Đêm khuya thanh vắng, Hoa Nhi vẫn còn muộn phiền, vì sao khi Bạch lão nhị nói sẽ giao quán ăn cho nàng, nàng lại không lập tức bắt hắn ký văn tự? Giờ thì hay rồi, lời nói gió bay, quán ăn đó chắc chắn là mất rồi.
Nàng trằn trọc không sao ngủ được, không biết là vì quán ăn đã đến tay rồi lại mất hay vì Bạch Tê Lĩnh mất tích. Nàng nghĩ: Bạch Tê Lĩnh ngang ngược điên cuồng như vậy, chắc chủ nhân của hắn cũng không phải dạng vừa, cũng có bản lĩnh phi thường? Nếu không làm sao quản được con chó điên này? Nếu thật sự có bản lĩnh, vậy Bạch lão nhị sẽ không chết chứ?
Bạch lão nhị sao lại biến mất rồi? Nàng bật dậy, khoác áo, ngồi bên cửa sổ, mắt dán vào khe cửa, nhìn động tĩnh bên ngoài.
Tuyết lại rơi.
Tuyết ở phương Bắc cứ rơi mãi không dứt, kéo dài bảy tám tháng. Hôm nay tuyết không lớn, rơi lất phất, trên trời vẫn còn trăng, xa xa một con ngựa chậm rãi tiến đến. Hoa Nhi nhìn kỹ, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu. Nàng nấp ở cửa quán trọ, nhìn con ngựa càng lúc càng gần, người trên ngựa ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng nàng.
"Phi Nô." Giọng Hoa Nhi rất nhỏ, như sợ bị người khác nghe thấy: "Phi Nô."
Người trên ngựa bất ngờ quay đầu tìm nàng, thấy nàng đang dậm chân trên nền tuyết. Sau khi đối mặt với hắn, nàng bước tới giật dây cương ngựa của hắn: "Ta biết ngay là huynh mà. Huynh xuống đây cho ta! Xuống đây!"
Hoa Nhi giận dữ trừng mắt nhìn Phi Nô, thấy hắn không nhúc nhích trên ngựa liền nhảy lên đánh hắn: "Huynh có giỏi thì đừng đến. Không từ biệt mà huynh còn mặt mũi đến. Huynh xuống đây nói rõ ràng cho ta!"
Nói đến đó Hoa Nhi lại cảm thấy tủi thân, lo lắng cho hắn bao nhiêu ngày, khi thấy hắn thật sự làm cướp, nàng lại thở phào nhẹ nhõm: ít nhất vẫn còn sống.
Phi Nô thúc ngựa muốn đi, Hoa Nhi kéo dây cương ngựa lùi lại, nhỏ giọng đe dọa hắn: "Hoặc là huynh kéo chết ta đi. Mỗi ngày cũng đều có người chết, thiếu gì một mình ta nữa đâu."
Phi Nô không có cách nào với nàng, cuối cùng nhảy xuống ngựa: "Hoa Nhi, muội đừng làm loạn."
"Chỉ cho phép huynh làm loạn thôi sao?"
"Muội nghe ta nói, ta không thể ở lâu."
"Huynh đâu phải tiểu quỷ sợ trời sáng, tại sao không thể ở lâu? Cái núi Hoắc Linh đó không về không được sao? Về thành Yên Châu với ta được không?"
"Không về được." Phi Nô lật tay nàng ra, xem có bị dây cương ngựa làm bị thương không, vừa xem vừa nói: "Cái thành Yên Châu rách nát đó ta không về. Những lão gia đó ta nhìn một người là muốn giết một người."
"Sao huynh lại lên núi? Phi Nô?" Hoa Nhi không hiểu: "Hôm trước còn tốt mà."
"Bạch Tê Lĩnh muốn giết ta, nói ta giết mèo của hắn. Ta không giết." Phi Nô hận nói: "Ta không có."
"Bạch nhị gia không thể giết ngươi, hắn nói..."
"Hắn có muốn giết ta hay không là muội rõ hay ta rõ. Người kia mặc y phục gia đinh Bạch phủ, dùng đại đao khắc ấn Bạch gia. Muội bị Bạch Tê Lĩnh lừa rồi. Hắn trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, sớm muộn gì ta cũng sẽ chặt đầu hắn."
Hoa Nhi đứng ngây ra đó, nhất thời không biết phải biện bạch thế nào cho Bạch Tê Lĩnh, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện đó không phải do Bạch Tê Lĩnh làm. Cái xấu của Bạch Tê Lĩnh là xấu ra mặt, hắn không bao giờ che giấu. Nếu hắn thật sự muốn giết Phi Nô, cứ giết thẳng là được, không cần diễn kịch cho nàng xem. Nhưng nghĩ lại lòng người phức tạp, biết đâu đây lại là một màn kịch nữa của Bạch Tê Lĩnh?
"Hoa Nhi, ta phải đi rồi." Phi Nô lấy từ trong người ra một túi tiền đưa cho nàng: "Muội giúp ta giữ lấy. Ta biết muội nghĩ gì, sơn tặc núi Hoắc Linh tội ác tày trời, nhưng Hoa Nhi, người xấu dưới núi còn ít sao? Muội không cần lo lắng cho ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết về thành Yên Châu, bắt những lão gia đó quỳ dưới chân ta, nếm đủ nhục nhã mà họ đã gây ra cho chúng ta."
