Ngày thứ hai sau khi Bạch Tê Lĩnh rời đi, có một nữ nhân đứng tuổi tìm đến quán trọ.
Người phụ nữ đó có đôi mắt xếch và hàng lông mày dài như muốn kéo đến tận thái dương. Bà ấy vừa thấy Hoa Nhi đã hỏi: "Ngươi chính là cái thằng nhãi ranh ăn nói xằng bậy, ngông cuồng đến cực điểm đó sao?"
Bà ta cười khẩy một tiếng, cầm lấy chén trà của Hoa Nhi uống cạn, uống xong dùng tay áo lau miệng: "Ngươi bảo Bạch lão nhị ra gặp ta."
Bà ta gọi Bạch Tê Lĩnh là 'Bạch lão nhị', điều này thật mới mẻ. Hoa Nhi chưa từng thấy ai dám gọi Bạch Tê Lĩnh như vậy trước mặt mọi người.
"Bà là ai?" Hoa Nhi hỏi bà ta.
"Ta là nhũ mẫu của Bạch lão nhị."
"Ta còn là đệ đệ ruột của Bạch nhị gia đây!" Hoa Nhi hừ một tiếng: "Tiễn khách!"
Người phụ nữ đó đột nhiên túm tai Hoa Nhi kéo lên, miệng nói: "Ngươi, cái đồ tiểu quỷ dám không nể mặt lão nương. Ngay cả Bạch lão nhị gặp lão nương cũng phải nhường ta vài phần. Ngươi bảo hắn ra đây cho ta!"
Hoa Nhi liền cắn vào tay còn lại của bà, bà ta hừ một tiếng, buông lỏng tay, còn vỗ vỗ vai Hoa Nhi: "Thả ra mau!"
Hoa Nhi cứ nhất quyết không nhả, miệng ư ử kêu khiến bà ta nhảy cẫng lên. Nàng thấy cắn đủ rồi mới chịu buông, trên tay bà ta đã hằn vết máu. Bà ta chỉ vào Hoa Nhi mắng té tát: "Ngươi! Cái đồ thiếu dạy dỗ. Ta sẽ bảo Bạch lão nhị giết ngươi."
Hoa Nhi cũng chỉ vào người đó mà mắng: "Bà là cái thá gì. Còn dám la lối với ta, ta sẽ bảo Tạ Anh đánh bà." Quay sang hỏi Tạ Anh: "Người này nói bà ta là nhũ mẫu của Bạch nhị gia, ngươi đã gặp bao giờ chưa?"
Tạ Anh lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Hoa Nhi lại nhìn người đó: "Bà thật sự nghĩ người của Bạch phủ ta bị mù sao. Bà có việc cầu Bạch nhị gia, muốn gặp Bạch nhị gia thì cứ nói đàng hoàng."
"Ngươi mới theo Bạch lão nhị được mấy năm?" Người phụ nữ đó nói với Tạ Anh một câu: "Không gặp được Bạch Tê Lĩnh ta sẽ không nói đâu." Bà ta tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy hạt dưa trên bàn cắn.
Hoa Nhi không thèm để ý đến người đó mặc kệ cho bà ta ngồi vắt chân chữ ngũ, cắn hạt dưa. Nàng không tin nàng không thể chịu đựng được bà ta. Đến giờ, Hoa Nhi bưng bát ăn mì, người phụ nữ đó cũng đói, hỏi xin nàng, nàng không cho. Cuối cùng bà ta cũng mềm giọng, nói với nàng: "Ngươi, tiểu thư đồng này! Sao còn trẻ mà không biết điều vậy? Ta nói ta là nhũ mẫu của Bạch lão nhị thì chính là nhũ mẫu của hắn, sao ngươi lại không tin?"
"Bà nói năng bừa bãi, vì sao ta phải tin bà?"
"Đợi ta gặp Bạch lão nhị, tự nhiên sẽ đưa ra bằng chứng."
"Ta nhất quyết không cho bà gặp."
