Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 109

Trong lòng Tiên Thiền, Giang Nam là nơi của cầm kỳ thi họa, tài tử giai nhân. Cô khao khát đến đó, nhưng chưa từng đặt chân đến.

Khi Lâu Kình còn sống, từng nói với cô: "Bảo vật thiên hạ đều ở Giang Nam, ngay cả của trẫm..." Mỗi khi nói đến câu này, hắn đều cười bí ẩn: "Tóm lại, bảo vật thiên hạ đều ở Giang Nam."

Mặc sư phụ dẫn Tiên Thiền đi về phía nam, trên đường không ít lần nói: Tai họa bắt đầu từ Giang Nam, kết thúc ở Giang Nam. Hoắc gia ở Giang Nam một tay che trời, Bạch nhị gia lúc này muốn chúng ta đến, chắc chắn đã đến thời khắc quan trọng. Tiên Thiền lần này đến Giang Nam mang theo gia nghiệp của Bạch gia do Hoa Nhi tự tay giao cho cô.

Lúc này, Tiên Thiền bước vào phòng Hoa Nhi, cởi chiếc mũ rơm trên đầu, ngẩng đầu lên. Cô thấy Hoa Nhi vô cùng kinh ngạc, liền đưa tay lên môi "suỵt" một tiếng, nhắc hai người không được lên tiếng.

Hoa Nhi nhảy đến trước mặt Tiên Thiền, ôm chặt eo cô, xoay vài vòng trong phòng. Nước trên người Tiên Thiền thấm ướt áo Hoa Nhi, nàng cũng không quan tâm. Tiên Thiền ôm đầu, choáng váng, chắp tay cầu xin, Hoa Nhi mới đặt cô xuống.

Tiên Thiền cẩn thận nhìn sắc mặt Hoa Nhi, dưới nụ cười vui vẻ của nàng ẩn chứa một chút đau lòng, liền hiểu tình hình hiện tại của Bạch Tê Lĩnh đã khiến nàng buồn. Tiên Thiền cũng không biết phải nói với Hoa Nhi thế nào. Bạch Tê Lĩnh biến mất trong khoảng thời gian này, cũng chưa từng liên lạc với họ. Nếu không phải đột nhiên nhận được tin tức từ Giang Nam, cô và Mặc sư phụ e rằng cũng sẽ không khởi hành đến đây.

"Mặc sư phụ nói Nhị gia chưa bao giờ như thế này, lần này e rằng thực sự gặp nạn rồi. Hoắc gia ở Giang Nam trước đây chưa từng xé toạc mặt với Nhị gia. Ngay cả năm đó ở thành Yên Châu, lúc Nhị gia giành lại được số binh khí đó, Hoắc gia vẫn rất khách khí với Nhị gia. Lần này thì quyết sống mái rồi."

Tiên Thiền kể tỉ mỉ cho Hoa Nhi nghe những chuyện về Bạch Tê Lĩnh và Hoắc gia từ nhiều năm trước mà cô nghe được từ Mặc sư phụ. Hoa Nhi vừa nghe vừa nghĩ: Phu thê một kiếp, gặp gỡ không nhiều, đối với quá khứ của hắn có thể nói là nàng hoàn toàn không biết gì.

Chuyện bắt đầu từ mười hai năm trước.

Tương truyền Bạch Tê Lĩnh có một sư phụ chế tạo binh khí, chuyên làm ra những binh khí kỳ lạ và tinh xảo. Người kinh thành không tin bởi vì việc chế tạo binh khí do triều đình kiểm soát, do Binh bộ toàn quyền quản lý. Việc chế tạo binh khí trong dân gian là trọng tội.

Nhưng Bạch Tê Lĩnh lúc mới vào đời đã không sợ trời không sợ đất. Hắn đứng trên đường phố kinh thành, cầm một cây nỏ nhỏ gắn hơn hai mươi mũi tên. Thứ đó trông không bắt mắt, nhưng khi b*n r* mang theo sức gió cực lớn, một phát bắn nứt cây táo nhỏ. Thứ này nếu dùng trên chiến trường, quả thật là thần khí.

Thế là các thế lực tìm đến Bạch Tê Lĩnh, muốn dò la lai lịch của thương nhân hèn mọn vô danh này. Dò la xong mới biết, tên thương nhân này buôn bán không lớn, quản lý mấy xưởng vải, hai tiêu cục, ba quán ăn, mấy mảnh ruộng. Tính ra ở kinh thành đầy rẫy người quyền quý giàu có này, gia nghiệp của hắn chẳng đáng gì. Tuy nhiên, ở kinh thành, bất kể quan lớn đến đâu, gia nghiệp lớn đến đâu, đều chú trọng một chữ "khiêm", gặp người trước tiên gật đầu, mở miệng phải mỉm cười, vì không biết ai có quan hệ với ai, ai là chỗ dựa của ai, nếu không cẩn thận sẽ không biết đắc tội với ai.

