Tình cảnh này, theo lời của tiên sinh kể chuyện, hẳn là: chàng trai ném ra một chiếc khăn lụa, cô gái thuận tay đón lấy. Ánh mắt giao nhau, lòng quyết một phen, bao nhiêu chuyện đều có thể tạm gác lại, chỉ cần trước mắt có người để yêu thương. Đặc biệt đến lúc này, có một người lại hào phóng mời người kia xem một thứ, điều này càng hiếm thấy.
Tiếc thay hai người này: một người anh dũng hào hiệp, một người lòng dạ khó lường.
Hoa Nhi xua tay: "Ý tốt của huynh, Hoa Nhi xin nhận. Bảo bối của huynh, huynh cứ giữ mà xem."
"Không phải muội tò mò sao?"
"Không phải. Ta tò mò về thứ đó làm gì?"
Hoa Nhi liếc nhìn, cầm chiếc thìa sứ trắng đưa đến miệng hắn, thức ăn đến miệng mới nhớ ra sức mạnh thô bạo vừa rồi của hắn, liền rút về, đặt bát lên đầu giường: "Vừa rồi xem sức lực của huynh chắc là đã đỡ nhiều rồi! Tự mình ăn đi!"
Bạch Tê Lĩnh cũng không tiện giả vờ nữa, dù đau cũng đành phải cố ăn. Hoa Nhi ngồi bên cạnh nhìn hắn. Khi hắn nhấc cánh tay lên, lông mày lập tức nhíu lại, có vẻ rất khó khăn. Nàng thấy thế, lại cầm bát lên từ từ đút cho hắn. Hắn khẽ ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ mưu đồ xấu gì.
"Tôn Yên Quy." Bạch Tê Lĩnh gọi nàng bằng cái tên mà nàng tự đặt cho mình.
"Hả?" Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Muội còn nhớ nhung Phi Nô ca ca của muội không?"
"Nhớ."
"Nhớ kiểu gì? Cũng muốn xem 'thứ đó' của hắn, là kiểu nhớ nhung đó sao?" Bạch Tê Lĩnh không nói thì thôi, nói ra là chấn động. Hắn muốn xem trong lòng Hoa Nhi, hắn và Phi Nô rốt cuộc có gì khác biệt, liệu rằng hắn có thể lay chuyển một phần vị trí của Phi Nô và Triệu Diệp trong lòng nàng hay không.
Hoa Nhi nghe vậy liền vỗ hắn một cái, Bạch Tê Lĩnh thừa cơ nắm lấy cổ tay nàng. Hoa Nhi giãy giụa, không thoát được, liền hỏi hắn: "Bạch lão nhị, huynh muốn làm gì?"
"Gan to bằng trời rồi, cứ một tiếng 'Bạch lão nhị', hai tiếng 'Bạch lão nhị'!"
"Kính trọng huynh thì huynh là 'Bạch nhị gia', chán ngán huynh thì huynh là 'Bạch lão nhị'!"
Hoa Nhi tuy nói vậy nhưng vẫn thấy không thoải mái. Nàng không hiểu bây giờ mình bị làm sao, vì sao lần này hắn thoát chết, nàng gặp hắn lại ngại ngùng. Trước đây nàng suốt ngày đấu đá với hắn, mạng sống treo trên đầu sợi tóc, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cũng không sợ nhìn vào mắt hắn. Bây giờ chỉ cần nhìn vào mắt hắn là tim nàng liền đập loạn xạ.
Hoảng cái gì!
Bên cạnh Hoa Nhi không có ai để giãi bày. Khi Tiên Thiền còn ở đây, nàng có thể luyên thuyên với Tiên Thiền một phen, nhờ Tiên Thiền giải đáp cho nàng.
Liễu Công thấy Hoa Nhi hồn vía lên mây, liền nhắc nhở nàng: "Trước đây con từng có cảm giác thế này chưa?"
"Cảm giác nào?"
"Suy nghĩ vẩn vơ?"
Liễu Công ngần ngại không tiện nói thêm; dù sao cũng là cô nương nhà người ta, nói rõ ra tiểu cô nương này sẽ không thấy thoải mái. Ngược lại Cốc Tiễn, thẳng thắn hỏi nàng: "Tương tư rồi?"
"Tương tư cái gì!" Hoa Nhi muốn biện bạch với đại tướng quân hai câu, nhưng đại tướng quân phất tay áo nói một câu: "Ai mà chẳng có lúc tương tư."
