Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 28

 
Hoa Nhi lùi lại một bước, tựa lưng vào một cái cây lớn, mọi thứ trước mắt nàng trở nên thật đáng sợ. Những kẻ đó dọn dẹp xác chết của người khác, như đang quét lá rụng, mặt không biểu cảm. Còn Hoắc Ngôn Sơn bước tới, mở một trong những chiếc hòm gỗ, lấy ra một binh khí.

Hắn đeo bao da đó vào cổ tay, nhấn cơ quan phía sau, một phi tiêu bắn thẳng vào cái cây cách đó một trượng, cắm sâu vào, không hề lung lay. Nếu bắn vào người, e rằng sẽ xuyên thủng cơ thể. Đây là kỳ nhận (*), là kỳ nhận do Bạch Tê Lĩnh chế tạo.

(*) 奇刃 - nghĩa đen là "lưỡi dao/kiếm kỳ lạ" ,"vũ khí sắc bén khác thường." Trong văn học – võ hiệp, nó thường chỉ binh khí hiếm, có hình dạng độc đáo, hoặc mang công năng đặc biệt.

Nàng nhìn Hoắc Ngôn Sơn lần lượt mở các hòm gõ ra kiểm tra, những binh khí đủ loại đó không cái nào không phải là sát khí đoạt mạng người. Hoắc Ngôn Sơn như một kẻ điên, cầm một cây cung tên b*n r*, mũi tên lao vút xuyên qua một thân cây, khoảnh khắc sau cành lá tách rời, cành gãy lá rụng. Tiếng cành khô gãy như xương của người già yếu, "rắc" một tiếng, vỡ tan.

Hoắc Ngôn Sơn cười lớn sảng khoái, tim Hoa Nhi run lên. Cảnh tượng này khiến nàng sợ hãi, như thể chính nàng cũng sắp bị g**t ch*t, vứt vào cái huyệt xác đã đào sẵn, từ đó xác không thể ghép lại, linh hồn cũng không thể trở về.

Trời bắt đầu đổ tuyết, những người mặt không biểu cảm kia bắt đầu chôn xác. Trên nền đất lạnh băng một lớp tuyết mỏng, dính chút máu chưa kịp đông cứng, trong chốc lát đã nhuốm đỏ.

Hoắc Ngôn Sơn cười đã đời, đi đến trước mặt Hoa Nhi, nghiêm nghị nói: "Chắc chắn ngươi coi ta là quỷ dữ, súc sinh, cảm thấy những người đã chết thật đáng thương. Ngươi hẳn đã quên mình đang sống trong thời loạn lạc, thời loạn lạc vốn dĩ kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Ngươi nhất định sẽ nói đó cũng là mạng người, nhưng ngươi cũng quên rằng trong thời loạn lạc, thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Nếu không có người khởi nghĩa, thời loạn lạc sẽ mãi là thời loạn lạc. Ngươi và ta sẽ mãi chỉ là những kẻ thấp hèn vô dụng, sống không khác gì xác chết biết đi. Mãi mãi bị người khác chém giết."

"Hoa Nhi! Ngươi không cần sợ ta, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi. Ta đã nói với ngươi rằng người Hoắc gia có ơn tất báo, ta thậm chí còn nguyện vì báo ơn ngươi mà tha cho Bạch Tê Lĩnh một mạng. Hôm nay, những gì ta nói và làm dù ngươi không hiểu, nhưng khi ngày thịnh thế đến, ngươi cuối cùng sẽ hiểu."

Thấy Hoa Nhi không hề động lòng, Hoắc Ngôn Sơn lại tiến lên một bước, còn nàng thì tựa sát vào thân cây, lạnh lùng nhìn hắn. Chính nàng cũng không thể ngờ rằng trong mấy đêm qua, họ đã tâm sự với nhau bên đống lửa, nói hết những điều có thể nói và không thể nói. Dù lúc đó nàng cũng biết họ không phải là chim sẻ dưới một mái nhà, cuối cùng rồi cũng sẽ một con bay về đông, một con bay về tây. Nhưng nàng không ngờ rằng họ lại phải giẫm lên thi thể của nhiều người như vậy để chia tay. Lòng Hoa Nhi âm ỉ đau, nhưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng thân hình gầy gò, lời nói mạnh mẽ: "Đúng vậy, làm người không thể thiếu hoài bão, nếu cảm thấy loạn thế này không tốt, thì nên đứng lên phản kháng. Nhưng nếu sự phản kháng của ngươi giẫm đạp lên xác người khác, vậy thì ngươi có khác gì những kẻ mà ngươi muốn phản kháng?"

"Ngươi làm sao biết họ không đáng chết?"

"Vì họ chỉ là những người làm thuê." Hoa Nhi chỉ vào bộ quần áo còn sót lại trên mặt đất, một chiếc áo tơi giấy mỏng manh không thể che mưa chắn gió nổi, đầy những lỗ thủng. Nàng nói tiếp: "Nếu họ ăn mặc tươm tất hơn một chút, ta có lẽ sẽ nghĩ rằng họ chính là những kẻ đáng chết mà ngươi nói. Trong cái thời buổi này, chỉ có hạng người như bọn ta mới mặc áo tơi giấy. Cũng chỉ vì kiếm miếng ăn, lại chẳng kiếm được đồng bạc nào, nếu không thì quần áo trên người đã được thay từ lâu rồi."

