Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 8


Ngụy Hải Đông không hề đẩy cậu ta ra.
Cậu trai quỳ trên mặt đất, hai tay chống ở chính giữa, đưa đầu ra, dùng miệng kéo khóa kéo quần xuống, sau đó đem mặt mình chôn ở trong quần Ngụy Hải Đông, mang theo cả quần lót màu đen mà mút vào con c*c của Ngụy Hải Đông.
Hơi thở nóng rực phun vào phần nhạu cảm, Ngụy Hải Đông cũng thấy rất thư giãn mà thở dài một hơi.
Như là nhận được sự xác định rồi, cậu trai ra sức hơn mà mút vào còn dữ hơn, nước bọt trong miệng trực tiếp đem quần lót liếm tới ướt.
Cậu ta bỗng dời đi về phía trước, dùng răng cắn mép quần lót của Ngụy Hải Đông, chậm rãi kéo xuống.
Cậu ta hé mở mắt, nhìn thoáng qua Ngụy Hải Đông trong cực kỳ gợi cảm, sau đó vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm vào con cu đỏ thẫm của anh.
Như là liếm kem vậy, cậu ra từ quy đầu rồi liếm đến phần gốc, sau đó di động xuống dưới, há to miệng ngậm vào một bên bìu trứng, nhẹ nhàng mút mút ở trong miệng, lại thay đổi một cái khác.
Mút vào được một lúc rồi, cậu lại liếm từ dưới đáy con c*c liếm đến quy đầu, bèn há miệng ra ngậm vào toàn bộ quy đầu, sau đó dập đầu mạnh xuống dưới, trực tiếp chơi deepthroat đến cùng.
Cậu trai dùng hết sức để mút, cho đến hai má đều lõm vào, trong miệng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào đầy kích thích.
Ngụy Hải Đông thoải mái ngẩng đầu lên, hơi thở thô ráp nặng nề.
Nhìn thấy cảnh Ngụy Hải Đông mờ mịt ngửa đầu, tóc bị tự tay anh vuốt về phía sau, nhíu mày, vẻ mặt ẩn nhẫn mà đang sung sướng, Trịnh Quân bên cạnh lúc đầu chỉ là muốn xem trò vui, lại đột nhiên nuốt nước miếng một cái.
Hắn một tay che miệng, thở ra hơi nóng, con mắt trong tích tắc không thể dời đi mà nhìn vào mặt của Ngụy Hải Đông, không tự chủ được mà chân bắt đầu rung lên, thằng nhỏ giữa hai chân cũng dần dần cứng rắn.
Rốt cục lúc sau khi Ngụy Hải Đông lại phát ra một tiếng thở khẽ ra, hắn đứng dậy có hơi thở dốc, nghĩ muốn mướn phòng kiếm ‘gái’, nên mới vộ vã đi ra ngoài, đi tới cửa phòng VIP rồi,hắn lại nhịn không được quay đầu nhìn, Ngụy Hải Đông đã bởi vì động tác của hắn mà hơi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh hơi nghi hoặc, giọng có hơi nghẹn lại,  “Làm sao vậy? “
Trịnh Quân nhịn không được lại nuốt nước miếng một cái, rồi lại giả vờ bình thản mà nói rằng:  “Mày cứ tận hưởng ở đây đi, tao cũng kiếm niềm vui riêng đây.



Ngụy Hải Đông gật đầu phất phất tay, lại lười biếng nhắm mắt vào rồi nằm trên ghế sa lon, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ từ cậu trai.
Ngày thứ hai, Ngụy Hải Đông tỉnh lại trong khách sạn.
Đêm qua  anh cũng không làm tới Z với cậu trai bao kia, chỉ có kêu cậu ta đặt phòng nghỉ cho anh.
Chủ yếu là do anh ngại không sạch sẽ, không biết đã từng qua tay bao nhiêu người rồi, có đẹp tới cỡ nào, dù cho có mang ‘bao’ rồi thì anh vẫn không quen được.
Đặt trên mạng một bộ quần áo mới để mặc, anh đột nhiên nghĩ tới đêm qua có nói với Nhiêu Bạch về việc kiếm một công việc cho cậu.
Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho một người.
“A lô.

” trong điện thoại truyền tới một giọng nói ấm áp bình thản, Ngụy Hải Đông cười cười,  “Thầy Liễu ạ, em Ngụy Hải Đông nè.”
Phía đối diện cười khẽ một tiếng, dịu dịu dàng dàng nói rằng:  “Thầy biết là em mà, lâu như vậy không có liên lạc lại đột nhiên gọi điện thoại cho thầy, muốn nhờ vả gì sao? “
“Thầy à… ” Ngụy Hải Đông bất đắc dĩ thở dài một hơi, Liễu Ứng Quan quá hiểu anh, “Em có đứa đàn em, muốn tìm một công việc, cũng là học mỹ thuật tạo hình.”
“Ngoại trừ Ngô Trúc Thanh, không nghĩ tới còn có ai khiến em phải nghĩ cho như thế.

” Liễu Ứng Quan ở bên đầu kia điện thoại khẽ cười.

