Khi Hoa Nhi bước vào phòng Cốc đại tướng quân, ông đang xem một tấm bản đồ, thấy nàng liền chỉ vào tấm bản đồ đó: "Con xem đi!"
Hoa Nhi giờ đã biết xem bản đồ, chữ trên đó nàng cũng cơ bản nhận ra. Con sông uốn lượn kia là sông Ngạch Viễn, còn ngọn núi nhỏ bên sông là núi Đầu Sói, nơi người Thát Đát yêu thích. Trên bản đồ có một chấm đỏ, Cốc Tiễn chỉ vào chấm đỏ đó nói: "Có mật báo, thiếu tướng quân đang ở đây. Con là người thạo đường nhất, ta sẽ phái một đội quân tinh nhuệ cho con, con đi đón thiếu tướng quân về, được không?"
"Khi nào xuất phát?"
"Sáng mai."
"Tuân lệnh!"
Hoa Nhi nhận lệnh vui vẻ ra khỏi phòng Cốc Tiễn, đụng mặt Liễu Công, khoe khoang một hồi. Liễu Công hỏi nàng sao lại vui thế?
"Nhiệm vụ quan trọng như đi đón thiếu tướng quân lại giao cho con, đủ thấy đại tướng quân tin tưởng con." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nhi đỏ bừng, cổ hơi ngẩng lên mang theo niềm vui khó tả. Liễu Công đã lâu không thấy nàng như thế. Từ khi thành Yên Châu thất thủ, Hoa Nhi mất đi người thân bạn bè, nàng ít khi cười. Dù có cười, cũng chỉ là nhếch mép, như lúc này mới thực sự là cười lần đầu tiên sau bao ngày qua.
Liễu Công tự nhiên hiểu được, đời người trăm vạn nẻo, mất ở đây, bù đắp ở kia, không thể mãi trống rỗng. Lòng Hoa Nhi trống rỗng, Bạch nhị gia trở về lấp đầy một chút, cũng kéo nàng trở lại một phần. Liễu Công nhắc nhở nàng: "Không chào tạm biệt Nhị gia sao?"
"Tạm biệt hắn làm gì." Hoa Nhi quay mặt đi, xoay người chạy mất.
Về đến căn phòng nhỏ của mình, nàng thắp đèn bắt đầu xem bản đồ. Ngọn núi Đầu Sói đó, nàng chưa từng đến, nhưng khi còn nhỏ đã cùng Triệu Diệp và những người khác đến chân núi. Hoa Nhi mơ hồ nhớ rằng dưới chân núi Đầu Sói có những cánh đồng hoa dại rộng lớn, nhưng Triệu Diệp không cho phép họ hái, nói rằng những bông hoa đó đều có độc. Chuyến đi này khó khăn nhất là phải vòng qua thành Yên Châu, tìm đến bờ sông Ngạch Viễn. Vậy thiếu tướng quân đã đến đó bằng cách nào?
Hoa Nhi nghĩ mãi không ra, nằm đó chuẩn bị nghỉ ngơi thì Bạch Tê Lĩnh đột nhiên hiện lên trong đầu. Nàng không biết tại sao mình lại nghĩ đến hắn, lắc lắc đầu, hắn vẫn ở đó.
Bạch Tê Lĩnh là người hung ác, hung ác đến tận xương tủy. Hoa Nhi nhớ lại hắn cắn môi nàng, dùng "thứ xấu xa" của hắn cọ vào nàng, cùng với tiếng thở gấp của hắn, mặt nàng bỗng nóng bừng.
Lúc này Hoa Nhi mới thực sự hiểu "tương tư" là gì, cũng hiểu những điều Tiên Thiền trước đây muốn nói nhưng ngập ngừng rốt cuộc là gì, chắc cũng là những thứ tương tự, chân mềm nhũn, tê dại, lòng như bị trăm móng vuốt cào.
Hoa Nhi không ngủ được, bèn bò dậy, đi tìm kẻ chủ mưu. Nàng đứng ngoài cửa sổ nghe một lúc, bên trong ngoài tiếng chăn đệm cọ xát do trở mình, không còn tiếng động nào khác. Nàng không kìm được hắt hơi một cái, vội vàng dùng tay bịt mũi.
Bạch Tê Lĩnh đang trằn trọc trên giường nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy nói: "Tôn Yên Quy, muội học thói rình mò ở đâu vậy?"
Hoa Nhi rụt cổ, định chạy, chợt nghĩ lại: Mình chạy làm gì! Mình có làm gì sai đâu! Thế là nàng đừng hoàng bước vào, tiện tay đóng cửa, đứng bên giường Bạch Tê Lĩnh, khoe khoang: "Ngày mai ta sẽ dẫn đội xuất phát."
