Hoa Nhi biết rất khó để thoát khỏi sự trách cứ của Bạch Tê Lĩnh, nhưng nàng cũng không muốn bán đứng Hoắc Ngôn Sơn. Nàng không biết gì về Bạch Tê Lĩnh và Hoắc Ngôn Sơn, chuyện giữa họ không liên quan đến nàng, điều này nàng hiểu rõ. Nhớ đến Bạch Tê Lĩnh thích người khác mềm mỏng, nàng buộc mình phải khóc. Nàng trông có vẻ sợ hãi, đứng đó nức nở. Hắn đứng trước mặt nàng, dáng vẻ như một người lớn giận dữ đang mắng một đứa trẻ con.
Tạ Anh ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, thầm nghĩ hôm nay thật náo nhiệt. Hanh Tướng đầu óc cứng nhắc, không hiểu thì hỏi: "Bạch nhị gia sao không giết cô ấy? Cô ta thông đồng..."
Tạ Anh liếc nhìn hắn: "Nhị gia tự có đạo lý của Nhị gia, ngươi suy đoán cái gì? Ngươi nhìn cô ấy như vậy, có giống như biết mình đã vướng vào chuyện gì không?"
"Giống." Cáp Tướng ở một bên nói: "Theo cô ta nhiều ngày như vậy, nha đầu này tinh ranh lắm. Nhưng cô ấy cũng có một điểm thú vị, giống như muội muội ruột của ta, bảo ta giết cô ấy, ta không nỡ. Dù sao ta cũng không ra tay."
"Ngươi đi hỏi Nhị gia tối nay dùng gì." Tạ Anh ra hiệu cho Cáp Tướng đi, hắn nghĩ trong đó đã náo loạn xong, Nhị gia mệt rồi, cũng nên ăn chút gì đó.
"Ta không đi." Cáp Tướng nhướng mày rậm, giọng ồm ồm vang lên: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Lúc này đi sẽ bị mắng."
Quả nhiên, Tạ Anh gõ cửa, bị Bạch Tê Lĩnh ném một cái chén vào cửa, hắn bĩu môi, đứng đó không động.
"Sợ hãi quá." Hoa Nhi vừa khóc vừa nói: "Động một tí là bóp cổ người, tát mặt người khác, ngay cả gia đinh thân cận ngài cũng ném chén." Nói xong nàng nức nở một tiếng, lấy tay áo che mặt.
Bạch Tê Lĩnh trừng mắt nhìn Hoa Nhi, ngón tay mạnh mẽ chỉ vào trán nàng: "Ta nói cho ngươi biết, thấy ngươi đáng thương nên giữ lại mạng. Chỉ những việc ngươi làm đã chết tám trăm lần rồi."
"Ta làm gì mà chết tám trăm lần. Ta ngày ngày hầu hạ ngài, làm chó săn, làm tai mắt cho ngài, ở bến tàu chịu đói chịu rét dò la tin tức..."
"Im miệng."
Bạch Tê Lĩnh vung tay áo, ngồi lại trên trường kỷ. Hắn quét mắt nhìn nàng: dáng người không cao bằng ngực hắn, sắc mặt vàng vọt, tay chân gầy gò, người như vậy ở bên cạnh hắn đóng vai một tiểu thư đồng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Quản gia nói tìm cho hắn một người, hắn lại cảm thấy nàng thích hợp.
"Đi Lương Khánh chuyến này, một trăm đồng một ngày." Bạch Tê Lĩnh bưng chén trà, mở nắp thổi một hơi, nhấp một ngụm trà. Hoa Nhi biết hắn sắp gọi người tiễn khách, nhưng nàng vẫn còn việc quan trọng chưa làm xong. Thế là nàng cẩn thận tiến lại gần, nghẹn ngào nói: "Ta đi, nhưng núi Hoắc Linh là nơi cho mười lượng bạc cũng không ai muốn đi." Nàng nức nở nói: "Ngài xem nửa quan (*) tiền một ngày được không? Trong nhà ta còn có một bà lão... Nửa quan tiền vì ngài liều mạng cũng đáng..."
(*) nửa quan tiền = năm trăm văn (đồng)
"Đổi người."
"Hai trăm đồng. Hai trăm đồng." Hoa Nhi quỳ xuống trước mặt Bạch Tê Lĩnh, ôm lấy chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, giơ hai ngón tay gầy guộc: "Hai trăm đồng."
Bạch Tê Lĩnh đã quen với việc Hoa Nhi được đằng chân lân đằng đầu, 'con chuột nhỏ' này hễ có kẽ hở là lại giấu đồ ăn vào hang chuột của mình, người khác đói đến hoa mắt, hang chuột của nàng e rằng đã đầy ắp rồi. Lúc này còn khóc lóc với hắn: "Nhị gia, không giấu gì ngài, ngài thấy không? Ngày mai là Tết Tiểu Niên rồi! Tiểu Niên, ai mà không có y phục mới? Ta, ta không có, bà nội của ta cũng không có. Ngài phát lòng từ bi, mỗi ngày cho thêm một trăm đồng, coi như cho ta một mảnh vải, được không?"