Hoa Nhi ăn mì ngấu nghiến, cố tình tạo ra tiếng động, chọc tức người phụ nữ đó. Bà ta sốt ruột, đứng dậy gọi: "Bạch lão nhị! Bạch lão nhị!"
Hoa Nhi mặc kệ bà ta gọi: "Bà cứ kêu khản cổ đi, nếu ta không đồng ý, Nhị gia cũng không xuống đâu." Thấy người phụ nữ đó dường như nao núng, Hoa Nhi lại nói: "Vẫn là câu đó, có chuyện gì thì nói với ta trước."
Nói xong, nàng chắp tay sau lưng quay về phòng, đưa mắt ra hiệu cho Tạ Anh. Hoa Nhi thấy bà ta cứ một tiếng "Bạch lão nhị", dường như không phải giả vờ, liền bảo A Hủy lén lút gửi thư cho Bạch Tê Lĩnh.
Đêm khuya thanh vắng, người phụ nữ đó đột nhiên thay đổi thái độ ban ngày, bảo Tạ Anh nhắn lời cho Hoa Nhi: nói muốn đưa nàng đi một nơi. Tạ Anh lo lắng bà ta giở trò, còn Hoa Nhi thì muốn đi thăm dò. Nàng dặn dò Tạ Anh canh giữ chặt chẽ phòng của Bạch Tê Lĩnh, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy, sau đó dẫn Hanh Tướng và những người khác đi theo người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó cũng không tránh né, thẳng thừng lên xe ngựa, kêu họ đi ra khỏi thành. Đi đâu, Hoa Nhi cũng không hỏi. Trên xe, bà ấy quan sát Hoa Nhi rất lâu, bỗng nhiên cười: "Tiểu cô nương, gan cũng to lắm."
Hoa Nhi thấy rợn trong lòng, liếc nhìn người đó. Bà ấy đã hoàn toàn bỏ vẻ chua ngoa ban ngày, nở nụ cười hiền từ: "Lần đầu gặp, chỉ thấy ngươi là một thư đồng bình thường. Lúc lên xe, dưới ánh trăng mới thấy ngươi có chút nét thanh tú, đến lúc này mới nhận ra. Ngươi rất giỏi, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa. Còn về Bạch Tê Lĩnh thì sợ là không ở trong quán trọ, nếu không hắn nghe tiếng ta nhất định sẽ ra gặp mặt."
Hoa Nhi sợ càng nói càng sai nên im thin thít. Người kia ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới, thấy gương mặt bướng bỉnh của Hoa Nhi thì không nhịn được mà bóp lấy. Hoa Nhi kêu lên tránh né, bà ấy lại cố chấp, mặc kệ nàng phản kháng, cuối cùng cũng véo má nàng, còn xoa trán, nắn tai mấy cái.
Hoa Nhi tránh không được, mặt đỏ gay, chợt nghe bà ấy nói: "Tiểu cô nương, nhớ ăn nhiều đồ bổ máu. Xương cốt ngươi còn chưa phát triển hết, theo ta thì lớn lên sẽ thay đổi hoàn toàn đấy. Không đến nổi thành đại mỹ nhân, nhưng trên mặt có tướng làm quan, e rằng rồi sẽ bước vào chốn quan trường."
"Làm sao ta vào quan trường được? Trong triều này đã thấy nữ tử làm quan chưa? Ngay đọc sách còn không được cho phép."
Người phụ nữ kia thở dài một tiếng, không nói nữa. Họ đi khá lâu, rồi xe ngựa không thể đi tiếp được nữa, bà ấy dẫn mọi người xuống đi bộ. Chỉ dặn không được làm ồn, không để lộ ánh sáng, nếu không thì dọa người ta chạy mất. Con đường này dẫn lên núi Hoắc Linh, Hoa Nhi nhận ra, là một đường rẽ nhỏ trong số các nhánh.
"Không sợ ta giết ngươi sao?" Bà ấy hỏi Hoa Nhi.
"Giết ta có ích gì? Cùng lắm ta chỉ là chân sai vặt."
