Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 100

"Ông chủ, cửa sổ vỡ rồi!" Mấy người ngoại bang hét lên với Tiền Không, trận gió lạ kia như muốn thổi chết người, họ ngồi đó uống rượu cũng không yên.

Tiền Không cùng tiểu nhị vội vã chạy ra chèn cửa sổ, bận rộn một lúc mồ hôi nhễ nhại. Đúng lúc ngoài trời gió tuyết lại có mấy người mặc áo choàng lông đen bước vào, cúi đầu che khuất ánh sáng trong quán.

Mặt người nào người nấy ít nhiều đều có vết sẹo. Họ nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở Tiền Không, hỏi: "Ngươi là ông chủ?"

Tiền Không có linh cảm rằng mấy người này không dễ dây vào, liền khúm núm tiến lên, cười đáp: "Phải. Phải." Rồi ông ta bảo tiểu nhị đi pha trà.

Người cầm đầu gạt ấm trà tiểu nhị vừa bưng tới, hỏi Tiền Không: "Ta hỏi ngươi, Công chúa Triều Quý có từng đánh nhau với ai đó trước quán trọ của ngươi không?"

Tiền Không ngước nhìn họ, với dáng người và trang phục này có thể đoán ra họ là người Thát Đát. Ông ta thận trọng đáp: "Có, ngay phía trước đây không xa."

"Đánh với ai? Người đó có phải là phu nhân của Bạch Tê Lĩnh không?"

Tiền Không thấy rõ đây là có chuẩn bị trước, bèn gật đầu: "Đúng."

"Vị phu nhân đó hiện có ở Bạch phủ không?"

"Cái này... Theo lẽ thường là có. Mấy vị muốn dùng gì không?"

"Mì nóng."

"Được, có ngay!"

Tiền Không lấy cớ đi vào bếp, bảo một tiểu nhị đi đưa tin cho Bạch Tê Lĩnh. Ban đầu họ nghĩ Triều Quý chết rồi, Thát Đát xa xôi cách trở, chuyện Hoa Nhi đánh nhau với cô ta đã qua. Giờ thì họ nhận ra sự việc lớn rồi, người Thát Đát đã tìm đến tận cửa. Tiểu nhị kia thấy bên ngoài gió thổi cát đá bay mù mịt nhưng không hề sợ hãi, đội một cái nồi lên đầu để che chắn đá bay, nghiến răng chạy ra khỏi quán. Không lâu sau hắn quay lại, mặt tái xanh, răng va lập cập, run rẩy nói: "Ông chủ, có chuyện lớn rồi!"

Hóa ra tiểu nhị ra ngoài, trời vừa hừng sáng, đất trời mờ ảo, gió thổi ngả nghiêng, hắn nheo mắt đi, vấp phải thứ gì, cúi xuống thấy một thi thể, hoảng hồn nhìn tiếp, phía trước ngổn ngang mấy thi thể nữa.

Lúc này, tiểu nhị chỉ về hướng trước quán, hỏi Tiền Không: "Mấy người đó... Có nên báo quan không?"

"Tuyệt đối đừng báo quan! Năm này báo quan chỉ tổ chuốc họa vào thân." Tiền Không dặn tiểu nhị tiếp đãi tốt mấy người kia, còn mình thì ra ngoài tìm một đứa bé ăn mày để đưa tin. Quả nhiên, ông ta tìm thấy một cô bé đang run rẩy trong một góc tường. Tiền Không ném cho cô bé cái áo bông và hai cái bánh bao, hỏi: "Đứa nhỏ kia đâu? Cái đứa hay đi cùng ngươi đấy!" Người ông ta hỏi là Tiểu Song.

Cô bé lau nước mũi, lắc đầu: "Không biết đã đi đâu."

Tiền Không tiến lên dặn cô bé: "Ngươi chạy đến Bạch phủ đưa tin, nói là người nhà của Công chúa Triều Quý đã tới, bảo Nhị gia phải cẩn thận ứng phó." Thấy cô bé tội nghiệp, sợ bị gió cuốn đi, ông ta dặn thêm: "Cứ men theo chân tường mà đi, thấy ngói rơi thì tránh đi một chút."

