Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 95

Hoa Nhi nhận ra có người đi theo sau lưng mình, liền trao đổi ánh mắt với Liễu Chi và Yên Hảo, rồi tiếp tục ung dung dạo chơi trên phố. Giờ nàng là phu nhân Bạch phủ, người ngoài nhìn thấy nàng đều phải tránh, sợ rước họa vào thân.

Người bám theo họ không nhanh không chậm, giữ một khoảng cách nhất định, hành động rất có bài bản. Ba người cũng không vội, lúc đông lúc tây, cứ thế đùa giỡn với kẻ theo dõi.

Qua phố Hà Nguyệt, mụ tú bà ở Phong Nguyệt Lâu đang chải tóc ở cửa, nhìn thấy ba người Hoa Nhi, bà ta liền lớn tiếng gọi: "Đêm nay có rượu ngon! Mời vào thưởng thức!"

"Khách quý có đến không?" Yên Hảo hỏi.

"Có người báo tin, nói sẽ đến." Tú bà đáp.

Hoa Nhi gật đầu, tiếp tục đi dạo. Đến gần quán trọ, nàng thấy Tiền Không đầu quấn khăn vải trắng, đang ngồi xổm ở cửa thở dài. Nàng tiến tới an ủi: "Ông chủ, nghe nói chỗ ông bị đập phá?"

Tiền Không có nỗi khổ không thể nói ra, đau lòng lắc đầu. Tiểu nhị đang dọn dẹp bàn ghế phía sau lại mạnh dạn than phiền: "Quan lại đánh nhau ngay cửa, đập phá quán trọ, chẳng nói bồi thường một đồng, cứ thế mà đập. Ông chủ bọn ta bị thương, cũng đành chịu..."

Tiền Không vội vàng ngăn tiểu nhị lại, ghé sát vào Hoa Nhi, hạ giọng thần bí: "Phương trượng Giới Ác mất tích rồi! Chuyện này lớn lắm, cô xem mấy người đi tuần kia đều đang lùng bắt ông ta đấy!"

Hoa Nhi thở dài, mỉa mai nói: "Lão hòa thượng đó đi đâu được?"

Tiền Không lắc đầu: "Ta thật sự không biết. Ban đầu cứ nghĩ phương trượng ra khỏi cung sẽ được vinh hoa phú quý, nào ngờ lại lâm vào cảnh hiểm nghèo như vậy."

Hoa Nhi liếc nhìn xung quanh, trấn an Tiền Không vài câu: "Ông chủ, ông phải nghĩ thế này, ít nhất thì cái mạng nhỏ của ông vẫn còn!"

"Đúng, đúng."

Hoa Nhi đang nói chuyện với Tiền Không thì nghe thấy tiếng cười chế giễu bên đường. Nàng quay đầu lại, thấy Triều Quý.

Triều Quý không ưa Hoa Nhi, trừng mắt nhìn nàng. Thấy nàng định đi, cô ta bước tới chắn đường, muốn nàng nán lại nói chuyện.

Hoa Nhi không chịu. Triều Quý lập tức rút roi ngựa quất thẳng về phía nàng. Hoa Nhi đã nhẫn nhịn cô ta lâu rồi, hôm nay cô ta tự mình dâng tới cửa đúng là quá tốt. Nàng chộp lấy roi ngựa, dùng sức kéo một cái rồi giao chiến với Triều Quý.

Mấy năm nay Cốc Vi Tiên không ngừng huấn luyện Hoa Nhi, mỗi khi có cơ hội đều đích thân giao đấu với nàng. Ông dốc hết sở học truyền thụ cho nàng. Người trong Cốc gia quân đều ngưỡng mộ, thậm chí có người suy đoán: Đại tướng quân tám phần là đang để ý đến Tôn Yên Quy.

Hoa Nhi không làm Cốc Vi Tiên mất mặt, giữ chặt roi ngựa của Triều Quý, thuận thế nhảy đến trước mặt cô ta, tung một quyền thẳng tắp. Triều Quý né không kịp, kêu lên đau đớn. Cô ta cắn chặt răng, lao vào Hoa Nhi như một con chó điên.

Hai người đánh nhau kịch liệt, dân chúng qua lại xem hội chợ Tết đều dừng lại xem náo nhiệt. Một nữ tử ngoại bang và một nữ tử xứ khác đánh nhau, tạo nên khí thế kinh thiên động địa. Sự hung bạo của Triệu Quý khiến Hoa Nhi nổi giận, nàng hét lên: "Rượu mời không uống!" rồi quét một chân, lại tung mình đá một cước, khiến Triều Quý ngã lăn ra đất.

