"Tình hình bên trong Tam Hẻm đó bây giờ ra sao rồi?" Bạch Tê Lĩnh đột ngột chuyển chủ đề, giả vờ dò hỏi về Tam Hẻm.
Hoắc Lâm Lang trong chuyện này không có ý giấu giếm, liền kể lại tỉ mỉ cho hắn nghe. Trong đại viện đó giam giữ một số người mà tên cẩu Hoàng đế đã bí mật bắt trong mấy ngày qua. Tôn Yên Quy đương nhiên cũng nằm trong số đó. Ngoài Tôn Yên Quy, còn có chủ tiệm may, người ăn xin ngoài phố và cả tiểu nhị quán rượu. Những người này, kẻ may mắn thì bị bỏ đói, kẻ xấu số thì bị tra tấn, có lẽ sẽ chết trong vài ngày nữa.
"Quả nhiên." Bạch Tê Lĩnh gật đầu: "Đương kim Thánh thượng thật sự có tâm cơ sâu xa, lặng lẽ làm biết bao chuyện."
Kẻ bất tài không thể làm Hoàng đế.
Hoắc Lâm Lang thọc tay vào ống tay áo, giục Bạch Tê Lĩnh: "Giờ không thể trì hoãn thêm, Nhị gia mau mau quyết định đi."
"Nói đến đây, ta cũng muốn hỏi Hoắc lão mượn lại một thứ."
"Thứ gì?"
"Mười năm trước, Hoắc công tử đã mượn từ tay Thất hoàng tử Lâu Đề một quyển sách nhưng chưa hề trả lại. Hiện tại có thể trả không?"
Hoắc Lâm Lang nghe vậy cuối cùng cũng ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Bạch Tê Lĩnh. Hoắc gia có nhiều mối quan hệ làm ăn với Bạch Tê Lĩnh nên hiểu rõ người này không thể xem thường, lại thêm thân phận bí ẩn và tham vọng không thể đoán, nên càng phải đề phòng. Giờ hắn nhắc đến quyển sách ấy, càng khiến người ta bất ngờ.
"Mấy năm nay Hoắc gia phiêu bạt khắp nơi, một quyển sách cũ như vậy e rằng sớm đã thất lạc ở đâu rồi." Hoắc Lâm Lang lảng tránh.
"Vậy chỉ có thể tiễn khách!"
Bạch Tê Lĩnh đứng dậy tiễn khách. Hoắc Lâm Lang lại bước lên chiếc kiệu đen nhỏ đó, lướt nhanh đi trong tuyết. Chỉ xét về công phu, hai người khiêng kiệu chắc chắn là cao thủ hàng đầu thiên hạ, vừa ra khỏi cổng lớn Bạch phủ, thoáng chốc đã biến mất, không ai có thể đuổi kịp.
Ngày hôm sau là giao thừa, nhà nhà đều đã treo đèn lồng. Bạch Tê Lĩnh cố ý sắp xếp đi sau năm mới, muốn cùng Hoa Nhi đón một cái Tết thực sự, nhưng nàng lại nhảy xuống xe ngựa, cố ý để bị bắt đi.
Kinh thành tĩnh lặng ẩn chứa sát cơ, sát cơ này len lỏi cả vào trong cung.
Lúc này, tẩm cung của Thái hậu đèn đuốc sáng trưng, cung nhân đi nhẹ nói khẽ, sợ làm kinh động đến chủ tử đang niệm Phật mà chuốc lấy đòn roi. Lão thái giám đã quen với cảnh tượng này, tự mình dặn dò tiểu đồ đệ: bất kỳ chủ tử nào có thể sống sót trong cung, cuối cùng đều sẽ dốc lòng niệm Phật. Thời trẻ tranh danh đoạt lợi mà phạm tội nghiệt, về già phải đến trước mặt Phật Tổ sám hối. Vị này bây giờ càng thành tâm, quỳ trước Phật suốt đêm, không biết là muốn rửa sạch tội lỗi gì.
Dù bên ngoài động tĩnh có lớn đến mấy, Thái hậu vẫn không hề mở mắt.
Cung nhân vào bẩm báo, Hoàng thượng đến thăm Thái hậu. Thái hậu vẫn im lặng, ý muốn hắn đợi. Trước mặt bà ta bày mấy que thẻ, bà ta tùy ý rút một que, không ngoài dự đoán lại là quẻ thượng thượng.