Hoa Nhi run rẩy nói, nàng buồn bã lắc đầu, nói với Hoắc Ngôn Sơn: "Ta sẽ không đi với ngươi, trừ khi ngươi giết ta. Ta tự nhận cả đời này sẽ không thể tự làm chủ, mặc người chà đạp, mặc người lợi dụng lừa gạt. Nhưng mạng của ta là của ta, nó không muốn đi theo ngươi. Nó cảm thấy ngươi đáng sợ."

Hoắc Ngôn Sơn đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy trong đáy mắt có dòng nước nóng trào dâng, nhưng hắn không cho phép nó rơi xuống. Vì cố gắng kìm nén, mắt và khóe môi hắn run rẩy, rất lâu sau hắn mới mở mắt ra, nhìn Hoa Nhi, khàn giọng nói: "Ta biết rồi, Hoa Nhi! Ngươi và ta không còn là ngươi và ta của đêm qua nữa. Trong mắt ngươi, đường ta đi không phải là là con đường dẫn đến ánh sáng, mà là con đường đầy giết chóc. Ta không biết phải giải thích với ngươi thế nào, ta chỉ có thể nói: Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta."

Hoắc Ngôn Sơn đưa tay lấy một thỏi bạc từ người bên cạnh đưa cho Hoa Nhi, Hoa Nhi giấu tay ra sau lưng, kiên quyết lắc đầu: "Ta không cần."

"Cầm lấy! Ngươi cứu ta một mạng, xin hãy cho ta báo ơn. Sau này 'cầu là cầu, đường là đường', ngươi và ta không còn nợ nhau nữa."

(**) "桥归桥,路归路" : cầu là cầu, đường là đường - rạch ròi, phân minh, việc nào ra việc nấy.

Niềm vui của chàng thiếu niên mà Hoắc Ngôn Sơn cảm nhận được mấy ngày nay đã biến mất, hắn lại là con người trước kia, lại trở về là kẻ dám vứt bỏ, dám đánh đổi. Tình cảm mới nhen nhóm, chỉ là thoáng qua, nơi hắn muốn đến, không cho phép hắn mang theo bất kỳ gánh nặng nào. Hắn nghĩ: Nếu một ngày nào đó kỵ binh của hắn đạp đổ Yên Châu, liệu cô ấy có hối hận về lựa chọn ngày hôm nay không?

Hoa Nhi lại lắc đầu: "Lúc ta cứu ngươi không hề nghĩ đến việc được ngươi báo đáp, khi ấy là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Tuy ta nghèo khó nhưng bạc của ngươi ta sẽ không lấy. Mỗi đồng tiền ta tiêu đều là do ta tự mình vất vả kiếm được, ta thấy an lòng. Hoắc Ngôn Sơn, ngươi đi đi!"

Nàng quay người bỏ đi, hắn đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu, đưa tay ôm lấy, đấm một cái, rồi mặc kệ nó. Tuyết bay đầy trời, núi Hoắc Linh bỗng chốc trắng xóa, một người về đông, một người về tây.

Hoa Nhi cảm thấy buồn, nhưng nàng không khóc. Trên đời này có quá nhiều chuyện khiến nàng rơi lệ, việc Hoắc Ngôn Sơn và nàng đường ai nấy đi tuyệt đối không phải một trong số đó. Nàng không thấy hổ thẹn với hắn, và cuộc gặp gỡ giữa họ, chẳng qua chỉ là vài đêm trong cuộc đời khốn khổ của nàng. Một thời gian nữa sẽ quên thôi.

Nàng cứ thế đi ngược lại con đường cũ, ra khỏi khu rừng ngập mùi máu tanh, cuối cùng cũng thấy lòng dễ chịu hơn. Không biết đã đi bao lâu, sau gốc cây ven đường bỗng có bàn tay kéo nàng vào bên trong. Hoa Nhi thấy A Hủy, nước mắt tuôn trào: "A Hủy! A Hủy ca ca! Ta tưởng huynh gặp chuyện rồi. Sao lại là huynh?"

A Hủy vội vàng an ủi nàng, vỗ lưng nàng: "Hoa Nhi, ta không sao, ta không sao, muội đừng khóc."

"Kể từ đêm đó, huynh không có chút tin tức nào. Ta hỏi Bạch nhị gia và Tạ Anh, họ đều không nói. Ta lo chết đi được. Còn Phi Nô, Phi Nô ca ca chắc là đã lên núi rồi. Huynh ấy..."

A Hủy nghe thấy tên "Phi Nô", sắc mặt đột nhiên tối sầm, nhưng hắn vội nhìn về phía xa, che giấu sự kỳ lạ của mình.

"Đừng nhắc chuyện cũ nữa!"

Hoa Nhi nghe vậy nhìn ra phía sau hắn, cuối cùng cũng thấy hai vị Hanh Cáp nhị tướng đang ẩn nấp ở đó. Hai người đó rõ ràng rất vội, nói với bọn họ: "Đã đến lúc hội quân với Nhị gia rồi!"

"Ta đã để lại dấu hiệu cho các ngươi, các ngươi xuống dưới đã muộn rồi. Bọn họ đã đi đường khác." Tuyết rơi lớn như vậy, rừng cây lạnh giá, mặt đất trơn trượt, bọn họ chỉ có thể bỏ ngựa mà đi.

"Bạch nhị gia đã thấy dấu hiệu của ngươi rồi." Hanh Tướng nói: "Nhưng Nhị gia không đi con đường đó, cũng sẽ không đi con đường đó."

