Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4569

Lúc này Lâm Hiên đã đeo mặt nạ, đồng thời cải biến hình dạng. Còn đang thong thả trên đường thì từ xa xa bay tới một đạo kinh hồng, phía sau còn có độn quang điên cuồng đuổi theo.

Lâm Hiên khẽ nhíu mày, theo linh lực dao động thì chỉ là một số tiểu tử Trúc Cơ kỳ. Tranh đấu kiểu này ngày nào cũng có ở khu vực phụ cận, các chấp pháp sứ Hiên Viên thành cũng không quan tâm.

Hắn độn quang chậm lại, chợt nghe một tiếng kinh hô của Nguyệt Nhi.

Tiểu nha đầu này đã từ trong tay áo bay ra, toàn thân nổi thanh quang nghênh đón mấy đạo độn quang đang truy đuổi.

Lâm Hiên ngạc nhiên thả thần thức ra, sau khi quét qua thì sắc mặt trở nên cổ quái: "Tiểu nha đầu kia sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Thì ra người bị đuổi chính là đồ đệ bảo bối của Nguyệt nhi, bảo sao nàng lại sốt ruột như vậy.

Chính là Trịnh Tuyền, ái nữ của Từ Nhân.

Lâm Hiên không cần phải ra tay nữa. Với thần thông của Nguyệt nhi thì mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn chưa chịu nổi một đòn, thân thể đã bị phá huỷ. Toàn bộ Nguyên Thần bị thu vào Thú Hồn phiên.

"Sư tôn!".

Trịnh Tuyền vừa mừng vừa sợ, nàng không ngờ vào lúc nguy cấp lại gặp ân sư.

"Tuyền nhi, tại sao lại ở đây?"

Trịnh Tuyền thoáng chần chừ. Nguyệt nhi nthấy ánh mắt của nàng, nhịn không được phá lên cười nói: "Nha đầu ngốc, không cần phải kiêng kỵ. Đó là thiếu gia".

"Hả?'

Trịnh Tuyền đương nhiên rất tin lời ân sư, vội sửa y phục thi lễ: "Tuyền nhi ra mắt sư tổ".

"Được rồi, không cần đa lễ. Tuyền nhi, sao không ở mà U Châu chạy tới đây làm gì?"

U Châu và Vân Châu đâu chỉ cách xa nhau cả ngàn vạn dặm. Truyền tống đến đây phải tiêu phí tinh thạch với giá trên trời. Tiểu nha đầu mới chỉ Trúc Cơ thành công, sao không ở cùng phụ mẫu để tu luyện,

Sao lại chạy tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ở U Châu đã xảy ra biến cố gì?

Trịnh Tuyền le lưỡi, hiểu ngay suy đoán của Lâm Hiên, đôi môi anh đào vội hé cười: "Sư tổ không cần lo lắng. U Châu rất tốt, cũng không phải Tuyền nhi tới đây một mình, là Tuyền nhi cầu khẩn Lục sư thúc mang mình tới đây".

"Lục sư thúc?" Lông mày Lâm Hiên khẽ động.

"Vâng. Đó chính là Đại Các chủ của Bái Hiên Các, Lục Doanh Nhi sư thúc" Trịnh Tuyền thành thật nói.

"Doanh nhi tới nơi này sao?" Lúc này Lâm Hiên thực sự kinh ngạc.

Cách thành Hiên Viên tám trăm dặm về phía tây có một toà thành hùng vĩ, chiếm cứ một diện tích rộng lớn. từ xa nhìn lại toà thành này giống như một con cọp nằm ngang trên thảo nguyên.

Ngọa Hổ Thành! Đây là một toà thành tạo nên bởi cự thạch do tu tiên giả Ngọa Hổ Bang dùng đại thần thông, công pháp tụ đất thành đá, chỉ trong một đêm kiến tạo nên toà thành hùng vĩ.

Thiên Vân giao dịch hội cứ ba trăm năm diễn ra một lần. Đây là sự kiện trọng đại của Nhân Yêu nhị tộc. Ngoài Yêu tộc cùng tu sĩ bản thổ, các tông môn gia tộc và một số cao thủ tán tu ở các châu khác, không quản ngại hàng ngàn dặm cũng tới nơi này để tham dự sự kiện này.

Những người này đến rất sớm, thậm chí có người đến trước cả nửa năm.

Mà địa điểm tổ chức giao dịch hội là Hiên Viên thành, trước khi khai mạc giao dịch hội lại không đón tiếp khách thập phương. Hay nói cách khác những người kia không có chỗ ở.

Tuy nói tu tiên giả không để ý tới màn trời chiếu đất nhưng những người tới đây tá chín phần đều là các tông môn gia tộc có uy danh ở các châu. Chắc chắn bọn họ không cam lòng chiụ khổ như Lâm Hiên.

Tu tiên giới bản địa Vân Châu cũng không thể để khách cư ngụ nơi hoang sơn, vì thế xung quanh Hiên Viên Thành có tám toà thành được xây dựng bằng pháp thuật.

Bốn thành thuộc về tu sĩ, bốn tòa còn lại thuộc về Yêu tộc. Hai bên dùng những toà thành này để chiêu đãi khách hai tộc tới thăm Vân Châu.

