Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 7


Đến nhà của Ngụy Hải Đông rồi, Nhiêu Bạch có chút hồi hộp mà nắm lấy quai đeo ba lô của mình, đi theo anh lên lầu.
Nơi đây đại khái là tòa nhà mới xây, bởi vì khá ngược hướng, nhìn cũng như không có mấy ai ở, rất an tĩnh cũng rất sạch sẽ.
Thang máy đến lầu mười bảy rồi, ‘ding’ một tiếng mở ra, ánh đèn vàng mở đánh vào trên bóng lưng của Ngụy Hải Đông, thoạt nhìn thật ấm áp, Nhiêu Bạch đi theo đuôi phía sau của anh không rời, nhìn Ngụy Hải Đông chằm chằm không chớp mắt.

Cậu cảm thấy có lẽ trên đời này không có ai có thể tốt hơn so với Ngụy Hải Đông, cậu hạ quyết tâm, nhất định cần phải nắm chắc cơ hội này.
Ngụy Hải Đông dùng vân tay để mở cửa, đi vào mở đèn, xoay người muốn để khác đi vào, Nhiêu Bạch lại nhào tới đụng đầu vào trong ngực của anh.
Anh ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía Nhiêu Bạch.
Nhiêu Bạch không nói lời nào, chỉ là ôm thật chặt Ngụy Hải Đông mà thở gấp gáp, dáng vẻ hết sức căng thẳng.
Ánh đèn ở nơi hành lang cửa mờ mờ ảo ảo, hơi thở của cậu trai trẻ thổi vào làm anh thấy ngứa một chút.
Da ngứa, lòng cũng ngứa ngáy.
Nhiêu Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, vẻ mặt ửng đỏ, trong mắt sáng long lanh như đang chứa nước mắt, cậu nhón chân lên, lè lưỡi liếm một cái lên chỗ bánh kem còn dính ở cổ của Ngụy Hải Đông, sau đó dùng cổ của mình đụng vào Ngụy Hải Đông, âm giọng còn run rẩy, thậm chí nghe như đang muốn khóc lớn lên, “Anh hãy cho em lần nữa đi! Van anh đó! Cho em đi, em rất nhớ anh! ”
Em rất nhớ anh,
Những lời này và lời trong giấc mộng ngày đó chồng chéo lên nhau, có lẽ là bầu không khí tốt, cũng có thể lâu rồi chưa giải tỏa, Ngụy Hải Đông đã bất chấp mà ôm lấy Nhiêu Bạch rồi hôn cậu.
Hai người quấn quýt ôm hôn nhau, từng bước một di chuyển tới phòng ngủ, anh làm cho Nhiêu Bạch quỳ ở trên giường, còn bản thân thì đứng ở bên giường, vừa nấu cháo lưỡi với Nhiêu Bạch, vừa từ từ lột đồ của Nhiêu Bạch xuống.
Nghĩ đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài, anh còn không thèm cởi áo khoác, cho nên anh vẫn mặc đồ nghiêm chỉnh, còn Nhiêu Bạch đã bị cởi hết sạch.
Anh trực tiếp kéo quần lót xuống, kéo tay Nhiêu Bạch qua làm cho cậu sục c* cho anh, còn mình thì nắn bóp cơ thể non mềm của cậu.
Không biết cậu ăn cái gì mà da dẻ cả người đều trắng trắng mềm mềm, sờ vào co dãn sướng tay, làm cho Ngụy Hải Đông cứ muốn sờ nắn mãi.
Khuôn mặt Nhiêu Bạch đỏ rực mà sờ lên con c*c đã nóng như lửa của Ngụy Hải Đông, chỉ dám sục nhẹ nhàng từng chút, mà làm thế sao ăn thua gì.
Ngụy Hải Đông vỗ một cái vào mông thịt của cậu, cắn lỗ tai của cậu nói rằng: “Em sục nhanh lên nào”
Nhiêu Bạch lại bị anh trêu chọc nên mềm nhũn cả thắt lưng, sao còn sức gì mà sục c* cho anh chứ, chỉ còn cách ngã hẳn lên giường, hai chân bắt đầu cọ cọ vào nhau, Ngụy Hải Đông ở sau lưng kéo hai cái đùi cậu ra, chỉ thấy lỗ thịt giữa hai đùi sớm đã ngập nước.

