Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 55

Bạch Tê Lĩnh đi rồi, Hoa Nhi liền cảm thấy trống trải.

Lúc rời đi, hắn không quay đầu lại, bóng lưng cao lớn in hằn những vết bóng cây loang lổ . Liễu Công thấy Hoa Nhi ngẩn ngơ nhìn theo bóng Bạch Tê Lĩnh, liền nói với nàng: "Vừa hay ta phải xuống núi tuần tra, con đi cùng đi!"

"Không đi. Cứ đưa đi đưa lại, thật nhỏ mọn." Mặc dù nói vậy, nhưng chân nàng vẫn bước nhanh, chạy theo hướng Bạch Tê Lĩnh xuống núi.

Bạch Tê Lĩnh ban đầu đi chậm, đi được một đoạn thì quay đầu lại xem có ai theo sau không, phía sau trống không, hắn liền mắng nàng vô tâm. Miệng thì nói nhớ nhung Nhị gia, Nhị gia đi rồi mà cũng không tiễn một bước.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu lại lần nữa, thấy một bóng người nhỏ bé đang chạy về phía mình. Khi bóng người đó càng ngày càng gần, khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Bạch nhị gia nở một nụ cười, vẫy tay với Tạ Anh và những người khác: "Cút hết đi, vướng víu."

Vướng cái gì chứ? Hoa Nhi chạy đến đứng trước mặt hắn, vỗ ngực lấy hơi, mãi một lúc sau mới nói: "Ta xuống núi tuần tra, tiện đường tiễn Nhị gia."

"Nhị gia của muội không đáng để muội đặc biệt tiễn một chuyến sao?"

Hoa Nhi ngẩng mặt cười, đi bên cạnh hắn. Nàng trước đây không thích tiễn biệt, người này đi rồi, mười dặm lại mười dặm, ngay cả lời "trân trọng" cũng không biết phải nói bao nhiêu lần, trở về chẳng phải vẫn khóc thầm dưới đèn sao? Chi bằng nhẫn tâm một chút, không tiễn, bớt nói lời trân trọng, rồi quên chuyện này đi. Nhưng giờ đây nàng luôn cảm thấy thế đạo loạn lạc như vậy, người với người gặp nhau một lần là bớt đi một lần, lần này không tiễn, lần sau tám phần cũng không gặp lại được.

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ trong rừng, hoa thơm, chim hót, ánh nắng đầu hè xuyên qua tán lá, ấm áp bao trùm lên họ. Tay Bạch Tê Lĩnh không được linh hoạt, thử vài lần mới nắm được tay nàng. Hoa Nhi quay đầu nhìn Tạ Anh, Tạ Anh lập tức ngây ngô che mắt: "Ta mù rồi, ta không nhìn thấy gì cả."

Hoa Nhi bật cười khúc khích, để Bạch nhị gia nắm tay nhỏ cùng đi trên con đường quanh co trong rừng. Khi đi ngang qua linh am, Bạch Tê Lĩnh hỏi Hoa Nhi: "Chính là ở đây muội thấy thứ dơ bẩn của Tôn lão gia sao? Cũng là ở đây muội tự tay giết Tôn lão gia?"

Hoa Nhi gật đầu.

Bạch Tê Lĩnh nhìn người trước mặt, người mà ban đầu đâm một nhát vào tên đồ tể béo trên mặt sông băng rồi chạy điên cuồng, bị dọa đến phát điên, giờ đây cũng có thể thắng trong một cuộc chiến tàn khốc.

"Có sợ không?" Hắn hỏi Hoa Nhi.

Hoa Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu, nói một câu thật lòng: "Ta luôn sợ giết người. Ban đêm sẽ gặp ác mộng, nhưng ta nghĩ: ta không giết hắn thì hắn sẽ giết ta, ta không giết hắn thì hắn sẽ đi giết những người vô tội khác, ta giết hắn không sai. Ta nghĩ như vậy, trong lòng sẽ thoải mái hơn, thoải mái hơn, ác mộng cũng ít đi."