“Thầy đừng chọc em chứ.  “
“Thầy gửi cho em địa chỉ, có thời gian thì dẫn cậu ấy đến đây đi.”
Ngụy Hải Đông nhìn lịch một chút, ngày hôm nay cuối tuần,  “Vậy ngày hôm nay đi ạ! Có khi nào thầy rảnh không?”
“Ừ được.”
“Dạ, vậy em cảm ơn thầy Liễu.”
“Cũng không cần nói lời cảm ơn với thầy,  thầy chờ em.” Liễu Ứng Quan vừa cười vừa nói.
Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông lại gọi điện thoại cho Nhiêu Bạch, nói cho cậu chuyện này, làm cho cậu ngồi nhà chờ mình, đã đi xuống lầu lái xe đi đson Nhiêu Bạch rồi.
Đến phòng vẽ tranh của Liễu Ứng Quan, Nhiêu Bạch không khỏi thán phục một tiếng,  “Thật là một phòng vẽ tranh quá lớn, nhất định là một hoạ sĩ rất giỏi! “
“Ừm…, chắc là thế!” Ngụy Hải Đông  nhìn phòng vẽ tranh lại không có cảm giác gì.
Mẹ của anh vốn cũng thích môn vẽ, muốn bồi dưỡng anh làm hoạ sĩ, mời Liễu Ứng Quan thầy giáo dạy vẽ cho anh.

Nói là thầy dạy vẽ, thật ra môn nào thầy cũng rành, bình thường sẽ phụ đạo cho anh những môn học khác, cho nên Ngụy Hải Đông có thể thi đậu trường Đại học J cũng có phân nửa công lao của thầy.

Thế nhưng anh hoàn toàn không có năng khiếu gì về mảng hội họa, càng không có hứng thú, cho nên cuối cùng mới học được chút đã bỏ dở nửa chừng rồi.

Không đợi đi vào, chỉ thấy một người đàn ông để tóc dài đi ra, là một người rất đẹp, nhưng cũng có thể thấy được đã hơi có tuổi.

Mang kính mắt có viền bạc, ăn mặc quần áo vải đay rộng thùng thình, mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác dễ chịu.
Ngụy Hải Đông đã thật lâu không có liên lạc Liễu Ứng Quan, bây giờ còn thấy hơi xấu hổ.

Bởi vì trước đây anh cũng từng có một mối quan hệ đặc biệt với ông thầy này.

Lần đầu tiên làm tình của anh cũng là thầy dẫn dắt, lần đầu tiên bắn bên trong cũng là ở trong cơ thể  của thầy, có thể nói lúc đó là Liễu Ứng Quan có chút hướng dẫn, thế nhưng Ngụy Hải Đông cũng không vì vậy chán ghét thầy, bởi vì cùng người này bên nhau sẽ rất thoải mái, vốn làm người lớn hơn nên rất bao dung với anh.

Ngày nào mà cảm thấy hoang mang gì, thầy cũng sẽ giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc cho mình.

Cho nên anh vẫn luôn rất biết ơn  Liễu Ứng Quan.
Vậy nên Ngụy Hải Đông hay nở nụ cười với anh, sau đó giới thiệu với Nhiêu Bạch: “Liễu Ứng Quan, thầy Liễu.”
Nhiêu Bạch khom người một cái,  “Em chào thầy.


Liễu Ứng Quan mỉm cười nhìn cậu, mà không ai nhìn thấy được một cái liếc sắc lẻm xẹt qua, hắn gật đầu,  “Nhiêu Bạch đúng không.”

Nhiêu Bạch gật đầu,  “Dạ”
“Nếu Đông Đông đã lên tiếng, thầy nhất định sẽ có chỗ cho em, trước tiên cứ làm phụ tá! Nếu như làm được rất tốt thì có thể cho em gia nhập vào làm trong phòng vẽ tranh.”
Ngụy Hải Đông thẹn thùng,  “Thầy à, đừng có lấy tên ở nhà của em ra gọi chứ.


Liễu Ứng Quan nở nụ cười, nói xin lỗi:  “Xin lỗi, thầy gọi quen rồi, cũng khó mà sửa được.”
Ba người lại nói một chút, ước định tuần tới Nhiêu Bạch sẽ tới đây ký hợp đồng.
Ngụy Hải Đông và Nhiêu Bạch đi ra phía sau phòng vẽ tranh, rồi lại bị Liễu Ứng Quan nhàn nhạt gọi lại,  “Đông Đông, em quay lại đây.”
Mặc dù  không biết chuyện gì, Ngụy Hải Đông vẫn nói với Nhiêu Bạch chờ ở bên ngoài một chút
Nhiêu Bạch ngoan ngoãn gật gật mái đầu đầy tóc tơ của cậu.
Trở lại phòng vẽ tranh, chỉ thấy Liễu Ứng Quan cười như không cười, nhìn thoáng qua Nhiêu Bạch đang ở bên ngoài cúi đầu để chờ Ngụy Hải Đông, “Đàn em? Hửm…?”
Ngụy Hải Đông đoán được hẳn thầy đã phát hiện ra, hé miệng cười cười,  “Thầy thực sự rất cẩn thận.”
“Cũng phải phân người.

” Liễu Ứng Quan nửa khép đôi mắt, cười nhìn Ngụy Hải Đông, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh, sau đó vuốt ve cánh tay anh, giọng nói chậm lại chút, ngữ điệu có chút quẩn quanh, “Có thời gian thì hẹn gặp thầy nhé, đã lâu không gặp, thầy rất nhớ em.”
Nghe cái giọng nói mập mờ này, Ngụy Hải Đông sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu cười,  “Dạ… để em xem.”.

Bình Luận (0)
Comment