Bên trong những tọa thành này rất đủ tiện nghi. Hơn nữa cũng tuyển chọn những địa điểm có linh mạch, lại cách thành Hiên Viên không xa lắm.

Những nơi này không giống với phường thị tạm thời. Ai muốn ở thì phải giao nộp tinh thạch.

Đây là một nguồn thu rất lớn. Mà khi thuê quầy hàng ở phường thị trong thành thì cũng phải nộp thuế. Nghe nói ở các kỳ Thiên Vân giao dịch hội trước kia, mỗi toà thành như vậy thu nhập khoảng bảy tám trăm ngàn tinh thạch.

Sinh ý như vậy ai chả đỏ mắt nhưng không phải thế lực nào cũng có thể nhúng tay vào.

Ví dụ như Ngoạ Hổ thành, trên danh nghĩa là do Ngoạ Hổ Bang giúp đỡ xây dựng nhưng thực chất là do thất đại thế lực hỗ trợ. Sau đó các thế lực lớn này chia nhau lợi nhuận thu được. Ngoạ Hổ Bang khổ cực giúp đỡ xây dựng nhưng chỉ được chia một số lợi nhuận nhỏ.

Mà tình hình của ba toà thành khác của Nhân tộc cũng tương tự như thế, tất cả đều nằm trong tay của thất đại thế lực.

Tu tiên giới lấy mạnh hiếp yếu. Thất đại thế lực duy trì điều này, các tông môn gia tộc khác ghen ghét nhưng không dám nói một câu tức giận.

Tình hình bên Yêu tộc cũng tương tự như vậy. Bốn ngôi thành đó bên ngoài chỉ do một đám tiểu yêu kinh doanh nhưng thực chất là mấy lão tổ Ly Hợp kỳ đứng phía sau.

Phía tây Ngọa Hổ thành có một khu kiến trúc lớn. Phóng tầm mắt nhìn có vẻ như toàn là quỳnh lâu ngọc vũ. Vật liệu dùng để xây dựng phòng ở đều là mỹ ngọc hảo hạng. Cho dù là hoàng cung đại nội cũng không thể so sánh.

Điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Đối với người phàm trần thì ngọc thạch vô cùng quý giá nhưng trong mắt tu tiên giả không đáng nhắc, thậm chí bọn họ có thể dùng pháp thuật Thổ Hệ biến một hòn đá bình thường thành ngọc.

Đây là chỗ ở của khách quý. Những tu tiên giả không dư dả đương nhiên không thể định cư lâu dài.

Linh khí đạt tới mức độ linh mạch trung phẩm. Hơn nữa chấp pháp sư tuần tra suốt ngày đêm, lại còn có cấm chế bảo vệ, một khi đã vào đây thì không còn lo lắng về vấn đề an toàn.

Bên trong một tiểu viện tinh xảo, một thiếu nữ xinh đẹp đang thầm thở dài. Trong mắt nàng tràn ngập vẻ buồn rầu.

Nữ tử này nhìn qua chỉ hơn hai mươi, phong thái toát ra khí chất cao quý tựa như nàng là người có thói quen ra lệnh.

Tiếng kẹt cửa vang lên.

Một tu tiên giả đi vào trong tiểu viện. Người này râu tóc bạc phơ, bộ dáng đã thất tuần nhưng tinh thần cũng khá tốt.

"Đại tiểu thư".

"Hoàng bá, có tin tức của Tuyền nhi chưa?" Thần sắc nữ tử khẽ động vội hỏi.

"Cáo lỗi, vẫn chưa có".

Lão giả là Ngưng Đan hậu kỳ nhưng lại có vẻ vô cùng tôn kính thiếu nữ Ngưng Đan sơ kỳ này.

Tu tiên giới tôn sùng kẻ mạnh còn chấp nhận sự chênh lệch của địa vị thân phận.

Lục Doanh Nhi là đại các chủ của Bái Hiên Các. Lão giả thực lực mạnh mẽ hơn nhiều nhưng cũng không dám mảy may chậm trễ.

Năm đó kết cục của phản đồ đã rõ ràng, huống chi hai vị Các chủ đã Kết Đan thành công, quyền uy càng mạnh. Hiện tại ở Bái Hiên Các, quyền uy đều bị hai nàng nắm trong tay. Cho dù có một hai người mang dã tâm cũng không thể gây sóng gió được.

Lục Doanh Nhi thầm thở dài, không thể không lo lắng. Từ Nhân đích thân giao nữ nhi cho nàng. Ở trong thành đương nhiên an toàn nhưng bên ngoài thảo nguyên này long xà hỗn tạp mỗi thời khắc đều có cảnh tinh phong huyết vũ. Tuy có chấp pháp sứ duy trì trật tự thế nhưng ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh cùng Hoá Hình Yêu tộc phát sinh tranh đấu, các vấn đề khác căn bản mắt nhắm mắt mở.

Tuyền nhi chỉ là một tiểu nha đầu, thật sự nàng có thể làm được chuyện gì.

Mặc dù tâm trạng nóng ruột nhưng thực ra Lục Doanh Nhi cũng hiểu vì sao Trịnh Tuyền lại lặng lẽ bỏ ra ngoài. Kỳ thật trong tâm nàng cũng nóng lòng không kém.

Một lần ngẫu nhiên nàng thấy lệnh truy sát của Vạn Phật Tông.

