Từ nhỏ đến lớn, Hoa Nhi đều sống dựa vào việc nhìn sắc mặt người khác, nhặt nhạnh những thứ thừa thãi, tính toán từng chút một, nên việc nàng làm lúc này chẳng thể gọi là đấu trí. Còn trong mắt Bạch Tê Lĩnh thì những điều này chỉ là trò trẻ con.
Nàng co ro ở góc tường, liếc nhìn sắc mặt Bạch Tê Lĩnh. Người này do tướng mạo dữ dằn nên mặt mày lúc nào nhìn cũng khó coi. Nàng cẩn thận suy nghĩ xem hắn rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện đó, rồi mở lời dò hỏi: "Người bị giết là thân quyến của ngài sao..."
Hoa Nhi cũng không phải nói không có căn cứ, thiên hạ đều đồn Bạch Tê Lĩnh ở bên ngoài làm càn, con cháu không biết đã có mấy người. Hoặc là người hắn giết, hoặc là người chết có liên quan đến hắn, dù sao cũng không thoát khỏi một trong hai điều đó.
Nàng cũng đoán chắc Bạch Tê Lĩnh ghét nàng nói nhiều, khi hắn ném ánh mắt đó tới, nàng lại rụt người lại, che miệng: "Không hỏi nữa, không hỏi nữa."
Nàng muốn tìm cách ra ngoài, thử thương lượng với Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, vừa rồi tay ngài chỉ cần siết chặt một chút, cái mạng nhỏ này của ta đã tiêu rồi. Nhưng ngài từ bi, chỉ dọa một chút. Để báo đáp ngài, ta muốn nói thật với ngài, nhưng xin ngài tha cho ta một mạng được không?"
"Nói nghe xem." Bạch Tê Lĩnh nói.
"Giày, là giày mũi vuông. Mặt mũi thì ta không nhìn thấy. Còn về việc vì sao họ lại muốn giết ta, tám phần là họ nghĩ ta đã nhìn thấy."
"Họ muốn giết ngươi, có phải vì ngươi đã lấy thứ gì của họ không?" Bạch Tê Lĩnh dò hỏi nàng.
"Thứ gì?" Hoa Nhi trợn mắt, vội vàng xua tay: "Ta không lấy gì cả."
Bạch Tê Lĩnh liếc nàng một cái, biết rằng lúc này không thể moi được gì từ miệng nàng. Cô gái này tuy dung mạo bình thường, nhưng thính lực rất tốt, lại cả ngày lang thang ở thành Yên Châu, làm một tên tay sai thì không gì thích hợp hơn. Thế là hắn giả vờ cho nàng một kế sinh nhai, bảo nàng đi dò la tin tức rồi đến đây đổi tiền. Còn tin tức gì thì hắn không nói rõ, chỉ nói bảo nàng tự mình xem. Lại thực sự lười nói thêm lời vô nghĩa với nàng, liền để Tạ Anh đưa nàng đi.
Trước khi đi, Tạ Anh nhét cho Hoa Nhi một miếng bạc vụn nhỏ, nàng mở to mắt: "Cho ta sao?"
"Cho ngươi. Bạch nhị gia chưa bao giờ dùng người không công."
"Bạch nhị gia đúng là Bồ Tát sống!" Hoa Nhi cười nịnh nọt.
Ra khỏi Bạch phủ, chân Hoa Nhi có chút mềm nhũn. Nàng đứng đó suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu thấu được con người Bạch Tê Lĩnh. Nàng chạy về nhà. Tiên Thiền đang sắc thuốc cho bà Tôn, thấy Hoa Nhi vào cửa liền kéo nàng ra ngoài nhỏ giọng hỏi chuyện.
"Có sao không?" Tiên Thiền hỏi nàng.
"Không sao." Hoa Nhi nói: "Họ đâu rồi?"
"Đi bến tàu rồi. Nói là bên đó có đoàn buôn cần dỡ hàng, sáng sớm đã đi rồi. Một ngày mười lăm đồng."
"Ta cũng đi." Hoa Nhi kéo xe trượt tuyết chạy ra ngoài, chuẩn bị đi tìm việc làm. Tiên Thiền gọi phía sau nàng: "Muội chậm thôi!"
"Bà nội Tôn tỉnh dậy, tỷ nói với bà là ta đã về rồi." Hoa Nhi vẫy tay, bước chân càng lúc càng nhanh.
Bến tàu thành Yên Châu nói là bến tàu, thực ra chỉ chạy đường thủy bốn tháng một năm, còn lại chỉ là bãi hàng hóa. Các đoàn buôn từ nam chí bắc cất hàng ở đây, rồi được các thương nhân trong thành mua. Vì có bến tàu, xung quanh đã phát sinh một số cửa hàng, quán trà, quán ăn, cũng khá náo nhiệt.