"Đi đâu?"
"Bí mật."
Bạch Tê Lĩnh bị nàng chọc cười, bí mật gì, nàng vừa đi thì Liễu Công đã đến nói cho hắn rồi. Liễu Công thay Cốc Tiễn hỏi ý hắn, đại ý là lo lắng hắn đã chịu nhiều khổ sở như vậy, vết thương còn chưa lành đã phái Hoa Nhi đi, đối với hắn mà nói thì có phần tàn nhẫn. Bạch Tê Lĩnh thì đáp: Cô ấy là trinh sát, cô ấy không đi do thám thì ai đi? Cô ấy muốn đi thì cứ đi!
Dù nói là vậy, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn lo lắng. Bản thân nàng còn quá nhỏ, dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng sự dơ bẩn của chốn giang hồ quan trường nàng chỉ thấy phần nổi. Người còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đã bước chân vào đại doanh, cả ngày lăn lộn ở đây, sinh mạng treo trên đầu sợi tóc.
Vì vậy hắn không ngủ được, trằn trọc trên giường. Bạch Tê Lĩnh sợ Hoa Nhi không bay lên được, lại sợ nàng bay lên quá nguy hiểm, tóm lại đều là khó xử . Tính cách như hắn, vậy mà cũng có chuyện khiến hắn thấy khó xử, người khiến hắn thấy khó xử.
"Sau khi xuất phát phải cẩn thận, sống sót trở về, ta còn chờ cưới muội về nhà!" Bạch Tê Lĩnh cười đùa một câu, hắn chỉ nói vậy thôi, Tạ Anh hai ngày nữa sẽ đến, đợi mọi việc xử lý ổn thỏa, hắn cũng phải đi rồi. Hắn thậm chí không biết lúc hắn đi Hoa Nhi có thể kịp trở về không. Sao lại giống như uyên ương khổ mệnh thế này!
"Ai thèm gả cho huynh!" Hoa Nhi ngồi phịch xuống giường, đầu ngón tay chạm vào giữa lông mày hắn, thật là gan to tày trời, dám làm càn trên mặt Bạch nhị gia: "Không phải chỉ là hôn hôn sờ sờ thôi sao! Hôn hôn sờ sờ với huynh là phải gả cho huynh sao? Mơ đi!"
"Chỉ mới hôn, chưa sờ, muội có thể bù đắp, ta cũng có thể." Ánh mắt đầy sát khí của Bạch Tê Lĩnh nhìn chằm chằm Hoa Nhi, mặt dày nói một câu như vậy, khiến nàng không biết nên tiếp lời ra sao.
Nàng không nói, hắn liền nắm lấy tay nàng, xoa x** n*n nắn. Đây không phải là bàn tay mềm mại của thiếu nữ, lòng bàn tay chai sạn, mu bàn tay đầy vết xước, nghĩ lại đã chịu qua bao nhiêu khổ cực. Mùa đông năm ngoái hắn nói muốn nàng làm "thể diện" của Bạch phủ, gửi cho bao nhiêu thuốc mỡ dưỡng tay như vậy, mà nàng còn chưa dùng được mấy ngày đã gặp phải nhiều chuyện. Giờ theo Cốc gia quân lên núi, ăn gió nằm sương *, càng không nói đến việc chăm sóc đôi tay của mình.
*風餐露宿 – phong xan lộ túc - ăn gió nằm sương: ám chỉ ai đó đang chịu gian nan khổ ải
Bạch Tê Lĩnh kéo tay Hoa Nhi áp vào má, râu mới mọc cọ vào, phát ra tiếng sột soạt. Lòng Hoa Nhi ngứa ngáy, liền bị hắn thuận thế kéo vào trong chăn. Hai người cứ thế mập mờ quấn lấy nhau.
Hoa Nhi cũng không nói gì, nàng biết vết thương của hắn ở đâu, nên cố ý tránh. Môi chạm nhau thế nào, không ai rõ. Có lẽ cả hai đều đã tưởng tượng nhiều lần trong đầu, lần này không hoảng hốt như trước, nhưng càng gấp gáp hơn. Giữa lúc môi răng quấn quýt, tay Bạch Tê Lĩnh không biết nên đặt ở đâu, siết chặt vai nàng, cho đến khi nàng đau đớn kêu lên một tiếng.
Bạch Tê Lĩnh buông tay, nàng lại kéo về, đặt lên vai mình, khẽ nói: "Bóp nhẹ thôi, vỡ mất."
Bạch Tê Lĩnh đương nhiên biết Hoa Nhi sắp vỡ rồi, nàng gầy yếu như vậy, nên hắn dồn hết sực lực vào môi răng. Hắn vùi đầu vào vai nàng, ngửi thấy mùi hương như suối nước từ tóc nàng, mùi hương này len lỏi vào tận tim hắn, rồi thẳng tắp xuống dưới. Cách lớp quần áo chạm vào nàng.