Bạch Tê Lĩnh không tin ai cả, đương nhiên cũng không hoàn toàn tin Hoa Nhi. Hoa Nhi nghĩ: Bạch Tê Lĩnh chẳng qua là đang thử nàng, xem nàng có cùng phe với hắn trong lúc sinh tử hay không. Hắn có lẽ đã có kế hoạch riêng của mình từ sớm. Hắn suy nghĩ chu toàn, những chuyện đó làm sao có thể thoát khỏi mắt hắn. Hắn chẳng qua là đang giả vờ điên khùng mà thôi.

Lúc Hoa Nhi nhìn Hoắc Ngôn Sơn che giấu lối vào đó, nàng đã lén lút để lại dấu hiệu trên thân cây. Khi đó nàng vừa nói chuyện cười đùa với Hoắc Ngôn Sơn vừa tự trách mình đã phản bội hắn.

Hoa Nhi căm ghét hai người đó lúc nào cũng tự cho mình là đúng, đẩy nàng vào tình thế bất trung bất nghĩa.

"Đi thôi, không đi nữa thì muộn rồi." Hanh Tướng lại thúc giục một câu.

Hoa Nhi đi theo sau A Hủy, thấy vai hắn có vẻ không được linh hoạt, liền tiến lên hỏi hắn: "Huynh bị thương sao?"

"Ngã một cái."

"A Hủy ca ca!" Hoa Nhi hơi tức giận vì A Hủy không nói thật với nàng.

"Còn vì cái gì nữa? Vì cứu ngươi đấy." Hanh tướng nói.

Thì ra hôm đó Bạch Tê Lĩnh cố ý thả tên béo kia một lần, bảo A Hủy và những người khác bí mật theo dõi, họ đi theo người đó về phía trước, cuối cùng đi vào một ngôi nhà cổ bỏ hoang trong rừng. A Hủy trèo lên cây, nhìn thấy trong ngôi nhà cổ đó có rất nhiều người. Những người đó mặt không cảm xúc, sau khi trời tối thì xuất hiện như kiến, chia thành hai đường.

A Hủy theo người đuổi theo một trong số đó, đuổi theo một lúc thì phát hiện không đúng, họ muốn vòng ra phía sau bao vây. Đêm đó ở dịch trạm, bên ngoài có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ, bên trong và bên ngoài có ba nhóm người chồng chất lên nhau. Mà lúc ấy Hoa Nhi không hề hay biết.

Đánh giáp lá cà, chiến đấu không một tiếng động. Có người giơ hỏa tiêu lên muốn đốt dịch trạm, A Hủy nghĩ đến Hoa Nhi ở bên trong, lập tức xông lên, hỏa tiêu c*m v** vai hắn, suýt chút nữa đã đốt cháy cả người hắn.

Lúc đó Hoa Nhi đang ngủ say trên giường, làm sao có thể nghĩ đến tình hình bên ngoài lại như vậy. Bây giờ nghe xong không khỏi rùng mình, muốn xem vết thương của A Hủy, A Hủy không chịu: "Muội đừng nhìn nữa, bẩn mắt."

Họ đi vội, quả thật không thể chậm trễ, Hoa Nhi chạy lạch bạch theo họ. A Hủy thấy chân nàng lảo đảo liền ngồi xổm xuống cõng nàng. Hoa Nhi không muốn, A Hủy thì cười hiền lành nói: "Hoa Nhi muội muội, ngày xưa ta cũng không ít lần cõng muội. Muội không cần cảm thấy mình làm vướng bận ai, vì sau này còn nhiều lúc cần dùng đến muội lắm."

A Hủy nói xong nghẹn ngào một chút. Hoa Nhi nằm trên vai hắn, nhìn A Hủy trước đây ít nói, lương thiện, vui vẻ, không biết lần này đã trải qua chuyện gì mà đột nhiên lại buồn bã như vậy.

"Hoa Nhi muội muội, lần này ra ngoài ta nghĩ thông suốt một chuyện, liều mạng mới có thể kiếm ăn. Trước đây A Hủy ca ca trước sợ sói sau sợ hổ, luôn nghĩ dựa vào sức lực của mình có thể nuôi sống cả gia đình. Nhưng muội xem, Tiểu Song, còn thua lúc muội còn nhỏ. Sau này ta sẽ theo Bạch nhị gia, ta đi bán mạng kiếm tiền nuôi các muội, muội hãy tránh xa những hiểm nguy như vậy đi. Muội từ khi sinh ra đã không được hưởng phúc, bây giờ lại chịu khổ như vậy, không đáng đâu. Sau này muội hãy tìm một công việc nhàn hạ, A Hủy ca ca kiếm bạc nuôi muội và Tiểu Song. Nếu một ngày nào đó ta chết, Bạch nhị gia nói, nếu ta chết rồi, hắn sẽ lo liệu cho gia đình và bạn bè của ta. Muội và Tiểu Song không cần lo lắng gì cả. Muội chỉ cần nuôi lớn Tiểu Song muội muội của ta. Được không?"

"Huynh đang nói gì vậy?" Hoa Nhi bây giờ không muốn nghe những lời "sống" hay "chết" này, nàng luôn cảm thấy những oan hồn bị nhốt trong hố chôn ở khu rừng đó sẽ nghe thấy, sẽ đến đòi mạng. Nàng nói với A Hủy: "A Hủy ca ca, chuyến này chúng ta bình an trở về, sau khi trở về chúng ta sẽ nói với Bạch nhị gia: những công việc nguy hiểm đến tính mạng như vậy chúng ta không làm được nữa. Bạch nhị gia ở kinh thành không biết đã vướng vào những sóng gió gì, ngay cả Hoắc gia ở Giang Nam cũng phải ra mặt đấu với hắn. Hắn có người bảo vệ phía sau, còn huynh và ta thì sao? Chết là chết. Huynh và ta chết rồi sẽ bị chôn bừa, xương cốt cũng chẳng còn."