Người phụ nữ bật cười. Bà ấy ở quán trọ gây rối cả ngày, chẳng qua là muốn kéo dài đến đêm, ban ngày tai mắt nhiều, ban đêm nếu bị theo dõi thì dễ dàng cắt đuôi. Không biết đã đi bao lâu, đến khi thấy phía trước có một thiếu niên đang đợi, thấy bà ấy thì ghé tai nói mấy câu. Bất ngờ bà ấy vẫy tay, kéo Hoa Nhi nấp sau một thân cây. Hoa Nhi nhìn theo ánh mắt bà mới thấy phía dưới là một khoảng trống. Trên đó có một đống lửa bập bùng, quanh đó có mấy người ngồi. Trong số đó có một cô nương áo quần tả tơi, tóc tai rối bù, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của cô ấy.
Hoa Nhi không tin vào mắt mình, dụi mắt hỏi: "Diệp Hoa Thường?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng, là Diệp tiểu thư."
"Không phải nghe nói Diệp tiểu thư bị bọn xấu bắt đi rồi sao?"
Bà ấy lắc đầu: "Ta cũng không biết tình hình hiện tại thế nào."
Thì ra bà ấy thực sự là nhũ mẫu của Bạch Tê Lĩnh, dì Tiền. Dì Tiền chán ghét bầu không khí trước đây của Bạch gia, bị Bạch lão đại đày tới trang viên dưới chân núi Hoắc Linh. Chính là trang viên mà Bạch Tê Lĩnh hay nhắc. Bạch Tê Lĩnh nhiều lần mời dì Tiền quay về mà bà ấy không chịu, coi cái trang viên đó là nhà riêng của mình, sống rất tự tại. Nghe tin nhà họ Diệp gặp nạn, dì Tiền dò hỏi khắp nơi, cũng tưởng Diệp Hoa Thường bị bắt đi. Ngày hôm trước, có người từ am trên núi xuống nghỉ chân ở trang viên, nói nhìn thấy một cô nương giống tiên nữ dẫn mấy người lang thang trong núi. Bà ấy hỏi rõ rồi tự đi xem, chẳng ngờ là Diệp Hoa Thường thật.
Lo lắng sẽ dọa cô nương ấy sợ, không dám ra nhận người nên dì Tiền nhờ con trai bí mật theo sau, còn mình thì đi tới Lương Khánh.
Hoa Nhi nhất thời không biết phải làm sao, cũng không biết Diệp Hoa Thường đi cùng ai, liệu mình có đánh rắn động cỏ hay không. Đắn đo mãi nàng mới nghĩ ra một kế. Người ta ai cũng có ba cái cấp bách, liền hỏi con trai dì Tiền xem những lúc đó Diệp Hoa Thường đi đâu, rồi tự mình đi vòng qua đó chờ.
Khi trời sắp sáng, Diệp Hoa Thường đến 'giải quyết', váy vừa vén lên Hoa Nhi đã nhảy lên bịt miệng cô ấy, dì Tiền cũn giúp giữ cô ấy lại.
"Suỵt." Hoa Nhi trấn an Diệp Hoa Thường đang hoảng loạn: "Diệp tiểu thư, ta là Hoa Nhi ở thành Yên Châu, là người của Bạch nhị gia. Ta biết cô chưa chắc tin, nhưng mong cô đừng kêu, có thể hỏi ta bất cứ điều gì, được không?" Thấy Diệp Hoa Thường gật đầu rơm rớm nước mắt, Hoa Nhi mới chậm rãi buông tay.
Nhìn thấy áo của Diệp Hoa Thường đầy vết rách, trên mặt và cổ đều có xước, giày dưới chân cũng rách toạc. Hoa Nhi chạnh lòng nói: "Ta đã gửi tin cho Nhị gia, chắc chắn ngài ấy sẽ đến cứu cô. Diệp tiểu thư, ta muốn hỏi vài câu: Một, ai đi cùng cô? Hai, có phát hiện ai theo dõi chưa?"
Diệp Hoa Thường dần bình tĩnh lại, khẽ đáp: "Đều là người nhà họ Diệp, chưa phát hiện có ai theo dõi. Còn lại, chờ Nhị gia đến ta sẽ kể."