"Ban đầu chỉ muốn tìm một công việc tùy tiện để kiếm sống, nào ngờ lại đi vào con đường không lối thoát này."

Bạch Tê Lĩnh chăm chú nghe nàng nói xong, cuối cùng chỉ vào ngực nàng: "Khi sợ thì nắm chặt miếng ngọc đó, Nhị gia chia cho muội một chút dũng khí."

Ai mà không biết Bạch nhị gia có dũng khí thông thiên, nếu mượn hai phần dũng khí của Bạch nhị gia, người đó đã là nửa hảo hán. Hoa Nhi lại nói: "Ta không mượn dũng khí của Nhị gia, ta tự có dũng khí của mình. Nhị gia cứ chờ xem, xem ta làm thế nào ở bên bờ sông Ngạch Viễn, đuổi quân Thát Đát đi, giành lại thành Yên Châu."

Bạch Tê Lĩnh không cho rằng nàng khoác lác, vẻ mặt nghiêm túc của nàng thật đáng kính trọng, liền véo tay nàng: "Vậy Nhị gia không cho muội mượn dũng khí. Nhị gia cho muội mượn bạc, bất kể lúc nào, Nhị gia ở chân trời luôn bảo vệ muội. Dù nạn đói khắp nơi, Nhị gia cũng để dành cho muội một miếng ăn. Dù cho Nhị gia có chết đói, muội vẫn có thể nhai một cái bánh bao trắng."

"Nhị gia rất biết nói lời tình tứ." Tạ Anh ở bên cạnh nghĩ, Nhị gia tự học mà thành, lời tình tứ nói ngọt ngào như vậy!

Nếu lời thật lòng là lời tình tứ, thì Bạch Tê Lĩnh thật sự đang nói lời tình tứ. Hoa Nhi nghe mà mặt đỏ bừng, miệng lại nói ra những lời phá hỏng không khí: "Thiên hạ đều nói nam nhân dễ thay lòng, Nhị gia cũng chỉ nói hay thôi. Đương nhiên ta cũng không quan tâm, bất kể Nhị gia có thay lòng hay không, ít nhất lúc này, Hoa Nhi cảm thấy Nhị gia là thật lòng."

"Xui xẻo!" Bạch Tê Lĩnh mắng nàng một câu, kéo tay nàng tiếp tục đi, nhớ lại trước đây người thành Yên Châu bỏ nửa cái mạng đến linh am để cầu xin điều gì đó, liền hỏi Hoa Nhi: "Vậy muội vào linh am, đã cầu xin điều gì?"

"Cầu rồi. Cầu Nhị gia và mọi người bình an."

"Coi như muội có lương tâm."

Bạch Tê Lĩnh vui vẻ, ôm vai nàng một cái. Đi thêm một đoạn, hai người hầu như nói chuyện rất ít, càng đi, Bạch Tê Lĩnh càng nắm chặt tay Hoa Nhi. Hắn đã từng nghĩ, hoài bão gì chứ, chi bằng bắt cóc nàng đưa về kinh thành, tránh xa nơi thị phi này. Rồi nghĩ lại, thiên hạ rộng lớn, đâu đâu cũng là nơi thị phi, kinh thành có hiểm nguy của kinh thành, đều nguy hiểm như nhau.

Hoa Nhi cảm thấy tay Bạch Tê Lĩnh siết chặt hơn, trong lòng thắt lại, cuối cùng cũng bắt chước người khác lúc tiễn biệt, nói một câu rồi lại một câu trân trọng. Hóa ra sống trên đời, không ai tránh khỏi tục lệ.

Cuối cùng cũng đến lúc chia tay, Hoa Nhi chắp tay với hắn: "Tiễn đến đây thôi! Hẹn ngày gặp lại!" *

Bạch Tê Lĩnh cũng bắt chước nàng, chắp tay: "Sẽ có ngày nguôi ngoai" *

* Câu Hoa Nhi nói là "后会有期": Hậu hội hữu kỳ - hẹn ngày gặp lại. Bạch Tê Lĩnh cũng bắt chước, chơi chữ, câu hắn nói là "后悔有期": Hối hận hữu kỳ - ngụ ý rằng cảm giác hối tiếc, ăn năn về một việc đã xảy ra sẽ không kéo dài mãi mãi.

