Nếu con người thật sự có khả năng đoạt hồn, thì giờ khắc này chính là lúc Bạch Tê Lĩnh muốn cướp lấy hồn phách của Hoa Nhi nhất. Hắn không ngờ một cô nương gầy yếu như Hoa Nhi lại có sức lực mạnh bạo và ngốc nghếch thế.
Trong khoảnh khắc cơ thể Bạch Tê Lĩnh lộ ra ngoài, cả hai rơi vào một sự im lặng đáng sợ.
"Tiểu nhị gia" kia đang ngẩng cao kiêu hãnh, gân xanh cuồn cuộn. Hoa Nhi còn chưa kịp nhìn rõ, Bạch Tê Lĩnh đã kéo một góc chăn vừa vặn che lại. Bọn sơn tặc lóc thịt hắn, vậy mà lại để cho hắn 'nguyên vẹn'. Cũng coi như tích đức hành thiện rồi.
"Ồ." Hoa Nhi kêu lên một tiếng, mới nhớ đến "phi lễ vật thị *", vội ném chăn trở lại. Nàng nghĩ, cái thứ đang ngẩng cao kiêu hãnh kia, chắc là thứ mà nha hoàn trèo giường kia đã nắm lấy, là thứ khiến Bạch Tê Lĩnh nôn mửa không ngừng.
* 非禮勿視 - Phi lễ vật thị: không nhìn điều sai trái
Hoa Nhi chưa từng thấy Bạch Tê Lĩnh đỏ mặt.
Bạch Nhị gia có bản lĩnh thông thiên, không gì là không thể, khi đỏ mặt cũng có thể sánh với Quan Công. Hắn đỏ mặt, Hoa Nhi cũng đỏ mặt, đứng đó nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng buông một câu: "Xui xẻo!"
Bạch Tê Lĩnh nghe xong giận dữ, muốn ngồi dậy tranh luận với nàng, nhưng vừa chống tay lên đã phải co người lại. Vật kia gây nhiều bất tiện, hắn không thể thu phóng tự nhiên, huống chi khoảnh khắc ngồi dậy vết thương khắp người đau nhói. Hắn hít một hơi sâu, đành nuốt xuống cái nỗi oan ức này.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không phục, nói với Hoa Nhi: "Người nên nói xui xẻo là ta!"
"Huynh đâu có thấy thứ dơ bẩn, xui xẻo cái gì!" Hoa Nhi cầm một chiếc khăn tay ném lên chỗ chăn phồng lên. Trong mắt Bạch Tê Lĩnh, hành động này một lần nữa sỉ nhục hắn. Một chiếc khăn nhỏ xíu, nhỏ xíu như vậy.
Bạch Tê Lĩnh, lần đầu tiên trong một cuộc đối đầu với người khác, thất bại thảm hại, không có sức phản kháng. Ngay cả tính cách hiếu chiến hiếu thắng vô lý của hắn lúc này cũng tan thành mây khói. Hắn không nghĩ ra được một câu nào để có thể lật ngược tình thế.
Hoa Nhi không kìm được mắt mình, lại liếc trộm một cái. Ở linh am, nàng từng thấy thân hình không nguyên vẹn đáng sợ của Tôn lão gia. Lúc đó, nàng thật sự hoảng sợ, cảm thấy ghê tởm. Hôm nay thấy một cái nguyên vẹn, dù chưa nhìn rõ, nhưng cũng giải đáp được chút nghi vấn: Hóa ra cái chưa bị cắt trông như thế này.
Hoa Nhi còn trẻ người non dạ, không biết nhiều như Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh mặt đỏ bừng, la hét, bảo nàng cút đi. Nàng hừ một tiếng, bưng chậu nước đi ra ngoài.
Trên thao trường mọi người đều bận rộn có trật tự. Triệu Diệp đang vịn vào tường tập đi lại, Hoa Nhi đi đến đỡ hắn, hỏi hắn đã đỡ hơn chưa. Triệu Diệp gật đầu, lẩm bẩm: "Ta không bảo vệ được thiếu tướng quân, mấy ngày nay đều ngủ không ngon. Trước không bảo vệ được tiểu tam đệ, giờ không bảo vệ được thiếu tướng quân. Đại tướng quân không trách ta, ta tự trách mình."