Ngụy Hải Đông vốn vẫn là gay trăm phần trăm, nhưng nhìn thấy cái bướm bé xinh của Nhiêu Bạch ở dưới con ciu kia thì vẫn thấy n*ng như thường.

Ngụy Hải Đông vuốt ve bé bướm đang chảy nước của Nhiêu Bạch, thấp giọng cười nói: “Không nhịn được à? ”
Mới vừa bị phá trinh không lâu, hàng đêm Nhiêu Bạch cũng chỉ nghĩ đến chuyện Ngụy Hải Đông sẽ lại chịch cậu lần nữa, giờ đã thành hiện thực, sao mà nhịn nổi chứ.

Nhiêu Bạch thở hổn hển gật đầu.
Ngụy Hải Đông chỉ cắm một ngón tay vào, Nhiêu Bạch đã không kìm nổi, ngửa đầu a một tiếng.
Mặc dù cũng rất muốn đâm vào lỗ hậu của Nhiêu Bạch, thế nhưng trong nhà không có thuốc bôi trơn, chỉ có thể làm trước mặt thôi, anh lấy tay kéo cặp chân trắng của Nhiêu Bạch vào đến giữa hai chân của mình, quy đầu to lớn đè ở ngay mép l*n bên ngoài mà cạ vào trên dưới, còn cố ý hỏi: “Không có bao, làm sao bây giờ? ”
“Ưm… ah…, không muốn, không muốn mang bao, anh cứ đút vào đi.

” cái bướm của Nhiêu Bạch cảm giác được con c*c của Ngụy Hải Đông đã đè sát biên giới, không khỏi bắt đầu khát vọng mà co rút lại, chất lỏng sềnh sệch trong suốt tràn ra càng nhiều hơn, muốn anh tiến vào trong.
Ngụy Hải Đông nhếch miệng, anh đặc biệt thích cảm giác bắn ở bên trong, ngay từ đầu căn bản vốn cũng không muốn mang bao.
Anh rất hài lòng đem dương v*t của mình ban cho Nhiêu Bạch.
Cảm giác được con c*c của Ngụy Hải Đông một tấc một tấc đang mở rộng bé bướm của cậu ra, mắt Nhiêu Bạch cũng không ngừng trợn to,  “Hức hức, ưm… hơ…  ”
Tới lúc hoàn toàn đút vào trong cơ thể của Nhiêu Bạch rồi, Ngụy Hải Đông cũng phải thở dốc vài tiếng.
Sau đó anh ôm lấy cơ thể của Nhiêu Bạch giờ đã mềm như khối bột, bắt đầu đâm vào.
“Ư ư, ưhm ưhm ….”
Nhiêu Bạch trước giờ không có trải nghiệm gì, không biết cái gì là tình thú, chỉ biết hư hư ha ha kêu sướng, Ngụy Hải Đông ngay ở bên cạnh dạy cho cậu, “Gọi ca ca đi.”
Nhiêu Bạch ngoan ngoãn mềm giọng kêu một tiếng ca ca.
“Nói ca ca ** em sướng quá đi.”
Nhiêu Bạch rơi vào dục vọng vốn đã không mấy tỉnh táo, Ngụy Hải Đông nói cái gì thì cậu học theo đố.

Ngụy Hải Đông ở bên tai của cậu dạy từng câu từng câu từng câu một, đến cuối cùng Nhiêu Bạch đã không cần dạy cũng vỡ ra.
“Ca ca chịch em sướng quá đi, ưm ưm thích quá~ ”

“Nhanh hơn chút nữa ~ ca ca à nhanh hơn chút nữa ~ ”
“A a a, ca ca, ca ca ** em mạnh lên, chọc đến âm vật rồi!”
“Em trai dâm quá ” Ngụy Hải Đông nở nụ cười nói một câu.
** vào thêm trăm lần nữa, Ngụy Hải Đông mới đem tinh đặc bắn vào trong cơ thể của Nhiêu Bạch.
Thỏa mãn rồi đem con c*c đã xìu xuống vẫn đang đút vào trong cơ thể của Nhiêu Bạch, Ngụy Hải Đông nghĩ đến một vấn đề,  “Em có thể có thai không vậy”
Nhiêu Bạch chậm lại trong chốc lát, hiểu câu Ngụy Hải Đông hỏi, nhưng không biết mục đích của anh, chỉ có thể cẩn thận đáp lại: “Người song tính không dễ mang thai, nếu, nếu như anh thấy lo, em có thể uống thuốc.