Cả hai đều không nói những lời sến sẩm, Bạch Tê Lĩnh lên ngựa, con ngựa chạy quanh Hoa Nhi mười mấy vòng, vó ngựa đạp tung bùn đất. Hắn ngồi trên ngựa nhìn nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, thuở ban đầu biết yêu, đôi bên đều có tình ý, khi sắp chia ly, cả hai đều không nói nên lời.

Con ngựa chạy quanh nàng mười mấy vòng, hắn nới dây cương, hai chân siết chặt, hét lớn một tiếng "giá", rồi lao đi, trong chớp mắt đã biến mất, như chưa từng đến.

Hoa Nhi đứng đó nhìn nhìn theo bóng người biến mất như làn khói, cảm thấy lần đầu tiên trong đời nói lời tạm biệt với người mình yêu cũng không đến mức đau thấu tim gan, nhưng trái tim trống rỗng.

Nhưng nàng tự an ủi mình: "Cái này có là gì chứ! Chẳng qua là một lần chia tay, đâu phải sinh ly tử biệt." Rồi quay đầu lại đi tìm những người khác hội họp.

Bên kia Bạch Tê Lĩnh phi ngựa đi, tuy người không quay đầu lại nhưng mắt đã đỏ hoe. Chạy mấy chục dặm mới dừng lại, khi buộc ngựa thì hỏi Tạ Anh: "Nàng ấy có khóc không?"

Tạ Anh đi sau hắn một đoạn, quả thật có nhìn Hoa Nhi một cái, khẳng định: "Không khóc."

"Thật sự không khóc?"

"Thật."

Bạch Tê Lĩnh lại vì chuyện "không khóc" này mà mắng Hoa Nhi một trận. Tạ Anh thấy hắn ủy mị như vậy, ít nhiều cũng lo lắng họ không ra khỏi núi Hoắc Linh được. Liền cẩn thận thăm dò: "Nhị gia muốn quay lại hay sao?"

"Đại trượng phu. Đi là đi. Quay lại làm gì." Bạch Tê Lĩnh bị Tạ Anh chọc giận, kéo ngựa, nói với hắn: "Nhanh lên, hôm nay phải đến được phủ Tùng Giang!"

Bạch Tê Lĩnh nói xong, liền thúc ngựa chạy trước, không cho Tạ Anh có thời gian phản ứng. Tạ Anh đi theo sau Bạch Tê Lĩnh, trong lòng tính toán: "Hôm nay phải đến phủ Tùng Giang, thật là 'tám trăm dặm khẩn cấp' rồi. Tình yêu khiến Nhị gia thay đổi tính tình lớn đến vậy sao!"

Tạ Anh thật sự không hiểu, nhưng nhìn Bạch Tê Lĩnh như vậy, lại thấy may mắn vì mình không hiểu. Nếu không, hắn cũng sẽ giống Nhị gia, như ăn phải thuốc mất trí, cả người đều toát ra vẻ ngốc nghếch.

Hai người phi ngựa nhanh chóng đến phủ Tùng Giang, lúc này đã là đêm khuya, vẫn còn những quán ăn đêm treo đèn lồng bên sông. Hai người tìm một quán mì ngồi xuống, mỗi người gọi một bát mì. Trên sông rất náo nhiệt, tiếng cười vang vọng, như thể chiến sự biên cương không liên quan gì đến nơi này.

Bạch Tê Lĩnh nhìn mặt sông thuyền bè qua lại, chợt nhớ đến thứ Hoa Nhi đưa cho hắn, thứ mà nàng lấy được từ người Tôn lão gia sắp chết. Hắn liền lấy ra xem xét kỹ, rồi hỏi Tạ Anh: "Ngươi thấy giống cái gì?"

Tạ Anh nhìn một lúc lâu nói: "Giống một con sông."