Mới tới Vân Châu nửa năm nhưng Lục Doanh Nhi đã tìm hiểu được tình hình của Vân Châu.

"Thiếu gia, tại sao người lại trêu chọc vào một địch nhân đáng sợ như vậy?"

Doanh nhi biết thực lực Lâm Hiên rất mạnh nhưng Vạn Phật Tông là tông phái truyền thừa trăm vạn năm. Thiếu gia sao có thể đối chọi lại một thế lực siêu cấp như vậy?

Lục Doanh nhi vô cùng nóng ruột. Không có sự giúp đỡ của hắn thì nàng và sư muội đã không còn trên thế gian này nữa, đừng nói có tu vị cùng quyền thế hôm nay.

Nhưng dù vội nàng cũng không khinh suất. Sai người bí mật điều tra tin tức.

Mặc dù nàng đã lén khóc thầm vi lo cho hắn nhưng biết tuyệt đối không thể làm bừa. Vạn Phật Tông có thể tiêu diệt toàn bộ các tu sĩ của Bái Hiên Các ở Vân Châu không chút khó khăn, giống như giết một con kiến vậy.

Đối với chuyện này, Lục Doanh Nhi còn có thể tỉnh táo nhưng Trịnh Tuyền sao có thể bằng nàng.

Kỳ thực Trịnh Tuyền không có bao nhiêu lo lắng cho Lâm Hiên nhưng nàng có tình cảm với Nguyệt nhi. Nguỵêt nhi vừa như một sư phụ kính yêu vừa giống như một bằng hữu thân thiết của nàng.

Lâm sư tổ bị đuổi giết, chẳng phải sư phụ cũng gặp nguy hiểm sao?

Trịnh Tuyền vừa lo âu vừa sốt ruột. Vốn là nàng không có chủ ý gì, một hôm ở trà lâu lại tình cờ nghe thấy ở phụ cận có xảy ra xung đột cấp Nguyên Anh. Mấy lão quái bị diệt khẩu, kẻ sát nhân có khả năng là nhân vật trong lệnh truy sát kia.

Tin tức phiếm trong lúc trà dư tửu hậu, không biết thật giả nhưng Trịnh Tuyền rốt cuộc không kiềm chế được, nàng cũng biết rõ Lục sư thúc sẽ không khi nào để nàng đơn độc hành động nên đã lén bỏ đi.

Đúng là nghé con không sợ hổ, cũng may Trinh Tuyền rất thông minh. Tiểu nha đầu này đều lang thang ở các phường thị ở phụ cận. tới các trà lâu để nghe manh mối.

Kỳ thực Trịnh Tuyền hàng động không sau nhưng dù cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót. Một lần nàng đã quên không cải trang. Sắc đẹp của nàng nào kém mỹ nữ. Nếu không lúc trước tại Bích Vân Sơn, Cùng lão quái không lấy lớn hiếp nhỏ, bắt vợ chồng Từ Nhân phải gả nữ nhi cho lão làm tiểu thiếp.

Ở nơi long xà hỗn tạp này, một nữ tử Trúc Cơ sơ kỳ lang bặt khắp nơi đã dẫn tới những con mắt thèm thuồng.

Có mấy tiểu sắc tử lặng lẽ đi theo Trịnh Tuyền trong mấy ngày, phát hiện quả thực Trịnh Tuyền không có trưởng bối đi theo, khí thế đoạt sắc ngút trời liền chọn một chỗ vắng vẻ.

Đám bại hoại này có ba người. Hai là Trúc Cơ trung kỳ một là Trúc Cơ hậu kỳ, thừa sức thu thập một nữ tử Trúc Cơ sơ kỳ.

Ba tên đó nghĩ rằng Trịnh Tuyền thực xinh đẹp, để hưởng dụng không bằng đem bán cho tu sĩ cấp cao làm đỉnh lô, không chừng có thể đổi lại hơn vạn tinh thạch.

Tuy Trịnh Tuyền trước nay đều có phụ mẫu chiếu cố. Lần này xuất môn lại do Lục Doanh Nhi quản lý. Kinh nghiệm không có nên đã bị ba tên chặn lại ở chỗ vắng vẻ.

Đám sắc lang lộ bộ mặt, vốn tưởng Trịnh Tuyền sẽ ngoan ngoãn chịu trói nhưng không biết nàng có một sư phụ rất tài giỏi.

Nguyệt nhi trước lúc rời đi đã lấy ra không ít bảo vật, trong đó có không ít Phù triện cho Trịnh Tuyền.

Lúc đó nàng sử dụng mấy cái phù triện này nên đã chạy thoát. Ba tên đó trở tay không kịp, nếm không ít đau khổ nhưng càng làm chúng quyết tâm đuổi theo bắt nàng.

Một là lòng tham. Hai là chúng biết Trịnh Tuyền tám chín phần là hậu nhân của một lão quái nào đó. Nếu để nàng chạy thoát thì chắc chắn chết không có chỗ chôn thây.

Vì thế ba tên đó thay đổi chủ ý. bắt sống muốn hưởng thụ rồi diệt khẩu.

Vì thế mặc cho Trịnh Tuyền dùng toàn lực bỏ trốn nhưng ba gã sắc lang vẫn theo không rời.