Tiền Không làm xong việc này mới quay về quán trọ, nghe mấy tên Thát Đát nói chuyện ầm ĩ. Ông ta từng phiêu bạt giang hồ nên nghe hiểu được vài câu tiếng Thát Đát, loáng thoáng nghe họ nói: giết nó, mang đầu người đi; lại còn nghe họ nói: chờ ngoài thành. Tiền Không thông minh, đoán được không chỉ có mấy người này tới, mà ngoài thành còn đóng quân không ít người.

Ông ta tự mình ôm một vò rượu tiến lên mời mấy tên Thát Đát uống. Người Thát Đát vốn thích rượu, có gan uống ngàn chén không say. Thấy Tiền Không nhiệt tình, họ liền cùng ông ta cạn chén. Trong quán đang chén chú chén anh, ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn. Cơn gió quái gở này như quét đi cả mặt trời lẫn mặt trăng, giữa ban ngày mà đường phố vắng tanh.

Phố Hà Nguyệt cũng vậy.

Các cô nương sáng sớm trang điểm bên cửa sổ, nhìn thời tiết quái đản ngoài kia thở dài. Vốn đêm giao thừa các lão gia ăn bữa cơm đoàn viên xong sẽ tới phố Hà Nguyệt vui chơi, nay e là phải dẹp. Chẳng thấy lão gia đâu, mà lại thấy rất nhiều người xứ khác.

Tú bà Phong Nguyệt Lâu nhìn ra ngoài cũng thở dài, linh cảm năm sau công việc làm ăn này khó mà duy trì, e rằng sẽ đại loạn.

Những người xứ khác kia hình như là đoàn buôn, từ bên ngoài tiến vào Phong Nguyệt Lâu. Vào cửa, họ không đòi rượu, chỉ ném cho tú bà một thỏi bạc, rồi tản ra ngồi đó, lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tú bà nháy mắt với các cô nương, bảo họ lên lầu hết, còn mình mở cửa ra xem thử các nhà khác ra sao. Vừa thấy đã kinh hãi, nhà nào cũng có đám người lạ mặt ngồi. Những người này vào thành từ lúc nào, không ai hay biết, thần không biết quỷ không hay.

Tú bà túm một đứa chạy việc ven đường, bảo cậu bé đó đến Bạch phủ đưa tin, nói rằng phố Hà Nguyệt thổi gió lạ.

Kinh thành có biến động, Bạch Tê Lĩnh sao không hay biết?

Liễu Công thuật lại từng tin tức thu thập được cho Bạch Tê Lĩnh. Hai người đều hiểu: Nếu không có Hoàng đế hoặc Thái hậu cho phép, những người này tuyệt đối không thể thần không biết quỷ không hay mà vào kinh thành.

"Người Thát Đát tới, nhắm thẳng vào Nhị gia, có thể thấy cái chết của Triều Quý cũng là một nước cờ của hai vị kia. Giờ trời đã sáng, họ không có động tĩnh lớn, chỉ sợ đêm xuống, kinh thành sẽ loạn như cháo." Chân tật của Liễu Công tái phát, gặp gió lớn thế này vết thương ở eo cũng đau lại, người đứng không thẳng, tóc bạc lại thêm vài sợi. Ông tự giễu mình e là sống không lâu nữa.

Bạch Tê Lĩnh không cho phép ông nói bậy, đỡ ông ngồi xuống đầu giường, dặn dò uống thuốc.

Lúc này ngoài trời gió không ngớt, một người cao lớn khoác áo tơi đi trong gió, nhìn kỹ là hòa thượng Giới Ác đã biến mất mấy ngày nay. Ông thản nhiên bước đi, dù phát giác có người theo dõi phía sau cũng không hề ngạc nhiên. Ông dừng lại trước quán trọ, đẩy cửa bước vào.

Tiền Không thấy Giới Ác thì vô cùng ngạc nhiên, vô thức nhìn ra bên ngoài, Giới Ác lại nói: "Uống chén rượu ở chỗ ngươi rồi ta đi."

Tiền Không mời Giới Ác lên lầu, hâm rượu cho ông, nhỏ giọng hỏi thăm ông những ngày này đi đâu, người của Thái hậu vẫn luôn tìm ông. Giới Ác không hề úp mở, nói thẳng: "Trốn một thời gian, giờ không muốn trốn nữa. Thái hậu không phải đang tìm ta sao? Ta chủ động vào cung thì tốt hơn."