"Cốc Vi Tiên nói ông ấy phát hiện một con sông ngầm ở núi Đầu Sói, và suy đoán bên trong có bảo vật."

Hơn một trăm năm trước, nhà họ Tôn ở thành Yên Châu vẫn là một gia đình bình thường. Người nhà họ Tôn sống bằng nghề săn bắn, đi khắp các vùng núi rừng xung quanh, là thợ săn nổi tiếng của Yên Châu. Bỗng một ngày, người thợ săn đó vứt bỏ cung tên, thay y phục tươm tất, đứng trước cổng thành chờ cáo thị của triều đình, quả nhiên, làm quan rồi. Thành Yên Châu chưa từng xảy ra chuyện như vậy, một người thợ săn bình thường đột nhiên làm quan, thật kỳ lạ biết bao. Thế là có người đồn: nhà họ Tôn khi đi săn đã phát hiện ra kho báu, dùng kho báu đó để quyên tiền làm quan. Nhưng núi Đầu Sói hình dáng hiểm trở, tuy nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trong núi có rất nhiều quái thú, dân chúng thành Yên Châu tìm kiếm không có kết quả, đành bỏ cuộc. Chỉ là khi nói về lịch sử khởi nghiệp của nhà họ Tôn, đa phần không thể tách rời câu chuyện này.

Bạch Tê Lĩnh cầm thứ đó xem xét một lúc lấu, cuối cùng nói với Tạ Anh: "Ngươi quay về một chuyến, đưa cái này cho Cốc đại tướng quân, có lẽ sẽ có ích."

"Nhị gia không về?"

"Không về, nàng ấy còn không khóc." Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, thực ra là kinh thành có việc quan trọng, hắn cần phi ngựa nhanh chóng quay về, không thể trì hoãn thêm. Tạ Anh nhận lệnh, ăn mì xong, thở dài một tiếng, lại lên ngựa quay về. Còn Bạch Tê Lĩnh, chỉ ngủ một canh giờ trong phủ, rồi tiếp tục lên đường.

Tạ Anh đêm đó quay về, trưa ngày hôm sau đến đại doanh. Hoa Nhi thấy hắn quay về, liếc nhìn phía sau hắn mấy lần, khiến Tạ Anh hoảng hốt, đành gấp gáp nói: "Nhị gia không về. Kinh thành có việc gấp, Nhị gia sai ta đến làm việc này."

"Ồ!" Hoa Nhi trong lòng trống rỗng, nhìn Tạ Anh không vừa mắt, dậm chân một cái, đi theo Triệu Diệp luyện công. Hôm đó Hoa Nhi phải luyện đao, sức tay không đủ, không giữ nổi thanh đại đao. Cốc Vi Tiên đang ngồi phơi nắng bên cạnh liền cười nàng: "Không ăn cơm. Cho chó ăn rồi."

Hoa Nhi không phục, cầm đao đuổi chém Cốc Vi Tiên. Cốc Vi Tiên đỡ được vài chiêu, còn đá một cú làm rơi đao của nàng, nào giống một người bị thương.

Nàng vừa luyện vừa liếc nhìn liều của Cốc Tiễn. Một lúc sau Tạ Anh bước ra, vội vàng muốn đi, Hoa Nhi liền tiến lên: "Vết thương của Bạch nhị gia có bị rách ra không?"

"Nếu Nhị gia biết cô nương nhớ ngài ấy như vậy, chắc chắn sẽ hối hận vì đã không tự mình đi chuyến này. Nhị gia đã phi ngựa nhanh chóng về kinh thành rồi, kinh thành có việc quan trọng. Cô nương có lời gì muốn ta chuyển lời không?"

"Không có."

"Vậy được." Tạ Anh sốt ruột, lên ngựa đi mất.

Hoa Nhi quay về luyện đao. Cốc Vi Tiên lại cười nàng không có sức, thế là nàng lại đuổi theo ông ấy chém một trận. Mọi người trên thao trường đều dừng lại, xem nữ trinh sát Tôn Yến Quy lấy thiếu tướng quân ra luyện đao. Nếu có lúc nào đó nàng ra đòn đẹp mắt, những người khác liền vỗ tay reo hò: "Đúng, chém ngang! Chém ngang!"

