Trên bầu trời, mây khói bỗng dâng lên từ phía xa. Hoa Nhi che mắt Bạch Tê Lĩnh bắt hắn đoán, liệu đám mây kia có biến thành mây ngũ sắc không.
Bạch Tê Lĩnh để mặc cho nàng che mắt hắn rồi đùa giỡn, tay hắn vẫn đặt ở đó rồi một mạch luồn vào trong chiếc yếm đỏ. Bàn tay hắn nóng bỏng, lòng bàn tay thô ráp, dứt khoát tiến thẳng vào. Đừng cố giảng đạo lý với Bạch nhị gia, chẳng hạn như giữa ban ngày ban mặt thế này thành ra thể thống gì, Bạch nhị gia là một kẻ điên, không nghe lọt tai đạo lý.
Hoa Nhi nắm tay hắn qua lớp áo, bảo hắn mau rút ra, nhưng Bạch Tê Lĩnh lại lầm tưởng rằng nàng muốn hắn tiến thêm. Hoặc có lẽ là hắn giả vờ không hiểu, tóm lại là ấn xuống, véo nhẹ, lòng bàn phủ lấy viên ngọc tròn, cảm giác đó tuyệt vời đến mức hắn không thể kiểm soát được hơi thở của mình.
Phía xa vang lên tiếng bước chân, Hoa Nhi vỗ vào người hắn: "Triệu Diệp bọn họ đến rồi."
"Vậy muội đừng nói gì." Bạch Tê Lĩnh chặn môi nàng, chợt cảm thấy khí huyết lưu chuyển, dứt khoát đưa đầu lưỡi tiến vào. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mặt Hoa Nhi đỏ bừng như máu, đúng lúc đàn ve trong rừng không ngừng kêu, khiến nàng càng hoảng hốt hơn.
Hơi thở nghẹn lại nơi ngực không thở ra được, vốn định đẩy lưỡi hắn ra, nhưng lại như tự đưa mình vào miệng cọp, bị hắn cắn chặt. Nàng rên khẽ, hắn m*t nhẹ một cái, nàng liền mất hết lý trí.
Bạch Tê Lĩnh ban đầu định đến đây để làm chuyện đại sự, chuyện chính đáng, nào ngờ trong rừng này đã có dấu hiệu thất thủ. Hắn hỏi nàng bức tranh đó rốt cuộc có hiểu hay không, nàng khăng khăng nói không thấy, cố ý chọc tức hắn. Còn hắn, đột nhiên bế nàng lên, dựa vào gốc cây ngồi xuống, giữ chặt nàng trên đùi mình.
Cảnh tượng lúc này, đúng là tuyệt sắc. Áo Hoa Nhi mở nửa, da thịt lộ ra, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên vai hắn, còn Bạch Tê Lĩnh thì mải mê nghiền môi nàng. Mồ hôi trên mặt hắn rơi xuống, rơi trên vạt áo của nàng. Nhìn kỹ lại, hóa ra là khuôn mặt kia không biết từ lúc nào đã cúi xuống, cắn một cái qua lớp áo mỏng. Nàng không kìm được khẽ nức nở một tiếng, âm thanh đó nghe thật êm tai, tay hắn lại bắt đầu không yên phận.
Đầu kia, Triệu Diệp phát hiện Hoa Nhi muội muội biến mất, định chui vào rừng tìm, bị Tạ Anh kéo lại: "Huynh đệ, đường lớn ở bên này."
Triệu Diệp nghi ngờ, cứ muốn vào trong tìm, Tạ Anh liền huýt sáo, làm kinh động cả đàn chim trên cây, cùng hai người đang mê muội kia giật mình tỉnh lại.
Hoa Nhi đẩy mạnh Bạch Tê Lĩnh ra, vội vàng cài khuy áo, thấy vật kia của hắn vẫn còn dựng lên, liền chỉ vào hắn mắng: "Huynh! Huynh! Bạch lão nhị, huynh không biết xấu hổ!"
