Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 12

Về đến nhà, Hoa Nhi lại nhóm lửa lên, sắc thuốc cho bà Tôn. Hai ngày nữa là đến Tiểu Niên, Hoa Nhi tính toán trong tay còn hai mươi đồng bạc, định đi mua chút bột, rồi lấy chỗ thịt còn lại lần trước làm nhân, dù gì ngày Tiểu Niên cũng có thể ăn một bữa bánh bao.

(*)小年 – Tiểu Niên: là một ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc, có nghĩa là "Năm mới nhỏ" và tương tự như Tết Ông Công Ông Táo ở Việt Nam, được tổ chức vào khoảng một tuần trước Tết Âm lịch.

Phi Nô đến tìm nàng, đứng ngoài cửa huýt sáo mấy lần liền, bà Tôn ho một tiếng giục nàng: "Đi đi, Phi Nô tìm con."

Hoa Nhi chuẩn bị ra ngoài, quay lại thấy bà định nói lại thôi, bèn ngồi xuống đầu giường, nhỏ nhắn co mình trên ghế gỗ, chống cằm nhìn bà, trông thật đáng thương.

Bà thở dài: "Phi Nô là đứa bà trông từ nhỏ lớn lên. Cái gì cũng tốt, chỉ là..."

Hoa Nhi đảo mắt một vòng mới hiểu ý bà cụ, là lo lắng nàng và Phi Nô có tư tình. Nàng bèn bật cười: "Bà ơi! Con chỉ xem Phi Nô là ca ca."

"Con..."

"Con sao? Con no bụng còn khó, đâu có thời gian nghĩ mấy chuyện vô ích đó." Hoa Nhi đứng dậy đắp lại chăn cho bà: "Bà ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều!"

Nói xong nàng quay người đi ra. Phi Nô ra hiệu nàng đưa tay ra, nàng ngoan ngoãn làm theo. Hắn đặt vào lòng bàn tay nàng mấy đồng tiền: một đồng, hai đồng...

"Gì đây?" Hoa Nhi hỏi: "Ở đâu ra?"

"Tiền công nhà họ Vương." Phi Nô nói: "Sáng nay ta và Triệu Diệp, A Hủy đi đòi, quản gia nhà họ Vương lại vui vẻ đưa cho. Ông già đó không biết bị ma ám gì, hai mắt thâm quầng, nói chuyện cứ run rẩy." Phi Nô làm điệu bộ bắt chước một chút, Hoa Nhi bị hắn chọc cười đến mức phải che miệng.

Tiên Thiền từ trong nhà đi ra, tay nắm chặt bút lông và hộp mực, thấy Hoa Nhi và Phi Nô liền mời họ cùng cô đi một chuyến đến xưởng mực.

"Đến xưởng mực làm gì?" Hoa Nhi hỏi cô ấy.

"Chính là tờ cáo thị hôm qua muội giúp ta gỡ."

"Cái xưởng mực đó sao?"

"Phải."

"Tốt quá, đi thôi, ta đi cùng tỷ."

Ở thành Yên Châu mở xưởng mực, coi như là chuyện mới mẻ. Yên Châu nằm ở phía Bắc, thiếu người văn nhã. Vào năm Kiến Hòa thứ nhất, vị tri huyện do triều đình phái đến đây, câu đầu tiên ông ta nói là: "Dân phong thô kệch, dùng cường quyền áp chế." Vì vậy, buôn bán ở thành Yên Châu này từ giết chó, mổ lợn, quán rượu, quán trà đến võ đường, tiêu cục, cái gì cũng có, duy nhất không có làm giấy làm mực. Hơn nữa, việc làm mực, quy trình phức tạp, đòi hỏi gió, nước, ánh sáng phải hòa hợp. Yên Châu này, một năm hết nửa năm là mùa đông, gió lớn tuyết lớn, làm sao có thể làm mực được?

Mọi người bàn tán xôn xao, có người nói chủ xưởng mực đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời thợ làm mực từ Huy Châu đến, mực Huy Châu của vị thợ mực đó là mực ngự dụng của triều đình. Cũng có người nói chủ xưởng đó chẳng qua là để vung tiền, một kẻ thô lỗ, không thể làm nên chuyện.

Có người thì thầm: "Đừng nói nữa, chủ xưởng đến rồi."

Người đứng sừng sững trên đài, chính là Bạch nhị gia.

Trên đường đến đây có người nói: Chủ xưởng mực bí ẩn này, chắc chắn không phải Bạch nhị gia. Bạch nhị gia từ nhỏ đã là một kẻ thô lỗ chuyên đánh đấm, tương truyền việc kinh doanh của hắn cũng là những việc "buôn người". Nếu người như vậy mà mở xưởng mực, thì đúng là lạc nghề rồi.