"Cô tin ta sao?" Hoa Nhi hỏi.
"Vị kia là nhũ mẫu của Nhị gia, ta còn nhớ mơ hồ; còn ngươi ta cũng nhớ loáng thoáng, nhiều năm trước ngươi lén theo ta mà bị ta phát hiện."
Nhắc lại chuyện cũ, Hoa Nhi có chút ngượng, gãi đầu.
"Diệp tiểu thư làm sao trốn ra được vậy?" Hoa Nhi hỏi.
"Nói ra dài lắm, để ngày mai kể. Nếu gặp Nhị gia bảo giúp ta: Hoa Thường không khoe khoang tài năng, nếu có thể gặp hắn một lần để bàn bạc rõ ràng việc quan trọng, ta vô cùng cảm kích."
Diệp Hoa Thường nói xong khẽ gật đầu, rồi vẫy tay: "Hai người lui ra đi, ta chịu hết nổi rồi."
Hoa Nhi khẽ cười, vội vàng kéo dì Tiền lùi lại mấy bước. Trong lúc Diệp Hoa Thường đi vệ sinh, Hoa Nhi lẩm bẩm ở bên: "Nhị gia nhớ cô lắm, nghe cô gặp chuyện Nhị gia hoá điên, giết người móc cả mắt ra. Bệnh chưa khỏi đã đi tìm cô rồi, dù thế nào cũng phải ở đây chờ, trễ nhất tối mai Nhị gia cắt đuôi xong sẽ đến."
Diệp Hoa Thường còn cười: "Được rồi, tiểu muội muội, trời lạnh, quay về đi!"
Hoa Nhi sợ Diệp Hoa Thường gặp chuyện, để Hanh Tướng ở lại, còn cô vội về quán trọ chờ Bạch Tê Lĩnh, nhưng chỉ thấy Cáp Tướng và A Hủy đưa thư. Thì ra Bạch Tê Lĩnh và người khác chia làm hai đường đi tìm Diệp Hoa Thường, không biết gặp chuyện gì, đã mất liên lạc với họ.
Tim Hoa Nhi bỗng nhói lên, nhất thời hoảng loạn. Bạch Tê Lĩnh đang bị thương, khi xuất phát còn sốt, trong tình huống này nếu gặp nguy hiểm e rằng rất khó chống đỡ.
"E là lành ít dữ nhiều." Tạ Anh nói: "Nếu không theo tính tình Nhị gia, tuyệt đối không bao giờ để mất liên lạc. Người xuất thân quân ngũ hiểu rất rõ việc liên lạc quan trọng ra sao, tướng lĩnh nào mà mất liên lạc thì lòng quân sẽ đại loạn."
Những lời đó càng khiến Hoa Nhi lo lắng.
Trước kia Hoa Nhi trăm ngàn lần rủa Bạch Tê Lĩnh, mắng bao lời độc ác, nhưng trong lòng lại không muốn hắn chết.
"Hoa Nhi cô nương, tiếp theo phải làm sao?" Tạ Anh hỏi.
"Ta không biết." Hoa Nhi có chút sốt ruột, trước đây dám đối phó là vì trong lòng biết có Bạch Tê Lĩnh trấn giữ. Nàng có loạn đến đâu hắn cũng có thể dọn dẹp mớ hỗn độn. Bây giờ hắn không biết đi đâu, nàng nhất thời không còn tự tin.
"Nhị gia bảo chúng ta nghe lời ngươi, ngươi không biết làm tiếp thế nào, vậy chúng ta biết phải làm sao?" Tạ Anh nói: "Hoa Nhi cô nương, Nhị gia muốn chúng ta nghe lệnh ngươi đương nhiên có lý do của ngài ấy. Hiện tại xin cô nương bình tĩnh lại, đừng sợ."
Hoa Nhi siết chặt những ngón tay lạnh buốt của mình, ép bản thân tĩnh tâm lại, một lúc sau mới lên tiếng: "Tạ Anh, ngươi có thể liên hệ với...chủ nhân của Nhị gia không?"