"Lần trước ta thưởng cho ngươi y phục, ngươi cho ăn mày mặc phải không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Phải có đồ thay giặt..."
Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, Hoa Nhi thấy cơ hội lại nói: "Ta muốn loại áo choàng lớn mà ngài mặc ấy, thời tiết quỷ quái này không bị lạnh cổ, lạnh tay." Hoa Nhi ưỡn cổ cho Bạch Tê Lĩnh xem, cái cổ nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, hắn chỉ cần một tay là có thể nắm gọn.
Tạ Anh ở ngoài cửa đổ mồ hôi thay Hoa Nhi: Bạch Tê Lĩnh tính tình quái gở, hắn có thể thưởng cho ngươi, nhưng ngươi không thể đòi hỏi. Hắn gọi loại chuyện này là xin ăn. Theo lời hắn nói, Bạch phủ không giữ những kẻ xin ăn, trông không có khí tiết.
Nhưng Hoa Nhi lại thật sự đáng thương, ngay cả Tạ Anh cũng động lòng trắc ẩn. Thế gian này có rất nhiều người đáng thương, nhưng Tạ Anh không quen biết họ, nên cảm thấy không liên quan đến mình. Người đáng thương như Hoa Nhi, miệng lưỡi lanh lẹ như vậy, thì không nhiều. Tạ Anh nghĩ: Không có người như vậy, sẽ mất đi bao nhiêu niềm vui.
"Tạ Anh, ném cô ta ra ngoài." Bạch Tê Lĩnh rất ghét những người than nghèo với hắn, bảo Tạ Anh ném nàng ra ngoài.
"Ta tự đi." Hoa Nhi đoán chắc giao dịch này là của nàng, lại giở trò ngang ngược với Bạch Tê Lĩnh: "Núi Hoắc Linh vốn là nơi nguy hiểm, một trăm đồng là để đuổi ăn mày. Ta tuy nghèo, nhưng không phải ăn mày. Không có hai trăm đồng, ta không đi."
Nói xong quay người lao ra cửa.
Nàng đã đến Bạch phủ vài lần, lần nào cũng ầm ĩ đi cửa chính, đi mãi thành quen. Trước mặt Bạch Tê Lĩnh, nàng chạy về phía cửa chính.
"Đứng lại!" Bạch Tê Lĩnh theo sau quát nàng: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tạ Anh lúc này tự đổ mồ hôi, tiến lên một bước: "Hoa Nhi cô nương, mời đi lối này."
"Ta không đi cửa góc, ta cứ muốn đi cửa chính. Ta vào từ cửa chính thì phải từ cửa chính đi ra." Nàng cố ý chọc tức Bạch Tê Lĩnh. Hay cho Bạch lão nhị nhà ngươi! Ngươi bảo người ta đi bán mạng cho ngươi thì người ta phải đi bán mạng; ngươi nói cho một trăm đồng thì cho một trăm đồng; còn ta, ta cứ không thèm đấy!
Hoa Nhi tự cho rằng đã nắm rõ tính tình của Bạch Tê Lĩnh, dám giương nanh múa vuốt trước mặt hắn. Bạch Tê Lĩnh cười lạnh một tiếng, nói với Tạ Anh: "Ném cô ta ra ngoài từ cửa góc. Ngươi nghĩ Bạch phủ của ta là nơi nào, ai cũng muốn đi cửa chính sao?"
Tạ Anh không dám cãi lệnh, tiến lên một bước vác Hoa Nhi lên, đi một lúc lâu mới đến cửa góc, mở cửa, đặt nàng xuống đất: "Ngươi đừng trách ta, Nhị gia bảo ta 'ném', ta không ném. Ta 'đặt' xuống."
Hoa Nhi đứng đó phủi bụi trên tay áo, tự an ủi: Phong thủy luân chuyển, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải mời ta đi từ cửa chính đó. Đến lúc đó ngươi xem ta có đi không.
Hoa Nhi hậm hực quay về, trong lòng cũng lo lắng, nếu Bạch lão nhị thật sự chỉ bỏ ra một trăm đồng để tìm người, thì có rất nhiều người sẵn lòng đi. Vạn nhất vì lòng tham của mình mà mất đi giao dịch này, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?
Thôi thôi, ai mà so đo với tiền bạc, một trăm thì một trăm vậy. Nàng quay người lại gõ cửa: "Bạch nhị gia! Bạch nhị gia! Ta tìm Bạch nhị gia."