"Cần phải cẩn thận, bà ta là người rất tàn nhẫn." Tiền Không nhỏ giọng nói: "Nếu đã trốn đi, vì sao không trốn luôn?"

"Cứ trốn mãi không phải hảo hán!"

Hai người nói thêm vài câu, Giới Ác dặn dò Tiền Không: "Chờ lát nữa nếu có người tới tìm ta, bất kể là ai, cứ trực tiếp dẫn lên là được."

"Được, được."

Tiền Không thường thấy Giới Ác thần thần bí bí, cũng đoán trước sẽ có người tìm đến, chỉ là không ngờ nhanh như vậy. Ông ta đi xuống lầu, liền có một người đẩy cửa bước vào. Mấy tên Thát Đát đang uống rượu dưới lầu đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào, không hiểu sao, trong mắt đều ánh lên sát khí.

Tiền Không hiểu rõ người giang hồ, định xem tướng mạo người đó có phải hay không. Nhưng người này lại đội khăn che mặt đen, vốn là điều kiêng kỵ trong giang hồ. Thậm chí bị người khác dòm ngó mà ông ta cũng không phản ứng, lại còn mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Khách quan tìm chỗ nghỉ hay là...?" Tiền Không tiến lên hỏi.

Người kia không nói gì, cứ thế lên lầu. Tiền Không đi theo phía sau, tới bậc thang đầu tiên, người kia đưa một chân ra chắn lối Tiền Không, ý bảo ông ta đừng đi theo nữa. Tiền Không bực bội dừng lại, thầm nghĩ hôm nay quả là nhiều chuyện lạ, rồi lại nghĩ đến việc đưa tin cho Bạch Tê Lĩnh, nhưng mấy đứa tiểu ăn mày ngoài kia đã đi hết. Mí mắt Tiền Không giật liên hồi, nhất là mấy tên Thát Đát kia, vốn đang yên lành đột nhiên đánh nhau, đập bàn đập ghế. Ông ta cũng không dám tiến lên can ngăn.

Mùi thơm thoang thoảng trong phòng khiến lòng người phiền muộn, ông ta mắng tiểu nhị vài câu rồi gục xuống bàn ngủ.

Đầu kia, Hoắc Lâm Lang lên lầu, liền đẩy cửa phòng Giới Ác. Hai người nhìn nhau, Hoắc Lâm Lang cười lạnh: "Lão già, vẫn là bộ dạng đó."

Giới Ác đá cái ghế, ra hiệu cho ông ta ngồi, tiện tay đẩy cửa sổ. Gió lớn cuốn theo bùn đất mờ mịt thổi vào, kèm theo vài mùi hương không nghe rõ. Giới Ác thở dài, đóng cửa sổ lại.

Tính ra hai người đã rất lâu không gặp lại. Trước kia vì không cùng quan điểm, Giới Ác đi xa, ba mươi năm không gặp. Ngày Giới Ác vào kinh thành, Hoắc Lâm Lang đã biết. Ông ta chẳng những không đến tìm Giới Ác, mà còn quyết định lợi dụng ông. Giới Ác được triệu vào cung, Hoắc Lâm Lang liền gây ra những chuyện ma quỷ trong thành, khiến những chuyện cũ bị chôn vùi bao năm nổi lên, suýt chút nữa đưa Giới Ác lên đoạn đầu đài.

"Có trách ta không?" Hoắc Lâm Lang hỏi Giới Ác.

"Ngươi không làm vậy thì không phải Hoắc Lâm Lang. Hoắc Lâm Lang mà ta biết là người sẽ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, lần này vào kinh, chắc chắn cũng muốn một bước lên ngôi. Tiếc là ba mươi năm trôi qua, thế lực của ngươi không thể khinh thường, Thái hậu lại càng khó đối phó hơn. Nếu không thì hôm nay ngươi cũng sẽ không tìm đến ta."