"Trách mình làm gì? Đừng có việc gì cũng ôm hết vào người!" Hoa Nhi dùng sức đỡ hắn, tìm chỗ cho hắn ngồi, còn mình ngồi bên cạnh quạt cho hắn: "Triệu Diệp ca ca, huynh nghĩ nhiều rồi. Chuyện tiểu tam đệ không trách được huynh, chuyện thiếu tướng quân cũng không trách được. Ngày hôm đó tình hình như vậy, huynh có thể làm gì khác được?"
"Chỉ là..."
"Ta biết, thiếu tướng quân đối xử tốt với chúng ta, nên chúng ta phải tiếp tục chiến đấu. Thiếu tướng quân mạng lớn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu. Theo ta thấy, thiếu tướng quân giống như Bạch nhị gia, đều là người trời không thèm thu."
Hoa Nhi nói xong câu này, mặt bỗng đỏ bừng, cắn phải lưỡi, vội bịt miệng ngây người hồi lâu. Triệu Diệp thấy vậy liền hỏi: "Sao vậy?" Nàng bịt miệng chạy đi.
Nàng sống đến giờ phút này, cuối cùng trong khoảnh khắc cắn lưỡi đã thông suốt. Nàng ngồi trên cầu thang trời, đầu tiên mắng mình liều lĩnh, không nên giật chăn của Bạch nhị gia; sau lại trách mắt mình không tốt, đã xem thì sao không xem cho rõ! Cuối cùng nghĩ lại: Mình xem cái này làm gì chứ! Chắc mình điên rồi!
Nàng ngồi đó nghĩ ngợi lung tung, nhưng không nghĩ đến một điều: Nàng như thế này, có lẽ là lòng xuân đã động chút ít. Như cỏ cây trong rừng, theo gió dậy sóng, gió lặng cây im, vạn sự vạn vật đều có nguyên do. Nàng không nghĩ đến điều này, chỉ cho rằng mình chưa từng thấy, nên tò mò, thấy rồi, nên chấn động.
Tuổi mười tám, ngây thơ không hiểu chuyện, dù nghĩ đến tận chân trời cũng không nghĩ mình đang tương tư.
Bên kia, Liễu Công ngồi bên giường Bạch Tê Lĩnh, nói chuyện vận chuyển lương thảo của Tạ Anh. Cốc Tiễn đã phái quân tinh nhuệ đi đón, hôm nay đã xuất phát. Liễu Công khen Tạ Anh giờ làm việc ổn định, có thể gánh vác trọng trách. Trước đây Bạch Tê Lĩnh sẽ nói: Đương nhiên. Hôm nay lại như có tâm sự, hai tay kéo chăn không nói.
Không hiểu sao, trông có vẻ đáng thương.
Liễu Công thấy vết thương chằng chịt trên cánh tay Bạch Tê Lĩnh, an ủi: "Về kinh thành tìm một lương y xem sao, ở đây không có nhiều thuốc men như kinh thành, không thì ta có thể chữa cho ngươi."
Bạch Tê Lĩnh lơ đãng đáp ừ một tiếng.
Liễu Công lại nói: "Nhị gia năm nay hai mươi lăm tuổi rồi phải không? Thật sự nên nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp rồi." Hai mươi lăm tuổi, không nhà không cửa, dù ở kinh thành hay Yên Châu, đều có thể bị người ta chê cười. May mà Bạch Tê Lĩnh danh tiếng vốn không tốt, người ta cười cũng chẳng sao.
Trước đây, Bạch Tê Lĩnh sẽ nói: Thành gia lập nghiệp chỉ chặt đứt đôi cánh của chim ưng! Đại trượng phu chí tại bốn phương, không cần bó buộc một góc. Huống chi ta với Hoa Thường có ước hẹn trước, dù có bàn chuyện thành thân cũng là với nàng, người khác ta không thích.
Hôm nay thì ngây người không trả lời.
Hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi. Liễu Công là người thông minh, không truy hỏi tận cùng, nhưng vẫn nói một câu: "Hôm đó Nhị gia bị thương, kéo tay Hoa Nhi không buông, gọi tên con bé. Người trong lúc mê man gọi tên một người..."