Không ngờ lại xảo hợp như vậy. Trịnh Tuyền ở tốn biết bao nhiêu tâm huyết không nghe được bất kỳ tin tức nào của Lâm Hiên. Thế mà vào thời khắc nguy hiểm nhất nàng lại gặp hắn.

Lâm Hiên cũng hiểu đại khái chuyện này, hắn nhíu mày nói: "Tuyền nhi, ngươi cũng thật to gan lớn mật. Hiện quanh đây đều có kẻ đoạt tài cướp sắc. Ngay cả tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng không có năng lực tự bảo vệ mình chứ đừng nói đám tiểu tu"

"Sư tổ, là Tuyền nhi kích động. Sau này Tuyền nhi không dám nữa" Trịnh Tuyền khoanh tay mà đứng, bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

"A!".

Linh áp cuồn cuộn từ người Lâm Hiên phát ra làm cho cả người Trịnh Tuyền nhũn ra, nàng vô cùng sợ hãi: Sư… sư tổ".

"Tiểu nha đầu, lúc này mà ngươi còn dám có tâm cơ. Những lời của ta vừa nói, chỉ sợ ngươi không cho là đúng".

"Tuyền nhi không dám".

"Vậy sao ngươi lại lén bỏ ra ngoài. Nếu ngươi đã gọi ta là sư tổ thì nên biết làm trái với môn quy sẽ bị xử phạt".

Lâm Hiên còn chưa nói xong, tay áo phất một cái, một đạo thanh quang bay vút ra như chớp. Ánh mắt Trịnh Tuyền vô cùng sợ hãi nhưng không có can đảm chạy trốn cũng như né tránh.

Trịnh Tuyền chỉ còn biết giương mắt nhìn thanh quang quấn lấy người nàng. Tiếp theo đau tới cả người run rẩy nhưng nàng vẫn kiên cường không kêu la.

"Thiếu gia!"

Nguyệt nhi thấy đồ đệ của mình rất đau đớn vội lên tiếng cầu khẩn Lâm Hiên.

Lâm Hiên lắc đầu. Nguyệt nhi rất tốt nhưng làm sư phụ lại mềm lòng quá. Nên biết nghiêm sư xuất cao đồ, không thể quá dung túng.

Sau thời gian một tuần trà, Lâm Hiên mới giải khai cấm chế trên người Trịnh Tuyền.

"Thế nào, hận ta sao?"

"Tuyền nhi không dám" Trịnh Tuyền càng hoảng sợ, nàng vội vàng quỳ xuống.

"Nha đầu ngốc, có gì mà không dám" Lâm Hiên chợt cười nói.

"Sư tổ" Trịnh Tuyền ngẩn người, trên mặt hiện sự khó hiểu.

"Ta cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi oán hận cũng là chuyện bình thường. Ta cũng không vì chuyện này mà trách cứ ngươi. Chỉ là điểm này ngươi có nghĩ tới không. Ngươi làm trái môn quy bỏ ra ngoài, nếu như nrơi vào kẻ xấu, chỉ sẽ phải chịu nỗi đau khổ gấp trăm vạn lần, thậm chí vạn kiếp bất phục muốn chết cũng không được" Lâm Hiên lộ vẻ nghiêm khắc.

Trịnh Tuyền từ nhỏ đã được phụ mẫu cưng chiều, sau này lại gặp sư phụ Nhuyệt nhi yêu thương nên có phần bướng bỉnh nhưng không phải không hiểu lý lẽ.

Nàng bị Lâm Hiên giáo huấn một phen, cẩn thận nghĩ lại không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đương nhiên nàng có nghe qua chuyện nữ tu bị bán làm đỉnh lô, kết cục vô cùng bi thảm.

"Sư tổ, Tuyền nhi sai rồi. Sau này Tuyền nhi không dám nữa"

"Thôi được, biết sai rồi thì đứng lên đi" Nguỵêt nhi đau lòng vì ái đồ nên vội hoà giải.

Lâm Hiên tức giận trừng mắt nhìn Nguỵêt nhi. Trịnh Tuyền to gan lớn mật như thế cũng do thường ngày nàng dung túng ả. Nhưng nói gì thì nói, hắn sao có thể to tiếng với Nguyệt Nhi. Qua một lát thì hỏi qua chuyện khác.

"Ngươi nói Doanh Nhi đã tới Ngoạ Hổ thành?"

"Đúng vậy, sư tổ. Người có muốn tới đó không?" Trịnh Tuyền cẩn thận hỏi: "Dù Lục sư thúc không nói gì nhưng Tuyền nhi biết người rất lo lắng cho sự an nguy của sư tổ".

"Ừm. Ngươi hãy dẫn đường".

Nguyệt nhi trở về tay áo, Lâm Hiên hoá thành một đạo kinh hồng quấn lấy Trịnh Tuyền.

Có mặt nạ của Mộng Như Yên nên Lâm Hiên không sợ lộ hành tích. Trong vòng mấy trăm dặm cao thủ tụ tập.

Dù Lâm Hiên không dùng toàn lực nhưng độn thuật cực nhanh làm người líu lưỡi. thậm chí Trịnh Tuyền hít thở cũng khó khăn. Lâm Hiên đành phải mở linh quang hộ thể ra sắc mặt nàng mới tốt lên.