Bạch Tê Lĩnh vẫn còn muốn ép hỏi nàng có nhận được bức tranh của hắn không, nhưng nàng nắm chặt cổ áo chạy ra sau gốc cây chỉnh trang lại. Tim Hoa Nhi đập thình thịch, nàng cũng không hiểu sao vừa gặp Bạch Tê Lĩnh lại làm ra chuyện hỗn xược này, khuôn mặt hung dữ của hắn có gì mà đáng yêu. Còn cái thứ đó đâm vào đùi nàng đau quá. Mặt nàng đỏ bừng nóng ran, lại nhớ đến bàn tay hắn còn nóng hơn.
Bạch Tê Lĩnh vẫn tựa vào đó, nhìn phía sau gốc cây thỉnh thoảng lộ ra một bàn tay, một đoạn eo nhỏ cùng cái cổ thon thả nàng thò ra ngoài ngó nghiêng. Vốn dĩ là chuyện bình thường, nhưng trong mắt hắn lại có một vẻ quyến rũ khác, hắn kìm nén mãi, cơn sóng kia vẫn không dìm xuống được.
Khi Hoa Nhi ra, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, liền đá vào chân hắn, và giao ước ba điều với hắn: "Bạch lão nhị, huynh mà còn tùy tiện động tay động chân, ta sẽ không tha cho huynh!"
"Không phải lúc nãy chính muội tự dán vào ta sao."
"Ta..." Hoa Nhi bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn lời: "Ta, huynh nói bậy!"
"Mới bao lâu không gặp, chuyện muội tự làm đã không nhận rồi." Bạch Tê Lĩnh cuối cùng đứng dậy, hừ một tiếng: "Cốc gia quân huấn luyện ra lại là loại binh lính thế này!"
"Binh lính gì?"
"Binh lính rụt đầu không dám nhận chuyện mình làm."
Hoa Nhi ấp úng, khiến Bạch Tê Lĩnh khó chịu không vui, rõ ràng lần trước chia tay vẫn tốt, lần này gặp mặt nàng lại có ý không nhận. Hoa Nhi tiến lên đánh hắn, bị hắn nắm cổ tay kéo vào lòng, ấn đầu nàng vào ngực mình, ôm một lúc lâu.
Hoa Nhi nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, thình thịch, thật sự rất êm tai. Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, có ý muốn hôn má hắn, kiễng chân cũng không với tới. Thế là nàng vòng tay qua cổ hắn, bảo hắn cúi xuống, rồi nàng nhẹ nhàng hôn một cái lên má hắn.
Lại di chuyển đến môi hắn, hôn một cái.
"Tôn Yên Quy!"
"Tôn Yên Quy!"
Hoa Nhi nghe thấy Triệu Diệp gọi nàng, vội vàng đẩy Bạch Tê Lĩnh ra chạy mất. Bạch Tê Lĩnh nhấc chân đuổi theo, nhưng lại phát hiện tiểu cô nương này giờ như một con thú nhỏ trong núi, chạy nhanh nhẹn vô cùng. Giờ hắn muốn đuổi kịp nàng, cũng phải tốn một phen sức lực. Chẳng mấy chốc, nàng gặp Triệu Diệp, Triệu Diệp hỏi nàng đi đâu? Nàng nói Bạch nhị gia phát điên, đột nhiên muốn đuổi thỏ.
"Bạch nhị gia vì sao lại đuổi thỏ?" Triệu Diệp biết rõ mà vẫn hỏi.
"Thế nên mới nói Bạch nhị gia phát điên chứ!"
Bạch Tê Lĩnh nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, còn nàng, cười khúc khích, đi đầu dẫn đội.
Tạ Anh cảm thấy cần phải nói chuyện với Triệu Diệp, bèn khuyên nhủ hết lời: "Trời có đức hiếu sinh, hai người bao lâu không gặp, chui vào rừng một chút huynh cũng phải quản. Theo lý mà nói huynh ở Cốc gia quân, chuyện như vậy hẳn là thường thấy."