Lâu Kình không xin phép mà bước vào, đứng trước bàn thờ Phật nhìn một lúc rồi nói: "Mẫu hậu, mấy ngày nay thân thể nhi thần không khỏe. Vừa rồi cung nhân dâng cháo loãng, nhi thần thấy buồn nôn, bèn lệnh họ mang đi cho mèo ăn. Cũng là chuyện không may, chỉ một bát cháo thôi, con mèo kia uống xong bước đi loạng choạng như say, ngay sau đó sùi bọt mép, cuối cùng quắp chân lại, chết rồi."
Thái hậu đứng dậy từ trước bàn thờ Phật, Lâu Kình tiến lên đỡ bà, nắm chặt ống tay áo bà.
"Trong cung của hoàng nhi xảy ra chuyện sao? Đã tra xét chưa?" Thái hậu hỏi.
"Tra thì có tra, nhưng không tìm ra gì cả, tùy tiện bắt vài người giết đi, bây giờ máu còn chưa rửa sạch. Chỉ là người trong cung của nhi thần phần lớn là do mẫu hậu năm xưa ngàn chọn vạn lựa, nhi thần không dám làm lớn chuyện."
"Hoàng thượng đây là ý gì? Lẽ nào lại nghi ngờ cả mẫu hậu của mình?" Thái hậu cười nhạt: "Đây e là một cái kế ly gián, Hoàng thượng tuyệt đối không thể mắc bẫy người ngoài."
"Nhi thần cũng nghĩ như vậy." Lâu Kình nhận chén súp do cung nhân dâng tới, múc một muỗng đưa đến miệng Thái hậu. Thái hậu quay đầu đi: "Đâu cần Hoàng thượng phải động tay? Chuyện như vậy cứ sai nô tài làm là được."
"Mẫu hậu cứ dùng đi, nhi thần bất quá chỉ đang tận hiếu thôi." Lâu Kình vẫn giữ nguyên muỗng súp, Thái hậu tránh, hắn liền đuổi theo, cuối cùng dứt khoát đột ngột nắm lấy mặt Thái hậu, ép bà há miệng đổ vào.
Cung nhân nhao nhao quỳ rạp xuống một bên, không dám thở mạnh, chỉ có lão thái giám đã theo Thái hậu hơn ba mươi năm tiến lên nói: "Hoàng thượng, Thái hậu mấy ngày nay ưu tư khó ngủ, ăn uống không vào, mỗi bữa chỉ nhai kỹ nuốt chậm vài miếng. Hay là để nô tài làm!" Hắn tiến lên ngăn cản, lại bị Lâu Kình một cước đá ngã lăn ra đất.
Lâu Kình chỉ vào hắn mắng: "Trẫm hầu hạ mẫu hậu dùng bữa, há lại để ngươi ngăn cản! Người đâu, lôi hắn ra ngoài đánh chết!"
"Hoàng thượng bớt giận." Thái hậu bình thản lên tiếng, phất tay với lão thái giám kia: "Lui xuống đi, chúng ta mẫu từ tử hiếu, các ngươi không cần phải lo lắng. Tất cả lui xuống hết đi!"
"Mẫu hậu không cho phép nhi thần đánh chết hắn sao?"
"Hắn không đúng, ta đương nhiên sẽ phạt hắn, Hoàng thượng cần gì phải nổi giận, không đáng." Thái hậu nói xong, mọi người lập tức hành động, khiến lời Lâu Kình nói lúc nãy trở nên vô nghĩa. Lâu Kình đương nhiên hiểu điều đó, nhưng vẫn ra oai, làm rơi chén súp hầm xuống đất. Mọi người lại như đã liệu trước, vội vã rời đi. Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai mẫu tử bọn họ.
Thái hậu đứng dậy đến trước mặt Lâu Kình, giống như những lần hiếm hoi trước kia, giúp hắn chỉnh lại y quan, búi tóc, một hình ảnh từ mẫu hiện ra. Ban đầu Lâu Kình còn chống cự, cuối cùng cũng chán nản ngồi xuống, mặc cho Thái hậu dỗ dành.