Tay Hoa Nhi lạnh ngắt, những chuyện đã trải qua mấy ngày nay chợt ùa về trong đầu nàng. Nàng hết lần này đến lần khác trải qua kiếp sinh tử, lại có thể bình an vô sự. Dường như có điều gì đó đang che chở nàng trong cõi vô hình, nhưng ông trời sẽ không ưu ái nàng, ông trời có quá nhiều người cần phải quản.

Hai người họ chìm vào im lặng, cứ thế cúi đầu đi đường. Hanh Tướng đi trước hỏi A Hủy còn cõng nổi không? A Hủy nói có thể. Hanh Tướng khẽ nói: "A Hủy, nếu ngươi ở trong quân ngũ, nhất định sẽ được trọng dụng. Ta hiếm khi gặp người dũng mãnh thiện chiến như ngươi."

Trước đây, A Hủy chưa từng giết người, lần đầu tiên giết người là để tự vệ. Trong rừng băng núi Hoắc Linh, máu vừa chảy ra đã đóng băng ngay lập tức, A Hủy nhìn người bị mình giết, trong khoảnh khắc ngây người. Là Hanh Tướng kéo hắn ra, tát hắn một cái, mới gọi hồn hắn trở về.

Giờ đây, tay A Hủy ít nhất đã giải quyết được năm người, hắn đã không còn biết mình là người hay là quỷ nữa rồi.

Hoa Nhi cảm thấy đỡ hơn một chút, từ trên lưng A Hủy nhảy xuống. Nàng không nói gì nữa, cho đến khi hội họp với Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh chỉ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Về rồi sao?"

Hoa Nhi không muốn nói chuyện với hắn, chỉ ngồi xổm bên cạnh hắn, thân hình nhỏ bé gầy gò chìm vào trong những cành cây khô. Con đường này Hoắc Ngôn Sơn đã dẫn nàng đi qua, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng để xác định phương hướng, phát hiện đây không phải là con đường đi về phía Tây Vân Nam. Trong đêm tuyết lớn, điều đáng sợ nhất là gió, gió thổi gãy cành khô, rơi xuống với tiếng động nặng nề. Tóc và thân thể của bọn họ đều trắng xóa, Hoa Nhi gần như bị đóng băng hoàn toàn.

Bạch Tê Lĩnh ném cho nàng một chiếc áo choàng da thú, ra lệnh cho nàng: "Không được ngủ, nghe động tĩnh từ xa. Nếu có tiếng động lạ thì nói cho ta biết."

"Lần này ngài không sợ ta phản bội ngài sao?" Hoa Nhi hỏi hắn: "Chẳng hạn như ta nghe thấy nhưng lại nói là không nghe thấy. Để người khác từ phía sau đến, cắt đầu ngài."

"Người có thể hại ta, giết ta còn chưa xuất hiện trên đời này. Ngươi cứ thử xem ngươi có phải là người đó không." Bạch Tê Lĩnh nhìn nàng một cái, nàng cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Đến nửa đêm, Hoa Nhi nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng tiếng vó ngựa đó lại không giống tiếng "cộc cộc" mà nàng từng nghe trước đây, mà là tiếng trầm đục, chắc hẳn là do móng ngựa đã bị bịt lại. Nàng đẩy Bạch Tê Lĩnh đang nhập định như lão tăng bên cạnh, hắn ừ một tiếng, cũng nghe thấy.

Hắn lấy ra một vật nhỏ từ trong lòng, đưa đến trước mặt nàng, ghé sát vào nàng: "Thứ này là 'Minh Địch' đã được ta cải tạo. Ngươi chỉ cần nhấn nút này, mũi tên sẽ bay ra kêu vù vù. Điều khác biệt là nó sẽ bốc cháy, đặc biệt hữu dụng trong đêm tối."

"Ngài đưa cái này cho ta làm gì?"

"Khi giao chiến ác liệt, hãy thả nó ra, sẽ có người đến cứu chúng ta."

"Ngài đã không tin ta, luôn muốn thử ta, giờ lại đưa cho ta thứ bảo mệnh này, ta không cần." Hoa Nhi từ chối, nhưng Bạch Tê Lĩnh lại ném "Minh Địch nhỏ" xuống đất, hoàn toàn không quan tâm Hoa Nhi có nhặt hay không.

Trong bóng tối, hắn vẫy tay, Hoa Nhi thấy một đốm lửa nhỏ lóe lên ở phía đối diện khu rừng, rồi tắt ngay. Bạch Tê Lĩnh lại giơ hai ngón tay, Tạ Anh nói với Cáp Tướng bên cạnh: "Hai đường bao vây, ám tiễn làm hiệu." Cáp Tướng lao đi như bay, chân đạp trên tuyết gần như không phát ra tiếng động nào.

Hoa Nhi không biết những quy tắc quân đội này, cảm thấy tay Bạch Tê Lĩnh túm lấy cổ áo nàng kéo lên, nàng theo bản năng nhặt thứ đó nhét vào trong áo. Họ dường như đang thay đổi đội hình, nàng chạy theo Bạch Tê Lĩnh, khi ngẩng đầu nhìn đường thì thấy những cung thủ đang ẩn mình trên cây. Nàng đột nhiên nhận ra đây không phải là cướp đồ, đây rõ ràng là đang đánh trận.

