không sợ. Hắn muốn nàng đợi đến tối, rồi sẽ phái xe ngựa đến đón nàng, không làm lỡ việc nàng đi đánh canh. Hoa Nhi đi tìm cành khô nhóm lửa, ngồi bên đống lửa sưởi ấm, dần dần ấm lên.

Bên ngoài có tiếng bước chân trên tuyết, Hoa Nhi dựng tai lắng nghe, tiếng bước chân đó thu lại rất bất thường. Trái tim nàng chợt thắt lại, đứng dậy trèo ra khỏi cửa sổ thấp, nép vào tường không dám nhúc nhích.

Tiếng bước chân đó vào nhà, đi một vòng trong nhà rồi bỏ đi. Khi Hoa Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh đại đao treo lơ lửng trên đầu nàng. Một gã mặt đầy thịt như đồ tể cúi xuống nhìn nàng.

Hoa Nhi đột nhiên quỳ xuống đất, kêu lớn: "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng! Tiểu nữ đi ngang qua đây vào sưởi ấm."

Tên thô lỗ đó không nói gì, thanh đại đao kề vào gáy nàng, lưỡi dao lạnh lẽo dán vào da thịt nàng, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể cắt ra một vết máu. Hoa Nhi thực sự sắp chết khiếp, khi tên đó đột nhiên giơ đại đao chém xuống, nàng lập tức nằm rạp xuống đất. Người hoảng quá, bàn tay lần được con dao găm ở thắt lưng, đến khi hắn lao đến định chém nhát thứ hai, nàng lập tức đâm dao găm vào chân hắn.

Tên đó hừ một tiếng, Hoa Nhi nhấc chân bỏ chạy. Vì ba mươi đồng, cái mạng nhỏ của nàng sắp mất ở đây rồi!

Hoa Nhi trong lòng cười nhạo mình làm cái việc lỗ vốn này, tên điên Bạch Tê Lĩnh nói không giữ lời, rõ ràng là thấy mạng nàng rẻ mạt, muốn nàng đến đây dẫn rắn ra khỏi hang. Hắn chắc chắn biết hôm đó bọn họ đã cứu người, mà và người kia có liên quan gì đó, nên mới dùng tiền làm mồi nhử để dụ nàng vào, muốn xem ai là người quấy rối nơi này.

Tên đó đuổi theo, Hoa Nhi liều mạng chạy. Nhìn thấy hắn sắp đuổi kịp, nàng đột nhiên chạy về phía mặt sông.

Con sông đó bị quan phủ khoanh vùng, không ai dám đến. Các quan lớn ở thành Yên Châu nếu muốn ăn cá tươi vào mùa đông, cứ hai ngày lại phái người đi đục băng. Khi nàng đến thấy họ xách xô về, nàng đánh cược rằng chỗ họ đục lúc này sẽ có lớp băng mỏng.

Hoa Nhi chạy đến gần, nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ lớp băng mỏng, nước mắt lưng tròng: Trời không tuyệt đường ta, trời không tuyệt đường ta.

Hoa Nhi đột nhiên nằm xuống, bò qua mặt băng, rồi lại đứng dậy chạy. Tên phía sau đuổi theo tới nơi, chân hắn giẫm lên lớp băng mỏng lập tức có vết nứt. Hắn không nghĩ nhiều, chạy thêm hai bước, đột nhiên rơi vào hố băng.

Hoa Nhi đứng từ xa nhìn. Vì hắn ta giãy giụa trong hố băng nên nước bắn tung tóe ra ngoài. Hai tay tên đó bám vào mép băng, đang cố gắng trèo lên.

Nàng cố nén sợ hãi bước đến, run rẩy hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại muốn giết ta?"

Tên đó bị đông cứng đến tím tái mặt mày, không thể mở miệng nói chuyện, phía xa thấp thoáng có đoàn buôn đang đến, nàng không thể chần chừ thêm nữa, quay người bỏ chạy.

Hoa Nhi chạy như điên, sắp vào thành thì một chiếc xe ngựa đi ngược chiều đến. Tạ Anh đang đánh xe gọi nàng: "Lên đi!"

Nàng lên xe, nhìn thấy Bạch Tê Lĩnh lại ung dung tự tại ngồi đó. Nàng lập tức nổi giận, xông lên đấm đá hắn, miệng mắng: "Súc sinh! Mạng người trong mắt ngươi là gì? Là gì? Súc sinh! Đồ cẩu tạp chủng! Ngươi chi bằng bây giờ giết ta đi!"

Hoa Nhi vì sợ hãi, người nàng run lẩy bẩy, vừa mắng vừa khóc mà nàng cũng không hề hay biết. Bạch Tê Lĩnh mặc nàng đấm đá, đợi đến khi nàng kiệt sức mới phủi bụi trên áo. Đôi mắt đáng sợ đó của hắn nhìn bộ dạng thảm hại của của nàng một lúc lâu, lại bật cười.

Bình Luận (0)
Comment