Lúc này ai nấy đều không dám thở mạnh, không biết tên điên Bạch nhị gia này lại gây ra trò cười gì nữa. Tiên Thiền nắm tay Hoa Nhi, hỏi nàng: "Lát nữa ta có nên đi nữa không? Việc làm ăn của Bạch nhị gia, ta sợ..."

"Sợ gì? Cứ đi! Việc nhà người khác chúng ta còn dám làm, việc nhà hắn có gì khác đâu? Họ đều là quạ đen như nhau, hắn không tốt hơn các chủ xưởng khác, nhưng cũng chẳng điên tới mức đổ lên đầu chúng ta." Hoa Nhi đại khái nhớ lại mấy lần giao tiếp với hắn, hạ giọng: "Ta dù sao cũng kiếm được mấy chục đồng từ hắn, biết chút tính nết của hắn. Bạch nhị gia này, thích kẻ mềm mỏng."

"Ta không hiểu..."

"Tỷ chỉ cần giả vờ đáng thương trước mặt hắn, đừng đối đầu với hắn. Có chuyện thì giả vờ khóc mấy tiếng, hắn sẽ không làm gì tỷ đâu." Hoa Nhi tin chắc chiêu này hiệu quả, hôm đó nàng cãi lại hắn, hắn ra tay rất tàn nhẫn, đợi nàng rơi nước mắt, hắn liền mềm lòng. Mấy lần sau đó nàng giả làm nô tài trước mặt hắn, quả nhiên đều an toàn vượt qua.

Tiên Thiền tay khéo hơn người khác, lại biết chữ, rất dễ kiếm việc. Cô thấy rất vui, việc ghi chép sổ sách và làm mực đều có hương mực cô yêu thích. Người khác làm vì mưu sinh, cô làm vì yêu thích. Thợ mực phát cho một tờ giấy vẽ, trên đó viết một số quy tắc, mọi người phải tự đọc thuộc lòng, lúc này có người không nhịn được, bắt đầu bàn tán về việc vì sao Bạch nhị gia lại mở xưởng mực này.

Chuyện này phải bắt đầu từ vị tri huyện của thành Yên Châu những năm trước.

Tri huyện có một nhi nữ, tên là Diệp Hoa Thường, sinh ra đã rất xinh đẹp. Tri huyện từ nhỏ đã tự mình dạy dỗ nhi nữ, tất cả sở học đều truyền cho con. Diệp tiểu thư đó mới hơn mười tuổi mà đã học thuộc Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi. Bấy giờ nhà họ Bạch giàu có, bỏ một đống tiền đưa hai công tử vào học viện, cùng học với tiểu thư Diệp Hoa Thường. Nhị công tử Bạch gia là Bạch Tê Lĩnh, dần sinh tình cảm với Diệp Hoa Thường.

Nhưng Bạch Tê Lĩnh từ nhỏ đã là một kẻ thích gây rối, hắn thích một cô nương, không hiểu cách từ từ theo đuổi, ngược lại chặn người ta ở ngõ trường học, hỏi cô nương đó: Gả cho ta không?

Diệp Hoa Thường tuổi còn nhỏ, đâu hiểu yêu đương nam nữ, bị hắn dọa khóc, quay người đi mách phụ thân. Nói rằng Bạch nhị công tử là một kẻ lưu manh. Diệp tri huyện hỏi nàng có bị thiệt thòi gì không? Diệp Hoa Thường nói: Có, bị hắn nhìn chằm chằm.

Bạch Tê Lĩnh bị nội tổ phụ đánh đòn, nói hắn không có chút học thức nào, lại còn muốn trèo cao.

Tưởng rằng trận đòn này đã khiến hắn tỉnh ngộ, nào ngờ Bạch Tê Lĩnh lại càng nhớ nhung Diệp Hoa Thường. Diệp Hoa Thường qua ánh mắt hung dữ của Bạch Tê Lĩnh, dần dần hiểu ra một số điều, nhìn lại Bạch Tê Lĩnh, trong lòng sợ hãi lo lắng, nhưng lại luôn trống rỗng một khoảng. Nếu mấy ngày không thấy Bạch Tê Lĩnh, người liền như mất hồn. Nàng lén kể cho mẫu thân nghe, liền bị nhắc nhở: Con à, tám phần trong lòng con cũng có người ta rồi. Nhưng có một điều, phụ thân con làm quan, Bạch gia kinh doanh. Người làm quan và người kinh doanh, cách nhau mười vạn tám nghìn dặm. Nói cách khác: cưới con, hắn không xứng. Hai con nếu muốn đến với nhau, thì Bạch Tê Lĩnh ít nhất phải thi đỗ công danh.