Tiếng động từ phía bên kia dần dần đến gần.

Bóng người thấp thoáng lộ ra sau lớp tuyết lớn, có người đẩy xe nhỏ chậm rãi tiến tới, đại quân trong bóng tối như những bóng ma, xuyên qua cuồng phong bão tuyết mà đến.

Hoa Nhi từng thấy vết bánh xe mà chiếc xe nhỏ đó để lại trên mặt đất, nàng mơ hồ nhận ra đó là Hoắc Ngôn Sơn. Nhưng rõ ràng hắn nói sẽ đi Tây Vân Nam, đi đến đó phải đi một con đường khác, hắn không nên xuất hiện trên con đường này.

Hoa Nhi nắm chặt vạt áo, trong thời tiết cực lạnh, lòng bàn tay nàng vẫn rịn mồ hôi. Nàng nín thở cố gắng mở mắt nhìn, mơ hồ mong Hoắc Ngôn Sơn đừng ở đây, mong hắn đi Tây Vân Nam nơi hắn muốn đến, nhưng mong ước của nàng đã tan vỡ.

Người khoác áo giáp, đeo cung tên, tay cầm một cây giáo chính là Hoắc Ngôn Sơn.

Khi nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đã có một mũi tên b*n r*, người bên cạnh lao vút đi. Hoa Nhi theo bản năng kéo Bạch Tê Lĩnh, nhưng chỉ kéo được vạt áo của hắn, lại bị hắn giật mạnh thoát ra, hắn không quay đầu lại mà xông thẳng vào trận chiến.

Điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Hoắc Ngôn Sơn, Hoa Nhi mượn ánh đêm mờ ảo nhìn thấy hắn dường như khựng lại một chút, sau đó giơ cao cây giáo trong tay nghênh đón.

Đây là trận đại chiến thực sự đầu tiên mà Hoa Nhi tận mắt chứng kiến trong đời. Mùi máu tanh nồng nặc và những thi thể la liệt trên mặt đất ám ảnh nàng suốt quãng đời sau này, mặc dù sau đó nàng từng thấy những cảnh tượng thảm khốc, hung ác hơn.

Nàng co ro ngồi dưới đất run bần bật, ánh mắt nàng không ngừng tìm kiếm A Hủy, Bạch Tê Lĩnh, và cả Hoắc Ngôn Sơn. Nàng biết ngoài A Hủy, hai người kia không hề liên quan đến nàng, nhưng nàng không muốn bất kỳ ai chết. Dù nàng từng nguyền rủa Bạch Tê Lĩnh chết không toàn thây vô số lần, nhưng giờ phút này, nàng lại nhớ đến những điều tốt đẹp của Bạch Tê Lĩnh.

Nàng nhớ đến điều tốt của hắn, không phải gì khác, mà là hắn đứng ở bến tàu giật lấy túi tiền của nàng, đếm từng đồng tiền một, cuối cùng lại sai người lén lút trả lại. Nàng nhớ đến chuyện này, lại tha thứ cho tất cả những gì hắn đã lợi dụng nàng.

Bạch Tê Lĩnh mắt đỏ ngầu, vung đao là có người ngã đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun trào, mặt đất hóa thành sông đỏ. Hoa Nhi trốn ở đó nhìn dòng máu chảy về phía mình, đột nhiên cảm thấy sương mù dày đặc bao phủ trước mắt, không nhìn rõ bất cứ điều gì. Hoắc Ngôn Sơn cũng vậy, hắn cầm cây giáo đâm mạnh vào ngực những người xông vào, từng bước tiến về phía Bạch Tê Lĩnh.

Họ như có mối thù sâu nặng, hận không thể tự tay g**t ch*t đối phương.

Trong rừng đột nhiên vang lên những âm thanh lớn, Hoa Nhi nghe thấy tiếng ngựa hí mơ hồ từ xa và tiếng còi của sơn tặc. Sơn tặc núi Hoắc Linh đã biến mất nhiều ngày, đột nhiên có động tĩnh.

Bạch Tê Lĩnh cũng nghe thấy tiếng động đó, hắn đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Hoa Nhi một cái. Ánh mắt ấy, ánh mắt chất chứa thù nhà nợ nước, ánh mắt trách nàng không biết tranh đấu.

Hoa Nhi bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, đột nhiên nhớ đến lời của Bạch Tê Lĩnh: Khi giao chiến, hãy thả nó ra.

Thế là nàng run rẩy lấy ra cây hỏa tín từ trong lòng, theo cách Bạch Tê Lĩnh nói, phóng nó lên trời. Nàng không còn là người ngoài cuộc, vào thời khắc quan trọng này, nàng cuối cùng đã đưa ra lựa chọn.

Nàng thấy những tên sơn tặc đeo bịt mặt xông vào. Núi Hoắc Linh vốn là địa bàn của chúng, từng cây cỏ đều khắc tên chúng. Chúng trực tiếp chém giết về phía bọn người Bạch Tê Lĩnh. Một con ngựa xông đến trước mặt A Hủy, đột nhiên lại ghì chặt dây cương quay đầu về phía người khác. Tim Hoa Nhi thắt lại, suýt nữa thốt ra cái tên đó, đứng dậy nhìn người cưỡi ngựa hành động hung ác.