Ánh mắt nàng nhìn Lâm Hiên từ kính sợ chuyển sang sùng bái. Trước kia chỉ nghe nói tu sĩ Nguyên Anh rất lợi hại nhưng cụ thể thì nàng chưa bao giờ được chứng kiến. Bây giờ chỉ bằng tốc độ độn quang của đối phương, nàng đã có cảm giác bản thân mình như con kiến đứng trước ngọn núi lớn.

Sau khoảng thời gian ăn gần hết bữa cơm, Thành Ngoạ Hổ đã xuất hiện trước mắt.

Nếu để Trịnh Tuyền bay không ngừng nghỉ cũng mất mấy ngày.

Đột nhiên có một sức mạnh quỷ dị xuất hiện. Lâm Hiên cau mày.

Cấm Không cấm chế sao? Cấm chế trình độ này đương nhiên còn lâu mới đủ sức trói buộc hắn, có điều Lâm Hiên không muốn gây chuyện nên hạ độn quang.

Trước cổng thành có mấy chấp pháp sứ cùng một hàng tu tiên giả xếp hàng chờ đi vào. Thần thức Lâm Hiên đảo qua, phát hiện người vào phải nộp một trăm hạ phẩm tinh thạch.

Lâm Hiên không cần xếp hàng, những người khác đã tự nhường đường cho hắn.

"Tham kiến tiền bối,? Của người hai trăm khối tinh thạch".

Có bảy tên tu sĩ thủ vệ, cầm đầu là một lão giả Ngưng Đan sơ kỳ, vẻ mặt cung kính nhưng có chút lo lắng.

Hai trăm khối tinh thạch hạ phẩm không đáng gì đối với cấp bậc này nhưng những lão quái vật tính cách kỳ quái. Ánh mắt tu sĩ thủ vệ đều lộ vẻ khẩn trương,

Tuy vậy động tác của Lâm Hiên làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Vị tiền bối này đang từ trong lòng ra lấy hai khối tinh thạch trung phẩm thì một âm thanh vang lên. Lâm Hiên quay đầu thì thấy một đạo xích hồng chói mắt.

Quang hỏa thu liễm lộ ra một vị thư sinh tú tài hơn hai mươi, dung mạo vô cùng anh tuấn thậm chí còn vượt cả Điền Tiểu Kiếm, nụ cười lộ ra hàm răng trắng nõn nhưng có vài phần tà ý.

Nguyên Anh trung kỳ!

Lão quái này xuất hiện làm phần lớn tu sĩ xung quanh hít một hơi khí lạnh.

Ánh mắt người này đảo quanh, thấy Lâm Hiên thì chỉ lướt qua. Sắc mặt hắn lại liên tục thay đổi chăm chú nhìn Trịnh Tuyền.

Ban đầu hắn ngẩn người sau đó nhanh chóng hiện ra vẻ vui mừng khôn xiết. Hai mắt hiện vẻ tham lam không cần che giấu.

Lâm Hiên nhíu mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, không chút do dự đứng chắn trước người Trịnh Tuyền.

"Đạo hữu có ý gì? Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, giữa ban ngày ban mặt nhìn một nữ tử vãn bối như vậy không phải là thất lễ sao?" Lâm Hiên bình thản nói.

"Ha, ha. Đạo hữu chớ trách. Xin hỏi vị cô nương này có quan hệ gì với đạo hữu? Là cơ thiếp hay đệ tử của đạo hữu?" Thư sinh chắp tay, vẻ mặt ôn hoà nói.

"Hai ta không quen biết. Đạo hữu dựa vào cái gì muốn ta nói cho đạo hữu?" Lâm Hiên không chút nể mặt. Lão quái này rõ ràng không có ý tốt gì.

"Đạo hữu cần gì phải cự tuyệt người từ ngàn dặm. Thôi được, ta thừa nhận coi trọng vị cô nương này. Nàng có chút hữu dụng với ta. Không phải hậu bối quan hệ huyết thống của đạo hữu. Như vậy đi, nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đạo hữu chuyển cho ta. Ta sẽ trả thù lao, cái gì cũng được. Nhất định không làm đạo hữu thất vọng" Thư sinh thấy vẻ mặt Lâm Hiên lạnh lùng thì chưa nổi giận.

"Sư tổ".

Trịnh Tuyền nghe xong vô cùng sợ hãi. Nhưng đám tu tiên giả xung quanh thì thấy bình thường.

Trong mắt các lão quái, tu tiên giả câp thấp được coi như hàng hoá giao dịch. Ngoại trừ hậu bối huyết thống. Đệ tử hay tiểu thiếp, chỉ cần có lợi ích là có thể giao dịch.

Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ điều này, hắn trầm tư rồi nói.

"Xem ra đạo hữu rất có thành ý. Nữ tử này là đệ tử của kẻ hèn này. Nếu đạo hữu thực sự muốn thì phải xem trả giá như thế nào".

"Ha, ha, tiểu đệ đã nói tuyệt sẽ không để huynh đài thất vọng. Nơi này nhiều người hỗn tạp. Chún ta hãy tìm một nơi yên tĩnh thương lượng" Thư sinh nghe nói vậy mừng rỡ, trong mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Hay, hay" Lâm Hiên đương nhiên không phản đối. Hai người nhìn nhau cười.