Hoa Nhi chém một lúc lâu lại chém ra được một vài chiêu thức, liền hai tay cầm đao chuẩn bị ra một đòn hiểm. Cốc Vi Tiên lúc này lại ôm ngực ngã xuống, nàng tiến lên thăm dò, nhưng ngay lập tức bị ông ấy bắt sống.

Cốc Vi Tiên gõ trán nàng: "Binh bất yếm trá, không phục cũng phải phục!"

Hoa Nhi luyện lâu như vậy, thật sự mệt, cất đại đao, ngồi xem người khác luyện. Cả người nàng đều không có tinh thần. Nàng không biết những thiếu nữ khác khi yêu có như vậy không, nhìn khắp cả quân doanh không tìm thấy nữ tử thứ hai. Có lẽ nàng đã chọn một con đường vất vả, nhưng lại là con đường nàng yêu thích.

Liễu Công nói với Hoa Nhi, vài ngày nữa có thể đón Tiểu Song về, cô bé gửi ở nhà người ta, lâu ngày chắc sẽ nghĩ Hoa Nhi không cần cô bé nữa. Hoa Nhi nghe xong nhảy dựng lên, muốn đi đón Tiểu Song ngay lập tức.

Liễu Công không yên tâm về Hoa Nhi, bảo Triệu Diệp dẫn người đi cùng nàng để tránh gặp phải rủi ro trên đường. Tiểu Song được gửi nuôi ở nhà thợ săn, nói là thợ săn, thực ra chỉ có một ông lão, ông có một dưỡng nhi mười bảy mười tám tuổi, tên là Liễu Chi. Liễu Chi rất bạo dạn, tuổi này đã cầm đủ loại công cụ lên núi săn bắn, ngay cả dã thú trong rừng cũng kiêng dè cô ba phần. Nhưng Tiểu Song không sợ Liễu Chi. Vì vậy lúc Cốc gia quân phải đi đánh sơn tặc, bọn họ liền giao Tiểu Song cho Liễu Chi, đưa đến nơi an toàn chăm sóc.

Hôm đó một đoàn người đến nơi, thấy Liễu Chi đang ôm Tiểu Song, Hoa Nhi hỏi cô: "Dưỡng phụ của ngươi đâu?"

"Chết rồi." Liễu Chi không khóc, nhưng tay cô nắm chặt, như muốn bóp nát thứ gì đó.

"Chuyện gì vậy?" Hoa Nhi tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy tay cô.

Liễu Chi không nói, Tiểu Song nhịn một lúc lâu rồi khóc, nói đứt quãng. Nguyên là ông lão thợ săn đi thành Yên Châu bán thú săn, gặp phải quân Thát Đát. Quân Thát Đát không trả tiền, ông ấy tranh cãi với họ, cuối cùng bọn lính Thát Đát khác kéo đến, giữa ban ngày ban mặt đánh chết ông ấy.

"Dưỡng phụ của ta không cầu xin tha mạng." Liễu Chi nói.

Hoa Nhi ôm Liễu Chi, hỏi cô tiếp theo định làm gì, Liễu Chi lắc đầu. Ban đầu cô muốn đợi Tiểu Song được đón đi, cô sẽ ẩn nấp trong núi, gặp một quân Thát Đát giết một quân Thát Đát, nhưng cô chưa có bản lĩnh đó. Sau đó cô muốn đi xa, nhưng lại không nuốt trôi được nỗi hận này.

Hoa Nhi biết Liễu Chi buồn, liền nói với cô: "Hay là theo ta đến Cốc gia quân đi?"

"Nữ tử không thể tòng quân."

"Đại tướng quân nói Cốc gia quân không có quy định này. Cô cứ đi theo ta, ta sẽ nói với đại tướng quân." Hoa Nhi nói xong ngẩng đầu nhờ Triệu Diệp nói giúp: "Đúng không? Triệu Diệp ca ca?"