Cảnh tượng bọn họ vui vẻ đi về phía ngoài thành vẫn còn rõ mồn một, cảnh hắn cười ném con cá của mình cho nàng như vừa mới xảy ra. Hoa Nhi che miệng nhìn người đó chém giết, nàng sợ đao kiếm không có mắt, làm bị thương A Hủy, cũng làm bị thương hắn. Nàng hận không thể xông lên nói với họ đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Nhưng nàng vừa nhấc chân lên đã bị dây cương quấn ngang eo lôi ngược trở lại.

Trước mắt là một cảnh hỗn loạn, không ai nghe thấy tiếng khóc của nàng.

Từ xa, hàng trăm con chiến mã nhanh chóng tiến đến, những người đó được huấn luyện bài bản, giết chóc tàn nhẫn hơn tất cả mọi người, ra tay vung đao là đầu người rơi xuống. Sơn tặc núi Hoắc Linh nhận ra điều không ổn, thúc ngựa quay vòng, cuối cùng bỏ chạy. Hoa Nhi nhìn người trên con ngựa trắng đó, hắn thậm chí không quay đầu lại, cuối cùng biến mất trong gió tuyết dữ dội.

Nước mắt nàng gần như cạn khô, nhận ra Phi Nô ca ca của nàng thực sự đã rời khỏi ngõ Liễu, rời khỏi họ. Hắn trước đây luôn nói muốn đi, giờ thì thực sự đã đi rồi.

Tình thế đột ngột thay đổi, người của Hoắc Ngôn Sơn liên tục thất bại, trước ngực Hoắc Ngôn Sơn cắm một mũi tên, hắn bị thương. Hoa Nhi bị dây thừng ngựa trói chặt không đi đâu được, chỉ trơ mắt nhìn hắn giết người đến đỏ cả mắt. Mọi người che chắn trước mặt hắn, loáng thoáng có người bảo hắn mau chạy. Nàng thấy Hoắc Ngôn Sơn hằn học liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng xoay người lên ngựa, vó ngựa bắn tung tuyết đỏ. Hắn được một tiểu đội hộ tống quay người rời đi. Thỉnh thoảng lại có người trong đội đó bị bắn ngã ngựa, thấy Hoắc Ngôn Sơn sắp chết đến nơi, Bạch Tê Lĩnh lại giơ tay lên: "Dọn dẹp chiến trường."

Không biết vì sao lại tha cho Hoắc Ngôn Sơn một con đường sống.

Hoa Nhi thấy hơn trăm hòm vũ khí đó nhanh chóng được mang đi. Tuyết mới rơi xuống, ban đầu gặp máu thì tan chảy, dần dần, máu tươi đóng thành băng đỏ, tuyết phủ kín, không còn màu sắc nữa. Đến mùa xuân, trận tàn sát này sẽ bị chôn vùi hoàn toàn. Không ai biết ở đây, từng có núi xanh chôn xương cốt, từng có thiếu niên tướng quân bại trận.

Có một người trông giống tướng lĩnh kéo Bạch Tê Lĩnh sang một bên. Hoa Nhi nghe thấy họ mơ hồ nói: Đại doanh, quân thủ thành, sông Ngạch Viễn. Nếu là trước đây, nàng sẽ thắc mắc đại doanh, quân thủ thành, sông Ngạch Viễn có liên quan gì đến thương nhân lớn như Bạch Tê Lĩnh, nhưng lúc này nàng không còn ngạc nhiên về bất cứ điều gì nữa.

Trong thời loạn này, mỗi người đều khoác một lớp da khác. A Hủy từng dặn dò gửi gắm Tiểu Song cho nàng, Phi Nô vung đao giết người trên ngựa, Hoắc Ngôn Sơn phẫn nộ khi nói về cung nhân bị cắt mũi, Bạch Tê Lĩnh chế tạo binh khí với thân phận thương nhân lớn.

Mỗi người đều khoác một lớp da, hoặc có lẽ khoác rất nhiều lớp da, một lớp rách thì còn lớp khác.

Hoa Nhi ngồi ở đó, chẳng rõ cơn gió nào thổi bay mất xương cốt nào của mình, tuyết nào đóng băng mất dây thần kinh nào. Nàng thấy Bạch Tê Lĩnh đi về phía nàng, bèn bướng bỉnh lau đi những giọt nước mắt sợ hãi vừa tuôn. Nàng không thể nói với bất cứ ai cảm giác đau như vạn tiễn xuyên tim của mình lúc này, bởi mọi người đã sớm chai lì, thậm chí sẽ cười nhạo nàng đa cảm, nói rằng lòng từ bi giả tạo của nàng vô nghĩa.

Bạch Tê Lĩnh kéo nàng dậy, nhét nàng vào xe ngựa.

Từ đầu đến cuối, hắm không nói thêm một lời nào với nàng. Hỏa tín hắn đưa cho nàng, là sinh mạng của hắn. Hắn là một kẻ điên, có rất nhiều người có thể chọn, lại cố tình giao thứ đó cho nàng. Hắn còn nói rằng nếu lần này hắn chết trong tay nàng, thì là hắn nhìn người không sáng suốt, hắn đáng phải trả giá.

Hắn nhận lời ủy thác của người khác, từ kinh thành trở về Yên Châu làm việc lớn, hắn đã làm được. Điều đó cũng có nghĩa là trong thời loạn lạc này, hắn hoàn toàn bị đẩy vào một con đường sinh tử không rõ ràng khác.