Cứ thế này không ổn, có tiếng bước chân của lính tuần tra ngay ngoài cửa sổ, họ không dám gây ra tiếng động, chỉ môi kề môi, nhìn nhau trong bóng tối.
"Sống sót trở về, Tôn Yên Quy." Bạch Tê Lĩnh nói: "Về để Nhị gia hôn hôn sờ sờ cho đã."
"Bạch lão nhị!" Hoa Nhi không ngờ Bạch nhị gia ngày xưa như vậy mà giờ lại nói ra những lời như thế, huống chi lời hắn lại như có tay, di chuyển loạn xạ trên người nàng.
Dù vậy, nàng vẫn nhớ ra chuyện chính, mò mẫm trong người mình lấy ra đồ vật mà nàng đã lấy được từ người Tôn lão gia. Nàng kể sơ qua chuyện đánh nhau với Tôn lão gia ngày hôm đó cho Bạch Tê Lĩnh nghe, rồi đặt đồ vật đó vào tay hắn, dặn dò: "Ta không biết đây là gì, cũng đã nghiên cứu mấy lần. Ta thấy nó giống như một cái chìa khóa, hay bản đồ gì đó, nhưng chỉ có một mảnh này, không ghép được thành gì. Ta nghĩ các người đã đấu nhau lâu như vậy, có lẽ thứ này có ích cho huynh."
Bạch Tê Lĩnh nhìn vật đó dưới ánh trăng, nhất thời cũng không biết dùng làm gì, nhưng hắn có cùng suy nghĩ với Hoa Nhi, người sắp chết giấu trong người, chắc chắn có tác dụng lớn.
"Thầy tướng số đó sau này thế nào rồi?" Bạch Tê Lĩnh hỏi nàng.
"Nhốt rồi! Cả ngày giả thần giả quỷ, hôm nay còn nói đại tướng quân là hoàng đế tương lai! Lời lẽ đáng chém đầu mà cũng dám nói!" Hoa Nhi nghĩ một lát: "Thầy tướng số đó cũng là một người kỳ lạ, đến giờ vẫn không biết ông ta có mấy khuôn mặt. Quỳ xuống cầu xin tha thứ thì rất nhanh, nói năng lung tung cũng khiến người ta đau đầu."
"Mặc kệ hắn đi." Bạch Tê Lĩnh ôm lấy Hoa Nhi, cái thân hình nhỏ bé gầy gò của nàng làm hắn đau. Thế là hắn dặn dò nàng: "Ăn nhiều vào, dưỡng sức cho tốt. Cái thân hình này của muội, ta còn không biết nên bắt đầu từ đâu."
Hoa Nhi bịt miệng hắn, lại ghé sát cắn hắn mấy cái, rồi lăn xuống giường, bắt chước giọng của tiên sinh kể chuyện nói: "Nam sắc hại nước nha ~ a!" Miệng cười đùa, lòng cũng có chút không nỡ, nói với Bạch Tê Lĩnh: "Ta nghe nói Tạ Anh sắp đến rồi, Tạ Anh đến rồi, sẽ đưa huynh về kinh thành. Nếu huynh không gấp thì đợi ta hai ngày, ta nhất định sẽ về gặp huynh. Nếu huynh gấp thì cứ đi, không cần nhớ nhung ta."
Hoa Nhi hiểu hết, Bạch Tê Lĩnh nói "sống một ngày là lãi một ngày", hiện tại nàng cũng nghĩ như vậy.
Khi rời đi, Hoa Nhi không quay đầu lại, còn tâm trí đâu mà để ý trăng treo ở phương trời nào, lòng nàng đã rối bời.
Sáng hôm sau liền xuất phát, hai mươi quân tinh nhuệ, do Hoa Nhi dẫn đầu. Có người không phục, chưa ra khỏi sơn trại đã lẩm bẩm: "Ai mà ngờ ở nhà thì mẫu thân quản, nhập ngũ lại bị Tôn Yên Quy quản!" Đã theo Cốc gia quân đánh trận mấy năm, cuối cùng lại bị xếp dưới tay một tiểu đầu mục như vậy.
Hoa Nhi nghe vậy chạy đến, nói với hắn: "Đại tướng quân giao ta dẫn đội tự nhiên có lý do của ngài ấy, ta cũng thấy mình không xứng, nhưng nhận mệnh lúc nguy cấp, đã lên đường thì đừng phân biệt nam nữ nữa!"
"Tôn Yên Quy, ngươi còn chẳng có danh tiếng."