"Phi Nô!" Hoa Nhi chui vào giữa hắn và con ngựa, chặn đường hắn: "Bạch nhị gia có phải bị các ngươi bắt đi không?"
"Không phải." Phi Nô đưa tay chỉ lên đầu Hoa Nhi: "Muội hình như cao hơn một chút rồi, Hoa Nhi. Sống dưới trướng Bạch Tê Lĩnh, phải chừa cho mình một đường lui. Không có lão gia nào thật lòng với nô tài, họ chỉ tính toán lợi dụng, một ngày nào đó muội không còn giá trị nữa thì người chết thảm cũng là muội."
Phi Nô nói xong kéo Hoa Nhi sang một bên, lên ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Sắp muộn rồi, ta phải đi. Hoa Nhi, nhớ kỹ! Bạch Tê Lĩnh không phải người tốt."
Hoa Nhi muốn chặn hắn lại, nhưng đã không kịp.
Phi Nô nói họ không bắt Bạch Tê Lĩnh, nàng tin, vì Phi Nô không bao giờ lừa nàng. Lúc này có thể nói vài câu với Phi Nô, xác nhận hắn tạm thời không sao, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Bọn họ đợi ở quán trọ ba ngày, đêm ngày thứ tư, có một người dắt ngựa đến, trên ngựa vắt ngang một người hấp hối, hắn ném người đó ngay ngoài cửa quán trọ. Hoa Nhi nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền bảo Tạ Anh ra xem, kết quả thấy Tạ Anh và A Hủy khiêng một người sắp chết vào.
Đó là Bạch Tê Lĩnh vừa từ cửa tử trở về.
Y phục của hắn toàn là những vết rách do đao kiếm gây ra, phần cơ thể lộ ra đã tím bầm vì lạnh, khắp người bê bết máu.
Hoa Nhi che miệng không phát ra tiếng, thấy Tạ Anh xé y phục của hắn, nàng theo phản xạ nói một câu: "Nhẹ tay, nhẹ tay." Rồi quay người chạy vào bếp đun nước nóng. Ấm nước cầm lên cứ rung bần bật, nàng tưởng quai ấm hỏng, kiểm tra xong mới thấy là tay mình đang run.
A Hủy đến lấy nước, thấy nàng đứng đó ngẩn người liền kéo nàng cùng lên lầu. Y phục của Bạch Tê Lĩnh đã bị cởi ra, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cả người như đang quanh quẩn trước cửa quỷ môn quan, khó mà cứu nổi.
Hoa Nhi giúp hắn làm sạch vết thương, nghe hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng, chú ý lắng nghe thì là: giết! Người sắp chết rồi mà còn muốn giết. Hoa Nhi định vỗ hắn mấy cái, tay đã giơ lên lại mềm lòng hạ xuống.
Cả người hắn nóng rực, chiếc khăn ướt đặt lên lập tức bốc hơi; dùng rượu lau sạch, hắn chẳng còn cảm giác đau.
Hoa Nhi hỏi Tạ Anh: "Ngài ấy sẽ chết sao?"
"Ta không biết."
"Ngươi có thể giúp ta viết một văn tự nhường quán ăn cho ta không, ta nắm ngón tay Nhị gia điểm chỉ luôn." Nàng cố ý nói như vậy để mình cảm thấy dễ chịu hơn, trong lòng lại nghĩ ai thèm cái quán ăn rách nát đó, ngươi vẫn nên mở mắt ra tiếp tục làm điều ác đi.
Bạch Tê Lĩnh nửa sống nửa chết nằm suốt ba ngày. Ba ngày này bên tai hắn toàn là mấy lời vớ vẩn của Hoa Nhi. Nào là ngươi chết rồi thì để lại quán ăn đi; Ngươi không phải rất lợi hại sao, bây giờ ta đánh ngươi ngươi còn đánh trả không? Người như ngươi chết rồi có xuống âm phủ không? Đại loại như vậy. Khi hắn tỉnh lại còn nghe nàng nói: Bạch lão nhị, mấy lần ta hầu hạ ngươi ta đều nhớ kỹ, về rồi phải tìm quản gia lĩnh thưởng.
Hắn mơ màng mở mắt, khó nhọc nói hai chữ: Câm miệng.
Hoa Nhi kiểu này, đến người chết cũng bị nàng chọc cho sống lại. Bạch Tê Lĩnh cả người mơ mơ màng màng, ý nghĩ duy nhất là sớm muộn gì cũng sẽ làm nàng câm.
"Tỉnh rồi. Tỉnh rồi." Hoa Nhi nghe thấy hắn nói, ném khăn lên người hắn, đứng dậy kêu: "Tỉnh rồi."
"Đừng kêu." Bạch Tê Lĩnh nhíu mày, yếu ớt nói: "Ra ngoài."