Bạch Tê Lĩnh này thì không. Nhìn người trước tiên là nhìn thẳng, người trong thiên hạ đều không lọt vào mắt hắn, bất kể người kia là quan lớn đến đâu, hắn cũng chẳng thèm để ý, tỏ ra vẻ rất kiêu ngạo. Nếu có người hỏi sâu về binh khí, hắn sẽ hừ lạnh một tiếng: Ngươi không mua nổi. Người kinh thành chưa từng thấy ai mới đến mà ngang ngược như vậy, bọn họ bàn tán xôn xao, cuối cùng đi đến kết luận: Bạch Tê Lĩnh kia, e rằng có một chỗ dựa vô cùng lớn.

Chỗ dựa đó rốt cuộc là ai? Đến cả mặt mũi của quan tam phẩm, hắn cũng dám không nể. Người kia phái người đến tận nhà bái kiến, hắn lại bắt đợi trước cửa nhà mình cả canh giờ. Chỗ dựa này, e rằng chính là vị đứng đầu thiên hạ kia.

Người kinh thành dù làm quan hay buôn bán, đều chú trọng việc quan sát lời nói, sắc mặt người đối diện mà tùy cơ ứng biến. Không ai dám đến trước mặt vị quyền lực nhất kia để xác minh, nhưng lại sợ chậm chân hơn người khác mà mất đi cơ hội. Có kẻ không kìm được, đã đi đầu làm ăn với Bạch Tê Lĩnh.

Cứ thế, hắn phất lên như diều gặp gió. Nhưng tính khoe khoang của hắn vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng hắn lại ra phố phô trương vũ khí mới, thứ vũ khí đó nhỏ hơn so với binh khí dùng trong chiến trận, gọi là đồ chơi cũng không sai. Vì vậy Binh bộ khó lòng xử lý, lại ngại "người đứng sau" hắn, đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Lúc đó, Bạch Tê Lĩnh gây tiếng vang khắp kinh thành, việc buôn bán của Bạch gia phát triển nhanh chóng, vụt trở thành phú thương có máu mặt trong thành.

Cũng vào thời điểm đó, Hoắc gia tìm đến Bạch Tê Lĩnh. Đương nhiên không phải Hoắc Lâm Lang đích thân ra mặt, mà cử một quản gia từ trang viên dưới quyền, nói muốn làm một vụ buôn bán với Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh không chịu giao dịch, chỉ nói rằng người này thân phận quá thấp, làm ăn tốn thời gian sức lực, chuyện nhỏ nhặt không đáng để hắn bận tâm.

Người đó biến mất ba ngày, khi quay lại mang theo thứ trà đầu xuân ngon nhất từ Tây hồ Giang Nam. Ngay cả tể tướng đương triều muốn uống loại trà này cũng phải đợi ban thưởng từ hoàng cung, người thường không thể nào có được. Bạch Tê Lĩnh nhìn trà, trong lòng hiểu rõ, liền làm vài giao dịch với quản gia đó.

Quản gia không nói rõ, Bạch Tê Lĩnh cũng không hỏi, hắn cần gì phải hỏi? Làm sao một quản gia nhỏ như ông ta có thể có được loại trà đó? Chẳng qua ông ta là tay chân của Hoắc gia mà thôi.

Lúc đó, Bạch Tê Lĩnh không ghét người Hoắc gia.

Khi người Hoắc gia đến kinh thành, hắn cũng đã nhìn thấy vài lần trên phố. Gia tộc danh giá nhiều đời, nam nữ đều có phong thái riêng. Đặc biệt gia phong Hoắc gia lúc đó rất tốt, khác biệt rõ rệt với giới quyền quý ở kinh thành. Chỉ tiếc là Hoắc gia đã sống lâu ở Giang Nam, vì một số hiềm khích cũ mà ít khi về kinh, chỉ có công tử Hoắc gia là Hoắc Ngôn Sơn ở kinh thành nhiều hơn.

Bạch Tê Lĩnh không ghét người Hoắc gia, nhưng cũng không thể nói là thích. Hắn chỉ cảm thấy với gia phong chính trực của Hoắc gia, không đến nỗi phải cử một quản gia trang viên đến đàm phán làm ăn với hắn, e rằng giấu giếm quá sâu. Quả nhiên, sau khi làm hơn mười giao dịch, quản gia đó đã nhắc đến chuyện vũ khí với Bạch Tê Lĩnh.

Chẳng hạn như vũ khí này có thể làm lớn hơn không? Triều đình có quản không? Nếu làm thành nhiều đợt, mỗi đợt ít đi một chút, liệu có bị phát hiện không? Ngoài những thứ đã khoe trên phố, Bạch nhị gia còn có món đồ chơi nào khác không? Bạch Tê Lĩnh lắc đầu: "Làm chơi thôi, không thể làm lớn, làm lớn Binh bộ bắt được sẽ bị chém đầu."

