Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 98

Trong phòng yên ắng. Tiên Thiền ngồi lại trên ghế, nhìn người bê bết máu thịt kia. Năm đó chia tay ở thành Yên Châu, chẳng ngờ lại gặp ở nơi này, trong hoàn cảnh như thế này.

Phi Nô bị người ta đỡ dậy từ dưới đất rồi ném đến bên chân Tiên Thiền. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cười một tiếng, để lộ hàm răng nhuốm đỏ máu.

"Lâu rồi không gặp" Hắn nói, rồi lại đổ sụp xuống sàn.

Tiên Thiền không hiểu vì sao lại là Phi Nô, vì sao lại là hắn? Cô xoay người lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cơ thể tr*n tr** của hắn, rồi mới quay sang nhìn Lâu Kình.

"Gặp người quen rồi có thấy vui không?" Lâu Kình vừa nói vừa vuốt chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón cái.

"Trên đời này, không có bất kỳ người quen nào gặp lại trong tình cảnh này mà cảm thấy vui. Dù cho người quen này chỉ là một kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa đi nữa."

"Đã là tiểu nhân, giữ lại làm gì? Giết đi là được."

"Cứ việc động thủ." Tiên Thiền không hề nhúc nhích, cũng không chịu khuất phục trước Lâu Kình. Thậm chí cô còn cúi xuống, thì thầm an ủi Phi Nô: "Chết chỉ là chuyện trong chớp mắt. Huynh sợ thì nhắm mắt lại. Đừng hèn hạ mà cúi đầu, cứ hiên ngang mà chết. Kiếp sau làm người tốt."

Tiên Thiền biết Lâu Kình ghét nhất là những kẻ không có xương cốt. Hắn sẽ không hề chớp mắt khi giết những kẻ như vậy. Phi Nô bị thương nặng đến mức này mà chưa chết, chứng tỏ hắn vẫn chưa chịu khuất phục trước Lâu Kình. Tiên Thiền thực sự sợ Phi Nô sẽ vì cô mà phải cúi đầu, khi đó hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Phi Nô khó nhọc nhổ một bãi nước bọt về phía Lâu Kình, hệt như cái lần hắn nhổ vào Bạch Tê Lĩnh trên phố mấy năm trước. Xương cốt của hắn quả thực rất cứng, bôn ba khắp nơi bao nhiêu năm, vẫn chưa thấy chịu khuất phục.

Tiên Thiền cứ nhìn hắn như thế, rồi lại quay sang nhìn Lâu Kình, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu cô hiện lên cảnh ngày xuân nhộn nhịp ở thành Yên Châu, cảnh mấy người họ trò chuyện trước cổng, có người gọi: "Phi Nô, cái đồ đoản mệnh nhà ngươi, không đi thì quản gia đánh ngươi đấy!" Phi Nô vẫn còn nhiều điều muốn nói, xua tay: "Giục cái gì mà giục! Cái roi mềm nhũn đó đánh chết người được chắc."

Hắn chạy đi trong ánh xuân, mang theo cỏ xanh và bùn đất dưới chân. Cứ mỗi lần như thế, Triệu Diệp lại dặn dò: "Chậm một chút! Cẩn thận đó!"

"Người từ ngõ Liễu các ngươi quả nhiên không có kẻ hèn nhát." Lâu Kình vô cớ nói một câu, nhìn người đang nằm bẹp như bùn nhão dưới đất, nhếch mép: "Đã như vậy, chi bằng rút xương cốt cho chó ăn."

"Ngài muốn rút xương cốt của ai thì cứ rút, nhưng đừng ở trong phòng của ta!" Tiên Thiền chỉ vào Phi Nô, nhìn thẳng Lâu Kình: "Hoàng thượng chẳng qua là muốn dọa ta thôi, nhưng ngài dùng một người không có tình nghĩa sâu đậm với ta như thế này, dĩ nhiên là không dọa được. Nếu Hoàng thượng còn có quân bài tẩy nào khác, không ngại lộ ra luôn một thể. Nếu không, hôm nay đến đây thôi!"

Tiên Thiền dĩ nhiên biết Lâu Kình không chỉ vì muốn dọa nàng. Đằng sau đôi mắt đáng sợ kia của hắn còn giấu bao nhiêu mưu đồ. Hắn đã tìm được Phi Nô, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy Hoa Nhi, Triệu Diệp, Tiểu Song. Thậm chí không chừng lúc này bọn họ đều đang ở trong Tam Hẻm.

Đây là một ván cờ chết, hai bên cùng giằng co. Tiên Thiền nghe thấy tiếng Lâu Kình bóp khớp tay răng rắc. Hắn sẽ làm như vậy mỗi khi muốn đại khai sát giới. Lạ thay, hắn lại nhịn được, vẫy tay cho người kéo Phi Nô đi. Trước khi Phi Nô đi, Tiên Thiền lại nhìn hắn một lần nữa, Lâu Kình liền hỏi: " Muốn từ biệt sao?"

"Một bát cơm đoạn đầu cũng phải đưa tiễn."

Lâu Kình đứng dậy đi vào bên trong, ngã vật ra giường. Thấy Tiên Thiền vẫn đứng ngoài, hắn vỗ tay. Tiểu thái giám nghe tiếng, bước tới thúc giục: "Cô nương, nên vào trong đi."

Tiên Thiền liếc nhìn tiểu thái giám kia, khóe môi khẽ cười, đứng dậy chậm rãi bước vào, nằm cạnh Lâu Kình. Cánh tay hắn luồn qua cổ cô, nắm lấy bờ vai gầy guộc, dừng một chút rồi thò tay vào trong áo cô. Đầu ngón tay hắn lạnh lạnh toát, chạm vào da thịt khiến cô khó chịu gạt đi.

Lâu Kình cũng không giận, chỉ mải mê bóp nắn, thản nhiên nói: "Ngươi biết trẫm tìm ra hắn bằng cách nào không? Bọn họ, người người đều có mùi hương, không chỉ Thái hậu phát hiện, trẫm cũng biết. Hắn tạm thời chưa chết được, vì phía sau hắn còn có cá lớn để câu. Hôm nay trẫm không giấu ngươi. Ngươi nhìn tình cảnh này cứ tưởng vì mưu phản sao? Không, là nhằm vào Thái Hậu. Đó là mối thù sâu như biển."

Lâu Kình chậm rãi nói, lòng bàn tay áp lên, lật người đè lên Tiên Thiền, nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo của cô: "Sờ như thế này mà nó vẫn mềm, cơ thể ngươi rốt cuộc đã không còn thuộc về ngươi nữa."

"Nó đã sớm chết rồi."

"Thế thì cần nó làm gì!" Tay Lâu Kình đột nhiên siết chặt. Tiên Thiền đau đớn, không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, bất ngờ hất hắn ngã xuống đất. Thân thể trống rỗng của Lâu Kình đập vào ghế gỗ, phát ra tiếng kêu như gãy xương. Tiên Thiền đột ngột nhảy xuống đất, siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Lâu Kình. Cô dùng hết sức, một quyền trúng sống mũi. Lâu Kình sững sờ, rồi nghiêng mặt qua, nói: "Nào, đánh tiếp. Dùng lực mà đánh."

"Vậy ta đánh thật!" Tiên Thiền lại vung tay cho Lâu Kình một quyền nữa. Cô chưa từng động thủ với ai như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái. Cuối cùng, cô cũng cảm nhận được sự phấn khích khi Hoa Nhi xông pha trận mạc. Quả nhiên đối với những kẻ này phải hành động trực tiếp, không thể nói lý lẽ.

Ánh mắt Lâu Kình càng thêm sâu thẳm. Hắn nắm lấy cổ tay Tiên Thiền, kéo tay cô đập liên tiếp vào mặt mình, miệng hét: "Đánh đi! Đánh tiếp đi!"

Hắn điên cuồng, toàn thân khí huyết dâng trào. Những bát canh xương uống hằng ngày giờ hóa thành sợi xích sắt siết cổ hắn, khiến mặt hắn đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn gấp gáp, mồ hôi lã chã rơi xuống. Tiên Thiền giả vờ kinh ngạc, cúi người xuống nhìn hắn: "Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Nàng ngẩng đầu định gọi người thì bị Lâu Kình bịt miệng lại.

Thị vệ đã xông vào nhưng Lâu Kình lại quát: "Cút! Cút!" Tiên Thiền nghe thấy họ chậm rãi lui ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại. Nàng lại giả vờ muốn gọi người, bị Lâu Kình gắt gỏng ngăn lại.