"Ngài bảo ta ra, ta liền ra sao?" Hoa Nhi quay người đi tìm bút tìm giấy, tùy tiện viết nguệch ngoạc rồi mang đến cho Bạch Tê Lĩnh điểm chỉ: "Đừng lát nữa lại chết đi, nhân lúc mọi người đang ở đây, ngài nói đợi về thành Yên Châu sẽ giao quán ăn cho ta, có tính không?" Thấy Bạch Tê Lĩnh không để ý đến nàng, nàng nắm lấy ngón tay hắn chích một vết nhỏ, rồi nặn máu ra. Vừa nặn vừa lẩm bẩm: "Không còn nhiều máu nữa đâu."
Nàng làm loạn một hồi, khiến mọi người đều bật cười, dấu vân tay của Bạch Tê Lĩnh coi như đã được ấn, nàng ngân nga một khúc nhạc nhỏ, nhét tờ giấy vào lòng, liếc mắt hỏi hắn: "Có ăn gì không?"
Bạch Tê Lĩnh ừ một tiếng, Hoa Nhi liền chạy ra gọi tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, để Bạch Tê Lĩnh lại cho Tạ Anh và những người khác. Nàng biết họ có chuyện bí mật cần bàn bạc, nàng không muốn nghe.
Bạch Tê Lĩnh đúng là có thể trạng tốt, sau khi tỉnh dậy, ngày thứ ba đã xuống giường đi lại, ngày thứ tư sáng sớm quyết định lên đường tới phủ Tùng Giang. Những ngày này hắn tuyệt nhiên không nhắc đến những gì mình đã trải qua. Hắn không nhắc, Hoa Nhi cũng không hỏi, cũng không hỏi thăm người khác. Trên đường đến phủ Tùng Giang, A Hủy cố ý đánh xe chậm lại, sợ làm hắn xóc nảy, nhưng hắn lại ôm ngực nói: "Nhanh lên đi!"
Hoa Nhi bĩu môi: "Còn nhanh lên nữa, muốn cho Diệp tiểu thư thấy bộ dạng ốm yếu này của ngài sao? Muốn Diệp tiểu thư hối hận vì ngài bị thương như vậy là vì tìm nàng ấy sao?" Nói xong liền gọi A Hủy: "Chậm thôi! Chủ tử mà bị xóc xe xảy ra chuyện thì biết tính sao."
Bạch Tê Lĩnh không nói gì nữa, nhưng một lát sau hắn hỏi về Diệp Hoa Thường, chẳng hạn như khi Hoa Nhi gặp cô ấy, cô ấy có bị thương gì không? Có bị dọa sợ không?
Hoa Nhi không nói gì, chỉ nói: Ngài gặp rồi sẽ biết.
Khi họ đến phủ Tùng Giang, đến một ngõ dài, cuối ngõ là một biệt viện cửa đóng then cài, tường rào rất cao, e rằng chim cũng khó bay ra. Tạ Anh gõ cửa, một lúc sau có người đáp lời, cửa mới từ từ mở ra.
Diệp Hoa Thường đứng giữa sân, xiêm y lộng lẫy, không biết là người cô ấy lấp lánh hay bộ y phục đó lấp lánh. Hoa Nhi không khỏi cảm thán: Tên điên như Bạch lão nhị này trong chuyện chọn vợ lại rất sáng suốt. Chọn đi chọn lại, lại chọn được người xuất sắc nhất. Cứ xem như có xứng đáng hay không cũng mặc. Theo lý mà nói, Hoa Nhi dù sao cũng đã cùng Bạch Tê Lĩnh vào sinh ra tử, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa, nhưng trong lòng vẫn không khỏi mắng chửi hắn, cảm thấy hắn phát điên lên quả là một tai họa.
Diệp Hoa Thường thấy Bạch Tê Lĩnh thảm hại như vậy, mắt ngấn lệ. Cô ấy nhớ lại từ lần đầu tiên gặp hắn, hắn dường như vẫn luôn như vậy, chưa từng lành lặn. Diệp Hoa Thường chạy nhanh đến, dừng lại trước mặt hắn, như nhớ ra điều gì lại lùi lại vài bước, tay nắm lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi cúi đầu khom người, nhỏ giọng gọi: "Nhị gia. Tê Lĩnh."
Bạch Tê Lĩnh ho một tiếng mới mở miệng: "Cuối cùng cũng kịp."
Hoa Nhi đứng một bên nhìn Diệp Hoa Thường, lần đầu tiên trong đời biết được thế nào là người hiểu lễ nghĩa, biết tiến lùi; lại biết thế nào là "muốn nói mà lệ tràn mi", dáng vẻ mắt đỏ hoe ấy chưa kịp nói câu gì đã thổ lộ hết ủy khuất rồi.
Nhìn sang Bạch Tê Lĩnh, cũng khác hẳn bình thường âm trầm, đứng đó lóng ngóng không biết làm sao. Hắn bước lên một bước, bị người khác đưa tay ngăn lại. Đợi rất lâu Diệp Hoa Thường mới lên tiếng: "Hôm nay biết Nhị gia đến như lời hứa, Hoa Thường vô cùng cảm kích. Nhớ lại lần trước chia tay, cũng đã từng hết lòng với Nhị gia. Chỉ là giờ thế đạo như vậy, Hoa Thường cũng không làm chủ được chính mình, mong Nhị gia thông cảm. Những lời còn lại chắc Hoa Thường không nói Nhị gia cũng sẽ hiểu, vì Nhị gia vốn dĩ là cùng một loại người với Hoa Thường."