"Hoa Nhi muội muội còn nhỏ, ta sợ muội ấy bị lừa. Bạch nhị gia có nhiều mưu mẹo như vậy, lừa Hoa Nhi muội muội dễ như trở bàn tay. Đợi đến khi Hoa Nhi muội muội hiểu ra, hối hận thì đã muộn rồi."
"Cô ấy còn nhỏ? Cô ấy sẽ bị lừa?" Tạ Anh nghe vậy không hài lòng: "Huynh thật sự không biết Hoa Nhi muội muội của huynh có bao nhiêu mưu mẹo sao? Ít nhất ta chưa từng thấy ai lừa được cô ấy."
"Chuyện khác là chuyện khác, tình cảm là tình cảm. Tạ Anh huynh đệ cô đơn một mình, chắc là không hiểu đâu."
Câu nói này của Triệu Diệp đúng là đã đánh trúng tử huyệt của Tạ Anh, khiến hắn tức giận gật gật đầu: "Được, được, người ở ngõ Liễu các người đều giỏi."
Hoa Nhi nghe thấy hai người phía sau cãi nhau, bật cười khúc khích, kéo tay áo Bạch Tê Lĩnh, dựa vào hắn, mang theo chút ngập ngừng.
"Có gì nói đi." Bạch Tê Lĩnh cúi đầu nhìn nàng: "Muội mà nhịn sẽ nghẹn đấy."
Hoa Nhi lại cười khúc khích, nhớ lại lời các binh lính kia đã nói, mặt nhỏ đỏ bừng, khẽ hỏi: "Đồ của nam nhân các người không dùng thì sẽ vô dụng sao?"
Đây là lời gì! Ngay cả Bạch Tê Lĩnh cũng bị hỏi đến nghẹn lời, thấy nàng chớp mắt nhìn hắn, có vẻ như không biết câu trả lời thì không cam lòng, thế là hắn hỏi nàng: "Muội nghe những lời vô nghĩa này ở đâu?"
"Bọn họ nói." Hoa Nhi liền kể lại tình hình lúc đó, nàng rất thật thà, không giấu giếm. Bạch Tê Lĩnh từng đi lính, biết những người đó nói chuyện không kiêng kỵ gì, lúc đó không thấy có gì quá đáng, giờ rơi vào đầu Hoa Nhi, liền cảm thấy nên hạ độc làm câm hết những người đó.
Hắn suy nghĩ một lúc, đồ của mình hình như không hỏng, nhưng thấy Hoa Nhi đang chờ câu trả lời, liền thở dài: "Chuyện này nên nói thế nào đây? Đúng là vậy."
"Vì sao?"
"Chẳng hạn như muội múa đao múa kiếm, lâu ngày không luyện, có phải sẽ bị mai một không? Chuyện này cũng là đạo lý đó."
"Vậy của huynh cũng hỏng rồi?"
"Sắp rồi."
Tạ Anh và Triệu Diệp phía sau loáng thoáng nghe được vài câu, đều biết Bạch Tê Lĩnh sắp bày trò, thầm nghĩ Bạch nhị gia quả nhiên lắm mưu nhiều kế, nhưng không thể nhịn cười được. Triệu Diệp chỉ vào Bạch Tê Lĩnh nói với Tạ Anh: "Ta đã nói gì nào? Người như Bạch nhị gia mà muốn lừa Hoa Nhi trong chuyện này, quả thực dễ như trở bàn tay."
"Huynh đừng quản." Tạ Anh nói: "Huynh tự mình là uyên ương khổ mệnh, còn hai người họ khó khăn lắm mới gặp nhau, hãy thành toàn cho họ đi!"
"Ta..."
"Đừng ta với huynh nữa." Tạ Anh nói: "Trời có đức hiếu sinh, Nhị gia mà thật sự nghẹn hỏng thì có lợi cho ai?" Vì chủ tử, Tạ Anh bắt đầu nói bậy bạ rồi.
Đoàn người bọn họ đi về phía núi Đầu Sói, khi vào đến cửa hang sông ngầm, Bạch Tê Lĩnh hỏi: "Chính ở đây đã có một trận ác chiến phải không?"