"Danh tiếng là cái gì? Đầu rơi trong chớp mắt, danh tiếng có nuôi bụng được không?" Hoa Nhi chống nạnh hỏi. Câu hỏi này của nàng khiến mọi người đều bối rối, nhất thời không ai nói gì.
"Xuất phát!" Hoa Nhi bắt chước Cốc Tiễn, phất tay một cái, dẫn mọi người lên đường. Nàng không hiểu hành quân đánh trận, chỉ là một trinh sát nhỏ, nhiệm vụ duy nhất là dẫn họ an toàn xuyên qua ngọn núi ngoài thành Yên Châu, vòng đến núi Đầu Sói, đón thiếu tướng quân trở về, bất kể sống chết.
Nàng dẫn họ xuyên qua rừng núi, tấm bản đồ đó luôn không ngừng hiện lên trong đầu. Có người lo lắng liệu có đi sai đường không, nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua lá cây, rồi nhìn về hướng thành Yên Châu, lắc đầu: "Không sai! Đi!"
"Không biết thiếu tướng quân sống chết thế nào?" Có người nói: "Mấy ngày rồi, chỉ có một tin mật viết không rõ ràng."
"Sống hay chết, đều phải đón về. Thiếu tướng quân đối đãi chúng ta không bạc! Đã nhập Cốc gia quân, sống chết cùng mệnh!"
Sau đó, họ bắt đầu nói chuyện phiếm. Hoa Nhi nghe thấy một người kể có năm đánh trận, về kinh thành nhận thưởng, bà mối xếp hàng dài trước cửa nhà, nhưng hắn lại chọn một người có dung mạo bình thường nhất. Vì sao là người đó? Bởi vì khi hắn còn nghèo khó, cô nương đó luôn đối xử tốt với hắn. Hắn không chọn sai, đó là một cô nương tốt, tiếc là bây giờ phải thủ tiết.
Những người đó bắt đầu nói năng bừa bãi, sợ Hoa Nhi để bụng, liền nói: "Tôn Yên Quy, ngươi đi đầu đi, đừng nghe bọn ta nói, bẩn tai."
Hoa Nhi liền bước nhanh lên trước, cách xa họ, nhưng tai nàng quá thính, mơ hồ nghe thấy một số lời lẽ th* t*c, chẳng hạn như "thiếp thân quen chàng ôm ấp, đo đếm kỹ từng tấc" và "thân mềm lả xuống gối chàng, chỗ nào mà chẳng đượm tình đôi ta". Điều này trùng hợp với cảnh tượng của hai người ngày hôm qua, lòng Hoa Nhi rối bời. Chạy nhanh mấy bước hét lên: "Nhanh lên!"
Đây chỉ là khởi đầu cuộc đời hành quân đánh trận của nàng. Lúc đó nàng là một trinh sát nhỏ, vì nghe những lời lẽ th* t*c mà hoảng loạn. Mọi người đều là người tốt, quanh năm chinh chiến không gặp được người thương, miệng buông vài lời cho đỡ nhớ.
Ngày thứ hai sau khi Hoa Nhi dẫn đội phong trần mệt mỏi đến chỗ Cốc Vi Tiên, Cốc Vi Tiên đã bị mắc kẹt trong núi bảy ngày.
Thiếu tướng quân Cốc Vi Tiên, từ nhỏ đã ngồi trên lưng ngựa của phụ thân chinh chiến khắp nơi, tự nhiên không sợ chết. Ngày đó trong trận hỗn chiến, ông thấy Hoắc Ngôn Sơn bắt đi Bạch Tê Lĩnh bị thương nặng, không chút do dự đuổi theo.
Thuộc hạ ông mang theo không nhiều, chạy đường tắt muốn đón đầu Hoắc Ngôn Sơn. Giữa đường bọn họ bị sơn tặc xuất hiện đột ngột chặn lại, rơi vào một trận chiến ác liệt. Cốc Vi Tiên bị thương, không tiện đánh lâu, nhưng vẫn cùng thuộc hạ mở ra một con đường máu. Chỉ là khi dừng thì trời đã tối, thuộc hạ còn lại không nhiều, họ trèo lên cây tránh thú dữ. Đêm đó, dưới gốc cây có tiếng động, Cốc Vi Tiên thấy hai nhà sư mặc áo cà sa vội vã đi qua. Ông biết ngôi linh am đó đã bị sơn tặc tàn sát từ lâu, những nhà sư đang đi đường đó đương nhiên không phải là nhà sư thật.
Họ lặng lẽ đi theo hai người đó, kỳ lạ là bọn chúng không đi về hướng núi Hoắc Linh, mà lại đi sâu vào bên trong, có ý muốn rời khỏi núi Hoắc Linh. Trực giác mách bảo Cốc Vi Tiên rằng hai người này không đơn giản, ông liền phái một thuộc hạ quay về báo tin, còn mình dẫn những người còn lại vừa để lại dấu hiệu, vừa đuổi theo.