Hoa Nhi mấy lần nhìn hắn, lần nào hắn cũng trừng mắt nhìn lại. Bạch Tê Lĩnh chưa bao giờ thấy xấu hổ vì lợi dụng Hoa Nhi, sự lợi dụng này có đáng gì? Nếu có người lợi dụng hắn, nhưng bảo vệ tính mạng hắn, đảm bảo hắn không lo cơm áo, thì sự lợi dụng đó có đáng gì?

"Ngài sớm đã biết người ta cứu là Hoắc Ngôn Sơn đúng không? Ngài sớm đã biết Hoắc Ngôn Sơn là người của Hoắc gia Giang Nam, căn bản không phải sơn tặc núi Hoắc Linh. Ngài sớm đã biết Hoắc gia là phe cánh của thái tử, còn ngài, là phe cánh của ai?" Hoa Nhi hỏi hắn: "Kinh thành núi cao đường xa, dân thường như ta đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, chi bằng Bạch nhị gia nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Ta tưởng ngươi thông minh..."

"Thông minh thì đáng bị ngài lợi dụng hết lần này đến lần khác sao? Mấy lần suýt mất mạng. Ngài có nghĩ đến, sẽ có một ngày ông trời cũng không giúp ta, mạng người như ta mất đi là mất đi. Cũng đúng, trong lòng Bạch nhị gia, chỉ có đại nghĩa thiên hạ không có sinh mạng vô tội. Nhị gia tám phần còn cho rằng bình thường ban cho ta một chút ân huệ nhỏ, ta vì Nhị gia bán mạng là lẽ đương nhiên. Nhị gia bị quyền lực chi phối, lại dùng quyền lực chi phối ta, Nhị gia gặp chuyện còn có thần binh đến cứu, ta có chuyện thì phải xem ý trời rồi."

Hoa Nhi vì tức giận, mặt đỏ bừng. Nàng vốn tưởng đi Lương Khánh, chỉ nguy hiểm ở đoạn núi Hoắc Linh. Nào ngờ thế cục này chồng thế cục khác, Lương Khánh chỉ là một cái cớ, đầu của mọi người đều treo trên thắt lưng. Mà nàng thì không hề hay biết.

"Nói đủ chưa?" Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng.

"Chưa đủ."

"Vậy thì, tùy ngươi."

Hắn tự mình cởi bỏ áo giáp, Hoa Nhi lúc này mới thấy trên người hắn đầy những vết chém ngang dọc, máu thấm ướt lớp áo trong. Hoa Nhi quên mất lời mình muốn nói, vết thương đó thực sự quá đáng sợ. Nàng không biết nên nói gì, họ quả thật không cùng đường.

Tuy nhiên nàng vẫn mềm lòng.

Nàng đã thấy quá nhiều máu, máu của Bạch Tê Lĩnh đã nhuộm đỏ tất cả những ký ức về máu trước kia. Hoa Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đẩy mạnh cửa sổ hít thở không khí lạnh bên ngoài.

Quá khó chịu.

Nàng quá khó chịu.

Nhưng nàng lại kiên cường, nàng thấy tuyết đã ngừng rơi, ánh sáng nhảy múa trong rừng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, là chân trời rạng đông vừa hé. Đêm tối cuối cùng đã kết thúc trong chốc lát. Ánh sáng khiến người ta rơi lệ.

Nước mắt nàng lặng lẽ rơi, nàng rướn người ra sau, nhìn con đường núi dần xa, trong lòng nàng thầm gọi Phi Nô: Sống tốt nhé. Sống tốt nhé.

Sống là tốt rồi, đúng sai đã không còn phân biệt được nữa.

Hoa Nhi quay lại ngồi xuống, đã không còn lộ vẻ gì khác thường nữa. Nàng nhìn vết thương của Bạch Tê Lĩnh thậm chí còn dám buông một câu:"Đáng đời!" Thấy hắn ngửa cổ khó nhọc c** q**n áo, nàng tiến lên một bước đứng trước mặt hắn đánh vào tay hắn, không chịu thua: "Ta hầu hạ ngài đây, Nhị gia nên biết mình phải trả bao nhiêu. Đừng quay đầu lại làm cái người không biết xấu hổ đó."

Bạch Tê Lĩnh tựa vào cửa sổ xe, hơi ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng còn bé quá, nếu ăn uống đầy đủ, biết đâu còn lớn thêm được chút nữa. Khi nàng run rẩy cởi áo cho hắn, hắn cố nén không kêu thành tiếng. Áo vừa lột ra kéo theo cả da thịt, hắn đau đến phát điên, mồ hôi túa ra từng giọt lớn.

Hoa Nhi nào đã làm việc này bao giờ, nhiều nhất là thấy lang trung trong y quán chữa trị vết thương do té ngã cho người khác. Nàng thấy máu chảy ra, vội vàng dùng vải băng lại, giọng run run: "Ngài gọi Tạ Anh đến! Ta không biết! Ta..."

"Tạ Anh tự lo thân hắn còn không xong." Bạch Tê Lĩnh cười khổ nói: "Ta dạy ngươi."

"Ai cần ngài dạy!" Hoa Nhi nghiến răng, lấy bột cầm máu rắc lên, Bạch Tê Lĩnh đau đớn rên một tiếng, nàng gõ vào trán hắn một cái: "Nhịn cho ta!" Mặc dù nàng nói vậy nhưng động tác lại nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn cúi xuống thổi phù phù. Ngực Bạch Tê Lĩnh gặp phải luồng khí lạnh ngứa ngáy đó, đột nhiên rụt lại, một tay nắm lấy cổ tay nàng, giọng không vui: "Ngươi chữa thương thì chữa thương, không cần làm mấy trò vô ích đó."