"Muội không cần khó xử, ta đi tìm Diệp đại nhân và... người khác." Bạch Tê Lĩnh nói: "Quan, ta đã quyên; sính lễ, ta đã mang đến. Ông ấy không cần khinh ta xuất thân thương hộ, nếu ngại phẩm cấp thấp, lại quyên là được. Ta đã hứa sẽ cưới muội, thì phải làm được. Muội cũng không cần phải tự làm khổ mình mà đến Thát Đát, nơi đó ai muốn đi thì đi."
"Nhị gia còn không hiểu sao?" Diệp Hoa Thường nghẹn ngào nói: "Chuyện của huynh và ta không do chúng ta quyết định, cũng không do phụ thân ta quyết định. Phụ thân ta bây giờ đã câm, ngón tay cũng mất rồi, không viết được đơn kiện cũng không làm chủ được Hoa Thường nữa."
Bạch Tê Lĩnh biết chuyến đi này là vô ích, hắn quá hiểu Diệp Hoa Thường. Dưới thân thể yếu ớt của cô ấy là một tâm hồn kiên cường. Nhà họ Diệp gặp đại nạn như vậy, người thân chết trong biển lửa, chỉ có bản thân và phụ thân thoát ra. Cô sẽ không bỏ qua như vậy, Diệp Hoa Thường mà Bạch Tê Lĩnh biết sẽ nằm gai nếm mật, cho đến ngày đại thù được báo. Nhưng hắn không cam lòng, trong những năm tháng hắn bị người đời khinh miệt, Diệp Hoa Thường bao lần nói với hắn: Huynh không phải nói huynh là Bạch nhị gia sao? Huynh thấy vị gia nào lại cúi đầu sao?
"Hoa Thường, muội không cần đến Thát Đát, ở cùng ta, vẫn có thể báo thù cho nhà họ Diệp."
Diệp Hoa Thường lắc đầu: "Không."
Diệp Hoa Thường hiểu rõ mọi chuyện hiện tại, từ khoảnh khắc cô thoát khỏi biển lửa ở trang viên Diệp gia, cô đã biết cô và Bạch Tê Lĩnh đến đây là chấm hết. Trong lòng Diệp Hoa Thường tràn đầy hận thù, hận đến mức mong muốn kỵ binh Thát Đát có thể đạp đổ kinh thành, đạp nát trái tim của những súc sinh đó. Các ngươi không phải vì phụ thân ta tố cáo các ngươi cấu kết với Thát Đát mà hại Diệp gia của ta sao? Vậy thì ta cố tình đến Thát Đát, rồi để người Thát Đát giết các ngươi cho bằng hết.
Diệp Hoa Thường cũng từng nghĩ, một nữ tử yếu đuối như cô, đến Thát Đát lạnh giá, hoang vắng, bị vương gia Thát Đát cao lớn như người khổng lồ làm nhục, e rằng không sống nổi một ngày. Nhưng cô lại nghĩ, trời đã không để ta chết trong biển lửa, ắt hẳn phải có dụng ý khác. Diệp Hoa Thường thà bỏ mạng cũng phải chiến đấu một trận với những người đó, xem rốt cuộc ai thắng ai thua.
Hoa Nhi nhìn Diệp Hoa Thường, tựa như nhìn thấy một thân cốt cách kiên cường bất khuất, chẳng rõ vì sao, nàng đối với vị Diệp tiểu thư này vừa thương, vừa yêu, vừa kính trọng. Rõ ràng họ chẳng nói nhiều lời, mà lòng nàng đau như cắt. Trong các vở tuồng thường hát 'hữu tình nhân chung thành quyến thuộc' (*), tiên sinh kể chuyện cũng ngâm nga chuyện ân oán giang hồ, tay trong tay ngao du thiên hạ, nàng lại không thể nhìn nổi cảnh chia ly sinh tử biệt ly này, quả thật muốn lấy mạng nàng.
* nguyên văn: "有情人终成眷属" - Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc - Những người có tình sẽ cuối cùng trở thành sẽ về chung một nhà.
Họ cứ đứng như vậy, thân thể Bạch Tê Lĩnh sắp không chống đỡ nổi, Hoa Nhi thấy vậy liền nói: "Nhị gia! Hay là chúng ta về quán trọ trước đi? Chết cóng cũng không thể dùng thi thể của ngài làm sính lễ được, ngài nói có đúng không? Lời đâu cần phải nói hết trong một ngày."
Bạch Tê Lĩnh lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi theo nàng đi ra ngoài. Hoa Nhi như nhớ ra điều gì, chạy lại trước mặt Diệp Hoa Thường, hỏi cô: "Diệp tiểu thư, vết thương trên người cô đã đỡ hơn chưa?"
Diệp Hoa Thường lau nước mắt, nghẹn ngào đáp nàng: "Đỡ hơn rồi."