Tạ Anh vẫn còn đứng đó, nhìn nàng: "Chuyện gì? Hoa Nhi cô nương?"
"Một trăm đồng thì một trăm đồng."
"Nhị gia nói: Năm mươi đồng cũng không cần ngươi."
"Ta sai rồi, Nhị gia!" Hoa Nhi rướn cổ hét: "Nhị gia, ta sai rồi, Nhị gia!" Tiếng hét mang theo tiếng khóc, rùn rợn không kém tiếng nàng điểm canh ban đêm. Bạch Tê Lĩnh ở xa nghe thấy, nói với Hanh Tướng: "Ngươi ra đó, bảo cô ta im miệng. Nói Tạ Anh đưa cô ta đi chọn y phục."
Hanh Tướng nhanh chóng đi đến, bịt tai, vẫy tay: "Hoa Nhi cô nương, đừng hét nữa." Sau đó ra hiệu cho Tạ Anh. Tạ Anh hiểu ý, nói với Hoa Nhi: "Hoa Nhi cô nương, ta khuyên ngươi hai câu: Nhị gia tính tình quái gở, nếu ngươi ở bên cạnh hầu hạ, ngài ấy bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy, đừng nói nhiều lời. Nhị gia không thích nói nhiều. Đi thôi, đi chọn y phục."
Hoa Nhi bề ngoài gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đúng vậy, Bạch Tê Lĩnh này vào dịp Tết lại chạy một hai trăm dặm để cầu hôn người yêu, mang theo sính lễ, sợ người ta không đồng ý, còn mở cả xưởng mực. Đối với người khác thì nghe lời răm rắp, đối với ta thì phải nói lời giữ lời. Thôi được, ai bảo số ta hèn mọn chứ.
Tiếp xúc lâu với Bạch Tê Lĩnh, nàng cảm thấy hắn không phải là kẻ giết người vô tội, nhưng hắn cũng không coi người khác là người. Không thể kết giao!
Trong gian phòng phía tây ở hậu viện Bạch phủ, y phục của nha hoàn chiếm nửa gian, Hoa Nhi đi chọn, nhưng Tạ Anh lại nói: "Là bên kia."
Bên kia, là y phục của nam tử. Tạ Anh chọn một bộ gần giống y phục trẻ con cho nàng: "Ngươi phải làm thư đồng thân tín của Nhị gia, là nam. Nhị gia không mang theo nha hoàn, ngươi...thích hợp giả làm nam thư đồng."
"Vậy sao không trực tiếp tìm một nam đồng?"
"Có hai người xem ra cũng được, nhưng nói chuyện làm việc không lanh lợi bằng ngươi."
"Nhị gia không thích người câm sao?"
Hoa Nhi vừa vội vàng mặc y phục, vừa cãi nhau với Tạ Anh. Nàng nói đến mức Tạ Anh không trả lời được, đành im lặng đứng đó chờ đợi.
Nàng giả làm nam đồng có thể nói là giả như thật, mặc xong y phục, nàng khàn giọng hỏi Tạ Anh: "Thế nào?"
Tạ Anh gật đầu: "Rất tốt. Chọn thêm vài bộ để thay giặt. Nhị gia còn nói: Ngày mai là Tiểu Niên, cũng chọn cho bà nội của ngươi hai bộ y phục mới."
Hoa Nhi mở to mắt: "Nhị gia thật sự nói vậy sao?"
Tạ Anh gật đầu: "Thật. Nhị gia đối xử với người hầu rất tốt."
"Vậy hắn vừa nãy..."
"Nếu Nhị gia thật sự muốn làm tổn thương ngươi, miệng ngươi ít nhất cũng trật khớp. Không trật khớp, chứng tỏ Nhị gia đã giữ sức."
"Vậy ta hỏi ngươi, vì sao hắn lại hỏi ta đưa thuốc cho ai? Có liên quan gì đến hắn?" Hoa Nhi nhân cơ hội gài lời Tạ Anh, hắn lùi lại một bước: "Hoa Nhi cô nương, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên làm thì đừng làm. Thời loạn lạc này, nam nữ khó phân, thật giả khó phân, tốt xấu khó phân. Ngươi cần cẩn thận hơn, phải để lại đường lui cho mình."
"Nhị gia của ngươi không phải bảo ta nghe lời hắn làm người của hắn sao?"
"Nhị gia không thiếu người như ngươi."
"Vậy Nhị gia đang lợi dụng ta."
"Hoa Nhi cô nương nên thấy may mắn vì Nhị gia lợi dụng ngươi, nhưng thù lao cho ngươi vượt xa những gì ngươi đã làm. Nhị gia như vậy, trên đời chỉ có một."