Dấu hiệu bọn họ để lại đã được Hoa Nhi nhìn thấy.
Đó là một miếng vỏ cây nhỏ bị cạo đi rồi vẽ một mũi tên lên, mũi tên đó thực sự chỉ về núi Đầu Sói.
Cốc Vi Tiên đuổi theo hai người đó, vòng qua thành Yên Châu, về phía sông Ngạch Viễn. Cốc Vi Tiên và Triệu Diệp đã đi qua khu vực này không biết bao nhiêu lần, ông đại khái biết có lẽ bọn chúng muốn đến núi Đầu Sói. Trong núi Đầu Sói rốt cuộc giấu cái gì? Vầng trăng treo cao chiếu sáng sông núi trước mắt, ánh sáng rộng lớn cùng bóng tối mênh mông, gió thổi rì rào qua rừng thông.
Là bảo vật.
Cốc Vi Tiên đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nhất định là bảo vật. Sơn tặc núi Hoắc Linh theo đuổi nhất định là tiền tài, nữ nhân, lương thực. Lương thực và nữ nhân có thể cướp bất cứ lúc nào, chỉ có bảo vật, nhìn thấy mà không thể chạm tới.
Thuộc hạ hỏi Cốc Vi Tiên: "Có bắt lại để tra hỏi không?"
"Không, chúng ta đuổi theo."
Đây không phải là lần đầu tiên Cốc Vi Tiên một mình vượt qua hiểm nguy, ông nhận ra phía trước nguy hiểm, nhưng không hề sợ hãi. Vòng qua thành Yên Châu, đi qua dịch trạm bị thiêu rụi của Bạch gia, Cốc Vi Tiên tìm thấy người đóng móng ngựa bên cạnh. Ông nhờ người đó gửi giúp một phong thư, rồi lao vào núi Đầu Sói. Hai người phía trước vẫn không phát hiện ra họ.
Vào đến núi Đầu Sói, hai người kia dừng lại. Ban đầu họ ngồi đó đợi hơn nửa ngày, đến chiều tối thì ngẩng đầu nhìn trời đoán thiên tượng, sau đó mới đứng dậy đi tiếp.
Cốc Vi Tiên cũng ngẩng đầu nhìn thiên tượng, ghi nhớ từng cảnh từng vật, rồi đuổi theo. Ông không biết rằng thuộc hạ ông phái về báo tin đã gặp phải sơn tặc và bị giết, nên người khác tưởng ông đã biến mất. Có nhiều lời đồn đoán về sự biến mất của Cốc Vi Tiên: bị trừ khử, bị cướp bóc, cũng có người nói bị người của Thái tử đưa về kinh thành. May mắn thay, Cốc Tiễn luôn không tin những lời đồn đó, liền phái người do thám trong rừng, cuối cùng phát hiện ra dấu hiệu Cốc Vi Tiên để lại. Cũng may mắn là người ở dịch trạm Bạch gia trải qua bao nhiêu hiểm nguy đã đưa được thư đến.
Cốc Vi Tiên theo hai người kia xuyên qua rừng rậm, thỉnh thoảng dừng lại xem thiên tượng, rồi lại tiếp tục lên đường.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một nơi.
Nơi đó thoạt nhìn bình thường, nhìn kỹ mới thấy khác biệt, cỏ được ánh sáng chiếu vào có màu sắc khác với những nơi khác. Hai người kia ngồi xổm xuống, mò mẫm trên mặt đất một lúc lâu, cuối cùng đào ra một cái lỗ, rồi nhảy xuống.
Một lát sau, Cốc Vi Tiên cũng bắt chước họ, bước vào.
Đó là một con sông ngầm tối tăm ẩm ướt, họ không dám thắp đèn, không dám mạo hiểm tiến lên, cuối cùng quyết định rút lui. Nhưng khi rút lui, họ đã gặp phải gươm đao, là bọn sơn tặc hung bạo đã giết người của họ và treo lên cây.
Cốc Vi Tiên dẫn thuộc hạ giao chiến cùng mười mấy tên sơn tặc, trong lúc nguy cấp cuối cùng cũng mở được đường máu. Nhưng thuộc hạ của ông đều chết hết.
Thiếu tướng quân không quá đau buồn, mà tìm một nơi để ẩn nấp. Ông biết cách chăm sóc bản thân, một tay có thể xử lý vết thương, lại biết cách tìm thức ăn. Bóng trăng trên núi cô đơn, nhưng sao trời lấp lánh, ông mở mắt đếm từng ngôi sao. Cốc Vi Tiên kiên nhẫn chờ đợi một thời cơ để đột phá, ông thậm chí còn biết mình không nên chết, tuyệt đối sẽ không chết ở ngọn núi Đầu Sói vô danh này.