Hoa Nhi thật sự rất buồn, từ trong ống tay áo lấy ra thuốc trị thương mà "người kia" đã để lại khi đưa Bạch Tê Lĩnh về. Lúc ra ngoài nàng tiện thể gói một ít, cảm thấy thứ này là đồ tốt, Diệp tiểu thư có thể dùng được. Da cô ấy trắng như tuyết, nếu để lại vết sẹo nào, thật khiến người ta xót xa.
Diệp Hoa Thường nhận lấy thuốc của Hoa Nhi, nói với nàng: "Tiểu cô nương, ta khẩn cầu ngươi giúp ta một việc. Ta đã nói rõ với bên kia rồi, ta sẽ không về kinh thành sớm như vậy, ta sẽ ở lại đây thêm vài ngày. Đợi Nhị gia khỏe hơn, cô hãy dẫn huynh ấy đến gặp ta, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với Nhị gia. Nhị gia là một người cố chấp, ta sợ nếu không nói rõ, huynh ấy sẽ đi vào đường cùng. Đây cũng là lý do sau khi ta trốn ra ngoài vẫn luôn ẩn náu, không tìm bất cứ ai, chỉ mong có một cơ hội gặp huynh ấy một lần."
"Đến lúc này rồi mà tiểu thư vẫn còn nghĩ cho ngài ấy."
"Chính cô cũng đang gặp nguy hiểm, còn nhớ mang thuốc trị thương này cho ta. Cũng vậy thôi, tiểu cô nương."
Hoa Nhi chạy ra ngoài, lên xe ngựa. Họ sẽ đến dịch trạm bên ngoài phủ Tùng Giang để ở. Hoa Nhi chưa từng đến phủ Tùng Giang, lúc này nhìn chợ bên ngoài, đêm khuya vẫn chưa đóng cửa, lệnh giới nghiêm của triều đình ở đây xem ra chỉ là hình thức. Họ đi từ nơi náo nhiệt ra ngoại thành, càng đi càng hoang vu. Nhìn vào màn đêm, luôn cảm thấy có những đôi mắt xanh lè đang nhìn họ. Bạch Tê Lĩnh vẫn không nói gì, Hoa Nhi để tránh bị hắn nổi cáu, cũng ngồi im không nói lời nào, chỉ cúi đầu xoa tay tự làm ấm mình.
Hoa Nhi đối với chuyện nam nữ biết rất ít, khi Tiên Thiền và Triệu Diệp liếc mắt đưa tình nàng thấy mới lạ, lén lút hỏi Tiên Thiền: "Sao tỷ lại biết mình có tình ý với Triệu Diệp ca ca?"
"Nghĩ về người đó, muốn gặp người đó, muốn được kề cận bên người đó."
Hoa Nhi chưa từng như vậy với ai, lắc đầu nói: "Cơm còn chưa đủ ăn, còn kề cận bên tai làm gì. Kề mà bụng réo ùng ục đấy."
Bạch Tê Lĩnh thất thần như mất hồn, nàng muốn khuyên nhủ cũng không biết bắt đầu từ đâu, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: Thôi vậy! Cứ để hắn chịu chút khổ sở. Tránh cho cả ngày bộ dạng ngông cuồng "trời đất bao la ta là nhất", khiến người ta phát bực.
Khi tới dịch trạm, tiểu nhị bưng nước nóng lên, muốn nàng hầu hạ chủ tử rửa chân. Chủ tử bị thương rồi, thôi thì ta hầu hạ vậy! Nàng từng làm nhiều việc, từ bốc vác ở bến tàu, rót trà trong quán trà, rửa bát ở quán ăn, biểu diễn tạp kỹ ở chợ phía tây... duy nhất chưa từng hầu hạ ai rửa chân. Nàng không biết, trong lòng cũng không muốn, vì vậy trước đây khi người khác rủ đi làm nha hoàn cho nhà giàu, nàng luôn không muốn đi.
Hoa Nhi đặt chậu nước trước giường, ấp úng một hồi lâu mới mở miệng: "Nhị gia, ngài nên ngâm chân rồi."
Bạch Tê Lĩnh cũng chưa từng được nha hoàn hầu hạ rửa chân, hắn cũng không thoải mái, hỏi Hoa Nhi: "Tạ Anh đâu?"
"Ta làm sao biết Tạ Anh đi đâu?" Hoa Nhi vắt chiếc khăn dài lên vai, như một tiểu nhị, nửa quỳ ở đó, giục hắn: "Rửa hay không rửa?"
Bạch Tê Lĩnh lề mề đi qua, vì động tác kéo theo vết thương trên người rất đau, hắn ôm ngực rên một tiếng. Cởi giày cởi tất, lộ ra đôi bàn chân to, đúng như đôi chân mà vóc dáng hắn nên có. Hoa Nhi quay mặt đi không muốn nhìn, Bạch Tê Lĩnh ngược lại không hài lòng: "Có ai hầu hạ như ngươi không?"
"Nếu không thì hầu hạ thế nào? Ta còn phải xoa bóp cho ngài sao?"
"Không thì làm sao?"
"Quá đáng!"