Triều Quý mất mặt, vung tay lên, tùy tùng của cô ta lập tức xông lên vây lấy Hoa Nhi. Yên Hảo và Liễu Chi đứng bên cạnh không thể nhẫn nhịn nữa. Liễu Chi giương cung tên nhỏ của mình chĩa vào Triều Quý, hét lớn: "Nếu ngươi có gan, thử bước lên đây xem!"

Yên Hảo đứng một bên trợn mắt, nói: "Đây chính là Công chúa Triều Quý đấy, có gì mà không dám!"

Triều Quý đâu chịu được sự khiêu khích này, liền ra lệnh cho tùy tùng đánh Hoa Nhi. Mũi tên của Liễu Chi nhanh như chớp, xuyên qua búi tóc của Triều Quý, khiến mọi người kinh ngạc.

Triều Quý không chịu thua, lại xoay người tiến lên, nhưng bị hai người trông giống thị vệ ngăn lại: "Triều Quý công chúa, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính."

Hoa Nhi chắp tay, nói với Triều Quý: "Được luận bàn với Công chúa quả thật may mắn, xin đa tạ vì đã nhường."

Người xem náo nhiệt ban đầu tưởng hai người đánh nhau vì Bạch nhị gia, giờ thấy phong thái của Hoa Nhi, lại cảm thấy có lẽ chỉ là nhìn nhau không thuận mắt. Cứ thế, mọi người đều biết, nữ nhân mà Bạch nhị gia cướp về hiển nhiên không phải kẻ dễ trêu. Chỉ riêng thân thủ và khí phách đó, nam nhân bình thường e rằng không với tới nổi, chỉ có kẻ ngông cuồng như Bạch nhị gia mới dám giành.

Trận chiến giữa Hoa Nhi và Triều Quý không hề dễ chịu. Hoa Nhi nhìn bóng lưng Triều Quý đi xa, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể nói rõ. Ngược lại Yên Hảo tinh mắt, khẽ nói: "Sắc mặt của Công chúa Triều Quý có hơi kỳ lạ."

"Đúng! Xanh lè!" Liễu Chi nói.

Ba người họ không để ý lắm, đơn giản vì mỗi lần gặp nhau, sắc mặt cô ta lúc nào cũng khó coi, lúc thì đỏ bừng vì giận, lúc thì tái mét, cũng chẳng biết rõ. Tiền Không chạy đến đưa khăn lau mồ hôi cho Hoa Nhi, mấy lần muốn nói lại thôi. Hoa Nhi thấy vậy liền kéo ông ta sang một bên hỏi: "Ông có chuyện muốn nói sao?"

Tiền Không gật đầu, nhìn xung quanh, chắc chắn không ai thấy mới nói: "Hoa Nhi, chuyện này vốn không liên quan đến ta. Ta lăn lộn giang hồ nhiều năm, coi trọng nhất là tự giữ mình. Hôm nay thấy thực sự hữu duyên với cô, ta mới nói vài lời. Vừa nãy các cô chưa tới, ta ở cửa quán trọ nghe có người nói: Người của Bạch nhị gia mà cũng dám bắt sao? Còn bắt ai thì ta không rõ, cô tự mình tìm hiểu đi."

Tiền Không nói tiếp: "Cái đó là chuyện của cô, liên quan đến cô. Còn có người khác nữa, nhưng người không liên quan thì ta không quản được."

"Còn người không liên quan nào nữa?" Hoa Nhi cười trêu.

"Đúng vậy! Chính là ông chủ tiệm may kia! Người đó nói là phải để mắt đến một người may y phục!"

Hoa Nhi liếc nhìn đám đông, liền thấy Tiểu Song đang đứng giữa xem náo nhiệt. Nàng tiện tay làm một động tác, Tiểu Song quay người đi. Triệu Diệp bị theo dõi rồi. Hoa Nhi đoán có lẽ là do may y phục cho Tam Hẻm, bị tên cẩu Hoàng đế kia nhìn ra điều gì đó.