Ngụy Hải Đông từ chối cho ý kiến.
Lòng của Nhiêu Bạch bị sự im lặng của anh làm cho hoảng loạn, liền ngập ngừng hôn lên mặt của anh để thăm dò, Ngụy Hải Đông không có cự tuyệt, cậu lúc này mới dám hôn lên trên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng mà Ngụy Hải Đông thật ra chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.
Bị Nhiêu Bạch hôn tới mức đã thấy nóng người lên, con c*c đang ở trong cơ thể của cậu cũng từ từ lớn lên, Ngụy Hải Đông vừa định nện thêm phát nữa, nhưng điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.
Anh lôi ra nhìn thì thấy là Trịnh Quân gọi, vừa mới ấn nút nhận đã nghe thấy giọng nói trách móc của Trịnh Quân.
“Mày sao thế, chở thằng nhỏ về thôi mà mất gì cả nửa ngày trời, mày có đưa nó về  đến Thạch Gia Trang (tên thành phố) cũng không có lâu như vậy chứ! Tụi tao chờ mày tới dài cả cổ.


Ngụy Hải Đông nghe thế vội rút ra thằng nhỏ của mình rồi lấy khăn giấy bên cạnh chùi chùi, Nhiêu Bạch biết ý bò tới giúp anh kéo quần lót lên, sau đó lại đi đến gần đó ôm hông của anh, khéo léo đặt ngay khuôn mặt của mình vào giữa phần hông của Ngụy Hải Đông.
Ngụy Hải Đông sờ đầu cậu một cái, lại duỗi người xuống phía dưới vuốt ve cái lưng bóng loáng của cậu, nói với Trịnh Quân trong điện thoại: “Tới ngay.”
Cúp điện thoại xong, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Nhiêu Bạch, dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt, rồi mới đi ra cửa.
Ngụy Hải Đông đi rồi, Nhiêu Bạch đầu tiên là ngồi ngơ ngác ở trong bóng tối một lúc, mới đột nhiên tỉnh táo lại mà cầm lấy quần lót của mình nhét vào miệng âm đ*o, ngăn chặn tinh dịch chảy ra ngoài.


Cậu sờ lấy bụng của mình, trong lòng thầm cầu nguyện.
Cậu thật sự rất muốn có con với Ngụy Hải Đông, chỉ có như vậy, mới có thể được xem là có mối quan hệ với anh.
Mặc dù về sau Ngụy Hải Đông không thích cậu, không muốn cậu nữa, cậu vẫn có gì đó để nhớ lại.
Vội vã chạy tới U Mặc, ba người kia đã uống vài vòng rồi.
Ba người vừa nhìn thấy cái áo vest trên người anh hơi nhăn, còn có biểu cảm nhẹ nhàng khoan khoái là đã biết anh mới làm gì xong.
“Mày khá lắm.” Chu Ý Dương tiến đến đập một phát vào vai của anh, “Trước đây làm sao lại không phát hiện mày có bản lĩnh tới cỡ này chứ, đưa em nó về thế mà lôi tới lên giường luôn! ”
Phan Vĩ há miệng không dám tin lắc đầu,  “Chời dou, con cừu non Hải Đông của chúng ta có triển vọng ghê, tưởng nó như khúc gỗ, thế mà vẫn còn có hy vọng đó, dám làm bạn của Ngô Trúc Thanh.”
Trịnh Quân ở một bên nhéo cằm nhếch miệng, giấu kín không nói ra bí ẩn đằng sau.
Ngụy Hải Đông lúng túng ho khan một cái,  “Tụi mày đừng có nói lung tung.


“Thôi đừng có xạo nữa.

” Chu Ý Dương choàng vai của anh, “Nào, chúng ta uống một ly, chúc mừng mày cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ ra.”
“...!“, Ngụy Hải Đông lườm hắn một cái.
Trịnh Quân vỗ vỗ đống rượu trên bàn,  “Nãy giờ mày khất lâu như vậy, phải uống cạn đống rượu này.”
Theo động tác của hắn, Ngụy Hải Đông nhìn đến đống rượu bày tràn trên bàn.
Anh nhìn thấy mà như muốn choáng váng.
Không biết bao nhiêu chai đã chui vào bụng rồi, mấy người cười cười nói nói nhớ lại lúc còn trẻ, cũng vô cùng sảng khoái.
Mãi đến cuối cùng, Ngụy Hải Đông thật sự uống không nổi nữa, anh uống nhiều sẽ không ói, thế nhưng sẽ bị chóng mặt, cho nên an vị ở trên ghế sa lon, đầu tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đám bạn muốn gọi gái.
Chu Ý Dương giơ cằm lên,  “Đã lâu không gặp, phải chơi lớn vào, gọi một em vào chơi 3some đi.”
“Được đó” Phan Vĩ vui vẻ đồng ý, hai người đã nhìn về phía Trịnh Quân, Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng,  “Ai muốn cùng với tụi bây chứ, phắn lẹ đi, đã kêu hai em cho tụi bây rồi, thích some cỡ nào thì some.”
“Đúng là bạn thân của tụi tao.” hai người vỗ vỗ bả vai Trịnh Quân, ” Ngụy Hải Đông cũng là mày ra tay còn gì.”
“Lần đó không phải tao làm.


” Trịnh Quân tức giận nói rằng.
“Ha ha ha ha mày là vợ bé mà, tùy mày thích làm gì thì làm.” hai người cười lớn kề vai sát cánh mà đi ra.
Trịnh Quân chuyển động con mắt, cầm điện thoại lên kêu một người tới.
Không biết qua bao lâu, cảm giác dưới thân có điều khác thường, Ngụy Hải Đông mới từ từ tỉnh lại, đã nhìn thấy một cái em trai đang kéo quần mình xuống.
Anh nhíu nhíu mày,  “Cậu là ai? ”
Cậu ta sửng sốt một chút ngẩng đầu lên, lại là một khuôn mặt khá ưa nhìn.
Trịnh Quân ở cạnh lại thay cậu ta trả lời: “Tao tìm thay mày để bù đắp đó.

Hồi nãy mày làm chưa đã đã phải đi chứ gì! Tao nhìn mặt mày là biết rồi.”
Ngụy Hải Đông hiện tại cả người đều mệt mỏi, không muốn nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng đầu lên thở dài một hơi, cau mày bó tay nói rằng:  “Mày đừng có chơi tao nữa.”
“Bớt vờ đứng đắn lại, làm đứa nào mà chả vậy, Nhiêu Bạch mà mày còn dám ra tay thì nói gì mấy em ở đây?”
“Đó là ngoài ý muốn.”
“Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, vậy vừa rồi chắc cũng là ngoài ý muốn? ”
Ngụy Hải Đông bị Trịnh Quân chặn họng không cãi được, câm nín không nói lời nào.
Cậu trai bao trước người của anh lúc này cũng đoán được vài phần, khom lưng cúi người ở trên đùi Ngụy Hải Đông cười thật xin đẹp, “Thưa anh, anh cứ xem em như để giải tỏa thôi, không cần phải thấy có trách nhiệm gì cả, sẽ không ai biết đâu.

Nếu như anh không muốn làm đến cùng, em dùng miệng làm anh ra cũng được.”
Ngụy Hải Đông mở mắt ra, thấy cậu trai này có đôi mắt cáo, khóe miệng có một nốt ruồi, khóe miệng cong lên như đang có một cái móc, móc vào tim của anh.

Không giống vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngô Trúc Thanh, cũng khác với vẻ hiền lành của Nhiêu Bạch, đây là một khuôn mặt vô cùng phong lưu, đủ để cho khối thằng đàn ông phải lung lay.
Đúng vậy, chỉ là phát tiết bình thường mà thôi, anh cũng chưa có gì chính thức với Ngô Trúc Thanh, giải tỏa dục vọng một chút cũng không sai.
Trong đầu Ngụy Hải Đông hiện ra dòng suy nghĩ như thế.
Cậu trai bao này lập tức đã cảm nhận được phản ứng dưới quần của Ngụy Hải Đông, cười đầy quyến rũ, úp cả mặt xuống, hôn lên trên họa mi còn đang còn ngủ đông ở trong quần lót của Ngụy Hải Đông..

Bình Luận (0)
Comment