Nhiếp Minh Hàm tắm xong, trở lại trước máy tính thì thấy Đường Phương đã gửi email đến.
Anh mở email và xem xét cẩn thận các tệp đính kèm.
Phần đầu nói về việc Alpha nên dành thời gian cho Omega, thể hiện sức hút cá nhân và ngầm ám chỉ tình cảm của mình thì khá bình thường.
Nhưng khi xem đến phần sau, biểu cảm của Nhiếp Minh Hàm bắt đầu thay đổi.
Bởi vì phần sau viết toàn những điều như dụ dỗ bằng sắc dục, chủ động thân mật, mạnh bạo cầu hoan, thậm chí cuối cùng còn kèm theo một vài video không thể miêu tả... Càng xem, tai Nhiếp Minh Hàm càng đỏ.
Đến cuối cùng thì mặt và cổ anh đã đỏ bừng.
Nhiếp Minh Hàm, người luôn lạnh nhạt, tự chủ và lịch sự, thật sự khó có thể tưởng tượng một Alpha lại cần phải theo đuổi Omega như vậy.
Trong ấn tượng của anh, chỉ khi nhận được sự đồng ý của đối phương, thậm chí chính thức xác lập quan hệ mới có thể làm những chuyện thân mật. Nhưng trong cuốn cẩm nang này, những việc đó lại trực tiếp trở thành một thủ đoạn quan trọng để theo đuổi đối phương.
0430 thở dài, nói: "Rốt cuộc người ngài muốn theo đuổi là một con sói đội lốt thỏ con mà..."
Nó thầm phỉ nhổ Sở Phàn thêm một trận trong lòng.
Nhiếp Minh Hàm nhìn những tài liệu đó, chỉ cảm thấy khó tin.
Đường Phương trước kia chẳng lẽ đã dùng cách này để cưa đổ vợ mình sao? Rõ ràng người đó tuy hơi hoạt bát trong riêng tư nhưng vẫn là người lịch sự.
Nhiếp Minh Hàm nhớ lại vẻ mặt rụt rè xấu hổ của Sở Phàn khi chỉ nắm tay, do dự một lát rồi vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Đường Phương: "Cậu chắc chắn làm vậy được chứ?"
Thật ra Nhiếp Minh Hàm muốn hỏi thẳng làm vậy liệu đối phương có cảm thấy mình quá mạnh bạo, tùy tiện mà bỏ chạy không? Nhưng nghĩ đến Đường Phương rốt cuộc đã làm như vậy trước kia nên vì lịch sự mà anh không nói hết câu.
Vì vậy Đường Phương hoàn toàn không nhận ra bất kỳ vấn đề nào với tài liệu mình gửi, anh nhớ lại những hành động lịch sự lãng mạn, từng bước tiến triển, bắt đầu từ tình cảm và dừng lại trước ranh giới của lễ nghĩa, tự tin tràn đầy, cười trả lời: "Yên tâm đi! Chắc chắn dùng được!"
Nhiếp Minh Hàm nhìn tin nhắn, do dự một lúc lâu rồi không trả lời.
Cảm nhận được sự do dự hiếm thấy của Nhiếp Minh Hàm, Đường Phương đoán người như Nhiếp Minh Hàm lần đầu theo đuổi người khác có thể sẽ quá rụt rè.
Anh lại nhiệt tình bổ sung: "Minh Hàm, cậu đừng quá ngại ngùng nhé, Alpha muốn theo đuổi Omega mình thích thì phải chủ động lên!"
Lúc này Nhiếp Minh Hàm mới nửa tin nửa ngờ trả lời: "Ừ."
Trước khi ngủ, Nhiếp Minh Hàm cầm điện thoại, xóa xóa sửa sửa mấy lần mới gửi tin nhắn đầu tiên cho Sở Phàn.
"Ngủ ngon, tôi rất mong ngày mai gặp lại cậu."
Tuy đây là điều Nhiếp Minh Hàm nghĩ trong lòng, nhưng với một người không giỏi biểu đạt như anh mà nói ra thẳng thắn như vậy thì anh vẫn rất không tự nhiên.