Hoa Nhi kéo xe trượt tuyết tìm A Hủy. Hôm nay họ chuyển pháo, chiếc xe trượt tuyết này vừa vặn có thể dùng được. Người quản sự trước đây đã quen Hoa Nhi, biết nàng lanh lợi tháo vát, nên cũng thuê nàng, nhưng một ngày chỉ trả mười đồng. Hoa Nhi cũng không lằng nhằng, kéo xe trượt tuyết vốn đã nhẹ nhàng, mười đồng rất tốt, vui vẻ nhận công việc này.
Phi Nô bảo nàng về nghỉ ngơi, nàng chỉ vào thứ Phi Nô đang vác: "Để lên xe trượt tuyết của ta, nhanh lên, chúng ta chuyển xong đống này sớm, về cắt miếng thịt, hôm nay đánh chén."
"Tiền đâu ra?"
"Bạch nhị gia thưởng." Hoa Nhi vỗ vỗ eo, nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Bạch nhị gia hỏi ta chuyện ngày hôm đó, ta nói một ít, hắn liền thưởng cho ta."
"Chuyện ngày hôm đó có liên quan đến hắn sao?" Triệu Diệp hỏi.
"Tám phần là có. Bao gồm cả vụ cháy, ít nhiều đều có liên quan." Hoa Nhi không nói rõ được mối liên hệ này, nhưng Bạch Tê Lĩnh rõ ràng muốn biết nàng đã nhìn thấy gì, điều đó hẳn là hữu ích cho hắn: "Mặc kệ đi, cắt thịt trước đã. Hết tiền ta lại đi tìm hắn."
"Hắn còn cho muội nữa sao?"
Hoa Nhi không nói thêm nữa, kéo xe trượt tuyết chạy nhanh, luồn lách nhẹ nhàng trong dòng người, thật sự rất linh hoạt. Tai nàng cũng chú ý từng lời nói, người này nói hàng từ phương Nam dễ vỡ, người kia chửi một câu chủ nhà tệ bạc, tất cả đều lọt vào tai nàng.
Cái tên Bạch Tê Lĩnh khốn kiếp này, lại muốn nàng làm tay sai cho hắn. Hoa Nhi lúc này mới hiểu rõ, đại khái là hắn đã xác định nàng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, nên dứt khoát lợi dụng nàng.
Thể lực Hoa Nhi yếu, nhưng nhờ sức của xe trượt tuyết, làm việc rất nhanh nhẹn. Người quản sự thấy nàng chịu khó, liền dặn dò A Hủy: "Lần sau lại đưa tiểu cô nương này đến, hắn rất đáng yêu."
Hoa Nhi nghe người quản sự khen mình liền cười tươi, tiến đến trước mặt ông ta nói: "Ta thấy chỗ ngài thiếu mất một người ghi sổ. Ta có một tỷ tỷ viết chữ rất đẹp, một ngày hai mươi lăm đồng, ngài có dùng không?" Người ghi sổ trước đây một ngày ba mươi đồng, Hoa Nhi biết điều đó, cố ý nói ít đi năm đồng, muốn tìm việc cho Tiên Thiền.
Ông chủ "Ồ?" một tiếng, rồi liền nghiêm mặt ra vẻ: "Để ta xem trước đã."
"Được."
Triệu Diệp nghe vậy liền nháy mắt với Phi Nô: "Thấy chưa? Hoa Nhi muội muội thật thông minh, nhiều lúc còn hữu dụng hơn chúng ta. Mấy huynh đệ chúng ta ở bến tàu vất vả nửa ngày, mà không hề phát hiện ra chuyện ghi sổ đó."
"Đúng vậy, Hoa Nhi muội muội mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, nếu không cũng không sống được đến hôm nay."
"Vậy mà tối qua đệ còn muốn phóng hỏa đốt Bạch phủ cứu muội ấy. Nếu không phải ta kéo đệ lại, hôm nay e rằng chúng ta đã bị Bạch nhị gia giết rồi." Triệu Diệp nói: "Thế đạo hỗn loạn như vậy, bất kể gặp chuyện gì, đều phải suy nghĩ hậu quả trước đã."
"Biết rồi." Phi Nô đáp.
Đây là lần đầu tiên Hoa Nhi mời bọn họ đánh chén. Khi cắt thịt mọi người đều không dám mạnh tay, chỉ cắt một miếng nhỏ. Hoa Nhi ở bên cạnh cười khẩy: "Chắc các huynh coi thường ta rồi, cho rằng sau này ta không kiếm được tiền nữa sao? Cứ cắt đi!"
Cuối cùng nàng cắt một miếng thịt lớn, cầm trong tay, vui vẻ hớn hở về nhà. Bà Tôn uống thuốc xong đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Sau một trận tuyết lớn, trời càng lúc càng lạnh, bệnh ho của bà cụ càng nặng hơn. Hoa Nhi ngồi trước giường bà Tôn nắm tay bà, áp lòng bàn tay lên mặt bà, phồng má trêu bà Tôn, bà cụ mở mắt nhìn nàng cười.