"Ngươi cả ngày bới móc kén chọn, cái này không muốn làm cái kia không muốn làm, còn muốn kiếm nhiều tiền để đổi đời, nằm mơ đi!" Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng tìm được một nơi để trút hết nỗi đau trong lòng, bắt đầu trút giận lên Hoa Nhi. Hoa Nhi đương nhiên không nhịn: "Ngài thì không kén không chọn, giết người như ăn cơm. Diệp tiểu thư chẳng phải cũng chia tay với ngài rồi sao." Hoa Nhi cố ý chọc vào tim hắn, nàng cảm thấy người này chính là như vậy, cứ chọc vào chỗ đau, chọc lâu rồi sẽ tê. Cứ tránh né mãi lại làm chuyện lớn thêm.
Bạch Tê Lĩnh bị Hoa Nhi chọc tức đến mức nhất thời không nói nên lời, nhấc chân đá đổ chậu gỗ. Hoa Nhi nhảy sang một bên: "Thích rửa thì rửa không thích thì thôi. Nước đổ rồi tự lau đi." Nàng đẩy cửa chạy đi, không cho Bạch Tê Lĩnh thêm cơ hội nào.
Nàng vốn chẳng giận, cũng biết hắn tức chỉ để dọa mình, hắn cáu đâu có đáng sợ, âm thầm tính kế mới đáng sợ.
Bên ngoài gặp Tạ Anh, nàng liền nói với hắn: "Nhị gia của ngươi lại phát điên rồi."
"Nhị gia của chúng ta." Tạ Anh nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay ngươi đừng chọc giận Nhị gia nữa, chọc giận Nhị gia chết đi thì không có lợi cho chúng ta đâu."
"Ta không chọc Nhị gia, là ngài ấy kén chọn ta hầu hạ rửa chân mà không chịu xoa bóp cho ngài ấy."
Tạ Anh nghe vậy nhất thời nghẹn lời, cuối cùng thở dài: "Thôi vậy, hai người đúng là oan gia."
Bạch Tê Lĩnh nghỉ ngơi vài ngày ở dịch trạm. Ngày nào Hoa Nhi cũng chọc giận hắn, bất kể Tạ Anh nói gì, nàng cũng không chịu nhường hắn. Đôi khi chọc giận Bạch Tê Lĩnh đến mức ôm ngực ho, nàng ngược lại vui vẻ: Ho mạnh thêm đi, nghẹn thở luôn được thì Diệp tiểu thư khỏi phải vướng bận nữa!
Lại đi gặp Diệp Hoa Thường. Theo cách làm thường ngày của Bạch Tê Lĩnh, gặp chuyện này chẳng nhẽ không xông tới đoạt người? Nhưng đứng trước Diệp Hoa Thường, hắn lại không làm gì thái quá, thậm chí còn có phần căng thẳng.
Hoa Nhi thầm nghĩ: Vẫn là có người có thể trấn được cơn điên của Bạch Tê Lĩnh. Trước mặt nữ nhân mình thích, hắn im thin thít chẳng dám thở mạnh.
Hoa Nhi nhìn hai người họ như vậy, lại nghĩ: Đại nghĩa quốc gia, nói thì dễ, ai nói đại nghĩa quốc gia cần đem thân xác một nữ nhân ra mà hy sinh? Hoa Nhi không hiểu. Nàng thà rằng lúc này Bạch Tê Lĩnh nổi giận vì hồng nhan mà cướp Diệp Hoa Thường đi, mặc kệ sống chết thế nào.
Nước nhà ra nông nỗi này, kẻ nên đi bán thân là tên hoàng đế thất đức kia, liên can gì đến nữ nhân yếu đuối này?
Diệp Hoa Thường chỉ cười, nghiêng người sang một bên, đưa Bạch Tê Lĩnh vào một căn phòng, để tránh điều tiếng, khép hờ cửa, mở cửa sổ, trên bàn gỗ đặt sẵn trà cô đã chuẩn bị trước. Cô đỡ Bạch Tê Lĩnh ngồi xuống, bê chén trà lên, mở nắp thổi nhẹ rồi đưa cho hắn.
Hai người họ ngồi một lúc, Diệp Hoa Thường mới chậm rãi kể chuyện.
Cô đã từng gặp vương gia Thát Đát đó.
Vào một ngày xuân nọ, khi cô còn bé, cô cùng nha hoàn đi đào rau dại ở rừng ngoài kinh thành. Ngày hôm đó ánh xuân vô hạn, tà váy màu đỏ sẫm của cô bị cành cây xanh biếc vướng vào, một thiếu niên chừng mười mấy tuổi nhảy ra từ phía sau thân cây. Thiếu niên đó trông như người ngoại bang, mắt dài, thân hình cường tráng, nói tiếng quan thoại không được lưu loát lắm. Hắn đối xử với cô như đối với một con cừu non, nói những lời vỗ về: Ta sẽ cứu ngươi ra.
Cô chỉ biết sợ hãi, khóc thảm thiết, thiếu niên cũng không làm ầm ĩ, lấy từ người ra một con thỏ giả để dỗ cho cô chơi. Nghĩ lại vận mệnh đã định sẵn từ lâu, nếu không thì cũng chẳng phí bao công sức như vậy để tìm được ở Lương Khánh.
"Muội gạt ta." Bạch Tê Lĩnh nói: "Chẳng qua là bịa ra vài lời để lừa ta yên lòng. Đoàn buôn của ta không ít lần đi đến Thát Đát, người Thát Đát như thế nào ta rõ nhất. Muội tìm thử cho ta một vị vương gia Thát Đát nào ôn hòa xem?"