Hoa Nhi gật đầu, kể lại tỉ mỉ tình hình ngày hôm đó cho hắn, bao gồm cả chuyện nàng và Liễu Chi suýt nữa thì bị dọa chết vì giẫm lên thi thể. Bạch Tê Lĩnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng. Khi nghe nàng nói người đầu tiên trong hang là do nàng giết, trong bóng tối máu bắn lên mặt nàng, hắn liền nắm chặt tay nàng.
Nước chảy róc rách, loáng thoáng ngửi thấy mùi mặn chát. Bạch Tê Lĩnh ngồi xổm bên sông ngầm, đưa ngọn đuốc lại gần, nước sông dưới ánh lửa có màu vàng sáng, quả nhiên là một con sông chảy vàng. Hắn lại đưa ngọn đuốc soi xa hơn, nhưng không thấy dấu vết của trận chiến.
"Cũng không biết vì sao, những xác chết đó ít nhất phải rất lâu mới thối rữa chứ? Nhưng lần này chúng ta quay lại, đã không tìm thấy dấu vết ngày đó. Những thi thể đó đều đã thối rữa, ngay cả xương cốt hình như cũng biến mất." Hoa Nhi nhíu mày nói: "Không phải bị người ta lén lút chuyển đi rồi chứ?"
"Các người có đi qua hang vào ban đêm chưa?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Chưa." Hoa Nhi lắc đầu.
Lúc này Bạch Tê Lĩnh chỉ nghĩ đến dòng sông muối chảy vàng, tạm thời gác Hoa Nhi sang một bên. Hắn đi đi lại lại trong hang, không biết đang suy nghĩ gì. Hoa Nhi cũng không quấy rầy hắn, đứng cùng Tạ Anh bọn họ ở xa một chút quan sát.
Hoa Nhi hỏi Tạ Anh: "Sao chỉ có hai người? Không phải nói sẽ mang người biết chế muối đến sao?"
Tạ Anh liền chỉ vào Bạch Tê Lĩnh: "Không phải là đến rồi sao?"
"Cái gì? Huynh ấy? Bạch nhị gia biết chế muối sao?" Hoa Nhi và Triệu Diệp đều kinh ngạc. Trong lòng họ, Bạch Tê Lĩnh là một người cực kỳ thông minh, nhưng chưa bao giờ liên tưởng hắn với những người thợ khéo léo. Luôn nghĩ hắn là một kẻ thông minh nhưng tay chân vụng về.
Tạ Anh không giải thích, Bạch Tê Lĩnh từ nhỏ đã có thiên phú khác thường, đối với công việc thủ công rất thành thạo. Hắn từng đến xưởng muối của quan phủ một lần, đi một vòng ra về, tự mình đã biết chế muối. Hắn bí mật chuẩn bị một số thứ trong phủ, rồi tự nhốt mình trong phòng từng chút một nghiên cứu, cho đến khi chế được muối. Hắn còn tự tay vẽ ra những dụng cụ chế muối mới, khi đã nắm rõ mọi thứ, liền đốt hết những thứ đó.
Thần không biết quỷ không hay.
Đây đều là bản lĩnh giữ mạng của Bạch Tê Lĩnh, hắn tự mình không nói, Tạ Anh đương nhiên cũng không nói thêm. Hoa Nhi nghe vậy đột nhiên cảm thấy Bạch nhị gia này còn thuận mắt hơn trước. Hoa Nhi ngưỡng mộ người có năng lực, Bạch Tê Lĩnh có năng lực chế muối, đương nhiên cũng đáng để nàng kính phục.
Ba người lề mề rất lâu vẫn còn ở trong sông ngầm, Hoa Nhi ước lượng thời gian, bên ngoài hẳn là trời đã tối. Mặt đất dưới chân họ mềm hơn khi vào hang, giẫm xuống còn có tiếng nước.
"Hôm nay là ngày gì?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Mùng một." Hoa Nhi trả lời hắn.