Hoa Nhi không biết Bạch Tê Lĩnh nhận ai làm chủ, nhưng Bạch Tê Lĩnh đã nhận chủ, hết lòng làm việc cho họ, tối thiểu là có niềm tin.
"Có thể."
"Vậy, ngươi gửi tin xin họ phái người đến dịch trạm tiếp ứng chúng ta. Tối nay ngươi cùng ta đến gặp Diệp tiểu thư, chỗ ở trên núi nguy hiểm quá, ta đưa cô ấy tới nơi an toàn hơn. Chủ nhân của Nhị gia chắc cũng sẽ lo cho sự an toàn của tiểu thư phải không?" Nàng xác nhận với Tạ Anh mấy lần, sợ sơ suất mà hại Diệp Hoa Thường. Sau khi Tạ Anh gật đầu, nàng mới tiếp tục:
"Hanh Tướng, Cáp Tướng, dẫn người chia nhau đi tìm Nhị gia. Còn bọn sơn tặc núi Hoắc Linh..." Hoa Nhi dừng lại, nhớ đến Phi Nô đến tìm lúc đêm, lại lắc đầu, cảm thấy không thể: "Bọn sơn tặc núi Hoắc Linh xuất hiện, không biết Nhị gia có phải bị bắt đem nộp cho phe Hoắc Ngôn Sơn không."
Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể hành động như thế.
Đêm hôm đó, nàng lại dẫn người vào núi, men theo con đường hôm trước đi tìm Diệp Hoa Thường. Nàng kể cho cô ấy chuyện của Bạch Tê Lĩnh, còn nhờ Tạ Anh làm chứng, Diệp Hoa Thường lúc này mới đồng ý đi theo Hoa Nhi.
Hoa Nhi cuối cùng cũng gặp được người sống sót của Diệp gia, chỉ có một mình Diệp đại nhân, dẫn theo vài gia đinh có võ công. Diệp đại nhân không nói được nữa, ngón tay cũng thiếu vài ngón, vô cùng thê thảm.
Hoa Nhi không hỏi gì nhiều về chuyện cháy nhà hôm đó, sợ Diệp Hoa Thường buồn. Nàng nghĩ, nếu tiểu thư có ấm ức gì cũng nên tự mình kể với Nhị gia thì hơn.
Đến dịch trạm, bên kia đã phái người tới đón. Họ nói sẽ đưa bọn người Diệp tiểu thư tới phủ Tùng Giang tạm thời an toàn, đến nơi sẽ báo tin lại.
"Vậy Nhị gia thì sao?" Hoa Nhi hỏi.
"Đã cử người đi tìm rồi. Các vị cứ ở lại Lương Khánh mấy hôm, nếu có tin sẽ lập tức báo."
"Được."
Trước khi đi, Diệp Hoa Thường gọi Hoa Nhi sang một bên, nói vài lời mà Hoa Nhi nhất thời không hiểu. Cô ấy nói: "Nếu ta cứ thế từ phủ Tùng Giang chuyển đường đi kinh thành, e rằng sẽ không bao giờ gặp lại Bạch nhị gia nữa. Nếu sự việc quả thật như vậy, xin Hoa Nhi cô nương giúp ta nhắn lời với hắn: người sống một đời, ai cũng có thiên mệnh, không cần chấp nhất chuyện trước mắt."
"Được."
"Còn ngươi nữa, Hoa Nhi, mong cả đời luôn ăn no mặc ấm."
Câu nói này không biết đã mở ra huyệt đạo nào của Hoa Nhi, nàng nghe xong lại bật khóc nức nở. Xe ngựa đã đi rất lâu rồi, Hoa Nhi vẫn nghẹn ngào nói với Tạ Anh: "Diệp tiểu thư cũng là người đáng thương. Thời cuộc này ngay cả Diệp tiểu thư cũng trở thành người đáng thương."
"Còn Bạch lão nhị đó, đã bảo sau này giao quán ăn cho ta, còn chưa kịp viết giấy biên nhận thì đã gặp chuyện rồi."