Diệp Hoa Thường an ủi Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, Hoa Thường biết tính cách của Nhị gia. Nhị gia đối tốt với Hoa Thường, đó chỉ là một phút bồng bột khi còn trẻ, không thể coi là một mối chân tình. Nhị gia là người trọng lời hứa, ba năm trước chia tay ở núi Hoắc Linh, Nhị gia muốn tặng toàn bộ gia sản cho Hoa Thường, Hoa Thường không nhận. Nhị gia nói thế nào? Muội không muốn, vậy thì ta sẽ tặng cả người ta cho muội, như vậy những gì của ta cũng chính là của muội." Diệp Hoa Thường che miệng cười nhẹ: "Nhị gia quả nhiên đã đến. Thế gian đều nói Nhị gia là người điên rồ, lòng lang dạ sói. Nhưng Hoa Thường biết, Nhị gia có một trái tim chân thành mà người khác không nhìn thấy."
"Huynh và ta vốn không có duyên phu thê. Nhị gia có con đường của mình phải đi, Hoa Thường cũng có con đường của mình phải đi. Chi bằng ngay lúc này, đường lớn mỗi người một ngả đi. Nếu một ngày nào đó gặp lại, chúng ta lại cùng kể chuyện xưa, không uổng một lần tương phùng."
Diệp Hoa Thường lùi lại một bước, cúi người nghiêng tay, hành đại lễ với Bạch Tê Lĩnh. Cô biết Bạch Tê Lĩnh trước đây khổ sở, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không ưa hắn, bắt hắn đi học, bất kể hắn học tốt hay không luôn phải chịu đòn; ca ca của hắn luôn lấy những thứ tốt, của hắn là những thứ ca ca chọn thừa. Không chỉ vậy, cô từng tận mắt thấy Bạch Tê Ngô chặn hắn trong ngõ cụt, ném pháo vào chân hắn, dùng dao sắc rạch y phục của hắn, hắn không thể nhịn được nữa phản kháng, về nhà lại bị đánh. Lúc tuổi còn nhỏ đã rời nhà, ở ngoài chẳng biết trải bao nhiêu kiếp nạn, bị cướp hết tiền bạc, về nhà chẳng những không ai an ủi còn bị bắt quỳ hai ngày giữa trời đông rét.
Những điều này Diệp Hoa Thường đều biết.
Hắn đấm tường trút giận, Diệp Hoa Thường thấy vậy liền ngăn trước mặt hắn.
Cô đối xử tốt với hắn, hắn biết ơn cô. Thiếu niên biết ơn một cô nương, muốn vì cô mà làm trâu ngựa cũng cam, hoặc hứa hẹn lớn lao: Đợi ta công thành danh toại sẽ cưới muội. Nói cho cùng, là chẳng nỡ buông bỏ cái tốt ngày xưa thôi.
Diệp Hoa Thường thông minh, đều hiểu rõ, không nguyện bị ràng buộc như thế. Lòng người dễ đổi thay, cô lo ơn chuyển thành oán, lúc ấy e rằng đôi bên đều phải khổ tâm.
Bạch Tê Lĩnh gọi tên cô: "Hoa Thường, muội nói không đúng. Ta đã nói muốn cưới muội, nhất định là vì ta cam tâm tình nguyện, không vì điều gì khác."
Diệp Hoa Thường lắc đầu: "Bạch nhị gia đừng nói nữa. Chuyện này đã định rồi, Hoa Thường sở dĩ nói nhiều như vậy với Nhị gia là vì không muốn phát sinh thêm chuyện khác. Hoa Thường muốn làm trắc phi của vị vương gia Thát Đát đó, muốn phụ thân danh chính ngôn thuận rời khỏi Lương Khánh trở về kinh thành, muốn vì phụ thân đòi lại vinh quang của Diệp gia."
"Muội có biết Thát Đát đó..."
"Hoa Thường biết. Nơi lạnh lẽo hoang vu, ăn lông ở lỗ. Thì sao chứ? Chẳng lẽ chúng ta không uống máu không ăn thịt người sao? Vậy thì những đứa trẻ bị mất tích đã đi đâu?" Diệp Hoa Thường mắt ngấn lệ: "Mong Bạch nhị gia thành toàn. Thù nhà của Hoa Thường nhất định phải báo. Huynh sau này hãy sống tốt, ta sẽ không cảm thấy có lỗi với huynh. Nếu huynh vì ta mà gây ra chuyện gì, vậy thì chi bằng huynh bây giờ hãy lấy mạng ta đi."
Lời đã đến nước này, Bạch Tê Lĩnh không biết nên nói gì nữa. Hắn vừa không thể đưa cô đi xa, vừa không thể lập tức giúp cô báo thù, nói cho cùng hắn chỉ là một thương nhân mà thôi. Diệp Hoa Thường là người như thế nào, hắn đã rõ từ đầu. Hắn đuổi đến phủ Tùng Giang, chẳng qua là muốn gặp cô một lần, xem cô có bình an không. Bây giờ đã gặp hai lần, Diệp Hoa Thường đã quyết tâm, Bạch Tê Lĩnh tuyệt đối sẽ không cản trở cô. Hắn yêu thích một cô nương, tuyệt đối sẽ không chặt đứt đôi cánh của cô.