Ông ẩn mình ở đó, có sơn tặc đi qua, ông liền dùng hết sức lực lao lên g**t ch*t chúng, đến cuối cùng, ánh mắt ông đã ngập tràn đầy sát ý.
Khi Hoa Nhi đến, Cốc Vi Tiên đang chìm đắm trong những ảo giác kỳ lạ, đến nỗi khi ông nhìn thấy Hoa Nhi và những người khác, ông còn tưởng là kẻ thù nào đó đến giết mình, liền vung đao loạn xạ. Những người khác vội kéo Hoa Nhi đi, hét lớn: Thiếu tướng quân!
Hoa Nhi thấy Cốc Vi Tiên như bị ma nhập, nàng liền dùng cách mà bà nội Tôn dạy, tiến lên tát ông ấy một cái. Tiếng tát giòn tan kéo Cốc Vi Tiên trở lại nhân gian, cũng làm những người khác sợ ngây người.
Cốc Vi Tiên vội vàng lau những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt, thở gấp, một lúc sau mới nói: "Các ngươi đến rồi!"
"Đúng vậy, đến đón Thiếu tướng quân."
"Ở đây có một con sông ngầm, các người hãy báo tin đến Đại tướng quân, xin phái người đến. Dưới con sông ngầm đó chắc chắn có bí mật." Cốc Vi Tiên không chịu đi, Hoa Nhi liền đi ra phía sau, nháy mắt với một người, người đó vội vàng lắc đầu: Không dám, đây là Thiếu tướng quân. Hoa Nhi trợn mắt, lấy ra lệnh bài mà Cốc Tiễn đưa cho nàng, người đó miễn cưỡng đánh ngất Cốc Vi Tiên.
"Tôn Yên Quy, ngươi quá to gan! Đợi Thiếu tướng quân tỉnh lại chúng ta sẽ bị trách phạt!" Họ vừa khiêng Cốc Vi Tiên quay về, vừa trách móc Hoa Nhi, lại nói Hoa Nhi tùy tiện lấy lệnh bài ra rất nguy hiểm. Hoa Nhi rút tấm bài từ thắt lưng ra đưa đến trước mặt người đó, đó đâu phải là lệnh bài!
Không ai không thán phục sự táo bạo của nàng, nhưng Hoa Nhi nói: "Đại tướng quân muốn chúng ta đến đón Thiếu tướng quân, đừng gây thêm chuyện. Những huynh đệ đi theo Thiếu tướng quân đều đã biến mất, lại nhìn vết thương của ngài ấy, có thể thấy rằng nếu đi tiếp đến đó chắc chắn sẽ là một trận ác chiến."
Nói thế nhưng Hoa Nhi cũng tò mò không biết con sông ngầm đó giấu cái gì, rốt cuộc là thứ gì đáng để Cốc Vi Tiên đuổi theo đến tận đây. Nàng sợ bỏ lỡ thời cơ, liền phái hai người đi trước đưa tin, để Đại tướng quân quyết định.
Cốc Vi Tiên tỉnh lại quả nhiên chỉ vào Hoa Nhi: "Tôn Yên Quy! Ngươi quá to gan!"
Hoa Nhi không để ý, ngược lại hỏi ông: "Thiếu tướng quân, vết thương có đau không?"
Cốc Vi Tiên mới nhận ra mình đã bị nhiều vết thương lớn nhỏ, liền nói: "Đau."
"Đau thì ngài đừng kêu nữa, càng kêu càng đau." Hoa Nhi sợ ông lo lắng, liền kể chuyện đã phái người đi trước về báo cáo, Cốc Vi Tiên mới yên lòng.
"Bạch Tê Lĩnh sống chết ra sao?" Cốc Vi Tiên hỏi Hoa Nhi.
"Mạng lớn, hiện tại đang ở đại doanh."
Cốc Vi Tiên thở dài một hơi: "Ngày đó không cứu được hắn, đến giờ trong lòng ta vẫn còn khó chịu."
"Ngài và hắn đâu có quen." Hoa Nhi nói.
"Cũng có giao tình sinh tử."
Hoa Nhi không hiểu, Bạch Tê Lĩnh hoặc là có thù sâu như biển với người khác hoặc là có giao tình sinh tử, hắn lang thang bên ngoài nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang làm gì. Nhưng nếu hỏi hắn, hắn chỉ cười. Đôi khi họ giữ kín như bưng, nàng cũng không hỏi kỹ, nhưng lần đầu tiên trong đời nàng tò mò về Bạch Tê Lĩnh, muốn biết những ngày tháng không thể nói với người ngoài của hắn rốt cuộc đã trôi qua như thế nào.