Hoắc Lâm Lang nghe xong cười lớn, ông ta không hề xấu hổ vì bị nhìn thấu, lại lấy từ ngực một lọ thuốc hình hồ lô, dài bằng ngón tay đặt lên bàn: "Ta biết ngươi sắp vào cung, mở nó ra, đeo trên người. Thái hậu có tâm bệnh, thêm tác dụng của thuốc này, chắc chắn sẽ giúp ngươi thành công."

"Hai người các ngươi là cố nhân, vì sao ngươi không tự vào cung?" Giới Ác hỏi Hoắc Lâm Lang.

"Ta không có gì để nói với bà ấy."

Giới Ác cúi đầu nhìn cái lọ thuốc nhỏ kia, trong lòng biết việc này chắc chắn không đơn giản. Ông tám phần sẽ làm thế thân cho Hoắc Lâm Lang, nhưng vẫn cười nhạt một tiếng, cất nó đi. Hoắc Lâm Lang không dám trì hoãn, đứng dậy đi ra ngoài. Giới Ác nhìn ông ta qua khung cửa sổ, chiếc kiệu đen nhỏ của ông ta đã đi rất xa.

Gió chưa ngừng nên ngoài trời không sáng rõ. Mấy tên Thát Đát uống rượu bên ngoài đập bàn xong, lại trở nên yên tĩnh. Lúc Tiền Không tỉnh lại, phát hiện bọn họ đều gục trên bàn ngủ. Tiền Không xoa đầu nghĩ mãi không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta đánh thức tiểu nhị cũng đang ngủ, bảo hắn đi ra ngoài thăm dò tình hình.

Tiểu nhị ra cửa, đến bờ sông hộ thành, thấy trên mặt sông không có động tĩnh gì. Hắn đã mơ ước chiếc thuyền hoa kia từ lâu, ma xui quỷ khiến lại đi về phía thuyền hoa, muốn xem bên trong thế nào. Chưa đến gần, liền cảm thấy một luồng gió lạnh lùa vào xương, rùng mình một cái quay đầu chạy. Hắn đi tiếp đến phố Hà Nguyệt, chỉ thấy một cảnh tiêu điều xơ xác, gió lớn thổi bung đèn lồng khắp nơi. Sau đó đi đến khu chợ, không thấy cảnh tượng náo nhiệt đêm giao thừa năm nào.

Ngoài ra, người đi trên đường hắn đều không quen, kinh thành một đêm như biến thành nơi xa lạ.

Cũng may gặp được cô bé ăn mày lanh lợi kia, cô bé không biết muốn đi đâu, vội vội vàng vàng chạy đi, bị tiểu nhị túm lại.

Tiểu nhị hỏi Tiểu Song: "Ngươi đi đâu?"

"Đi đâu được? Giao thừa, ngay cả một cái bánh bao cũng không xin được!"

"Đường vắng, gió lớn thế, coi chừng bị thổi bay!"

"Biết rồi!"

Tiểu Song đáp lại rồi chạy về hướng Tam Hẻm.

Mấy ngày nay cô bé luôn cảm giác có người theo dõi mình nên đã trốn đi. Hôm nay ra ngoài, liền phát hiện thị vệ canh cửa Tam Hẻm đều đổi người. Cô bé thăm dò một hồi, phát hiện những thị vệ mới này không nói gì, chỉ đứng nhìn. Có người tiến lên, họ liền rút đao ra.

Tiểu Song đem chuyện này kể với Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh bảo cô bé đến gần Tam Hẻm trông chừng, nói đêm giao thừa ở Tam Hẻm nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Tiểu Song đi ngang qua tiệm may thì thấy bên trong có một bóng người thoáng qua. Cô bé đuổi theo, thấy người đó ra khỏi tiệm, đi về hướng Hoàng cung.

Tóm lại, một ngày này có quá nhiều chuyện kỳ lạ.

Người kia tiến vào cung, nhận một vò rượu Lâu Kình ban thưởng, rồi trực tiếp đi Tam Hẻm. Trong rượu có kịch độc, Lâu Kình hạ lệnh trừ vị cô nương tên Tiên Thiền, tất cả người đang ở trong Tam Hẻm đều phải uống.

Tam Hẻm vốn là nơi hưởng lạc của Hoàng đế, chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại muốn tự tay hủy diệt.

Bình Luận (0)
Comment