Hắn lùi lại một bước, chắp tay với Diệp Hoa Thường, dõng dạt nói: "Hẹn ngày gặp lại!" Sau đó quay người rời đi.
Hoa Nhi ngồi trên xe ngựa, nghe loáng thoáng được năm phần lời nói của họ, biết Bạch Tê Lĩnh lúc này đang đau lòng, cũng không nói lời nào chống đối hắn nữa. Bản thân nàng tự nhận mình không hiểu nhiều về tình yêu, cũng không có nhà tan nước mất, vinh quang gia tộc như Diệp Hoa Thường, nàng chỉ biết sống đã là rất khó rồi.
Sáng hôm sau Diệp Hoa Thường sẽ đi kinh thành, cùng đoàn hòa thân của Tam công chúa đi đến Thát Đát. Hành lý của cô rất gọn nhẹ, thậm chí chưa chất đầy một chiếc xe ngựa. Khởi hành giữa làn sương mỏng, mang theo phụ thân đã gần như hóa điên. Cô quay đầu liên tục, lại lau nước mắt liên tục, cuối cùng vẫn sợ hãi nơi Thát Đát xa xôi kia.
Bạch Tê Lĩnh mang theo đồ đi phía sau tiễn cô, cứ thế tiễn mười dặm. Xe ngựa của Diệp Hoa Thường cuối cùng cũng dừng lại, cô nhảy xuống tìm hắn.
"Nhị gia đừng tiễn nữa. Tiễn đến tận kinh thành thì sao?" Diệp Hoa Thường nói: "Để người khác biết sẽ bị chỉ trích."
Bạch Tê Lĩnh nhảy xuống ngựa, chỉ vào đồ vật phía sau: "Những thứ đó là của muội, trước đây là sính lễ của muội, sau này chính là của hồi môn của muội. Hoa Thường, bất kể sau này muội gặp khó khăn gì, muội chỉ cần nghĩ: nhà mẹ đẻ của muội có rất nhiều tiền."
Diệp Hoa Thường mắt ngấn lệ cười, cuối cùng gật đầu: "Cảm ơn Nhị gia. Hoa Thường xin nhận."
"Vậy thì ta tiễn muội thêm mười dặm nữa."
"Mười dặm lại mười dặm." Diệp Hoa Thường nói, quay người trở lại xe. Cô nghĩ, cô đến thế gian này một lần, ngoài song thân phụ mẫu, vẫn gặp được người tốt. Cô áp mặt vào khe cửa sổ nhìn con ngựa của hắn chầm chậm đi theo xe của cô, mà hắn thì mím chặt môi, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Hoa Thường sợ hắn gây chuyện, cố giả vờ thoải mái nói: "Bạch nhị gia đừng làm chuyện hồ đồ, nếu không sẽ liên lụy đến cửu tộc của ta. Mặc dù cửu tộc của ta chỉ còn lại phụ thân."
Bạch Tê Lĩnh chỉ nhìn cô, lo lắng hiện rõ trong mắt. Tiễn thêm mười dặm, Diệp Hoa Thường thật sự nên đi rồi, cô đẩy cửa sổ xe, thò người ra, lớn tiếng nói: "Nhị gia! Huynh còn nhớ mấy năm trước chia tay ở núi Hoắc Linh, câu cuối cùng ta nói với huynh là gì không?"
"Nhớ."
"Ta nói gì?"
"Ý trời khó lường, mỗi người một số phận; nếu không phục thì cứ chiến một trận. Thắng thì thay đổi thế gian này; thua cũng vẫn là đấng nam nhi đội trời đạp đất."
Diệp Hoa Thường gật đầu: "Đối với Hoa Thường cũng vậy. Hoa Thường muốn đi chiến đấu, bất kể thắng thua. Nhị gia, Hoa Thường mang của hồi môn của huynh đi rồi. Huynh đừng nhớ, đừng nghĩ đến ta nữa, cứ chiến đấu trên chiến trường của huynh đi."
Diệp Hoa Thường dứt khoát đóng cửa sổ xe, xe ngựa của cô phi nhanh đi. Nhiều năm về trước, vào một ngày xuân ở Yên Châu, tiểu thư Diệp gia thanh nhã dịu dàng, cuối cùng đã dấn thân vào một con đường hung hiểm.
Bạch Tê Lĩnh gần như tan nát cõi lòng, tay nắm dây cương càng siết chặt, cuối cùng thúc ngựa quay đầu đi.
Hoa Nhi ngồi trên ngựa của Tạ Anh, bảo hắn đi sát theo Bạch Tê Lĩnh, phàn nàn với hắn: "Vết thương vừa mới lành. Bây giờ lại sắp bung ra rồi."
Bạch Tê Lĩnh đến trạm dịch liền nói: "Thu dọn hành lý, lập tức về Yên Châu."
"Không nghỉ chút sao?"
"Không nghỉ, ta giải quyết xong chuyện cuối cùng ở Yên Châu, sau đó trở về kinh thành."