Bạch Tê Lĩnh lại giẫm mấy cái nữa, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nói: "Chạy!"
Những người còn lại bị hắn dọa sợ, không dám chậm trễ, điên cuồng chạy theo hắn về phía cửa hang. Tiếng nước dưới chân càng lúc càng lớn, ống quần của họ bị ướt, lát sau, nước đã đến đầu gối, chạy rất khó khăn. Hoa Nhi không chạy nổi, Bạch Tê Lĩnh vác nàng lên, đưa nàng chạy thoát thân.
Hoa Nhi không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, trên vai Bạch Tê Lĩnh hỏi hắn: "Chuyện gì vậy?"
"Đừng nói chuyện vội! Giữ mạng quan trọng hơn."
Bạch Tê Lĩnh không dám nói với Hoa Nhi tình hình hiện tại đáng sợ đến mức nào, hắn từng thấy thủy triều lên ở vùng ven biển, không khác gì ở đây. Con sông muối chảy vàng này, trông như một con sông, nhưng lại có đủ loại đặc tính của biển, chẳng hạn như thủy triều lên này.
Ngọn đuốc bị nước dập tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, Triệu Diệp hét lớn: "Đi theo ta!" Hắn vừa dựa vào trí nhớ, mò mẫm đi ra ngoài, vừa không ngừng phát ra âm thanh. Hoa Nhi muốn xuống, bị Bạch Tê Lĩnh vỗ một cái vào mông: "Ngoan ngoãn một chút!"
Nàng không dám động đậy nữa, ôm cổ Bạch Tê Lĩnh. Nàng tự hỏi, khi Bạch Tê Lĩnh không ở bên, dù tình huống nguy hiểm đến đâu nàng cũng có thể tìm được đường sống, còn khi hắn ở đây, nàng liền lười biếng, có lẽ biết mình tám phần sẽ không chết. Trong bóng tối, nàng hôn lên tai hắn. Bạch Tê Lĩnh lại vỗ vào mông nàng. Nàng thì thầm: "Ta cũng nhớ Nhị gia."
Lúc này nói câu này không ăn nhập gì, nhưng Hoa Nhi cứ muốn nói.
"Lát nữa ra ngoài, muội hãy nói lại một lần nữa!"
Cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh trăng mờ, khi họ ra khỏi cửa hang, y phục đều dính sát vào người, quay đầu nhìn lại con sông chảy vàng, nước từ cửa hang cuồn cuộn chảy ra, cả cửa hang đều bị che khuất. Trước mặt, bãi cỏ dưới trăng lấp lánh ánh vàng. Cạnh liều trại rải rác phía trên, mấy con hổ oai phong ngồi đó, mắt sáng rực.
Cảnh tượng này Bạch Tê Lĩnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy, hắn nhất thời không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ đành nói đùa: "Cốc gia quân cũng thuần phục hổ sao?"
"Đương nhiên!" Hoa Nhi vừa vắt nước trên áo vừa tự hào trả lời: "Cái này có là gì, đánh tiếp nữa, ngay cả cá trong sông cũng có thể bơi lên giúp chúng ta bắn vài mũi tên."
"Muội vừa nói gì nói lại một lần nữa xem." Bạch Tê Lĩnh chuyển hướng, muốn nghe nàng nói nhớ hắn một lần nữa. Hoa Nhi lại cười khúc khích, bỏ chạy.
Trên bãi cỏ phía sau toàn là dấu chân ướt của nàng, như thể nàng là một con thủy quái vừa lên bờ.
Tim Bạch Tê Lĩnh lại rung động, cảm thấy con thủy quái đó đẹp thì đẹp thật, nhưng lại "cứng đầu cứng cổ", cần hắn phải dạy dỗ một phen. Còn về việc bắt đầu dạy dỗ từ đâu, trong lòng hắn không có chủ ý gì.
Con "thủy quái" đó chạy vài bước rồi dừng lại, dưới ánh trăng cười với hắn: "Ta nói là ta cũng nhớ huynh."