Thấy Bạch Tê Lĩnh không đáp, lại nói: "Y phục dính vào da thịt, không cởi ra thì không thể nào lành được. Lúc đó, lão phu nghĩ đến danh tiết của Nhị gia, đã che chỗ hiểm cho Nhị gia."
Lúc đó che được, hôm nay không che được.
Bạch Tê Lĩnh khó nhọc lật người, nghĩ đến ánh mắt của Hoa Nhi lại càng tức giận, nàng như nhìn thấy thứ gì đó quái dị vậy!
Liễu Công thấy hắn kỳ lạ như vậy, liền không nói thêm, tìm cớ đi ra. Ra phía sau núi, ông thấy Hoa Nhi ngồi trên cầu thang trời, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, ông chợt hiểu ra chút ít. Lắc đầu ngân nga một khúc ca rồi đi.
Hoa Nhi ngồi đến chạng vạng, nhớ Bạch Tê Lĩnh phải ăn cơm, nên lề mề quay về. Bước vào cửa thấy Bạch Tê Lĩnh đã thay y phục sạch sẽ, cạo râu, tóc mai gọn gàng, chắc đã chỉnh chu lại, giờ trông có chút 'người' hơn.
Hai người nhìn nhau, Bạch Tê Lĩnh giận không kìm được, cắn chặt chiếc thìa sứ Hoa Nhi đang đút cơm cho hắn. Hoa Nhi dùng sức giật một cái, không giật được, gan lớn vỗ một cái vào tay Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh đau hít một hơi, không chịu nhục, dùng hết sức kéo Hoa Nhi từ mép giường đến trước người mình.
Vết thương đau khiến hắn rên một tiếng, cơn điên cuồng theo đó bùng lên, không thể ngăn lại. Hoa Nhi ban đầu đẩy hắn một cái, nghe hắn lại rên, biết hắn đau, lòng tự nhiên mềm lại, đẩy hắn lần nữa chỉ là một cái nhẹ nhàng, như gãi ngứa ngoài da.
"Bạch nhị gia, huynh đừng được đà lấn tới! Ta hầu hạ huynh mấy ngày rồi, vì sao huynh đột nhiên phát điên thế?" Nàng sợ người khác nghe thấy, nói rất nhỏ, tay không biết đặt đâu, từ cánh tay nóng bỏng của hắn chuyển đến vai. Hắn lại nhịn đau dùng sức, má nàng áp vào má hắn.
"Ta hỏi muội, trước khi ta bị lóc thịt từng nói rằng nếu ta sống sót thì chúng ta sẽ cùng nhau sống qua ngày, ai nuốt lời là chó. Muội có làm chó không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi bên tai Hoa Nhi. Má nàng còn nóng hơn má hắn, vẻ mặt bối rối như một liều xuân dược, rót vào đầu óc Bạch Tê Lĩnh. Hắn không phải không hiểu, tuổi này mà không hiểu gì thì chẳng phải đã sống uổng rồi sao! Trong kinh thành nam nữ đủ kiểu, dù hắn không dính vào, cũng nghe lỏm được đôi chút. Năm đó hành quân đánh trận, những người kia nói chuyện còn thô hơn, câu nào ra câu đó, chuyện đó hắn nghe là hiểu.
Nhưng lại không giống, chẳng hạn như lúc này, hắn vốn muốn dọa nàng một phen, để nàng thừa nhận mình là chó, cứu vãn toàn bộ sự suy sụp của mình sau khi chiếc chăn bị kéo xuống. Nhưng trong lúc giằng co, nàng càng sợ hắn đau, hắn càng không cảm nhận được đau; nàng càng nhẹ nhàng, hắn ôm nàng càng chặt. Trong hơi thở đan xen, "Bạch nhị gia" lại sống dậy, có dấu hiệu phá đất mà lên, chống vào xương cụt mảnh khảnh của nàng.
Hoa Nhi tưởng trong chăn có vật gì cứng, vô thức đưa tay gạt, bị hắn nắm cổ tay, kéo ra khỏi chỗ hiểm. Đùa giỡn là đùa giỡn, Bạch Tê Lĩnh không thể bắt nạt một cô nương, lợi dụng lúc nàng ngây ngơ chiếm tiện nghi. Chuyện súc sinh đó Bạch nhị gia không thèm làm.