Hoa Nhi đứng đó dậm chân, cũng không nghĩ ra được câu nào để phản bác, cuối cùng quay đầu bỏ chạy. Khi nàng quay lại gặp Bạch Tê Lĩnh thì không chịu vào cửa, đứng ở cửa sai người khác mang nước lau vết thương cho hắn. Bạch Tê Lĩnh thấy nàng cứ lén la lén lút như làm sai chuyện gì, liền cảm thấy buồn cười.
Hắn rốt cuộc hiểu hơn nàng một chút, khi nàng còn mơ hồ, hắn đã sớm nghĩ thông suốt chuyện gì xảy ra, nói thẳng ra là đã động lòng xuân. Bạch Tê Lĩnh trước đến nay không lòng vòng, động thì động, có gì đáng sợ. Hắn nằm trên giường suy nghĩ, đợi nàng vào cửa sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng, muốn nàng biết rằng tình cảm đó chẳng qua là lẽ thường tình của con người. Nhưng nàng thì sao, đầu óc như chuột nhắt, rút về hang rồi.
Bạch Tê Lĩnh ho một tiếng, hỏi Hoa Nhi đang đứng ở cửa: "Sau này không vào nữa sao?"
"Không vào!"
"Sau này gặp ta là chạy?"
"Đúng. Từ ngày mai trở đi sắp xếp người khác hầu hạ huynh, cái tên Diêm Vương sống như huynh ta không hầu hạ nổi. Hơn nữa, trong Cốc gia quân không có kẻ vô dụng. Triệu Diệp ca ca bị thương nặng như vậy, hiện tại cũng đã xuống giường rồi. Bạch nhị gia tính ra cũng đã mấy ngày rồi, nên xuống giường đi." Hoa Nhi cố ý chọc tức hắn, thấy hắn im lặng liền nói tiếp: "Dù sao thì từ ngày mai ta phải đi do thám, huynh tự mình lo liệu đi!"
Hoa Nhi nói xong, không đi, đợi Bạch Tê Lĩnh đáp lời, nhưng Bạch Tê Lĩnh vẫn im lặng. Tên lính mang nước ra, Hoa Nhi khẽ hỏi hắn: "Sao không có động tĩnh gì? Ngủ rồi sao?"
Tên lính đó gật đầu: "Ngủ rồi, ngủ rồi."
Hoa Nhi thầm nghĩ: Quả nhiên thể lực kiệt quệ rồi, nói ngủ là ngủ, nhanh hơn cả mấy ông bà lão. Thế là nàng rón rén đi vào, xem tên lính đó đã chăm sóc hắn tốt chưa. Ngọn đèn dầu nhỏ sắp cạn, dầu đèn nhỏ giọt tí tách. Nàng cầm đèn ngồi xổm bên giường, vén chăn xem vết thương của hắn. Tên lính kia chăm sóc rất tỉ mỉ, chỗ nào cũng bôi thuốc. Hoa Nhi yên tâm kéo chăn lại, đứng dậy định đi, lại bị Bạch Tê Lĩnh nắm lấy cổ tay.
"Không phải muội nói không vào sao?" Hắn nói.
"Huynh không phải ngủ rồi sao? Quả nhiên già đời gian xảo!"
Hoa Nhi đặt đèn xuống, ngồi phịch xuống bên giường hắn. Tay hắn không buông, nàng cũng không đuổi hắn đi. Bên ngoài gió thổi, bóng đèn lay động, khiến lòng hai người rối bời. Bạch Tê Lĩnh nắm tay nàng kéo nhẹ, đưa nàng lại gần hơn.
Tim Hoa Nhi đập thình thịch. Nàng không hiểu cảm giác này của mình, vì sao hiện tại muốn chạy đi. Trước kia dù sợ Bạch Tê Lĩnh đến mấy, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ chạy, sao giờ nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả dã thú.
Quay lại năm ngoái, nếu có người nắm lấy cổ tay Hoa Nhi như thế, nàng tám phần sẽ cào cắn đánh nhau với hắn, liều mạng với hắn. Còn hiện tại, nàng không còn ý chí chiến đấu đó nữa. Nàng nghiêng người nhìn Bạch Tê Lĩnh, hắn đang tựa vào đầu giường, cụp mắt nhìn nàng.