"Sư tổ" Trịnh Tuỳên vô cùng sợ hãi nhưng Lâm Hiên đã lạnh mặt: "Đã có ta làm chủ, tiểu nha đầu ngươi còn phản bác sao?'

Nguyệt nhi nghe thì cười thầm. Nàng đương nhiên hiểu rõ tính cách của hắn.

Trịnh Tuyền vô cùng sợ hãi nhưng cũng đành im lặng. Nhìn thấy hai tiền bối Nguyên Anh kỳ rời đi, những người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu gia, chàng nói xem rốt cuộc tên kia đã nhìn ra điểm gì ở Truyền nhi?" Nguyệt nhi sự tò mò liên lạc với Lâm Hiên. Đối phương chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, không có khả năng phát hiện ra nàng.

"Nàng hỏi ta, ta hỏi ai?"

Lâm Hiên thở dài. Trong tình huống này rất dễ nghĩ tới câu trả lời là thích sắc đẹp nhưng hắn không cho là như vậy.

Trịnh Tuyền thật ra mới chỉ là một tiểu nha đầu mới lớn. Vì nàng mà đối phương gây sự với một tu sĩ cùng cấp là không thể.

Huống chi ánh mắt này dù cuồng nhiệt nhưng không phải là háo sắc. Vậy mục địch của hắn là gì?

Độn quang nhanh chóng, sau nửa canh giờ hai người đã bay ra ngoài mấy vạn dặm, xung quanh càng lúc càng vắng vẻ.

"Thiếu gia, xem ra người này không có ý tốt" Thanh âm của Nguyệt nhi vang lên.

"Đúng. Xem ra hắn muốn giết người đoạt bảo" Lâm Hiên thản nhiên truyền âm.

"Nhưng việc này có chút quỉ dị. Hắn dựa vào cái gì mà muốn đối phó với một tu sĩ cùng cấp như thiếu gia?" Nguyệt nhi nghi ngờ hỏi.

"Nghĩ nhiều làm gì. Cho dù hắn có mưu mô quỉ kế gì đi nữa, chẳng lẽ có thể đánh lại hai người chúng ta sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng ta cảm nhận thấy một luồng khí quỷ dị. Hình như cũng có cảm giác như là đồng loại". Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

"Đồng loại?" Lâm Hiên ngẩn người.

Nếu là trước kia Lâm Hiên sẽ không tin lời Nguyệt nhi lắm. Nhưng bây giờ hắn không dám điểm nào khinh xuất.

Sự việc ở Tuyết Minh Sơn giống như một bức tranh còn rõ trong đầu.

Hắn không thể chạm vào Huyền Âm Bảo Hạp. Thân phận của nha đầu này rất thần bí. Không chừng một ngày nào đó sẽ mang phiền toái lớn cho hắn. Như vậy chỉ có cách gia tăng thực lực mới có thể bảo vệ cho nữ tử mà hắn yêu thương.

Lâm Hiên gắn bó với Nguyệt nhi lâu như vậy. Cho dù dưới bất kỳ tình huống nào hắn cũng không bao giờ tách rời Nguỵêt nhi.

Lại bay thêm khoảng một tuần trà. cảnh sắc xung quanh càng hoang vu, chỉ có những lùm cây thấp nhỏ.

"Đạo hữu, rốt cuộc đã tới nơi chưa? Dù đạo hữu muốn giết người đoạt bảo thì ở chỗ này cũng không ai quấy rầy" Rốt cuộc Lâm Hiên không nhịn được lên tiếng hỏi.

" Xem ra huynh đài là người hiểu chuyện, biết tôn mỗ muốn giết người đoạt bảo. Kỳ thật ý định của huynh đài cũng giống như ta. Ngay từ đầu đã không có ý chuyển giao nữ tử đó"

Thư sinh ngưng độn quang. Trên mặt hắn không hề tỏ vẻ vội vã, thậm chí còn dùng lời lẽ thoải mái để trêu trọc Lâm Hiên.

Lâm Hiên cũng cười. Chuyện hôm nay rất đáng để vui một phen. Xem ra thư sinh này cũng rất tự tin vào bản thân.

Lâm Hiên cười nói: "Đạo hữu nói thẳng như vậy tại hạ cũng không giấu giếm. Tại hạ là người rất bảo thủ, dù đạo hữu có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì ta cũng không đáp ứng"

"Ừm. Như vậy không còn gì để nói. tiểu sinh nhất định phải có được nữ tử này"

Sắc mặt của thư sinh rất ôn hoà, giọng nói bình thản. Nhưng phàm là địch nhân như vậy thì không đơn giản.

"Đã tới mức này cũng không cần vội. Trước khi động thủ, Lâm mỗ muốn thỉnh giáo một vấn đề".

"Đạo hữu muốn hỏi tại sao ta lại muốn có nàng?"

"Không sai" Lâm Hiên gật đầu. Nói chuyện với kẻ thông minh cũng đơn giản hơn nhiều.

"Cái này rất khó trả lời. Tại hạ có một thói quen xấu đó là khiến tất cả địch nhân của mình làm quỷ hồ đồ" Thư sinh cười tà ác.

"Như vậy là do ngươi tự tìm lấy. Ngươi đã không muốn nói vậy hãy chịu nổi khổ sưu hồn, đừng trách tại hạ lòng dạ độc ác" Lâm Hiên cau mày hời hợt nói.