"Bà ơi, thuốc của bà mùa đông này không cần lo nữa. Con tìm được một công việc tốt, không chỉ thuốc của bà không ngừng, mà năm nay cũng để bà ăn Tết vui vẻ, ăn một bữa bánh bao nhân thịt, ăn vài miếng bánh ngọt. Đợi ông về bà nhớ khen con với ông, như vậy ông sẽ yên tâm, sẽ không đi nữa."
Bà Tôn gật đầu, xoa đầu nàng. Hai người ngồi cạnh nhau thân thiết một lúc lâu, Hoa Nhi mới chạy ra xem nồi thịt. Họ không nhớ lần cuối cùng hầm thịt là khi nào, lúc này mấy người vây quanh cái nồi sắt, mũi động đậy ngửi mùi thịt tỏa ra từ bên trong. Tiểu Song vui vẻ reo lên: "Thơm quá!"
"Hầm thêm chút nữa, hầm mềm nhừ ra, nước thịt đó dùng để chấm bánh bao." Hoa Nhi thở dài: "Nếu có bột mì thì tốt quá, cán mì, ăn kèm nước thịt, vị đó thì khỏi phải nói ngon đến mức nào. Tối qua ta ở Bạch phủ làm loạn, giả điên giả dại xin ăn, họ bưng lên cho ta một bát mì nước thịt. Ta ăn no rồi, hôm nay mọi người cứ ăn nhiều vào."
"Bạch nhị gia không làm khó muội sao?" Phi Nô hỏi nàng. Hoa Nhi vốn muốn nói chuyện Bạch Tê Lĩnh dọa bóp cổ nàng, nhưng lại sợ mọi người lo lắng, liền lắc đầu.
Nàng có chút lơ đãng, lướt qua trong đầu những gì nghe thấy và nhìn thấy ở bến tàu hôm nay, suy nghĩ chọn ra một vài thứ để có thời gian đến Bạch phủ đổi lấy ít tiền. Tay sai thì cứ là tay sai, kiếm được thêm vài đồng thì kiếm thêm vài đồng.
Bên kia, Bạch Tê Lĩnh đã oai phong lẫm liệt ra ngoài, đi đến chợ phía tây, bỏ xe đổi ngựa, nghênh ngang qua chợ. Trước sau mười mấy con ngựa, trên ngựa ngồi toàn những người vạm vỡ, roi quất ra tiếng giòn tan. Người qua đường nhìn thấy, không ai là không bịt tai co rúm vào góc tường.
Bạch Tê Lĩnh ngồi trên ngựa, đôi mắt ưng chứa đựng sự chế giễu và nụ cười. Người khác lạnh đến run rẩy co ro, hắn thì hay rồi, như thể ghét thời tiết này không đủ lạnh, thỉnh thoảng lại vút roi cho ngựa chạy, gió thổi vù vù.
Một đường nghênh ngang đến quán trà, cũng không xuống ngựa. Hắn chỉ ra lệnh cho những con ngựa khác hí vang trước cửa, cho đến khi ông chủ Tống bịt cái tay thiếu một ngón chạy ra đón, tay nắm dây cương ngựa của hắn, hắn mới chậm rãi xuống ngựa.
Mới có một ngày, ông chủ Tống đã thay đổi thành một người khác. Trước đây là người có tiếng tăm lừng lẫy ở thành Yên Châu, bị Bạch Tê Lĩnh cắt một ngón tay, liền mềm nhũn.
Bạch Tê Lĩnh bước vào quán trà, tiên sinh kể chuyện dừng kể, tay rót trà cũng dừng lại. Người uống trà trong quán nhìn hắn, muốn xem hắn rốt cuộc muốn diễn trò gì. Hắn chỉ vào chồng sổ sách dày cộp mà trướng phòng tiên sinh * đang ôm phía sau, chậm rãi nói một câu: "Đối chiếu sổ sách."
* 账房先生 : Trướng phòng tiên sinh - người trông coi sổ sách và tiền bạc
Vị tiên sinh kia nghe vậy liền ngồi trước bàn, lạch cạch gảy bàn tính, vừa tính sổ vừa hô sổ, khiến người qua đường đều biết.
Bên ngoài có người hoảng hốt chạy đến, hét lớn: "Sơn tặc núi Hoắc Linh đến rồi. Giết người rồi. Chạy mau!"
Trong quán trà hỗn loạn, roi ngựa của Bạch Tê Lĩnh đặt lên vai ông chủ Tống đang định bỏ chạy, đẩy ông ta ngã xuống đất, nói một câu lạnh lùng: "Đối chiếu sổ sách!"