Sau đó, dù quản gia có nói gì hỏi gì, Bạch Tê Lĩnh vẫn khăng khăng không thể làm. Hoắc gia đứng sau quản gia đó đã giả vờ làm ăn với hắn vì những vũ khí này, tặng hắn bao nhiêu vàng bạc. Giờ hắn lại không biết điều như vậy, thật khiến người ta căm ghét không thôi.

Cũng đã nghĩ đến những cách khác.

Quản gia thấy Bạch Tê Lĩnh trẻ tuổi anh tuấn, lại từng lăn lộn chiến trường, vẻ mặt hung dữ, nữ tử kinh thành thấy hắn đều tránh xa. Quản gia nghĩ nếu không được thì tặng một nữ tử. Ở tuổi trai tráng, gặp nữ tử có lẽ sẽ mềm lòng, dần dà buông lỏng cảnh giác, chịu khuất phục.

Ban đầu là công khai đưa đến phủ. Mỹ nhân Giang Nam đó phải gọi là tuyệt sắc, dáng đi uyển chuyển, khiến người ta thương xót, yếu đuối mềm mại như liễu rủ trong gió, nhìn người một cái là chứa chan tình ý, khiến người ta mềm nhũn cả xương cốt. Ai ngờ Bạch Tê Lĩnh nhìn một cái liền đuổi người ra, còn nhắn một câu: "Mắt long lanh nhưng tâm địa bất chính, Bạch phủ không chứa nổi." Mỹ nhân đó mất mặt, khóc lóc rất lâu trước cửa Bạch phủ, nhưng Bạch Tê Lĩnh vẫn không mềm lòng, cuối cùng vung tay áo bỏ đi. Vài ngày sau, kinh thành có tin đồn: Bạch Tê Lĩnh bề ngoài hung dữ nhưng bên trong yếu đuối, e rằng thứ đó không được việc. Bạch Tê Lĩnh không hề bận tâm, vẫn nghênh ngang qua phố, ai chọc hắn là hắn cho một trận.

Sau đó, Hoắc gia lại lén lút đưa một người.

Bạch Tê Lĩnh từ bên ngoài trở về, trước khi vào thành đã cứu một cô gái. Cô ta khiêm nhường, nói mình số phận khổ sở, không người thân thích, quỳ xin Bạch Tê Lĩnh ban cho miếng cơm. Bạch Tê Lĩnh đồng ý, bảo cô ta giúp việc trong bếp nhỏ trong phủ. Ai ngờ vài ngày sau, hắn ăn món ăn đó thấy có vấn đề, biết rằng có độc, liền sai người thử nghiệm, quả nhiên đúng. Hắn nổi giận đuổi cô ta đi, tống ra khỏi kinh thành.

Như vậy, mối hiềm khích giữa Hoắc gia và Bạch Tê Lĩnh đã có từ lâu, chỉ là lúc đó người Hoắc gia không nói rõ, Bạch Tê Lĩnh cũng giả ngốc mà thôi. Nhưng từ lúc đó, hắn đã nhìn thấy dã tâm lớn của Hoắc gia, ẩn giấu sau vẻ ngoài ôn hòa. Người có dã tâm lộ rõ thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là loại người có dã tâm lớn nhưng giấu kín không lộ.

Nói đến đây đã là nửa đêm. Qua lời kể của Tiên Thiền, Hoa Nhi biết được một ít về Bạch Tê Lĩnh thời thiếu niên. Nàng cố gắng hình dung hắn cũng từng có một thời niên thiếu tươi đẹp, nhưng không sao tưởng tượng nổi. Khi nàng quen hắn, hắn đã là một người âm u đáng sợ, hung dữ lộ rõ, lòng như vực sâu thăm thẳm.

Nghĩ đến đây, ngay cả một người thô lỗ như nàng, tình cảm lạnh nhạt như nàng cũng cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Nàng thở dài, Tiên Thiền cũng không biết nên khuyên Hoa Nhi thế nào. Cô cũng không tiện ở lại lâu, dặn dò Hoa Nhi vài câu, nếu có việc thì ra khỏi thành tìm cô. Ngoài thành có một vườn trà, cô sống ở đó, hôm nay đích thân đến là để thông báo trước.

Hoa Nhi hỏi cô có gặp Triệu Diệp không? Tiên Thiền lắc đầu. Hai người họ thực sự là hắn đi cô đến, ngay cả một lần gặp mặt cũng không có. Hoa Nhi thấy tiếc cho họ, nhưng Tiên Thiền lại nói: "Không tiếc, sớm muộn gì cũng gặp. Mỗi người đều có việc quan trọng phải lo, không câu nệ chuyện tình cảm nam nữ."