Vết thương của Cốc Vi Tiên dần sưng đỏ, ông bắt đầu sốt cao. Những người có kinh nghiệm tìm thảo dược trên núi nhai nát rồi đắp lên người ông, họ đi như bay, không dám dừng lại nữa.
Khi họ trở về đại doanh, nhìn thấy chiếc hòm gỗ đặt giữa thao trường, Hoa Nhi biết Tạ Anh đã đến, Bạch Tê Lĩnh chắc chắn sắp đi. Nàng đi báo cáo, thấy Bạch Tê Lĩnh đang ngồi trong phòng của Cốc Tiễn. Mấy ngày không gặp, vết thương của hắn đã khá lên nhiều, quả nhiên là mạng lớn, lần này lại hắn lại sống sót.
Thấy Hoa Nhi bước vào cửa, mấy người dừng nói chuyện. Cốc Tiễn không hỏi về vết thương của Cốc Vi Tiên, mà nói với nàng: "Nhiều chuyện có lẽ con đã đoán được một phần, giờ cũng không cần tránh né con. Hành quân đánh trận, lương thảo đi trước, lương thảo triều đình cấp cho Cốc gia quân còn xa mới đủ. Những năm nay, công khai và bí mật đều do Bạch nhị gia chi viện."
"Vì vậy Bạch nhị gia của muội cũng không dư dả." Bạch Tê Lĩnh chen vào một câu, Liễu Công bật cười.
"Liên quan gì đến ta?" Hoa Nhi hỏi họ.
"Bạch nhị gia muốn nhờ ta làm mối." Uy nghi của Cốc Tiễn hiện lên, giọng nói như chuông đồng: "Con có bằng lòng không?"
"Không bằng lòng."
Hoa Nhi không hiểu tại sao Bạch Tê Lĩnh lại cố chấp nhờ người làm mối như vậy, lần trước là bà mối ngốc nghếch kia, lần này là Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, lần sau sợ rằng sẽ mời đến cả lão Hoàng đế. Bạch Tê Lĩnh cũng không ngạc nhiên khi nàng một mực từ chối như vậy, vốn dĩ hắn cũng cảm thấy thời cơ chưa đến, chỉ là hai vị lão nhân cứ muốn góp vui, ép duyên. Thế này thì hay rồi, lại thêm một trận hiểu lầm nữa.
Hoa Nhi tức giận bước ra ngoài, Bạch Tê Lĩnh đứng dậy chắp tay đi theo sau, nàng cũng không có chỗ nào để đi, cuối cùng quay người trừng mắt nhìn Bạch Tê Lĩnh: "Huynh..."
"Hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì?"
"Ta không mời Đại tướng quân làm mối, Đại tướng quân tự ý làm. Nếu ta muốn cưới muội, ta cần gì người khác làm mối, cướp đi là xong. Cần gì nhiều lời."
Cướp đi là phong cách của Bạch Tê Lĩnh, điểm này Hoa Nhi tin hắn, liền hừ một tiếng, mũi chân cọ vào đất, buồn bã.
"Ngày nào đi?" Nàng hỏi.
"Sáng mai."
Hoa Nhi nghe nói sáng mai, liền nhìn hắn một cái, quay người đi. Nàng đến phòng của hắn. Mấy ngày qua, trên đường đi cùng những người lính đó, đôi tai thính của nàng đã nghe không ít những chuyện linh tinh. Nàng cũng hiểu một chút, muốn thử trên người Bạch Tê Lĩnh.
Hắn theo sau nàng vào cửa, nàng liền khóa cửa. Trong căn phòng tối om, Hoa Nhi cởi bỏ áo giáp trên người. Tiếng áo giáp rơi xuống đất khiến Bạch Tê Lĩnh cũng phải giật mình. Hắn vội vàng hỏi: "Làm gì?"
"Làm việc."
Bạch Tê Lĩnh cảm thấy mình đủ liều lĩnh rồi, nhưng lại gặp một người còn liều lĩnh hơn. Động tác cởi khuy áo của Hoa Nhi không chút do dự, lộ nửa bờ vai khiến Bạch Tê Lĩnh phải nhượng bộ, hắn nói: "Tổ tông ơi, muội làm việc gì? Muội mặc vào lại cho ta!"
"Chính là làm cái việc "thiếp ngồi trên đùi chàng, chàng đo eo thiếp" Hoa Nhi cũng không biết mình nhớ đúng hay không, nói bừa một câu, nhưng cũng làm Bạch Tê Lĩnh mất mạng. Hắn bị nàng đẩy nằm xuống giường, nàng thật sự ngồi lên đùi hắn.