"..."

Hoa Nhi tức giận, lại muốn đánh hắn, nhưng cổ tay nàng bị hắn nắm chặt, giãy giụa mấy lần không thành, nếu tiếp tục làm loạn sẽ ngã vào lòng hắn, dính đầy máu. Hoa Nhi ghét bỏ hắn, nhanh chóng cầm máu và băng bó cho hắn, trong lúc đó hắn đau đến mức không thở nổi, suýt ngất giữa chừng.

Xong hết, nàng mới hỏi hắn: "Về thành Yên Châu sao?"

"Đi Lương Khánh."

Lương Khánh vẫn phải đi, những ngày qua chỉ là nhận lời ủy thác của người khác, còn việc của chính hắn vẫn phải làm.

"Ngài đã thành ra thế này mà còn muốn đi Lương Khánh, Diệp tiểu thư gả cho ngài mới là lạ."

"Bọn ta có ước hẹn, ta đã hứa cưới nàng ấy, sẽ không thất hứa."

"Ngài đừng tự nói tốt về mình. Ta trước khi quen ngài, chỉ biết ngài tiếng xấu đồn xa, quen rồi mới thấy lời đồn không sai. Diệp tiểu thư nếu muốn gả cho ngài e rằng phải cân nhắc xem kẻ ác như vậy có đáng để gả không."

Bạch Tê Lĩnh trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng không ngừng miệng, nói đến khi mình đã miệng mới chịu im.

Bạch Tê Lĩnh nhìn Hoa Nhi, mấy ngày nay liên tục bôn ba, trải qua bao nhiêu chuyện lạ lùng, nàng ngược lại lại trưởng thành hơn một chút. Hoắc Ngôn Sơn hẳn là đã thật lòng chăm sóc nàng.

"Nếu ngươi muốn thành thân, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn cho ngươi, để cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng." Bạch Tê Lĩnh nói: "Người do ngươi tự chọn, Phi Nô ca ca đó đúng không? Lớn lên cùng ngươi, có ý với ngươi. Nếu ngươi nhất quyết gả cho hắn cũng được. Còn nếu ngươi muốn nghe lời khuyên của ta, ta giúp ngươi chọn một người. Ngươi không bằng xem xét Tạ Anh, theo ta nhiều năm, dũng mãnh thiện chiến, người cũng đơn thuần, không còn phụ mẫu, không có tâm tư xấu xa, vào phủ hắn, ngươi quản gia, ta cho ngươi hai cửa hàng..."

"Ngài mau dừng lại đi! Ta với ngài có giao tình gì sao? Đến lượt ngài cho ta của hồi môn sao? Ngài được tính là gì của ta mà muốn làm chủ hôn sự của ta? Ta thấy ngài rảnh rỗi sinh bệnh rồi." Hoa Nhi chỉ vào hắn: "Gả hay không gả, gả cho ai đều không liên quan đến ngài. Ai nói nữ tử nhất định phải gả chồng. Không thể đi làm những việc kinh thiên động địa sao."

"Việc kinh thiên động địa gì, ở bến tàu mượn danh ta làm mưa làm gió sao?"

Hoa Nhi bị hắn chọc giận đến mức không chịu nổi, bất ngờ lao tới đánh lên vết thương của hắn. Bạch Tê Lĩnh không ngờ tới điều này, chịu một cú đấm đau điếng mới tóm được nàng. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, chân quấn lấy nàng giam giữ nàng, nhưng nói năng vẫn nhẹ nhàng: "Ngươi cứu ta một mạng, ta không chấp nhặt với ngươi. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, không ai có thể đánh ta một cú mà toàn mạng rút lui. Đừng có chọc ta!"

Hoa Nhi quay đầu cắn vào cánh tay hắn, hắn căng da thịt ra cho nàng cắn, nàng cắn không nổi, khạc một tiếng ngồi lại: "Chỉ tổ đau răng!"

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nàng nhìn ra ngoài, tuyết ban ngày bị ánh nắng chói chang làm cho lấp lánh. Qua tháng hai, thời tiết thành Yên Châu sẽ ấm hơn một chút, đầu tháng ba sông băng tan, cuối tháng ba chim én về, mùa đông khó khăn này sẽ hoàn toàn qua đi.

Nàng đẩy cửa sổ nhìn tuyết, thầm nghĩ: Cuộc sống trên núi có dễ chịu không? Phi Nô sẽ định cư ở đó sao? Sơn tặc núi Hoắc Linh là người của Hoắc gia sao? Phi Nô còn xuống núi không?

Hoa Nhi lo lắng cho hắn nên không khỏi có chút buồn bã. Nàng rướn người ra hỏi A Hủy đang đánh xe: "A Hủy ca ca, huynh nghĩ Phi Nô ca ca có gặp chuyện không?"

"Không đâu." A Hủy an ủi Hoa Nhi: "Phi Nô mạng lớn, muội xem những năm nay lần nào hắn chẳng bình an vô sự."

"Trên núi có tốt hơn đi làm ở Bạch phủ không?"

"Có lẽ."

"Tốt nhất là vậy. Bằng không đợi huynh ấy về ta sẽ lột da huynh ấy!"

Hoa Nhi giận dỗi ngồi xuống, Bạch Tê Lĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần nói lời mát mẻ: "Còn nói không muốn gả cho Phi Nô ca ca của ngươi."
 

Bình Luận (0)
Comment