"Hoàng nhi à, con nói người trong cung hạ độc con, nghĩ rằng những người đó là do mẫu hậu chọn, liền đổ tội hạ độc lên đầu mẫu hậu. Vậy con nói cho mẫu hậu nghe, nếu con chết đi thì mẫu hậu có lợi gì? Con chết đi, thì ai là người có lợi nhất?" Thái hậu nói nhẹ nhàng, đứng đó vỗ nhẹ vai Lâu Kình: "Hoàng nhi suy nghĩ kỹ lại xem, nếu con và ta có hiềm khích, con giết ta, thì ai là người vui mừng nhất?"
Lâu Kình mím môi không nói. Mỗi lần như vậy, Thái hậu đều giống như một con mèo già bị cắt móng, ôn nhu lười biếng, đùa giỡn con chuột sắp chết là hắn, đẩy tình mẫu tử lên mức vô cùng quỷ dị.
Thái hậu thấy Lâu Kình im lặng, liền nói với hắn: "Hôm nay mẫu hậu không giấu con. Sóng gió ở kinh thành bây giờ đều do Hoắc gia ở Giang Nam gây ra. Người Hoắc gia đó đã đến Vân Nam, học được cách dùng cổ, ở kinh thành bày trò giả thần giả quỷ. Mục đích chính là muốn kéo con khỏi hoàng vị. Mẫu thân nên làm gì thì đều làm rồi, nhưng Hoắc Lâm Lang cực kỳ xảo quyệt, người của ta đuổi mấy ngày cũng không tìm được tung tích hắn. Cao thủ Hoàng thượng có được hai năm trước có thể phái ra, một mẻ g**t ch*t hắn."
Lâu Kình ngước mắt nhìn Thái hậu. Hắn đã từng nếm trải mùi hương trên người Hoắc gia, trong căn phòng của Tiên Thiền ở Tam Hẻm, mùi hương phảng phất từ tên thủ lĩnh có tên Phi Nô cứ quấn lấy tim hắn. Toàn thân hắn khí huyết sôi trào, đầu óc lại dần dần bị rút cạn, trong lúc hắn mơ màng, dường như đã trải qua một giấc mơ hiếm có. Giấc mơ ấy thật sự kỳ lạ.
Giấc mơ đưa hắn trở về hậu cung thời thơ ấu. Trong tẩm cung của Thái hậu, hắn nép ở cửa nhìn thấy phụ hoàng của hắn cầm một cây roi mềm, quất mạnh vào lưng Thái hậu, trong miệng gặng hỏi điều gì đó. Lâu Kình loáng thoáng nghe ra là đang hỏi: "Nàng ta đâu? Người đâu?"
Thái hậu khóc lóc kêu oan, nhưng tuyệt đối không nói. Lâu Kình nghe loáng thoáng bà ta nói: "Thần thiếp sẽ chăm sóc tốt đứa trẻ mồ côi này, thần thiếp sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai. Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
Lâu Kình còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ nhớ phụ hoàng của hắn bạo ngược, sau này gặp lại đều có chút sợ hãi.
Lâu Kình trong mơ lại thấy lại tình cảnh thuở nhỏ, khi hắn tỉnh dậy, nhiều chuyện bỗng sáng tỏ. Mùi hương của người Hoắc gia quả nhiên lợi hại! Có thể khiến người ta nhớ lại những ký ức đã bị chôn sâu!
Lúc này Thái hậu muốn hắn đi tiêu diệt Hoắc Lâm Lang, đây rõ ràng là một sát chiêu. Hắn thầm nghĩ: Mẫu hậu à, Mẫu hậu muốn đẩy hoàng nhi của mình vào địa ngục sao?
Lâu Kình không có nhiều ký ức về Hoắc Lâm Lang.
Hắn chỉ nhớ rõ trong cung yến thuở nhỏ, Hoắc Lâm Lang làm ầm ĩ với Tiên đế và Thái hậu, rồi vội vã cáo lui, sau đó cả nhà rút về Giang Nam ẩn cư. Những năm này, ông ta chỉ xuất hiện vài lần, còn lại mọi việc đều do nhi tử là Hoắc Ngôn Sơn đảm nhiệm. Hoắc gia lại một lần nữa dời cả nhà đến Vân Nam, sau đó tự xưng là vương, từ đó triều đình hoàn toàn mất quyền kiểm soát. Hoắc gia không về triều, triều đình không làm gì được Hoắc Lâm Lang. Lâu dần, Lâu Kình liền quên bẵng ông ta.
"Mẫu hậu, nhi thần có một câu không biết có nên hỏi không?" Lâu Kình thốt ra câu này, đôi mắt ánh lên thần sắc không rõ, cuối cùng dừng lại trên chuỗi hạt trên cổ Thái hậu.
"Mẫu tử ta đồng lòng, có gì mà không nên nói, cứ hỏi đi."
"Ngoài phố đều đồn mẫu hậu không phải là thân mẫu của nhi thần, nhi thần mấy ngày nay không biết mê man gì, mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, phụ hoàng quất roi vào mẫu hậu, hỏi mẫu hậu vì sao muốn hại chết người. Nhi thần trong mơ vô cùng sợ hãi." Lâu Kình đột nhiên như một đứa trẻ con quỳ xuống đất ôm lấy eo Thái hậu, giọng nghẹn ngào: "Mẫu hậu, nhi thần sợ lắm. Mẫu hậu, giấc mơ này là thật sao?"
"Mơ, chỉ là mơ thôi." Thái hậu vỗ lưng hắn: "Mẫu hậu đối đãi với con thế nào, trong lòng con đều rõ, vì con lên ngôi, mẫu hậu đã chịu bao nhiêu uất ức? Việc con mơ thấy Tiên đế quất roi mẫu hậu là thật." Thái hậu nói đến đây bỗng rơm rớm nước mắt: "Phụ hoàng con... Người... Người đâu chỉ quất roi mẫu hậu... Mười tám loại hình cụ, đều đã dùng trên người mẫu hậu, mẫu hậu mạng lớn, biết nhẫn nhịn, mới chịu đựng đến ngày hôm nay..."
Thái hậu như nhớ lại chuyện đau lòng mà nức nở. Lâu Kình nghe bà ta khóc, cũng không phân biệt được mấy phần thật giả, nhưng ít nhất bề ngoài được bà ta an ủi, cuối cùng đưa cho Thái hậu một chiếc khăn tay, như thể băng tan tuyết chảy, lại trở về là mẫu từ tử hiếu. Chỉ là khi hắn bước ra khỏi tẩm cung của Thái hậu, quay đầu lạnh lùng nhìn dòng nước không đóng băng trong sân, phất tay áo một cái, rời đi.
Lâu Kình trở về cung, thấy cung nhân đã lau sạch máu trên đất, tiểu thái giám run rẩy dâng lên một chén canh loãng: "Hoàng thượng, nên uống canh."
"Trước hết cứ để con mèo kia uống."
Lâu Kình sai cung nhân bắt đến rất nhiều mèo. Dùng kim bạc thử độc đã không còn khiến hắn tin tưởng, hắn muốn tận mắt nhìn mèo uống hết. Nếu mèo vô sự, hắn sẽ uống; nếu mèo có chuyện, sẽ đẩy ra một hai người chôn cùng. Thứ canh nấu từ xương non của hài nhi đó, bây giờ hắn cũng giống như Tiên đế, không thể rời xa.
Đợi dùng canh xong, đuổi hết cung nhân bên cạnh, tắt đèn, một bóng đen lặng lẽ đứng trước mặt hắn. Hắn lẩm bẩm vài câu rồi mới nằm lên giường.
Lại là mơ. Không, đã không phân biệt được mơ hay tỉnh, lần này hắn mơ thấy Thái hậu đâm kim khâu vào da một một nữ tử. Nữ tử kia ôm chặt bọc tã trong tay, sợ tiếng thét chói tai của mình sẽ làm kinh động đứa bé trong tã, bèn cắn chặt răng không kêu một tiếng.
"Là trẫm, là trẫm, đứa bé trong bọc tã kia là trẫm." Lâu Kình giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, mồ hôi lớn giọt rơi xuống.
"Là trẫm, là trẫm." Phi Nô nhỏ giọng kể cho Hoa Nhi nghe những giấc mộng Lâu Kình có thể sẽ gặp, Hoa Nhi nghe vậy vô cùng kinh ngạc: "Vậy là các người đã gieo giấc mơ cho hắn?"
"Là bản thân hắn vốn đã nghi ngờ." Phi Nô nói: "Người Hoắc gia rất giỏi thao túng tâm trí người khác, lại biết được mấu chốt giữa hai mẫu tử hắn."
Hoa Nhi nghe thấy giọng Phi Nô ngày càng yếu đi, liền lo lắng hỏi hắn: "Huynh vẫn ổn chứ?"
"Tốt, tốt."
"Lần này xong việc, nếu còn sống, huynh sẽ đi đâu?" Hoa Nhi hỏi hắn.
"Tự báo thù." Phi Nô nói: "Giờ mạng không do ta định đoạt, nhưng sẽ có ngày do ta làm chủ, ta muốn báo thù cho chính mình."
"Huynh vẫn chưa quên chuyện con mèo hoang đó sao."
"Không quên được."
Bên ngoài bắt đầu có tiếng động, tiểu thái giám bị đánh ngất xỉu kia đã tỉnh dậy, xoa đầu, rồi nhìn quanh, cuối cùng quyết định giấu nhẹm chuyện này. Nhưng đầu hắn đau như búa bổ, căn bản không đứng vững, nhìn lại cánh cửa nhà lao bị khóa chặt, định lười biếng trốn việc một chút.
Tiếng bước chân của hắn đi xa, ngay sau đó có tiếng động rất nhẹ, là tiếng bẻ khóa ngoài cửa phòng Hoa Nhi.
Hoa Nhi ngửi thấy mùi quen thuộc, cùng với tiếng hít thở trầm tĩnh đó, biết là Tiên Thiền, liền đến cạnh cửa nhẹ giọng gọi cô: "Tiên Thiền."
Tiếng bẻ khóa ngừng lại, Tiên Thiền áp mặt vào, hạ giọng nói: "Hoa Nhi, quả nhiên là muội?"
"Là ta." Hoa Nhi nghe ra Tiên Thiền có chút gấp gáp, vội vàng trấn an cô ấy: "Ta tự mình vào, tỷ đừng lo cho ta. Nhưng Tiên Thiền, Triệu Diệp ca ca biến mất rồi."
"Huynh ấy bị bắt vào đây rồi sao?"
"Không ngoài dự đoán cũng ở chỗ này."
"Tiên Thiền." Phi Nô gõ nhẹ cửa, gọi Tiên Thiền đến trước cửa, dặn dò cô: "Sau khi trời sáng tên cẩu Hoàng đế sẽ trở về, nếu hắn ngủ ở phòng muội, muội có thể ghé vào tai hắn gọi: Mẫu thân, Mẫu thân."
"Ta nhớ rồi."
Tiên Thiền liều chết đến đây, lại vội vã rời đi. Đêm nay trong đại viện rộng lớn này rất khác thường, yên tĩnh đến dị thường. Tiên Thiền bảo Thu Đường ra ngoài dò xét, phát hiện ít người đi rất nhiều, lại cố ý gây ra tiếng động, nhưng đám thị vệ ngày thường đến rất nhanh lại không xuất hiện. Lúc này, cô mới dám ra ngoài.
Trong lòng cô luôn nhớ đến Triệu Diệp mất tích, trở lại phòng vẫn luôn suy nghĩ: Triệu Diệp sẽ bị nhốt ở đâu đây? Trời đã sáng, Tiên Thiền nghe thấy các phòng bắt đầu có tiếng động, có người theo như đã hẹn, đổ tàn hương dưới thềm cửa, nhất thời các loại mùi thơm tản ra. Tiểu thái giám lại mắng, mắng bọn họ không có mắt, cả ngày gây phiền toái, lát nữa chủ tử theo lệ cũ tới lại đổ lỗi cho hắn.
Lúc này bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, thổi bung cửa phòng Tiên Thiền. Thu Đường làu bàu một câu rồi vội vàng đi đóng cửa. Hai người tốn hết sức lực lớn đẩy cánh cửa kia, lúc này ngói trên mái nhà bị lật tung lên, có người từ mái nhà rơi xuống. Thu Đường kinh hãi mở to mắt, đóng cửa lại rồi nói với Tiên Thiền: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trận gió quỷ quái này!"
Tiên Thiền nhớ lại Mặc sư phụ từng nói: Trước khi thiên hạ đại biến có nhiều dị tượng. Năm nay trước tiên là tuyết rơi không ngớt, giờ lại là trận gió quỷ quái này.
Bên ngoài trời đất biến thành màu vàng, gió cuốn cát đá bay mù mịt, trong khoảnh khắc mọi thứ đều không nhìn rõ. Ai nấy đều đóng chặt cửa nẻo, mặc cho trận gió quỷ kia đập vào cửa, mang cái lạnh tê tái vào trong phòng, đều nhanh chóng quay lại giường quấn chặt lấy chăn. Mấy tiểu thái giám đi làm nhiệm vụ cũng trùm áo choàng trở về phòng trong, thấy gió không có dấu hiệu ngừng, dứt khoát hâm nóng mấy bầu rượu cùng nhau uống.
Tiên Thiền nghe thấy cửa phòng cô mở ra, một bóng người lách vào. Cô nhảy xuống giường, nhìn thấy Triệu Diệp đã biến mất.
Thu Đường thấy vậy, vội vàng đưa Triệu Diệp vào phòng trong, còn mình thì canh gác ngoài cửa.
Tim Tiên Thiền đập dồn dập, nước mắt lưng tròng, nói: "Hoa Nhi nói huynh biến mất, ta còn định đi tìm huynh. Không phải huynh cũng bị bắt vào đây rồi sao?"
"Người bị bắt kia không phải ta." Triệu Diệp tiến lên một bước, nắm chặt tay Tiên Thiền, kéo cô vào lòng, gọi tên cô: "Tiên Thiền, Tiên Thiền."
Tiên Thiền dùng sức ôm chặt hắn, nghẹn ngào: "Ta nhớ huynh khổ sở lắm!"
"Tiên Thiền, nghe ta nói!" Triệu Diệp ôm Tiên Thiền nói: "Ta biết vì sao mấy năm nay muội lưu lại nơi này, giờ cơ hội đang ở trước mắt. Phía sau cổng vòm gần muội nhất, dưới gốc cây thứ ba, ta đã chôn đồ vật cho muội. Khi gió ngừng muội hãy đi lấy, đừng sợ bị người phát hiện, những thị vệ kia đã bị giết sạch."
"Các người đã giết sao?"
"Không, không phải. Xảy ra nhiều chuyện lắm, đợi mọi việc kết thúc ta sẽ nói với muội." Triệu Diệp lại một lần nữa ôm chặt Tiên Thiền, bờ môi run rẩy đặt lên trán cô: "Tiên Thiền, bây giờ tình thế căng thẳng, may mắn Hoa Nhi và Phi Nô đều ở đây. Ta cũng có thể yên tâm đi."
"Huynh đi đâu?"
"Ta..." Triệu Diệp muốn nói điều gì đó với Tiên Thiền, nhưng lại sợ cô lo lắng, chỉ cười nói: "Đừng sợ, ta không sao cả. Muội cứ yên tâm!"
Bên ngoài gió cuốn cát đá bay mù mịt, không có dấu hiệu ngừng, Triệu Diệp buộc phải đi. Tiên Thiền thấy ít nhất cũng đã được gặp mặt hắn một lần, lòng cũng đã yên tâm hơn một chút. Nhưng cô lại cảm thấy cái đêm trừ tịch khác thường này e rằng sắp xảy ra chuyện lớn.
Người hát hí khúc không hiểu sao, đột nhiên trong phòng mình cất giọng hát, trong tiếng gió bắc gào thét, giọng hắn vô cùng thê lương, chẳng còn chút giai điệu uyển chuyển của hí khúc nữa.
Không chỉ có hắn, trong gió lan tỏa một mùi hương kỳ lạ, thổi vào khắp các phòng. Có người từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu đập phá đồ đạc, trong miệng la hét những câu nói kỳ quái.
Không khí rùng rợn này lây lan đến mọi ngõ ngách trong kinh thành, trẻ con bắt đầu khóc không ngừng trong tã, còn tiếng chó sủa thì từng hồi từng hồi, đến khản cả giọng. Người già vừa tìm đồ chặn cửa vừa than phiền: "Gần sang năm mới, sao lại nổi lên trận gió quỷ này! E là sắp xảy ra chuyện!"
Chủ quán trọ Tiền Không sai tiểu nhị đóng chặt cửa sổ, còn mình thì chạy lên lầu, đứng sau một ô cửa sổ, chọc thủng giấy dán, dán mắt nhìn ra ngoài: trên con đường cái kia có mấy chục con chiến mã chở những người khổng lồ, đang ngược gió mà đi.