Hắn chỉ hỏi nàng: "Muội có định làm chó không?"
Hoa Nhi mắng hắn: "Huynh mới là chó! Huynh là chó hoang! Chó ngốc!" Mắng xong, nàng cảm nhận được cổ mình ướt át, răng nhọn của Bạch Tê Lĩnh cắn vào da thịt nàng, hắn nghiến răng: "Muội còn dám mắng?"
"Bạch nhị gia, huynh không phải là điên rồi sao!" Hoa Nhi giãy giụa, giọng đã loạn. Bàn tay nắm vai hắn cũng mềm nhũn, không cẩn thận ngã vào lòng hắn.
Tình hình này khó mà kết thúc êm đẹp.
Vết thương Bạch Tê Lĩnh thật sự đau, nhưng lòng hắn thật sự thoải mái, thoải mái không tả xiết.
"Muội nói muội là chó, ta sẽ buông muội." Bạch Tê Lĩnh đe dọa.
"Huynh mới là chó."
"Muội không là chó, vậy muội có cùng ta sống qua ngày không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng.
"Sống qua ngày kiểu gì? Huynh ở kinh thành, ta ở núi Hoắc Linh, dựa vào đâu mà sống qua ngày?"
"Ta ở kinh thành, muội ở núi Hoắc Linh thì không sống qua ngày được sao? Muội buộc sợi dây vào tay ta, nói Bạch Tê Lĩnh là người của muội; ta buộc sợi dây vào tay muội, nói muội là người của ta."
"Ai thèm buộc dây với huynh! Ta không muốn thành thân, cũng không sống qua ngày với huynh!" Hoa Nhi đẩy hắn, nghe Bạch Tê Lĩnh cười, hắn vừa đau vừa cười, tên điên này!
Bạch Tê Lĩnh buông nàng ra, hỏi nàng: "Vậy muội đã xem ta, xem uổng rồi sao?"
Hoa Nhi không ngờ hắn chuyển hướng, nhắc đến chuyện đó. Giờ nàng không còn ngốc nghếch nữa, mặt đỏ bừng: "Không phải cố ý, huynh cứ bắt ta nói chuyện này, ta phải nói huynh cố ý mới đúng. Chưa thấy ai nói ngẩng lên là ngẩng lên."
"Muội đã thấy mấy người rồi?"
Hoa Nhi nghĩ một lúc: "Thấy một người, không có cái đó."
Bạch Tê Lĩnh bị nàng chọc cười, nhớ ra người nàng nhìn thấy là Tôn lão gia bị cắt mất 'cái đó', lại thấy nàng đáng thương, không khỏi đưa tay xoa đầu nàng. Hoa Nhi rụt cổ lại, cười khúc khích.
Nàng đã lâu không cười như vậy, nụ cười này, dường như quay về mùa xuân thành Yên Châu, những ngày chủ tớ hai người suốt ngày đùa giỡn.
Lúc đó nàng cũng vậy, nói đến chuyện gì vui hay làm chuyện gì khuất tất, đều cười khúc khích. Bạch Tê Lĩnh trước đây không thấy nàng cười đẹp, chỉ thấy nàng đáng yêu, giờ thấy nàng nheo mắt, bỗng thấy cô nương này cười lên có một vẻ đẹp riêng.
Hắn nghiền ngẫm suy nghĩ của mình, lúc đó sắp chết, nói một câu "trong lòng có ngươi", rốt cuộc là 'có' như thế nào, hắn không rõ. Nhưng chính một 'thứ nhỏ bé' như vậy, khiến hắn nhớ nhung.
Nhưng 'thứ nhỏ bé' này còn chưa hiểu gì cả!
Bạch Tê Lĩnh thấy Hoa Nhi có vẻ lẩn tránh, liền nghĩ nàng chắc lại đang tính kế mình. Mà hắn là nam nhi đại trượng phu, phải có trách nhiệm, chịu thiệt thì chịu vậy! Bèn lớn tiếng nói: "Muội không phải vì không xem rõ nên thắc mắc sao? Muốn biết ta và tên đó rốt cuộc có gì khác biệt. Muội muốn xem ta cho muội xem là được rồi!"
Hoa Nhi mở to mắt, kinh ngạc nói: "Hả?"