Bạch Tê Lĩnh giữ tay Hoa Nhi, nói với nàng: "Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng muội còn quá nhỏ."
"Qua Tết là mười tám."
"Ta không nói cái này." Bạch Tê Lĩnh sờ xương vai nhỏ nhắn của nàng, cùng cổ tay mảnh mai: "Là cái này và cái này. Ta sợ muội gãy mất, chờ muội lớn thêm chút nữa."
"Huynh có thể ăn thịt người sao?" Hoa Nhi không phục, kéo tay hắn muốn hắn đo eo nàng. Cần gì đo, một tay là có thể nắm trọn, Bạch Tê Lĩnh thậm chí không dám dùng sức. Nhưng hắn cũng dùng chút sức kéo nàng về phía mình.
Hắn đoán nàng có lẽ thích hắn cọ xát, vì lúc đó phản ứng của nàng khác lạ, liền nhẹ nhàng di chuyển cánh tay, trong lúc lỏng chặt, cái cằm nhỏ của nàng đã dựa vào vai hắn.
Bạch Tê Lĩnh hơi cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ của Hoa Nhi, tay di chuyển giữa hai người, chỗ đó cũng nhỏ, bàn tay lớn của hắn không lấp đầy được. Hoa Nhi khẽ kêu một tiếng, cắn đầu lưỡi hắn, hắn liền biết nàng thích, liền lại áp lên.
Những người lính kia đâu có nói chuyện này cách áo cách quần cũng có thể đến. Hoa Nhi đột nhiên đập vào vai Bạch Tê Lĩnh, hắn không biết nàng bị làm sao, vội dừng lại nhìn nàng. Nàng vô cùng xấu hổ, không chịu nhìn hắn. Hắn hỏi, nàng cũng không nói.
Tình huống này thật khó chịu, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung, liền kéo nàng lại, bên tai nàng khẩn cầu: "Hoa Nhi ngoan, đừng động." Một lát sau, lại nói: "Hoa Nhi ngoan, động đi."
Hắn cũng biết con rồng lớn đó không nên cuộn lại mà nên thả ra, nhưng như thế này hắn cũng thích, như thế kia hắn cũng thích, chỉ là không quá cuồng nhiệt. Bạch nhị gia dù sao cũng thương nàng, sẽ kiềm chế. Nếm thử một chút cũng coi như đã nếm, cả hai đều hài lòng.
Chỉ là Hoa Nhi không hiểu, hỏi hắn: "Nói nam nhân các người có thiên thủy, thiên thủy đó ở đâu?"
Bạch Tê Lĩnh mặt đỏ bừng: "Nói nhảm gì vậy. Muội rốt cuộc nghe ở đâu?"
Hoa Nhi không trả lời, chỉ lo tìm kiếm thiên thủy đó, thấy hắn vô thức nắm chặt quần, liền đột nhiên đưa tay vào. Mắt nàng lập tức tròn xoe, không thể tin nhìn bàn tay vừa rút ra, ướt dính, lại cảm thấy ký quặc, vội vàng nhảy xuống rửa tay.
Nàng chỉ lo cười hắn, quên mất mình cũng lúng túng, khi ngồi lại bên cạnh hắn thì người có chút mệt mỏi. Nàng muốn nói lời tạm biệt, nhưng lại không nói được gì. Chỉ kéo vạt áo hắn nói: "Núi cao đường xa, phải cẩn thận."
Bạch Tê Lĩnh định hỏi nàng có muốn đi cùng hắn không, nhưng nhớ lại lời Liễu Công nói khi nàng nhận lệnh dẫn đội đi đón Cốc Vi Tiên thì mặt mày hớn hở. Đó chính là nàng thật lòng thích nơi này. Vậy thì cứ ở lại đi!
Hắn véo má nàng muốn nàng hứa sau này sẽ viết thư hồi âm cho hắn, nàng giả vờ không chịu, hắn liền cắn cằm nhỏ của nàng. Cuối cùng, Bạch Tê Lĩnh lấy ra hai miếng ngọc, một miếng đeo vào cổ nàng một miếng đeo vào cổ mình, dặn dò nàng bất cứ lúc nào cũng không được tháo ra. Lúc này hắn mới thôi.
Ngày Bạch Tê Lĩnh đi, Hoa Nhi cảm thấy tốt hơn nhiều so với lần trước, ít nhất lần này nàng không đau thấu tim, cũng có thể tạm biệt hắn một cách đàng hoàng. Nàng cười nói với hắn: "Bạch nhị gia, sau này gia nghiệp có thuộc về ta quản không?"
Bạch Tê Lĩnh giả vờ nghiêm túc, nhưng vẫn đáp: "Đều giao cho muội!"