"Ôi, thì ra đạo hữu sau khi diệt sát còn sưu hồn. Hạnh ngộ, thì ra chúng ta còn là tri kỷ. Đáng tiếc tại hạ nhất định phải phải có nữ tử này. Nếu không ta và ngươi có thể tìm một nơi nào đối tửu" Thư sinh thở dài, sắc mặt tràn đầy tiếc rẻ.

Lâm Hiên không khỏi im lặng hồi lâu, chưa bao giờ từng gặp thế này.

Rất thú vị! Sự khinh thị trong lòng Lâm Hiên biến mất. Cẩn thận đánh giá tu sĩ kỳ quái trước mặt.

Lâm Hiên lúc ở Thất Tinh Đảo Vân Hải hắn đã từng sát diệt hai tu sĩ nho môn Ngưng Đan kỳ, pháp bảo hay bí thuật của bọn họ đều không có gì xuất chúng.

Nhưng Nho môn được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, đương nhiên là phải có chỗ huyền diệu bất phàm.

Dù Lâm Hiên chưa từng giao thủ với đại tu sĩ Nho môn nhưng vẫn hiểu rõ một chút về thần thông của phái này.

Tu sĩ Nho môn còn có thể nhờ mượn một thứ cổ quái là Hạo Nhiên Chi Khí. Nói cổ quái vì Hạo Nhiên khí không phải cứ đả tọa tu luyện mà có. Ngay cả những thư sinh tú tài phàm nhân cũng có. Trong Nho môn thì Hạo Nhiên chi khí sinh ra từ việc tham ngộ kinh sử, càng thông hiểu điển tịch của thánh hiền thượng cổ thì Hạo Nhiên chi khí càng sinh ra mạnh mẽ.

Vì thế tu sĩ Nguyên Anh kỳ Nho môn, không ai không phải là học giả uyên thâm.

Có Hạo Nhiên chi khí làm dẫn kết hợp với pháp lực của bản thân. Thần thông của tu sĩ Nho môn còn cao hơn tu sĩ cùng cấp của lưu phái khác một bậc.

Nhưng vì mất rất nhiều thời gian tham ngộ thư tịch nên bọn họ cũng khó tiến giai. Tương xứng với linh lực thì Hạo Nhiên chi khí cũng phải đạt tới một trình độ nhất định.

Mà Nho môn công pháp lại càng tinh thâm phức tạp, chia ra làm Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Sổ tất cả là sáu loại.

Đó chính là Nho môn lục nghệ. Đại bộ phận tu sĩ Nho môn chỉ chọn một nghệ duy nhất để tu luyện, chỉ có một số ít kẻ nghịch thiên mới có thể tu luyện nhiều loại.

Hai bên mâu thuẫn không thể hoà giải. Tuy ra tay trước mới có lợi nhưng Lâm Hiên vẫn rất tin tưởng vào bản thân. Hắn muốn tìm hiểu thêm một chút về bí thuật Nho môn.

"Tiểu sinh vốn rất cao hứng khi có bằng hữu từ phương xa tới, vốn muốn cùng huynh đài nâng cốc chúc mừng" Thư sinh lắc đầu thở dài. Người khác sẽ có cảm giác giống như một học giả uyên bác cổ hủ nhưng tròng mắt Lâm Hiên co rút lại, sắc mặt hiện vẻ nghiêm trọng.

Tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ, tuyệt không thể vì đọc sách quá nhiều mà trở nên ngốc. Đối phương thực chất là đã ra tay.

Trong lục nghệ, Nhạc thuộc về loại pháp thuật phụ trợ, am hiểu sóng âm cùng huyễn thuật, có vài phần tương tự Ba Âm công của Cầm Tâm. Uy lực không bằng nhưng cũng không thể coi thường.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, tập trung thần thức bắn ra ngoài. Trong sát na một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Đánh lén đối phương không có hiệu quả, thư sinh nọ nhíu mày thần sắc ngưng trọng. Bàn tay hắn vừa lật thì một cái bút lông lập lòe linh quang hiện ra trước ngực.

Lâm Hiên cười lạnh. Ống tay áo khẽ vung , mấy chục đạo kiếm khí bay ra đón gió hóa lớn, thoáng cái đã dài hơn một trượng.

Lâm Hiên điểm ra một chỉ, những đạo kiếm khí đó như bão táp điền cuồng nhằm đối phương.

Đối mặt với công kích như vậy, tu sĩ trung kỳ khác muốn ứng phó không dễ dàng nhưng thư sinh không chút sợ hãi.

Từ ống tay áo hắn rơi ra một vật hình tứ phương, một mùi hương quỷ dị tràn ngập khắp nơi.

Nghiên mực!

Bên trong đầy mực đen kịt, không rõ mùi hương này có độc hay không nhưng Lâm Hiên đã tu luyện Bích Huyễn U Hoả nên không chút sợ hãi.

Đối mặt với kiếm quang ùn ùn kéo tới, thư sinh nọ nghiêng nghiên mực chấm bút, chỉ thấy tay hắn thoăn thoắt, dùng hư không làm giấy viết ra một chữ Phòng.

Sau đó hắn phùng má, phun ra một luồng tinh khí vào đó.

"Phốc" một tiếng, linh quang lưu chuyển rồi một tầng sáng xanh lam hiện ra, nhẹ nhàng đỡ lấy những đạo kiếm kh.