Cẩu Hoàng đế có thể ngồi ở ngôi cao là có cái lý của hắn. Cốc Vi Tiên từng nói: Lâu Kình giả ngây giả dại, nhưng kỳ thực là người thông minh nhất. Ánh mắt hắn có thể nhìn ra những thứ người khác không thấy, từ nhỏ đã giỏi suy đoán lòng người, nhất là đối với những thứ hắn để tâm.

Để tâm. Lâu Kình để tâm đến Tiên Thiền, nên mới chú ý tới tiệm may sao? Vậy người theo dõi nàng là ai?

Xung quanh lại có người bắt đầu bàn tán về tin đồn trên phố. Lần này, mọi người đều đoán công tử kia là ai, tiểu thư là ai, và đứa bé đáng thương là ai. Hoa Nhi làm vậy, chẳng qua là vì biết lời người đời nói rất đáng sợ, mà Lâu Kình lại là người đa nghi như thế. Dù không chỉ mặt gọi tên, hắn cũng sẽ đoán chắc chắn là đang nói về hắn.

Yên Hảo kéo tay áo nàng, nói nhỏ: "Người đi theo chúng ta là người trong cung." Yên Hảo tinh mắt, lúc Hoa Nhi nói chuyện với Tiền Không, cô ấy đã quan sát xung quanh. Người trong cung sẽ đeo dây lụa màu đỏ. Kẻ theo dõi họ khẽ giơ tay một cái, sợi dây đỏ trên cổ tay liền lộ ra.

"Vậy người bọn chúng muốn bắt chính là chúng ta. Cẩu Hoàng đế cũng để mắt tới chúng ta rồi. Hắn quả nhiên thông minh. Chúng ta về phủ trước, chiều tối đi Phong Nguyệt Lâu uống rượu."

Hoa Nhi vội vã về tìm Bạch Tê Lĩnh. Hắn đang tự nhốt mình trong thư phòng, Tạ Anh chặn ở cửa, không cho Hoa Nhi vào.

"Chờ một chút, lúc này Nhị gia không thể bị làm phiền."

"Hắn đang làm gì?"

"Cái này..."

Tạ Anh tỏ vẻ khó xử, do dự một lát rồi nói: "Chút nữa cô tự hỏi Nhị gia."

Hoa Nhi liền đứng đợi, gần một canh giờ sau bên trong mới có động tĩnh. Nàng đẩy cửa vào, thấy Bạch Tê Lĩnh đang nằm trên trường kỷ, trên người vẫn mặc nguyên quần áo, không làm gì cả. Nàng trừng mắt lườm hắn: "Chàng không cho ta làm ồn lúc chàng ngủ sao? Được rồi, Bạch Nhị gia, lần sau ta ngủ thì thử sờ ta xem!"

"Không nói rõ ràng đừng mong ta để ý đến chàng!" Hoa Nhi thấy hắn giả câm vờ điếc, liền xoay người định đi, bị hắn kéo lại, đè nàng xuống bàn. Hắn chậm rãi rút một tờ giấy từ dưới tập giấy ra, đưa cho nàng xem.

Hình vẽ đó trông thật tinh xảo. Mấy năm nay đi theo Cốc Vi Tiên, Hoa Nhi quả thật đã học được vài điều, đại khái có thể đoán được đó là hình vẽ một loại binh khí. Nàng thấy khó hiểu: "Binh khí sư phó của chàng... không phải đã bị cẩu Hoàng đế giết rồi sao?"

Bạch Tê Lĩnh gật đầu, rồi nhướng mày, chờ Hoa Nhi phản ứng.

"Chàng tìm được một binh khí sư phó khác?" Hoa Nhi hỏi.

"Nghĩ lại xem?" Bạch Tê Lĩnh nhắc nhở Hoa Nhi.

Nghĩ lại... Hoa Nhi chăm chú suy nghĩ, rồi lại gật đầu: "Phải, chàng lại tìm được một người khác rồi."

Bạch Tê Lĩnh bị nàng chọc tức đến bật cười, không giải thích gì thêm, chỉ hỏi nàng vội vã trở về làm gì. Hoa Nhi kể lại chuyện Tiền Không nói và chuyện đánh nhau với Triều Quý. Bạch Tê Lĩnh nắm vai Hoa Nhi xoay một vòng, thấy nàng không bị thương khi đánh nhau, liền khen một câu: "Giờ nàng thật sự rất lợi hại, có thể so chiêu với Công chúa Triều Quý lớn lên trên lưng ngựa mà không hề hấn gì."

"Cô ta vung roi ngựa vào ta, dĩ nhiên ta không thể dung túng cô ta!" Hoa Nhi nghiêng cổ, vung chưởng: "Một chưởng đánh bay cô ta!"

Bạch Tê Lĩnh nhìn nàng cười, dường như chuyện Lâu Đề đã được gác lại. Hoa Nhi đương nhiên biết hắn không thể buông, liền trích dẫn lý lẽ của Cốc Vi Tiên nói với hắn: "Chuyện trên đời này tuy là đại sự, nhưng cứ ba năm, năm năm lại đến rồi đi. Ngay cả những nhân vật quan trọng nhất cũng bị lãng quên sau vài năm."

"Lại là Cốc Vi Tiên nói phải không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.

"Đúng vậy." Hoa Nhi gật đầu thừa nhận.

"Nàng sắp biến thành Cốc Vi Tiên mang thân phận nữ nhi rồi đấy." Bạch Tê Lĩnh nói.

"Vậy thì tốt quá! Cốc tướng quân quả là lợi hại!" Khi Hoa Nhi tán thưởng Cốc Vi Tiên, Bạch Tê Lĩnh nhíu mày nhẹ mà nàng không để ý, cứ mãi thao thao bất tuyệt. Bạch Tê Lĩnh im lặng lắng nghe, không ngắt lời, chỉ bất chợt hỏi một câu: "Nếu có một ngày, ta muốn nàng rời khỏi Cốc gia quân, làm chuyện khác, nàng có bằng lòng không?"

"Ta không muốn! Ta ở Cốc gia quân rất tốt, sao ta phải rời khỏi Cốc gia quân? Trừ phi ta chết đi."

"Rời khỏi Cốc gia quân, cùng ta sống một cuộc đời tiêu dao thì sao?"

"Cùng chàng thì lấy đâu ra cuộc đời tiêu dao?" Hoa Nhi chọc vào trán Bạch Tê Lĩnh, gắt: "Bạch nhị gia, chàng nhớ lại xem! Từ lúc ta gặp chàng, ta đã bao giờ có được một ngày thực sự vô ưu vô lo chưa?"

Bạch Tê Lĩnh cẩn thận hồi tưởng, rồi lắc đầu.

"Vậy thì còn gì để nói." Hoa Nhi thở dài: "Thế đạo loạn lạc này, ai mới thực sự có thể vô ưu vô lo?"

"Vậy ta hỏi lại nàng, nếu ta và Cốc Vi Tiên đồng thời gặp nguy, nàng sẽ cứu ai?" Bạch Tê Lĩnh hỏi ngược lại.

Câu hỏi này khiến Hoa Nhi bối rối. Nàng do dự hồi lâu, không nghĩ ra được câu trả lời, mặt đỏ bừng, bẽn lẽn nói: "Cốc Vi Tiên là tướng quân của ta..."

"Ta vẫn là phu quân của nàng!"

Bạch Tê Lĩnh nổi giận, dùng sức véo mặt nàng nhưng vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận. Hắn nghĩ: Nàng thậm chí còn không thèm nói dối hắn.

Hoa Nhi kêu lên đau đớn, rồi rúc vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn. Nghĩ đến chuyện hắn sắp đi xa vào năm sau, nàng cảm thấy không nỡ. Nhưng nàng lại nghĩ bản thân không nên bị chuyện như thế ràng buộc, thế là ngượng ngùng làm nũng với hắn.

Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào. Liễu Chi chạy đến cửa thư phòng, hét lớn: "Hoa Nhi tỷ tỷ! Xảy ra chuyện rồi! Công chúa Triều Quý chết rồi!"

"Cái gì?" Hoa Nhi nhảy khỏi vòng tay Bạch Tê Lĩnh, chạy ra mở cửa, vội vàng hỏi: "Ai chết?"

"Công chúa Triều Quý!" Liễu Chi chỉ ra cửa: "Người của nha môn đang ở ngoài cửa, nói là phải bắt tỷ về hỏi chuyện! Họ nói hôm nay Công chúa Triều Quý chỉ đánh nhau với tỷ trên đường, nghi ngờ tỷ lỡ tay đánh chết Công chúa!"

"Cô ta vẫn đi bình thường, mọi người xem náo nhiệt đều thấy cả mà!"

"Không." Liễu Chi lắc đầu: "Người xem náo nhiệt đều nói Công chúa Triều Quý ôm ngực đi!"

Hoa Nhi nhấc chân định đi ra ngoài, bị Bạch Tê Lĩnh kéo lại: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn. Nếu nàng đi, sẽ không quay về được."

"Ta không phải muốn đi cùng bọn họ."

"Vậy nàng đi đâu?"

"Ta trốn." Hoa Nhi cười toe toét: "Có chàng ở đây, ta còn sợ gì nữa!"

Hoa Nhi lập tức nghĩ thông suốt. Chuyện này, dù có nhằm vào ai đi nữa, cuối cùng cũng phải do Bạch Tê Lĩnh giải quyết. Nàng ở kinh thành thấp cổ bé họng, nếu thật sự vào nha môn, e rằng phải nằm ngang mà ra. Nàng đi sang một phòng khác, im lặng chờ đợi động tĩnh bên ngoài. Một lúc sau, Yên Hảo đến nói với nàng: "Xong rồi."

"Giải quyết thế nào?"

"Chẳng phải là Nhị gia lợi hại sao. Nhị gia ra mặt, dùng vũ lực với người nha môn. Người nha môn muốn cưỡng chế xông vào, Nhị gia động thủ với họ. Chưa hết, Nhị gia tự mình tìm ngỗ tác* khám nghiệm tử thi, nói rằng nếu Công chúa Triều Quý không phải bị tỷ đánh chết, ngày mai ngài ấy sẽ đi đập phá nha môn."

*ngỗ tác - chỉ người chuyên khám nghiệm tử thi, một công việc giống với pháp y trong thời hiện đại.

Yên Hảo kể lại chi tiết tình hình vừa rồi cho Hoa Nhi, vừa nói vừa cười. Cô ấy cảm thấy cái thế đạo này, cũng phải có người điên như Bạch nhị gia mới trị được. Những người kia cũng là kẻ h**p yếu sợ mạnh, thấy Bạch Tê Lĩnh như thế, tìm cớ thoái lui rồi bỏ chạy.

Hoa Nhi gật đầu: "Chỉ có hắn mới điên cuồng như vậy. Đừng chọc ai, cũng đừng chọc Bạch lão nhị, Bạch lão nhị không dễ chọc. Điều này ngay cả dân chúng thành Yên Châu cũng biết." Nàng nói xong cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Trước kia nàng rất sợ bị Bạch Tê Lĩnh tính toán, giờ làm thê tử của hắn, gặp chuyện có thể trốn sau lưng hắn. Thật là đỡ lo biết bao!

"Còn Triệu Diệp ca ca thì sao?" Hoa Nhi hỏi.

"Tiểu Song đã sớm gửi tin đi, Triệu Diệp sai người học việc đến Tam Hẻm, bản thân không đi nữa."

Tiên Thiền chắc sẽ buồn lắm, Hoa Nhi nghĩ.

Nhưng trên đời này không có giải pháp nào hoàn hảo cả, giờ chỉ có thể chịu đựng đau khổ như vậy. Hoa Nhi chỉ mong đến ngày mọi chuyện thành công, nếu bọn họ vẫn còn sống, Triệu Diệp nhất định phải cùng Tiên Thiền đi chung một con đường!

Có lẽ là vì đêm giao thừa đang đến gần, khiến Hoa Nhi trở nên đa sầu đa cảm. Mấy năm trước, họ thường đón giao thừa trên núi, bầu bạn với sao trời. Năm nay, nàng hiếm khi được về kinh thành phồn hoa, lòng lại lúc vui lúc lo, luôn cảm thấy bất an. Mắt nàng giật giật, lòng bồn chồn.

Mỗi khi như vậy, nàng lại đi tìm Bạch Tê Lĩnh, dành chút thời gian cho hắn, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Lần này đi tìm hắn, thấy hắn đang mày mò một binh khí mới. Hoa Nhi liền tiến đến trước mặt hắn, chắn tầm mắt hắn, không muốn hắn nhìn binh khí mà chỉ muốn hắn nhìn nàng.

"Sao vậy?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.

Hoa Nhi chỉ vào mắt mình: "Mắt cứ giật giật mãi, không biết có chuyện gì không? Chàng định đi vào lúc nào? Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

Bạch Tê Lĩnh hiểu, nàng đang lo lắng cho hắn, nhưng tám phần nàng cũng không rõ mình đang lo lắng. Nàng đã trải qua những chuyện sinh tử lớn nhất, sự chia ly như thế này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Chuyện nhỏ như vậy nàng không nghĩ mình sẽ lo lắng.

"Chuyện ta ở kinh đô Thát Đát, nàng đã hỏi Liễu Công không dưới năm lần. Cho nên, nàng hẳn biết mệnh ta lớn, không cần phải lo lắng cho ta. Ta rời đi như thế nào, sẽ trở về như thế đó. Đương nhiên, nếu nàng không muốn ta đi, ta sẽ không đi." Bạch Tê Lĩnh nâng mặt nàng, nhìn thấy vẻ u sầu hiếm hoi của nàng.

"Ai thèm quan tâm đến chàng." Hoa Nhi hừ một tiếng, ôm cổ hắn nói: "Tối nay ta muốn đi Phong Nguyệt Lâu uống rượu, chàng đi không?"

"Ta mà đi, nàng lại không cho phép cô nương nào rót rượu cho ta."

"Ta uống cùng chàng, no bụng luôn."

"Người khác nói ta sợ thê tử. Nói ta cướp thê tử chủ yếu để gây náo loạn dư luận, ai cũng nghĩ thê tử đó sống không quá ba ngày. Nào ngờ sau ba ngày, ta thành con hổ giấy, còn nàng là con hổ thật." Bạch Tê Lĩnh kể lại những lời đàm tiếu hắn nghe được cho Hoa Nhi. Hắn không thấy "sợ thê tử" là mất mặt, chỉ là hắn quen hoành hành ở kinh thành, giờ đột nhiên có tiếng "sợ thê tử", uy nghiêm liền bị suy yếu mấy phần.

"Vậy chàng đánh ta một trận giữa đường đi, chàng làm hổ thật, ta làm hổ giấy."

"Không dám, không dám."

Bạch Tê Lĩnh nắm tay nàng đi ra ngoài. Vừa lên xe ngựa, Tạ Anh đã vội vã chạy đến đưa tin, nói ngỗ tác ban đầu muốn khám nghiệm tử thi Triều Quý, lại bị cấp trên ngăn cản. Nói Triều Quý là Công chúa Thát Đát, không thể khám nghiệm thi thể. Nhưng lại sợ Quốc vương Thát Đát biết được chuyện này sẽ không có lợi, giờ đành phải đóng cửa thành, không cho người ra vào. Đợi bàn bạc xong cách xử trí rồi mới định đoạt.

"Gây náo động lớn như vậy, giờ mới nhớ đóng cửa thành?" Hoa Nhi hỏi Tạ Anh.

Tạ Anh gật đầu, còn nói thêm: "Người bên trong nói Công chúa Triều Quý chết thảm, máu tuôn ra từ bảy lỗ, giống hệt những người chết vì 'quỷ ám' trong thành. Nói không chừng cô ta đã chọc giận ai."

"Ồ?" Hoa Nhi trầm tư. Những người khác chết vì 'quỷ ám' trước đây thế nào nàng không gặp, nhưng Triều Quý thì sống động khỏe mạnh, chỉ có sắc mặt rất kỳ lạ. Còn những người kia, Hoa Nhi nghe nói là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Điều này hiển nhiên không giống.

"Triều Quý căn bản không phải chết vì quỷ ám." Bạch Tê Lĩnh chắc chắn nói: "Có người muốn đục nước, thừa cơ làm gì đó." Hắn nhắc nhở Hoa Nhi: "Triều Quý dù bề ngoài không thân thiết với Thái hậu, lại là tâm phúc được Quốc vương Thát Đát giao phó cho Thái hậu."

Hoa Nhi chợt hiểu ra, vỗ tay: "Là cẩu Hoàng đế! Hắn đang dọa Thái hậu, hắn và Thái hậu đang đấu nhau!"

Bạch Tê Lĩnh gõ trán nàng: "Quả nhiên thông minh. Chuyện này trước hết không cần quản. Ngày mai nha môn đương nhiên vẫn phải phái người đến bắt nàng. Bọn họ chẳng qua muốn tìm dê thế tội, xem ra lại không tránh khỏi phải ồn ào một trận."

"Đánh thì đánh, dù sao cũng là chàng đánh."

Hoa Nhi cảm thấy Bạch Tê Lĩnh là người điên, còn Lâu Kình càng điên hơn. Hắn đấu với Thái hậu, hiển nhiên không quan tâm đến giang sơn xã tắc, ra tay giết Triều Quý trước. Chiêu này của hắn quá độc ác. Người như vậy thật sự quá đáng sợ.

Nàng nhớ lại ở tẩm cung của Thái hậu, Lâu Kình đột nhiên nâng cằm nàng, đầu ngón tay hắn lạnh buốt, không giống tay người thường. Cho dù kinh thành có bị 'quỷ ám' thế nào, Lâu Kình chính là con quỷ lớn nhất, trên người hắn không có chút hơi thở con người nào.

Lại nghĩ đến buổi chiều Triều Quý còn vung roi ngựa về phía nàng. Dù cô ta đã quen hống hách, nhưng trị cô ta bằng vài roi là đủ rồi, tội của cô ta quả thật không đáng chết.

Nghĩ thêm nữa, Quốc vương Thát Đát chắc chắn sẽ nổi giận khi biết công chúa yêu quý của mình chết bất đắc kỳ tử ở kinh thành. Ông ta mà nổi giận, dân chúng dọc biên giới sẽ phải chịu khổ.

Hoa Nhi thực sự căm ghét tên ác quỷ Lâu Kình đó. Hắn không chừa đường sống cho bất kỳ ai, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.

"Bất kể Hoàng thượng ra chiêu gì, Thái hậu cũng sẽ cao tay hơn một bậc." Bạch Tê Lĩnh nhắc nhở Hoa Nhi: "Hoàng thượng là do Thái hậu nuôi dưỡng. Hai người họ thật sự đấu, chịu nạn chỉ có thể là dân chúng. Nhưng trước mắt xem ra Thái hậu chưa muốn làm phật lòng Hoàng thượng, thứ mà bà ta đang lo lắng là lời đồn đại lan truyền khắp phố." Bạch Tê Lĩnh khen ngợi Hoa Nhi: "Làm tốt lắm. Người Cốc gia quân quả nhiên danh bất hư truyền."

Lời nói của Bạch Tê Lĩnh nghe như lời khen ngợi, nhưng khi xem xét kỹ hơn thì thấy có vẻ không đúng. Hoa Nhi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn giả vờ như không biết gì, hỏi: "Nhìn gì?"

"Nhìn vẻ mặt quái gở của chàng."

Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, không đáp lời. Đến Phong Nguyệt Lâu, bên trong đã rộn ràng tiếng ca múa. Chỗ ngồi của "khách quý" trống không, người vẫn chưa đến.

"Đêm nay sẽ không chết người đâu." Bạch Tê Lĩnh nói nhỏ. Cả hai đều hiểu rõ, mấy lần 'quỷ ám' trước, vị "khách quý" kia đều trùng hợp có mặt.

"Bà chủ gạt người!" Hoa Nhi lớn tiếng gọi tú bà: "Không phải bà nói khách quý sẽ đến uống rượu sao? Người đâu?"

Tú bà cũng ngạc nhiên: "Nói ra cũng lạ, trước kia mỗi lần báo tin muốn đến đều đến đúng giờ, hôm nay lại không đến, có hơi kỳ quặc."

"Người đưa tin đâu?" Hoa Nhi hỏi.

"Đi sớm rồi, chỉ nói hôm nay muốn đến uống rượu, còn chưa kịp hỏi han, người đã đi."

Hôm nay những chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra, khiến Hoa Nhi cảm thấy việc "khách quý" vắng mặt không hề đơn giản. Bởi vì mối liên hệ nhiều lần giữa "khách quý" và Phi Nô, nàng bắt đầu lo lắng cho Phi Nô.

Bạch Tê Lĩnh nhận ra nàng đang hoảng loạn, dưới bàn nắm chặt tay nàng khẽ nói: "Ta cho người đi xem hắn."

"Ai?"

"Nàng nói xem là ai?" Bạch Tê Lĩnh siết tay: "Đợi tin tức đi."

Ngoài Phong Nguyệt Lâu như đèn kéo quân, chốc chốc lại có một đội người ngựa đi qua, không rõ là của ai. Tiếng ồn ào, tiếng bắt người, tiếng đánh người, tiếng cảnh giới, là cảnh tượng hiếm thấy ở kinh thành. Khách uống rượu đều ngừng chén, chạy ra cửa xem. Xem kỹ cũng không ra manh mối gì, chỉ thấy nha dịch hình như đang bắt người xứ khác.

Có người bạo gan hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Nha dịch hung dữ đáp: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Người Bạch Tê Lĩnh phái đi, rất nhanh đã trở về. Sự việc quả nhiên không đơn giản, Phi Nô mất tích.

Hắn đến kinh thành vô cùng thần bí, giờ biến mất cũng lặng lẽ không chút động tĩnh. Hoa Nhi thậm chí không thể đoán được hắn đã rời khỏi kinh thành hay đang gặp nguy hiểm.

Một lúc sau, Tiểu Song xuất hiện trong đám đông xem náo nhiệt, vẻ mặt bối rối. Liễu Chi lấy cớ cho cô bé cái bánh bao để nói chuyện, rồi quay về thì thầm với Hoa Nhi: "Miếu hoang Tiểu Song và mọi người ở bị đốt rồi."

"Vì sao?"

"Nói là bây giờ trong thành có 'quỷ ám'. Thái hậu tìm người tính toán, nói tiểu quỷ đều ở trong miếu đổ nát. Thế là cho người đốt hết mấy ngôi miếu hoang trong thành."

Hoa Nhi không tin tiên đoán của Thái hậu chuẩn xác đến vậy, bắt người chuẩn, đốt miếu chuẩn, ngay cả lúc này cũng đoán trúng!

Nàng đứng dậy định đi ra ngoài, bị Bạch Tê Lĩnh kéo lại: "Rượu còn chưa uống xong." Hắn buộc nàng phải án binh bất động. Hoa Nhi hành quân đánh trận, luôn dùng chiêu thức ngay thẳng. Dù nàng vô cùng thông minh, nhưng lại không hiểu rõ cặp mẫu tử kia. Mẫu tử họ có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, nhất định có những trí tuệ người khác không thể tưởng tượng nổi. Trước kia đấu với họ, cũng chỉ là đánh nhỏ, giờ vở kịch lớn mới chính thức bắt đầu.

Hoa Nhi siết chặt tay Bạch Tê Lĩnh, quay sang nhìn hắn. Còn hắn, uống một chén rượu, ăn miếng thịt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hoa Nhi bình tĩnh lại, cụng chén với hắn.

"Như vậy mới đúng" Bạch Tê Lĩnh nói: "Lòng đừng hoảng, tay phải vững, khí phải trầm. Kể từ hôm nay, chính là lúc nàng hát xong ta lên sân khấu!"

"Tướng công, đã nhường."

"Nàng vẫn nên gọi ta Bạch lão nhị đi! Gọi tướng công ta chịu không nổi." Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, hai người lại cãi nhau một trận.

Ồn ào bên ngoài cuối cùng cũng giảm bớt. Khách uống rượu đều trở về chỗ, bàn tán về những chuyện lạ hai ngày nay. Người nào đó đầu óc linh hoạt chợt lóe lên ý nghĩ, mạnh dạn suy đoán: "Cái lời đồn đại kia nói... Công tử... Tiểu thư... Đứa bé mới sinh... Chẳng lẽ là..."

Câu tiếp theo không dám nói, họ liếc nhau, đều hiểu rõ, vội nâng chén: "Không thể nói không thể nói, giữ mạng vẫn quan trọng hơn."

"Người xứ khác kia chọc giận ai?" Lại có người hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc kiệu nhỏ màu đen dừng lại. Hoa Nhi và Bạch Tê Lĩnh nhìn nhau, "khách quý" đến rồi. Nhìn kỹ lại, chiếc kiệu nhỏ màu đen đó lại khác biệt. Lúc này, màn kiệu vén lên, một đôi chân ngọc lộ ra trước. Rồi một bóng người mảnh khảnh xuất hiện, trâm cài tóc đỏ và trang sức trên đầu va vào nhau lách cách.

Nữ tử đó che mặt bằng một lớp mạng đen mỏng. Đường nét khuôn mặt bị che khuất, nhưng vẻ đẹp của người đó vẫn mơ hồ ẩn hiện. Tú bà tiến lên chào hỏi, người đó vẫn im lặng, cử chỉ không khác gì "khách quý". Bà ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, phất tay áo, tùy tùng liền mở lời: "Hâm nóng một bầu rượu."

"Được!" Tú bà lại quan sát kỹ một chút, rồi sai người đi hâm nóng rượu.

Nữ tử đó vẫn im lặng, nhưng Hoa Nhi đã nhận ra bà ta!

Bình Luận (0)
Comment