Trong mắt Hoa Nhi, Tạ Anh dường như đã bị Bạch Tê Lĩnh rót thuốc mê. Bạch Tê Lĩnh tốt như vậy, nhưng động một tí là la hét đánh giết, khiến thành Yên Châu đảo lộn. Nhưng nàng cũng cảm kích ân đức của Bạch Tê Lĩnh, hắn thực sự hào phóng hơn những ông chủ khác. Hoa Nhi thay y phục xong ra ngoài, thấy Bạch Tê Lĩnh lại đang đợi ở bên ngoài. Đợi xem bộ dạng của nàng.
Hoa Nhi chưa lớn hẳn, khoác lên mình bộ y phục thư đồng, quả thật nam nữ khó phân. Chỉ là làm thư đồng của Bạch Tê Lĩnh, đôi tay và khuôn mặt nứt nẻ của nàng quả thật không thể lên mặt.
"Đi Lương Khánh chuyến này, ngươi chính là thể diện của ta." Bạch Tê Lĩnh nói.
"Vậy ngài thật có thể diện." Hoa Nhi ngẩng mặt nhìn hắn: "Thư đồng của ngài là người lanh lợi nhất thành Yên Châu. Lại có người cô nương đẹp nhất thành Yên Châu làm mực ở xưởng mực của ngài. Tráng sĩ lợi hại nhất thành Yên Châu làm gia đinh ở phủ ngài. Lại sắp có người tài năng mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương ở thành Yên Châu làm việc cho ngài..."
Nàng vẫn không quên chuyện Phi Nô, thấy Bạch Tê Lĩnh mặt trầm xuống nhìn nàng, liền nhe răng cười với hắn, hắn không từ chối nữa, chuyện Phi Nô thật sự thành rồi. Nàng cảm thấy điều này còn vui hơn cả việc tự mình tìm được công việc tốt, cuối cùng không phải Phi Nô khắp nơi tìm đường sống cho họ nữa, nàng cũng có ích rồi.
"Ngươi có mệt không?" Bạch Tê Lĩnh đột nhiên hỏi nàng.
"Lời này là sao?"
"Chuyện của họ đáng để ngươi bận tâm đến vậy sao? Ngươi có mệt không?"
Hoa Nhi suy nghĩ rất lâu, hiếm khi nói vài lời thật lòng với Bạch Tê Lĩnh: "Từ nhỏ, ta đã mồ côi, được bà nội ôm về nuôi. Trong ngõ Liễu không ai giàu có, nhà nào có cơm cũng ưu tiên cho ta trước. Phi Nô ca ca bất kể lúc nào chia đồ ăn, đều tìm cơ hội đưa phần của hắn cho ta. Tiên Thiền luôn giúp ta chăm sóc bà nội. A Hủy ca ca không nỡ nhìn ta chịu khổ, ở quán trà rót trà làm đổ bị chưởng quỹ phạt, hắn chịu phạt thay ta. Ta đến thế gian này một chuyến, người đáng đối xử tốt thì phải đối xử tốt, việc đáng làm thì phải làm. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm."
Những lời này của Hoa Nhi khiến Tạ Anh đỏ mắt, thầm nghĩ cô nương này trông bình thường, nhưng là một người có tấm lòng rộng lượng và lương thiện. Thật sự sống không dễ dàng gì!
"Nói xong rồi sao?" Một lúc lâu sau Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng.
"Nói xong rồi."
"Nếu một ngày nào đó ngươi và người ngươi quan tâm, mỗi người một nơi, ngươi có nhớ không? Nếu họ và ngươi tan rã, ngươi có trách không? Hoặc ngươi và họ vĩnh viễn cách biệt, ngươi có buông tay không? Ngươi chỉ nhìn những chuyện nhỏ nhặt trước mắt, có biết thế gian này đã không còn do ngươi cũng không còn do ta quyết định không? Ngươi chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm, vậy trời đất chúng sinh, ân tình trung nghĩa bắt ngươi chọn, ngươi chọn thế nào?" Bạch Tê Lĩnh khóe miệng mỉm cười, tiến lại gần nàng một chút, để trong đêm này nhìn rõ đôi mắt nàng. Hắn không giỏi tâm sự với người khác, cũng không muốn tâm sự với người khác, hắn chỉ muốn làm kẻ ác, xé nát lòng trung thành dễ vỡ trong lòng nàng. Muốn nàng biết, thế gian này không phải nàng muốn thế nào thì được thế đó.
Hoa Nhi bị hắn nhìn đến kinh hãi, lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, mắt ướt đẫm.
Bạch Tê Lĩnh vẫy tay, bảo Tạ Anh đưa Hoa Nhi ra ngoài. Nàng quay đầu nhìn lại, một người nhỏ bé, vất vả ôm mấy bộ y phục. Theo lời nàng nói thì đó là dựa vào bản lĩnh mà có được, không mất mặt.
Đối với nàng, đây có lẽ đã là thời khắc tốt đẹp nhất cuối đời rồi đấy.