Ánh trăng lọt qua cửa sổ đơn sơ, không bằng một nửa sự xa hoa của Bạch phủ, nhưng ánh trăng này sao lại thuận mắt đến vậy, ngay cả bấc đèn sắp tắt cũng bắt đầu tí tách góp vui. Hoa Nhi không biết đang nghĩ gì, dù trong căn phòng tối om, Bạch Tê Lĩnh vẫn có thể cảm nhận được nàng đang đỏ mặt, không, có lẽ người đỏ mặt là hắn.
Cứ thế này không ổn. Bạch nhị gia không có thói quen rụt rè, hắn luồn tay xuống nách nàng, dùng sức nhấc lên, liền kéo nàng lên giường. Hoa Nhi giật mình bừng tỉnh, dùng sức đẩy hắn, nhỏ giọng mắng hắn. Hắn giả vờ như không nghe thấy, cánh tay siết chặt hơn, nàng liền ngồi lên người hắn.
Ánh mắt hung dữ của hắn đuổi theo nàng, đuổi gấp. Hoa Nhi liều mạng, ngẩng mắt trừng hắn: "Bạch lão nhị!" Chính nàng cũng không biết giọng mình lúc này ngọt ngào đến mức nào, tim Bạch Tê Lĩnh đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt cũng dịu lại, tay ôm nhẹ, muốn nàng gọi thêm lần nữa.
Sau đó liền hôn một cái lên gò má nhỏ của nàng.
Nói về tiếng xấu của Bạch Tê Lĩnh, tiếng xấu đó cũng bao gồm vô số ngoại thất, thiếp thất của hắn, nói rằng cô nương nào được đưa vào phủ hắn, ngày hôm sau liền bị hành hạ đến chết. Người nào mạng lớn thì được ban cho một căn nhà, sau này hắn nhớ ra thì đến trêu ghẹo. Bao nhiêu cô nương nghe đến tên Bạch nhị gia là mặt đều biến sắc, cho rằng "nhị gia" của Bạch nhị gia là thứ độc hại, nào ngờ Bạch nhị gia ngay cả hôn má một cô nương cũng không hôn đúng.
Đó không phải là hôn má, đó là cắn.
Tim Hoa Nhi run lên, người đã ngây dại ba phần, lại nghe Bạch Tê Lĩnh nói: "Lúc đó ta nói muốn cùng muội sống qua ngày, không phải nói đùa. Ta đã nghĩ thông suốt rồi, trong lòng ta có muội, trong lòng muội cũng có ta..."
"Huynh đúng là vô lại! Ta nói trong lòng ta có huynh khi nào?" Hoa Nhi đấm vào vai hắn, nhỏ giọng mắng: "Từ lần đầu gặp, ta đã biết huynh không phải người tốt. Nào ngờ trong chuyện này, huynh còn không biết xấu hổ!"
Bạch Tê Lĩnh mặc kệ lời Hoa Nhi nói, dùng môi chặn miệng nàng, cánh tay siết chặt hơn, ba phần sức mạnh thô bạo còn lại của hắn cũng có thể lấy mạng người. Hoa Nhi bị hắn khóa chặt trong lòng, nếm trải nụ hôn đầu đời.
Đó cũng không phải là hôn môi, đó là cắn.
Bạch Tê Lĩnh làm theo ý mình, răng cắn vào môi nàng, nuốt trọn những lời mắng mỏ của nàng. Nàng thở càng gấp, hắn càng gấp, giữ chặt gáy nàng không cho nàng động đậy. Không biết lúc nào, đầu lưỡi hắn chạm vào vách miệng mềm mại của nàng, đầu óc chứa đựng vạn lượng vàng bạc, giang sơn thiên hạ của Bạch nhị gia bỗng nhiên trống rỗng.
Tuy đầu óc hắn trống rỗng nhưng lưỡi lại rất linh hoạt, chuyên tìm những chỗ mềm mại mà đi. Hoa Nhi trốn không kịp, trong lúc hoảng loạn định dùng lưỡi đuổi hắn, lại nghe Bạch Tê Lĩnh thở gấp.
Cánh tay hắn càng siết chặt, chỗ tiếp xúc có vật lạ nhô lên, ép sát vào nàng. Hoa Nhi hoảng sợ, muốn trốn, vừa mới nhúc nhích liền bị Bạch Tê Lĩnh ghì chặt lại.
"Đừng động." Hắn nói. Bạch Tê Lĩnh đã thông suốt, khoảnh khắc đó đầu óc hắn trống rỗng, tỉnh táo lại thì đã hiểu hết. Hắn dùng cái đầu "vô sở bất vi" * của mình, suy đoán từng cử chỉ của Hoa Nhi, hơi đẩy lên một chút, nghe thấy hơi thở nàng gấp hơn.