Vài năm trước cũng vậy, đều nói không câu nệ chuyện tình cảm nam nữ, chia xa mấy năm, khi gặp lại thì cảm xúc ngổn ngang.

Hoa Nhi không dám công khai tiễn Tiên Thiền. Bên ngoài đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng mưa rơi xào xạc, tiếng suối chảy róc rách và vài tiếng chó sủa. Hoa Nhi đi theo phía sau, nhìn Tiên Thiền men theo tường, tránh tai mắt của nhiều người, cuối cùng thần không biết quỷ không hay ra khỏi thành. Lúc đó, nàng mới quay trở lại.

Hoa Nhi đã gây ra náo động lớn trong thành, lúc này đương nhiên cũng không cần trốn tránh, thấy nhà nào mở cửa sổ thò đầu ra nhìn, nàng cũng không hoảng hốt. Trong đêm tối, sương mù bắt đầu xuất hiện, Giang Nam này luôn có sương mù, giống như núi Đầu Sói. Sương mù càng lúc càng dày, dần dần không nhìn rõ mọi vật. Thính lực của Hoa Nhi luôn tốt, nghe thấy "ùm" một tiếng, có người rơi xuống nước. Nàng chạy nhanh vài bước, đột nhiên cảm thấy không đúng, rơi xuống nước sẽ có tiếng động, nhưng sau tiếng rơi đó không còn âm thânh lớn nào nữa, chỉ có tiếng cá bơi lội ở chỗ nước sâu.

Hoa Nhi núp vào một chỗ, nín thở chờ đợi, rất lâu sau, những gợn sóng nhỏ trên mặt nước lan đến trước mặt nàng, rồi từ từ tiến về phía trước. Người bơi giỏi như vậy, trong thiên hạ hiện nay e rằng khó tìm được mấy người. Hoa Nhi tò mò, đợi tiếng động đi xa, lợi dụng sương mù bám theo.

Sương mù là tấm chắn của nàng, nàng ẩn mình trong đó, dùng đôi mắt đã được rèn luyện trong sương mù dày đặc của núi Đầu Sói nhìn qua, có người từ bờ sông bò lên. Người đó bị nước ngấm ướt sũng, như một thủy quái, tóc hoàn toàn ướt, nhưng người lại bốc hơi nóng, như thể nước đã đun sôi hắn.

Hắn đứng đó, nhìn mặt sông. Dần dần, một con cá lật bụng trắng nổi lên, mắt cá chết trợn trừng như đang nhìn hắn. Người đó mãn nguyện, quay người bỏ đi.

Ban đầu Hoa Nhi tưởng người đó là Phi Nô, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại, đó rõ ràng không phải, ít nhất không phải Phi Nô ca ca mà nàng từng sớm tối ở bên. Nàng không nhìn rõ, hoàn toàn không nhìn rõ, chớp mắt một cái, người đó đã biến mất trong đêm tối.

Đêm tối như vậy khiến người ta đặc biệt sợ hãi, ngay cả Hoa Nhi cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng cảm thấy đêm mưa này và tiếng nước sông hòa quyện, dệt thành một tấm lưới trời, bao trùm nơi đây, cùng với thành Yên Châu xa xôi và sông Ngạch Viễn.

Hoa Nhi nghĩ: Chuyện của Bạch Tê Lĩnh ta phải nghe thêm nữa. Hắn tuyệt đối không phải là một thương nhân hèn mọn trong miệng người khác. Năm xưa, hắn dám một mình xông vào kinh thành, cưỡi ngựa qua phố ngang ngược, vậy thì hắn tuyệt đối không phải là một người đơn giản! Hắn nhất định là một con người xa lạ mà nàng chưa từng gặp!

Hoa Nhi lòng đau như cắt, lẽ ra nàng đã trải qua mấy năm chinh chiến, đã qua cái tuổi đa sầu đa cảm, nhưng lúc này nàng lại khó chịu, nàng cảm thấy mình đã bị Bạch Tê Lĩnh lừa!

Lúc đó nàng không biết gì, vào Bạch phủ làm người hầu của hắn, bị cuốn vào những chuyện sau đó, bao lần suýt mất mạng, bao lần hóa nguy thành an, run rẩy sống qua ngày, cuối cùng tự mình chọn Cốc gia quân. Nhưng đến kinh thành vẫn không thoát khỏi tay hắn, bị hắn cướp đi giữa phố, từ đó trở thành Bạch phu nhân của hắn. Nàng làm Bạch phu nhân của hắn nhưng lại không biết gì về hắn!

Hoa Nhi nghĩ: Nhục nhã quá! Tôn Yên Quy ta tuyệt đối không chịu thiệt thòi như vậy!

Bình Luận (0)
Comment