"Không được kêu!" Lâu Kình dường như sợ hãi, muốn Tiên Thiền rót nước cho hắn. Tiên Thiền làm theo, vịn cổ hắn đổ cho hắn uống rất nhiều nước. Ánh mắt nàng xuyên qua cổ áo hơi mở của hắn, nhìn thấy những mạch máu xanh nổi li ti, dày đặc trên ngực hắn. Lo lắng mình nhìn không rõ, tay cô run lên, nước vương ra vạt áo hắn. Cô liền nhanh chóng thu xếp thay áo cho hắn.

Không biết trước khi đến Lâu Kình có uống rượu hay không, giờ đây mặt hắn càng đỏ hơn, người cũng không còn chút sức lực, mặc cho Tiên Thiền xoay sở. Tiên Thiền cởi áo hắn ra, nhìn thấy cơ thể kinh khủng của hắn, lại bình thản mặc áo mới vào, rồi ngồi một bên chăm sóc hắn.

Lâu Kình dường như không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này, ắt hẳn có ẩn tình gì Tiên Thiền không biết.

Kỳ lạ là khi tỉnh lại, Lâu Kình dường như quên hết mọi chuyện. Hắn xoa mặt, hỏi: "Sao lại đau thế này?"

Tiên Thiền nhìn thấy ánh mắt hắn sáng hơn lúc trước, khí chất hung dữ cũng giảm, tựa như vừa trải qua một giấc ngủ say, lại trở thành một đứa trẻ. Cô tự hỏi: Không biết hắn lại đang bày trò gì.

"Ta đánh ngài đấy." Tiên Thiền đưa mu bàn tay sưng đỏ của mình cho hắn xem, chờ Lâu Kình xử phạt.

Lâu Kình lại không đánh không mắng, sờ mặt nói: "Thoải mái."

Hắn cũng quên luôn chuyện Phi Nô, đứng dậy vội vã đi. Ngày mai là đêm giao thừa, không biết hắn vội đi đâu, băng qua từng cửa vòm trăng tròn rồi biến mất.

Tiểu viện của Tiên Thiền lại yên tĩnh trở lại. Cô nhìn theo bóng Lâu Kình khuất dần, quay người thấy trên tường thoáng có bóng người nhảy qua, rồi lại một bóng nữa. Cô liếc nhìn hướng Phi Nô bị giam, kéo Thu Đường về phòng, đóng chặt cửa.

Thu Đường mắt tinh, chỉ lên mái nhà, Tiên Thiền lắc đầu ra hiệu im lặng. Trong ngoài đại viện Tam Hẻm có biết bao nhiêu mai phục, người vào được như thế ắt không tầm thường, nhưng Tiên Thiền biết họ nhất định là vì Phi Nô mà đến.

Phi Nô trở về căn phòng tối om chỉ cách Hoa Nhi một bức tường. Hắn nghe tiếng gõ, lát sau có tiếng sột soạt, bò tới thì thấy Hoa Nhi đã đào một lỗ nhỏ ở góc. Hai người áp sát vào thì thầm nói chuyện.

"Người thường đến Phong Nguyệt Lâu, có phải là phụ thân của Hoắc Ngôn Sơn không?" Hoa Nhi hỏi.

Phi Nô trầm ngâm hồi lâu, quyết định không giấu nàng nữa, bèn nói: "Phải."

"Chính ông ấy gây ra chuyện ma quái trong thành sao?" Hoa Nhi hỏi tiếp.

"Phải."

"Ông ấy cũng muốn giết mẫu tử kia sao?"

"Phải."

Bên ngoài cửa có bóng đen thoáng qua. Hoa Nhi vội ngậm miệng lại. Tiểu thái giám canh gác bên ngoài kêu lên một tiếng đau đớn, bị người ta đỡ lấy, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Ngay sau đó là tiếng cạy khóa, rồi có người bước vào phòng Phi Nô. Họ dường như đang ra hiệu cho nhau. Từ cái lỗ nhỏ Hoa Nhi đào truyền đến một mùi hương hoàn toàn khác với mùi trên người Phi Nô. Mùi hương đó như tơ liễu lẫn với bùn đất, ngửi vào khiến người ta cảm thấy thư thái.

Người đột nhập vào phòng Phi Nô có công phu rất cao, đi lại không một tiếng động. Khi hắn đi rồi, Hoa Nhi ghé sát vào lỗ nhỏ, gọi: "Phi Nô, Phi Nô!"

Nhưng mãi sau hắn mới tỉnh, nói: "Đừng lo, chưa chết."

"Trên người huynh rốt cuộc là mùi hương gì vậy?" Hoa Nhi hỏi.

"Mùi lấy mạng" Phi Nô cười khổ, rồi khó nhọc bò đến sát tường, khẽ dặn dò Hoa Nhi: "Tên cẩu Hoàng đế kia hiện tại đã trúng độc, nhất thời không phản ứng kịp. Ta thấy trong người hắn không chỉ một loại độc, còn có một loại khác có lẽ là bị hạ trong thời gian dài mà không hề hay biết. Là Tiên Thiền sao?"

"Ta đoán là vậy."

Phi Nô cười khẽ: "Tên cẩu Hoàng đế đó sắp hết đời rồi. Mai là giao thừa, hắn không sống nổi qua mồng một đâu."

"Không, huynh không biết, hắn có thần y."

"Không quan trọng, người ngõ Liễu chúng ta sẽ giết hắn. Cứ chờ xem!"

Hai người nói rất nhiều chuyện, lần này Phi Nô không còn giấu giếm, kể hết mọi chuyện cho Hoa Nhi. Hắn đến đây là để ám sát mẫu tử Hoàng đế, phụ thân của Hoắc Ngôn Sơn cũng mang ba nghìn tử sĩ mai phục ngoài thành. Mùi hương lạ trên người họ được chiết xuất từ hoa, côn trùng, rắn và báo. Người ngửi phải sẽ sinh ra ảo giác, nghe theo sự điều khiển của người khác.

Hoa Nhi biết việc Phi Nô nói thẳng ra với nàng cũng là ý của Hoắc lão tiên sinh. Ông ta đích thân vào kinh thành vì muốn âm mưu ám sát kia phải thành công, hiển nhiên là định lôi kéo nàng.

Phi Nô còn nhắc đến Giới Ác, hắn nói: "Nếu ta không đoán sai, hòa thượng Giới Ác kia cũng có quan hệ với Hoắc gia."

Đêm đó, Bạch phủ đèn đuốc sáng trưng. Tạ Anh kể lại động tĩnh ở Tam Hẻm cho Bạch Tê Lĩnh nghe. Hắn nằm trên mái nhà, nhìn thấy người áo đen im lặng đột nhập từ xa, tránh được thị vệ rồi chạy vào Tam Hẻm.

"Lần này biết nơi ở của 'khách quý' đó chưa?"

"Không cần tra xét." Liễu Công đẩy cửa bước vào: "Người đã tự tìm đến cửa rồi."

Bên ngoài Bạch phủ, một chiếc kiệu đen nhỏ lướt trên tuyết, qua cổng viện, đi vào hành lang, cuối cùng dừng lại bên ngoài thư phòng của Bạch Tê Lĩnh. Vị 'khách quý' kia dường như không muốn chân chạm bùn, được người ta nửa đỡ nửa dìu vào trong.

Liễu Công quay người đóng cửa lại, vị 'khách quý' lúc này mới vén tấm mạng đen trên đầu lên, sau đó tháo chiếc mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt dù già nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Vị 'khách quý' là người đứng đầu Hoắc gia ở Giang Nam, người giang hồ gọi ông ta là Hoắc Lâm Lang.

Hoắc gia ở Giang Nam lưu lại vô số giai thoại, trong đó nổi bật nhất là việc Hoắc Lâm Lang khi còn trẻ đã một mình xông vào cung, nổi giận vì mỹ nhân. Nguyên do có nhiều dị bản, nhưng đại để là thanh mai trúc mã của ông ta bị triệu vào cung hầu hạ, trong yến tiệc bị một phi tần nhục mạ, cuối cùng nhảy xuống Tĩnh Hồ trong cung.

Lúc này Hoắc Lâm Lang đã ngoài thất thập, không còn nhìn ra phong thái hào hùng năm xưa, nhưng cử chỉ động tác của ông ta rất nhẹ nhàng, tay áo phảng phất mùi hương.

Ông ta tự ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi nhìn Bạch Tê Lĩnh, hỏi: "Có giống nhi tử của ta không?"

Ông ta không tự giới thiệu mà lại hỏi câu đó. Bạch Tê Lĩnh sớm đã đoán được thân phận của ông ta, lúc này càng được chứng thực. Thế là hắn gật đầu: "Giống."

"Nhi tử của ta bại dưới tay Nhị gia, lẽ ra ta không nên đến đây. Nhưng tình thế hôm nay thay đổi, bất đắc dĩ phải gặp mặt."

"Tình thế thay đổi mà Hoắc lão nói, chẳng lẽ là vì phu nhân của ta bị Hoàng thượng bắt?"

"Phải, mà cũng không phải."

Hoắc Lâm Lang lấy ra một bức mật báo trong tay áo đưa cho Bạch Tê Lĩnh xem. Đây hẳn là một phong thư đã bị chặn lại. Bạch Tê Lĩnh xem xong liền đốt đi, hỏi Hoắc Lâm Lang: "Hoắc lão cần ta làm gì?"

"Thứ nhất: giao hòa thượng Giới Ác kia cho ta; thứ hai: mượn hỏa lực của ngươi một lúc; thứ ba: mượn đám ăn mày của Tôn Yên Quy trên núi Hoắc Linh dùng một lúc."

Hoắc Lâm Lang gọi thẳng tên Hoa Nhi, ý muốn nói cho Bạch Tê Lĩnh biết: không cần che giấu, lai lịch của các ngươi ta đều rõ. Bạch Tê Lĩnh là người thông minh, lúc này cũng hiểu vì sao Hoa Nhi lại tự chui đầu vào lưới. Nàng có lẽ đã nhận ra nếu nàng bị bắt đi, sẽ phá vỡ kế hoạch của vị lão nhân trước mặt này. Chắc hẳn ông ta định từ từ chuẩn bị, nhưng hiện tại nhiều tình huống bất ngờ đã xảy ra, không cho phép ông ta chậm trễ nữa. Hoa Nhi đang ép ông ta phải ra tay.

"Thế Hoắc lão có thể cho chúng ta thứ gì?"

Hoắc Lâm Lang vuốt chòm râu đẹp, híp mắt nói: "Đợi khi đại thù của Hoắc gia được báo, thiên hạ này, giao cho Cốc gia."

Người Hoắc gia có thể tin được hay không còn phải xem, nhưng mở miệng đã là thiên hạ, như thể đã nắm chắc phần thắng. Bạch Tê Lĩnh không đáp lời, chỉ nói: "Giới Ác đã giao tính mạng cho chúng ta, đương nhiên chúng ta không thể giao cho ngài, dù hai vị là người quen; hỏa lực, ngài chỉ cần nói khi nào, thả hướng nào, nhưng nếu làm tổn thương người vô tội, ta không đồng ý; còn về việc phu nhân nhà ta, xin thứ lỗi, ta không làm chủ được."

Bạch Tê Lĩnh phẩt ống tay áo, muốn Liễu Công tiễn khách. Hắn mặc kệ người trước mặt là bậc nguyên lão mấy triều hay mệnh môn thế gia gì. Tâm tư của người Hoắc gia không ai có thể đoán được, hắn cũng không định đoán.

Hoắc Lâm Lang thấy Bạch Tê Lĩnh kiên quyết, liền hỏi: "Kinh thành này có bao nhiêu phòng tuyến, chỉ bằng những trò nhỏ nhặt của các ngươi mà có thể cạy mở được sao? Ngươi có biết ám đạo kia có mấy đường không? Lính gác ngầm trên cổng thành có bao nhiêu? Tử sĩ mai phục bao nhiêu? Ngươi cứ giao người cho ta, ta sẽ giao thiên hạ cho ngươi."

Bạch Tê Lĩnh nhận ra khi Hoắc Lâm Lang làm khách quý thì phong thái đầy khí phách, nhưng một khi cởi bỏ lớp áo da đó, ông ta liền trở thành một "người Hoắc gia" đích thực, một quyền thần đầy mưu mẹo xuất thân từ vùng đất trù phú.

Thế nhân tặng cho ông ta biệt danh "Lâm Lang", bây giờ nghĩ lại, thật đúng với tâm cơ của ông ta!

Hoắc Lâm Lang thấy Bạch Tê Lĩnh không hề lay động, bèn cười nhạt một tiếng: "Bây giờ phu nhân của ngươi, e rằng chỉ có Hoắc gia ta mới cứu được!"

Bình Luận (0)
Comment