* 無所不爲 – vô sở bất vi, nghĩa đen: không có cái gì mà không thể làm, nghĩa bóng: tả kẻ ngang ngược, bất chấp mọi thứ, không gì không dám làm.
Những đôi nam nữ khác yêu nhau, ít nhất phải trao đổi khăn tay, rồi thư từ qua lại một thời gian, mãi mới gặp mặt, khi gặp cũng chỉ dám nắm tay. Hoa Nhi dù không hiểu, nhưng nàng ít nhiều cũng đã nghe nói qua. Sao đến lượt nàng thì những thứ trước đó đều bỏ qua?
Huống hồ người trước mặt còn ép nàng: "Nói đi! Nói trong lòng muội có ta!"
"Chuyện này cũng ép được." Hoa Nhi ngồi đó không dám động đậy, chỉ cần nàng động, Bạch Tê Lĩnh liền siết chặt cánh tay ấn nàng xuống. Lúc này hắn không kêu đau vết thương nữa, dù đau đến toát mồ hôi hắn cũng nhịn. Bạch nhị gia quả thực đã phát hiện ra một niềm vui lớn khác trên đời: vừa đau vừa ngứa, khó chịu mà lại có hương vị riêng.
Hắn cười Hoa Nhi nhát gan, còn không bằng chuột nhắt, không dám nhìn hắn cũng không dám ứng chiến. Hoa Nhi hỏi hắn ứng chiến cái gì? Hắn nói ta cắn muội một miếng, muội nên cắn lại. Hoa Nhi ngây người một lúc lâu, mới nhận ra người này đang bày trò. Nhưng nàng lại nhất định muốn tranh giành thắng thua trước mặt hắn, thế là ôm lấy mặt hắn cắn lại.
Nàng c*n m** d*** của hắn, dùng khá nhiều sức, nghe thấy hắn cười khì khì: "Chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao!"
Hoa Nhi lại cắn, nhưng lần này cắn vào đầu lưỡi hắn vừa kịp thời vươn ra.
Bạch Tê Lĩnh không cần ai dạy, hắn biết chỗ nào tốt, răng ngọc của nàng cắn vào đầu lưỡi hắn là tốt nhất, hắn quấn lấy đem về lãnh địa của mình là tốt nhất. Hắn thậm chí còn giống như một công tử vô lại, biết cọ xát, biết đẩy lên, nghe thấy tiếng thở gấp hoảng loạn của nàng, càng thêm hưng phấn.
Hoa Nhi cảm thấy mình bị ma nhập, nàng thậm chí không thể hiểu sao lại đến bước này, sao lại thích Bạch Tê Lĩnh đến vậy? Hắn hung dữ thế, chỗ nào cũng hung dữ, cắn lưỡi nàng chưa đủ còn cắn cổ nàng, còn bắt chước dã thú phát ra tiếng gầm gừ, ghé vào tai nàng nói: "Ăn muội đây!"
Dầu đèn xì xèo tiếng cuối cùng, tắt phụt, trong phòng chỉ còn ánh trăng. Ngoài cửa có người hỏi: "Tôn Yên Quy đâu? Đại tướng quân truyền!"
Hoa Nhi như bị một gậy đánh mạnh, bừng tỉnh, định xuống giường, nhưng Bạch Tê Lĩnh lại giữ nàng không cho nàng động, nói với nàng: "Muội đừng nghĩ ta khinh thường muội, không đến mức đó. Trong thế gian này, sống một ngày là lãi được một ngày, ta không muốn đợi. Muội cũng đừng hỏi ta rốt cuộc sao lại để muội vào lòng, chính ta cũng không nói rõ được. Trong lòng ta đã có muội, sẽ không phụ muội."
"Đừng nói nữa!" Hoa Nhi nói: "Ai quan tâm ngày mai sống chết, ta cũng không rõ lòng mình, nhưng vừa rồi, ta không phản đối."
"Vậy ngày mai muội còn đến không?"
"Không đến!"
Hoa Nhi đấm vào vai hắn, chạy như bay ra ngoài. Chân vấp vào ngưỡng cửa, suýt ngã.
Nàng đi rồi, sức lực của Bạch Tê Lĩnh cũng buông lỏng, toàn thân lại đau nhức. Hắn nằm đó, cười khì khì.