Màn sáng nhạt đi nhưng đã ngăn cản được toàn bộ công kích của Lâm Hiên.

Lâm Hiên biến sắc, thấy cảnh này rất quen thuộc.

"Thiếu gia, chàng còn nhớ công chúa Viện Kha của Tuyết Hồ Tộc không?" Âm thanh kinh hãi của Nguyệt nhi vang lên.

"Có điểm giống mà có điểm không giống" Nhãn quang Lâm Hiên tinh tường hơn Nguyệt nhi: "Uy lực không bằng bảo vật Thanh Hồ kia. Đây là một tinh thâm nhất trong lục nghệ: Thư tự quyết"

Thư sinh kia trước tiên dùng nhạc nghệ phát động công kích vào thần thức. Giờ đây để chống đỡ lại kiếm khí lại bố trí Thư Tự quyết phòng ngự.

Một kẻ kiêm tu hai kỳ nhệ như vậy. Khó trách tại sao hắn kiêu ngạo, không coi tu sĩ cùng cấp vào mắt.

Lúc này thư sinh lại múa bút vẩy mực, không gian chợt xuất hiện một chữ "phá".

Phá?

Lâm Hiên ngẩn ngơ. Chợt thấy thư sinh đó vỗ tay vào túi trữ vật, hơn mười khối tinh thạch xuất hiện trước mặt.

Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên rất phong phú thế mà bây giờ hắn trố mắt đứng nhìn.

Hành động của thư sinh quả thực rất khó hiểu.

Hai bên vừa mới giao tranh, đối phương đã lấy tinh thạch ra làm gì? Pháp lực chưa tiêu hao nhiều, căn bản không cần hấp thu linh khí khôi phục thể lực.

Dù nghi ngờ nhưng Lâm Hiên sẽ đương nhiên không đứng chơi. Hai tay mở rộng thực hiện mấy động tác cổ quái.

Lâm Hiên không lấy pháp bảo mà muốn nhân cơ hội này thử pháp thuật Ngũ Hành.

Linh lực cuồn cuộn, lục quang chớp động. Mấy con quái thú hiện ra. Đáng chú nhất là một cự xà thân thể ánh vàng thô ráp, cái lưỡi thập thò lập lòe u quang.

Bên trái cự xà còn có một quái vật đầu sư tử thân bọ cạp. Phía bên phải là một con ma trùng giống như một con tằm được phóng to lên vô số lần.

Thư sinh biến sắc, dựa vào thần thức cường đại hiển nhiên cũng biết mấy quái thú này không phải yêu hồn mà là pháp thuật Ngũ Hành.

Điều này quả thực khó tin. Chỉ dự vào linh lực có thể biến hoá ra quái vật thực lực Hoá Hình sơ kỳ. Thần thông như vậy quả thực kinh người.

Chẳng lẽ đối phương là đại tu tiên giả?

Không đúng, tu sĩ hậu kỳ khi động thủ chắc chắn cảnh giới sẽ bại lộ, không nghi ngờ gì người này đích thực là Nguyên Anh trung kỳ.

Vân Châu quả không hổ là thánh địa tu luyện, cao thủ như mây. Sau khi kinh ngạc thì thư sinh lộ ra hưng phấn: "Đạo hữu thi triển thần thông như vậy, chẳng lẽ xuất thân từ Ngự Linh Tông?"

"Ngự Linh Tông?"

Lâm Hiên ngẩn người, xem ra hắn thi triển "Nghĩ Yêu Thuật" trong Cửu Thiên Huyền Công khiến đối phương hiểu lầm.

Đâylà một bí thuật lợi hại, khác hòan toàn pháp thuật Ngũ Hành bình thường.

Sau khi luyện đại thành có thể dùng linh lực tụ hoá ra đủ loại yêu vật, uy lực không thể coi thường. Có điều chỉ có tu sĩ hậu kỳ mới có thể tu luyện. Hiện Lâm Hiên có song anh cùng một đan nên pháp lực thâm hậu sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Ý nghĩ chợt lóe trong đầu Lâm Hiên, hắn cười ha hả nói: "Không sai, bản tôn đúng là chấp pháp trưởng lão Ngự Linh Tông. Sao? Chẳng lẽ đạo hữu sợ hãi? Nếu ngươi nguyện ý dập đầu bồi tội thì ta có thể tha cho một mạng"

"Hừ, Ngự Linh Tông, thất đại thế lực.Ở thời thượng cổ, trong mắt tổ tiên La gia ta thì các ngươi chỉ phủ phục dưới chân chúng ta như con chó giữ nhà thôi. Chỉ hận thế sự đổi dời đời. Lũ loạn thần tặc tử các ngươi".

Thư sinh nghe xong không chút sợ hãi, ngược lại trong mắt hiện hung quang. Những lời nói của hắn làm người trố mắt. Lâm Hiên cũng nhăn trán, không hiểu gì.

Loạn thần tặc tử cái gì, La gia cái gì? Khẩu khí của đối phương dường như rất căm hận và khinh thường thất đại thế lực.

Dù khó hiểu nhưng Lâm Hiên cũng không có ý định hỏi rõ. Lát nữa chỉ cần sưu hồn đối phương một phen thì rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment