Bách Hoa Sâu Thẳm - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 96

Ánh mắt người đó xuyên qua lớp mạng che mặt, dừng lại trên gương mặt Hoa Nhi, rồi lướt sang Bạch Tê Lĩnh, khóe miệng nở nụ cười mỉm như có như không.

Dù chưa từng đối mặt trực tiếp, nhưng Hoa Nhi biết rõ người này ai. Nàng siết chặt tay Bạch Tê Lĩnh dưới gầm bàn, Bạch Tê Lĩnh đáp lại bằng một cái siết nhẹ, như hiểu ý nàng: 'lão yêu phụ' đã đến.

Chỉ là vì sao bà ta lại đến Phong Nguyệt Lâu?

Đã như thế, họ cứ giả vờ không nhận ra bà ta.

Hai phu thê họ vẫn tiếp tục uống rượu, không cố ý nhìn về phía bà ta. 'Lão yêu phụ' kia cũng gọi rượu. Tú bà cảm thấy bà ta có lai lịch không nhỏ nên không dám thất lễ, đứng bên cạnh hầu hạ cẩn thận. Chẳng hiểu sao, một tú bà từng trải như mụ khi đứng cạnh vị phu nhân che mặt này lại cảm thấy lạnh lẽo rờn rợn, thỉnh thoảng mụ rụt cổ lại, khi không rót rượu thì giấu tay vào trong ống tay áo.

Bên ngoài lại có tiếng ồn ào, người ta nói ở đầu ngõ đột nhiên có người tinh thần không tỉnh táo, cầm đao chém người lung tung. Ngồi trong Phong Nguyệt Lâu, khóe miệng 'lão yêu phụ' khẽ giật một cái, ngón tay giữ chén rượu khẽ động, lập tức có hơn mười người áo đen rời đi.

Bạch Tê Lĩnh ghé sát tai Hoa Nhi thì thầm: "Cứ xem thôi, không liên quan đến chúng ta."

"Bà ta đến bắt quỷ sao?" Hoa Nhi hỏi.

Bạch Tê Lĩnh gật đầu.

Thái hậu quả nhiên rất thông minh. Bà ta đã đấu đá trong hậu cung nhiều năm mới giành được ngôi vị cao nhất. Chắc hẳn sau cơn hoảng loạn ban đầu, bà ta đã sớm nhận ra: đây là một âm mưu lớn. Làm gì có ma quỷ trên đời? Nếu thật sự có, bà ta đã sớm bị xé xác rồi. Bà ta muốn xem rốt cuộc cái gọi là "quỷ" đó là ai.

Bên ngoài càng lúc càng náo loạn, chẳng mấy chốc tiếng động đã đến trước cửa Phong Nguyệt Lâu. Tú bà thở dài bực bội: "Lại náo loạn! Lại náo loạn! Không làm ăn được nữa!" Bà ta vốn tưởng chỉ là đánh nhau thông thường trên phố, vội vàng rón rén ra ngoài, định đóng cửa tránh tai họa. Ai ngờ vừa tới cửa, mới bước một chân qua ngưỡng cửa cao, đã thấy kẻ cầm đao chém người kia bị áp xuống đất. Một người áo đen dùng con dao găm nhỏ rạch cổ tay hắn, máu chảy ra xối xả, màu sắc không bình thường.

Người áo đen rút một mảnh khăn từ thắt lưng, thấm đầy máu người kia rồi giao cho đồng bọn phía sau. Tú bà đứng đó xem, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong. Ai ngờ, con dao găm của người áo đen loé lên, đâm thẳng vào cổ kẻ điên loạn. Hắn trợn mắt, chết ngay tại chỗ.

Tú bà ôm ngực, hét lớn: "Đừng có giết người trước cửa quán chúng ta!"

Người áo đen không thèm để ý, quay lưng chạy vào màn đêm.

"Xúi quẩy! Xúi quẩy!" Tú bà định đóng cửa lại, thì vị phu nhân bí ẩn kia đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Cứ nhìn đi, náo nhiệt đấy!"

"Cái náo nhiệt này không nên xem!" Tú bà phất tay ra hiệu với bà ta: "Tuy kinh thành có đủ thứ chuyện quái lạ, nhưng giết người ngay trước mặt ta thế này là lần đầu. Không cần xem nữa, kẻo lại rước thêm rắc rối."

Giọng người kia trở nên nghiêm nghị, nói: "Không được đóng cửa."

Tú bà liếc nhìn bà ta, đôi mắt dưới lớp mạng đen lóe lên ánh sáng lạnh khiến mụ rùng mình, vội vàng đáp: "Không đóng, không đóng." Rồi mụ nhìn Bạch Tê Lĩnh như cầu cứu, hắn nháy mắt, bảo mụ cứ làm việc của mình đi.

Màn kịch này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, Hoa Nhi chỉ cảm thấy 'lão yêu phụ' này vô cùng đáng sợ. Nàng mơ hồ cảm thấy bà ta đang đợi ai đó đến báo cáo, thong thả uống rượu, trông như đang nắm thế chủ động.

Quả nhiên kinh thành không có nhân vật nào tầm thường, đặc biệt là vị Thái hậu kia. Lúc trước họ nắm được điểm yếu, hù dọa bà ta, bà ta sợ là thật, nhưng lại ra đòn phản công nhanh hơn họ tưởng tượng.

Bạch Tê Lĩnh đoán thời gian, thấy đã đến lúc phải đi, kéo tay Hoa Nhi đứng dậy, nhưng lại nghe thấy Thái hậu nói: "Ngồi xuống!"

Bạch Tê Lĩnh nhìn về phía bà ta: "Vị phu nhân này muốn ta ngồi xuống sao?"

Thái hậu nhìn thẳng vào hắn, ý muốn hắn không cần giả vờ với bà ta, bà biết hắn đã nhận ra bà ngay từ lúc bà bước vào.

"Ngồi xuống." Thái hậu nhắc lại.

"Phu nhân của ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi."

"Ngồi xuống."

Thái hậu kiên quyết yêu cầu Bạch Tê Lĩnh ngồi lại. Ít nhất trong Phong Nguyệt Lâu này, chưa từng có ai dám làm khó Bạch Tê Lĩnh như thế. Những khách quen khác chợt nhận ra vị phu nhân che mặt này không đơn giản. Rồi họ lại thấy Bạch nhị gia vốn ngang ngạnh đã cười xoà rồi ngồi xuống, còn gọi tú bà mang thêm một vò rượu ngon.

Thế là tiếng xì xào bàn tán nổi lên, mọi người đoán già đoán non về thân phận của người kia. Trong số đó có người thông minh, thì thầm: "Người có thể khiến Bạch nhị gia cúi đầu, còn có thể là ai?"

Mọi người lập tức hiểu ra, nhưng không dám hé răng. Người nào người nấy như ngồi trên đống lửa, sợ hôm nay rước họa sát thân, rượu cũng chẳng nuốt trôi bèn tìm cớ cáo từ. Vừa chào tú bà xong, chân còn chưa bước ra một bước, lại nghe giọng vị phu nhân kia nói: "Ngồi xuống."

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để khiến người khác run sợ. Họ vội vàng ngồi lại, mắt dán vào cửa ra vào. Rõ ràng là sắp có một màn kịch hay và bà ta muốn tất cả mọi người phải cùng nhau xem.

Thế là họ ngồi yên đó, các cô nương không gảy đàn nữa, cũng không ai dám đùa cợt. Chỉ có tiếng đánh đấm, la hét bên ngoài thỉnh thoảng vọng vào. Lâu lâu, có người bảo tú bà ra xem bên ngoài thế nào, tú bà mỗi lần chạy vội ra, lại ôm ngực chạy về, đều nói: "Lại chết, lại chết."

Rốt cuộc là bắt ai? Bạch Tê Lĩnh và Hoa Nhi đều đã có đáp án trong lòng, chỉ không biết Thái hậu muốn dùng cách nào để bắt. Đến canh ba, manh mối dần rõ ràng. Những người áo đen từ khắp ngõ ngách kinh thành áp giải một nhóm người đi về phía Phong Nguyệt Lâu.

Một mùi hương nồng đậm, kỳ lạ toả ra trong đêm. Hoa Nhi đột nhiên nắm chặt tay, nhìn chằm chằm những người bị bắt đến. Mùi hương đó nàng quá đỗi quen thuộc, là mùi trên người Phi Nô, và cả trên người vị "khách quý" kia cũng có.

Thái hậu quá thông minh.

Bạch Tê Lĩnh gần như chưa từng đối đầu trực tiếp với bà ta. Trước kia Lâu Đề vẫn thường nói với Bạch Tê Lĩnh: Lâu Kình đã rất thông minh, nhưng vẫn kém xa mẫu thân hắn. Bạch Tê Lĩnh chưa bao giờ dám xem thường, nhưng hôm nay vẫn bị trí tuệ của Thái hậu làm kinh ngạc. Dù bà ta ở trong cung, chỉ nhân dịp đại thọ mới ra ngoài một chuyến, chuyện ma quỷ trên đường phố người khác còn chưa có manh mối, bà ta đã nghĩ đến việc bắt những người mang "mùi hương lạ".

Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhi lo lắng cho Phi Nô, hắn cũng lẳng lặng tìm kiếm trong đám người. May mắn là trong số những kẻ bị Thái hậu bắt, không có bóng dáng Phi Nô.

Những người đó quỳ trước cửa Phong Nguyệt Lâu một lúc rồi bị giải đi. Trong Phong Nguyệt Lâu, trừ Hoa Nhi và Bạch Tê Lĩnh ra, không ai hiểu vì sao Thái hậu lại bắt những người này. Thế nhưng, mùi hương kia lại như chất dẫn mạng người. Chỉ một lúc sau, những vị khách đang uống rượu bắt đầu trở nên kích động. Giống như lần trước.

Mặt họ đỏ bừng lên, bê vò rượu dốc vào miệng, rồi lớn tiếng nói những lời th* t*c. Có người bắt đầu tự tay cởi y phục, lộ ra thân thể xấu xí, trong chốc lát như một đám quỷ đang nhảy múa.

Chỉ có phu thê Bạch Tê Lĩnh và Thái hậu, vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Thái hậu nhìn chằm chằm Hoa Nhi rất lâu, ánh mắt đầy nghi hoặc và suy tư: Tại sao mùi hương lạ kia lại vô dụng với cô ta? Rốt cuộc cô ta là ai? Quả nhiên kẻ được Bạch Tê Lĩnh rầm rộ cướp về không phải hạng tầm thường.

Hoa Nhi đối diện với ánh mắt chăm chú của bà ta, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao hôm nay bà ta lại đến Phong Nguyệt Lâu. Bà ta biết vị "khách quý" kia và cũng biết nàng cùng Bạch Tê Lĩnh ở đây. Thế là bà ta bắt chước "khách quý", đi một chiếc kiệu đen nhỏ tới, ngồi bên trong chỉ đạo thiên hạ.

Thái hậu đang bắt chước.

Thái hậu và "khách quý" là cố nhân. Đúng vậy, chắc chắn họ là cố nhân.

Hoa Nhi nhận ra Cốc Vi Tiên đã đúng: chuyến này bọn họ đến kinh thành, cơ hội sống sót không nhiều.

Bỗng nhiên nàng mỉm cười: Cũng phải, nếu dễ dàng đến thế, cặp mẫu tử kia đã chẳng sống được đến ngày hôm nay. Có quá nhiều người muốn giết họ, nhưng lần nào họ cũng có thể hóa giải, bình an cho đến hiện tại. Sao có thể coi họ là kẻ vô dụng và không có trí tuệ chứ?

Thái hậu cũng mỉm cười đáp lại Hoa Nhi, chỉ là nụ cười đó rất hư ảo, lạnh lẽo, thậm chí mang một chút thương hại. Không biết tự lúc nào, cuộc đối đầu đã biến thành màn so tài giữa hai nữ nhân. Họ đều bỏ qua Bạch Tê Lĩnh, như thể hắn là người ngoài cuộc.

Người trong Phong Nguyệt Lâu dần dần trở nên điên loạn cực độ. Thái hậu đã quen nhìn thân thể xấu xí của nam nhân, thỉnh thoảng nhếch miệng khinh bỉ; ngược lại Hoa Nhi ít thấy hơn, cảm thấy khó chịu với những thân thể đang lộ ra, cúi đầu nôn khan.

Lúc này Thái hậu phất tay: "Hai người các ngươi, đi đi."

Cuối cùng bà ta cũng không hề tiết lộ thân phận, mà hai người họ, cuối cùng cũng không nói rõ đã nhận ra bà ta, đều nhất trí giả vờ hồ đồ. Bạch Tê Lĩnh kéo tay Hoa Nhi bước ra ngoài. Lên xe ngựa của mình, hắn quay đầu lại nhìn. Phong Nguyệt Lâu đèn đuốc sáng trưng, đám người đang làm trò hề và vị Thái hậu sát khí đằng đằng, tạo thành một bức tranh quái dị.

Cửa xe đóng lại, Hoa Nhi thở dài, nói với Bạch Tê Lĩnh: "Chàng xem, vẫn có người theo dõi ta."

"Họ muốn bắt nàng."

"Đúng vậy."

"Nàng tính sao?"

"Ta định để họ bắt ta." Hoa Nhi nháy mắt với hắn: "Cứ thế này thì không thể nhập cuộc được. Dù thế nào, chàng cũng sẽ cứu ta ra thôi. Chi bằng để ta chịu khổ một chút, để ta thăm dò tình hình thực tế."

"Nàng đừng có hồ đồ..."

Bạch Tê Lĩnh chưa dứt lời, Hoa Nhi đã đẩy cửa xe nhảy xuống, đứng cô đơn dưới ánh trăng, nhìn xe ngựa đi xa dần. Tạ Anh định dừng xe, Bạch Tê Lĩnh đóng sập cửa xe, nghiến răng nói: "Đi!" Hắn thật sự không bao giờ có thể kiểm soát được nữ tướng quân của Cốc gia quân này, nàng nói đi là đi, chẳng thèm bàn bạc với hắn một câu. Mặc dù Bạch Tê Lĩnh biết nàng nói đúng, nhưng cái kiểu "sống chết có số" của Cốc gia quân thật khiến người ta kinh hãi.

Hoa Nhi nhìn theo chiếc xe ngựa biến mất, quay người đi về phía Phong Nguyệt Lâu.

Vì sự kiện kỳ lạ trong ngày, phố Hà Nguyệt đã sớm vãn, ngay cả những chiếc đèn lồng đỏ rực cũng trở nên cô độc. Nàng đi dọc theo con phố, cảm thấy có người lén lút đi theo sau lưng. Nghịch ngợm nổi lên, nàng cố ý chậm bước, quay đầu nhìn lại, khiến động tĩnh kia lập tức dừng hẳn. Khi dừng lại mới cảm thấy khác thường, người theo dõi nàng không chỉ có một nhóm người.

Hoa Nhi thầm nghĩ: Ở kinh thành ta cũng trở thành nhân vật có tiếng tăm rồi, cần nhiều người theo dõi như vậy. Rốt cuộc họ bắt đầu chú ý đến ta từ khi nào? Vì lý do gì mà chú ý đến ta? Họ biết bao nhiêu về lai lịch của ta?

Vừa đi vừa suy nghĩ, Hoa Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau phía sau, nhưng nàng không quay lại. Một lúc sau, tiếng đánh nhau dừng hẳn, có người lặng lẽ tiến nhanh đến gần nàng. Nàng giả vờ không biết, đầu bị đánh một cái. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy nhóc ăn mày Tiểu Song đang ngủ gật trong góc tường.

Tiểu Song quả thật thông minh. Hoa Nhi mừng thầm, trong những lúc nguy hiểm thế này, Tiểu Song giống như A Hủy ca ca của cô bé, mãi mãi đáng tin cậy. Nghĩ thế, nàng nhắm mắt lại hoàn toàn.

Hoa Nhi đã có một giấc mơ.

Mấy năm gần đây, nàng thường xuyên nằm mơ nhưng hiếm khi có giấc mơ đẹp. Lần này, lại là một giấc mộng đầy màu sắc. Trong mộng đan xen ngày xuân ở thành Yên Châu và một chút cảnh tượng phồn hoa mà nàng chưa từng thấy. Trong mơ, nàng băn khoăn: đây là nơi nào? Suy nghĩ kỹ, hóa ra là sự phồn hoa của kinh thành mà Cốc Vi Tiên đã từng kể với nàng.

Hoa Nhi không biết mình đã cười bao nhiêu lần trong mơ, nhưng cuối cùng tỉnh lại trong cơn đau nhói. Một cây kim bạc mảnh dài đang đâm vào da thịt nàng. Nàng mở mắt, thấy một nữ nhân ăn mặc kỳ lạ đang bóp da thịt nàng, nặn máu ra.

Thấy nàng đã tỉnh, người đó cười với nàng, nhưng lại không chút lưu tình đâm thêm một kim nữa. Hoa Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, nhớ lại cảnh người áo đen trước Phong Nguyệt Lâu dùng khăn thấm máu từ kẻ điên, tình cảnh này thật tương đồng.

Hoa Nhi biết mình bị ai bắt được. Kẻ đó e rằng muốn lấy máu nàng, để xem rốt cuộc vì sao nàng có thể giữ được tỉnh táo dưới mùi hương lạ kia!

Bình Luận (0)
Comment