Nhưng Bạch Tê Lĩnh không quan tâm đến công danh lợi lộc, ngược lại lại nghĩ đến việc mua quan. Xưởng mực này, nói là hắn mở, thực chất là để tặng cho tri huyện mới, để mưu cầu một chức quan nhỏ. Diệp gia bây giờ đã sa sút, một chức quan nhỏ là có thể cưới Diệp Hoa Thường về nhà.

Trên đây đều là những lời đồn đại trong dân gian, có đầu có đuôi, Tiên Thiền nghe rất thích thú, về đến nhà kể cho Hoa Nhi nghe.

Hoa Nhi nhướng mày: "Cái đồ khốn kiếp đó mà cũng là một kẻ si tình." Lúc đó nàng đang sắc thuốc, bị sặc khói, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nàng cười nhạo Bạch Tê Lĩnh si tâm vọng tưởng, với khuôn mặt như ôn thần của hắn, Diệp tiểu thư làm sao mà nhìn trúng được? Chưa mở miệng nói chuyện, ánh mắt đã giết người ba phần. Hành động hung hãn, tính cách bạo ngược, từ trong ra ngoài, không tìm thấy một chút tươi sáng nào.

Hoa Nhi thực sự ghét Bạch Tê Lĩnh, mắng nhiếc hắn một trận thậm tệ. Tiên Thiền ở bên cạnh nghe, đợi nàng mắng xong mới nói: "Hôm nay Bạch nhị gia đến xưởng mực, cho ta mấy thỏi mực. Thấy người làm mặc y phục vá víu, còn phát cho mỗi người hai bộ mới. Thấy tay ta bị cước, còn cho một hộp mỡ bôi tay. Muội biết tiền công xưởng mực cho bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

"Không phải mười đồng, mười lăm đồng một ngày như người khác nói, mà là hai mươi đồng." Tiên Thiền rất biết ơn điều này: "Tam đệ ta còn nhỏ quá, không đủ ăn cả ngày cứ khóc. Có việc ghi sổ ở bến tàu và việc ở xưởng mực, dù sao cũng có thể cho tam đệ uống chút nước gạo. Đệ ấy ít khóc hơn, mẫu thân ta ngủ nhiều hơn, từ từ hồi phục, tinh thần sẽ tốt hơn."

Tiên Thiền có nỗi khổ riêng, cô ấy không làm được việc nặng, không thể như Hoa Nhi dầm mưa dãi nắng. Thể chất của cô thực sự kém, mệt mỏi là sẽ sốt ho. Trước đây muốn tìm việc, người ta chê cô là nữ tử, luôn kén chọn cô. Nhưng xưởng mực không kén chọn cô, sư phụ còn khen cô khéo léo, nói rằng việc làm mực này, người biết chữ và người không biết chữ làm ra cũng khác nhau.

"Bạch nhị gia tuy hung dữ, nhưng ta thấy không giống người xấu." Tiên Thiền nói: "Chúng ta không phải chưa từng làm việc cho nhà các ông chủ khác, hận không thể lột da người ta, lại không nỡ trả tiền công. Dù sao Bạch nhị gia cũng hào phóng."

Hoa Nhi cảm thấy Tiên Thiền nói có lý, nhưng nghĩ đến Bạch Tê Lĩnh biết rõ nguy hiểm vẫn bắt nàng đi chết thay, liền cảm thấy người này dù có hào phóng đến mấy cũng là đồ khốn. Nàng đặc biệt không ưa hắn.

"Muội ghét hắn, nhưng vẫn phải kiếm sống từ hắn." Tiên Thiền giúp Hoa Nhi quạt gió, làm lửa cháy to hơn: "Khó xử nhất chính là muội."

"Có gì mà khó xử, cười nịnh ai chả làm được."

"Hôm nay ta còn nghe người ta nói: "Bạch nhị gia lợi dụng đêm tối, vứt xác Bạch đại gia ra bãi tha ma rồi. Việc khóc thuê mà Phi Nô trước đây giúp chúng ta kiếm được, mất rồi."

"Vứt ra bãi tha ma rồi? Không sợ người khác cười sao?" Hoa Nhi trợn mắt, nghĩ lại: "Sợ người khác cười thì không phải Bạch nhị gia rồi!"

Bình Luận (0)
Comment