Triệu Diệp vốn định ngăn cản Hoa Nhi, làm vậy chẳng khác nào đưa người vào một con đường hiểm nguy. Nhưng hắn nhìn thấy đôi mắt đầy hy vọng của Liễu Chi, đành phải nói: "Vậy thì đi theo chúng ta đi!"

Một đoàn người quay về, Hoa Nhi hỏi Liễu Chi đã từng đến núi Đầu Sói chưa, núi Đầu Sói có hiểm nguy không. Liễu Chi nói thợ săn đều biết, núi Đầu Sói có địa giới không thể đi, đi rồi thì không quay về được. Hơn nữa núi Đầu Sói có nhiều quái thú, còn có ma quỷ, nhất là vào ban đêm.

"Ma quỷ gì?" Hoa Nhi hỏi.

"Quỷ dữ." Liễu Chi đáp. Quỷ dữ đó móc mắt người ra ăn, rồi vứt cái xác không mắt ra hoang dã cho chim ưng ăn.

"Chuyện này quỷ không làm được." Hoa Nhi nghĩ một lát: "Quỷ ăn thịt người, lại chuyên móc mắt ăn, đâu ra chuyện kỳ lạ như vậy. Để ta quay về hỏi thầy tướng số đó, có phải hắn lại bày trò dọa người không."

Liễu Chi nói với Hoa Nhi: "Cô không cần phải khó xử, nếu Cốc gia quân không nhận ta, ta tự đi là được. Ta mang theo mấy thứ này, không chết đói đâu."

"Cô không chết đói, nhưng cô muốn đi tìm cái chết." Hoa Nhi ngắt lời Liễu Chi, nàng có thể thấy Liễu Chi cũng là một cô nương bướng bỉnh, dưỡng phụ đã chết như vậy, dù không rơi nước mắt, nhưng lòng hận thù trong cô chắc chắn không thể kìm nén. Hoa Nhi không muốn cô ấy đi liều mạng, ít ra trong Cốc gia quân còn có rất nhiều người có thể ở bên cô ấy.

Cốc Tiễn không phản đối việc Hoa Nhi đưa Liễu Chi về. Ông hỏi Liễu Chi: "Con có biết làm lính đánh trận có nghĩa là gì không?"

Liễu Chi gật đầu: "Có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng."

Cốc Tiễn lại hỏi: "Con biết làm những gì?"

Liễu Chi nói: "Con biết cưỡi ngựa, bắn cung, con là một thợ săn rất giỏi."

Nói xong, cô ấy lấy cung tên của mình ra, giơ tay bắn hạ một con chim sẻ. Cốc Tiễn thấy Liễu Chi bắn chuẩn không thua kém ai, liền bảo cô đi theo Hoa Nhi. Ông nói: "Các con đều là nữ tử, hãy chăm sóc lẫn nhau. Sau này con hãy nghe lời Tôn Yên Quy, con bé sẽ không hại con đâu."

Liễu Chi gật đầu.

Hoa Nhi nhất thời không phản ứng kịp, vẫn là Liễu Công nhắc nhở nàng: "Còn không tạ ơn Đại tướng quân?"

Hoa Nhi lúng túng cảm ơn. Liễu Công mới nói với nàng: "Hiện tại, con cũng được xem là một tiểu đầu mục rồi."

Ý nghĩ đầu tiên của Hoa Nhi là phải khoe khoang với Bạch Tê Lĩnh. Nàng tìm giấy bút ra nguệch ngoạc vài nét, đưa cho Cốc Tiễn, gửi kèm trong thư của ông.

Liễu Chi hỏi Hoa Nhi: "Đây có phải là thư tình không?"

Hoa Nhi suy nghĩ một chút: "Không phải! Ta không viết lời sến sẩm!"

Nhưng trong mắt Bạch Tê Lĩnh, những nét vẽ nguệch ngoạc của nàng, từng đường ngang dọc đều khiến tim hắn nhói lên, nhói đến tận tâm can!

Bình Luận (0)
Comment