Nghĩ đến cuốn cẩm nang tình yêu lặp đi lặp lại việc phải chủ động, thích đối phương, nhớ đối phương đều phải mạnh dạn nói ra để đối phương biết, Nhiếp Minh Hàm mới căng da đầu gửi đi.
0430 khi thấy Nhiếp Minh Hàm gửi tin nhắn như vậy thì đã rất kinh ngạc, lại nghe thấy Sở Phàn bình luận: "Cục cưng đáng yêu, anh ấy vẫn quá rụt rè."
0430: "..." Không, là do ngài quá dâm.
"Nhưng như vậy đối với cục cưng bây giờ là rất tốt rồi, nên cổ vũ anh ấy một chút." Sở Phàn nói, cười tủm tỉm gõ chữ trả lời.
Nhiếp Minh Hàm đang hồi hộp lo lắng, sợ chàng trai cảm thấy anh vừa gặp đã nói những lời chủ động như vậy là quá tùy tiện thì rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời.
"Ngủ ngon. Anh nói vậy, em thật sự rất vui. Em cũng rất mong ngày mai gặp lại anh."
Nhiếp Minh Hàm nhìn tin nhắn, nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Có lẽ, theo đuổi một cách chủ động, thật sự sẽ khiến người kia thích hơn một chút.
Tối hôm sau, Sở Phàn thông qua góc nhìn của Thượng Đế nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm một lần nữa xuất hiện ở hành lang bệnh viện.
Vì lo lắng việc mình xuất hiện ở đây bị nhiều người biết sẽ gây phiền phức cho chàng trai, Nhiếp Minh Hàm cố ý chọn buổi tối đến thăm Sở Phàn.
Lần này Nhiếp Minh Hàm đến rõ ràng trang trọng hơn lần trước rất nhiều, thậm chí còn cố tình sửa sang lại kiểu tóc, mái tóc ngắn đen nhánh vốn luôn được vuốt keo nay được xõa xuống một ít, trông không còn lạnh lùng cứng nhắc mà hiền hòa hơn nhiều.
Anh ôm một bó hoa, tay xách theo đồ bổ dưỡng, các cô y tá ở trạm y tá nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm thì đều ngẩn người, nhìn nhau, vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Nhiếp, ngài đây là... Lại đến thăm cậu Sở sao?" Một cô y tá không nhịn được hỏi.
Nhiếp Minh Hàm mặt không biểu cảm, nhưng tai lại hơi đỏ, "Ừ" một tiếng, rồi cố ý dặn dò mấy cô y tá.
Anh không sợ người khác biết chuyện của mình, nhưng lo lắng Sở Phàn vẫn còn bị người khác quản chế và có thể gặp rắc rối vì chuyện này.
Ở Hoa Quốc, sau một sự cố lớn xảy ra ở bệnh viện trước đó, đã có quy định rõ ràng, trừ trường hợp được phê duyệt đặc biệt, bệnh viện không cho phép phóng viên vào trong, nên phóng viên nhiều nhất chỉ chụp được xe của anh lái vào bãi đậu xe bệnh viện.
Gần đây Nhiếp Minh Hàm cũng thường xuyên đến thăm cha Thiệu, nên sẽ không khiến phóng viên nghi ngờ. Chỉ cần bệnh viện giúp giữ bí mật thì chắc sẽ không có chuyện gì.
Các y tá liên tục gật đầu, nhìn Nhiếp Minh Hàm rõ ràng chú trọng ngoại hình hơn ngày thường, còn mang theo hoa và đồ bổ dưỡng thì cảm xúc lẫn lộn.
Xem ra Nhiếp Minh Hàm thật sự coi trọng Sở Phàn.
Thật không ngờ Nhiếp Minh Hàm luôn cao lãnh cứng nhắc lại đi theo đuổi người khác. Nếu Nhiếp Minh Hàm biết Sở Phàn là người bị biến đổi giới tính từ Alpha thành Omega thì sẽ còn sốc hơn.
Còn về Thiệu Tử Dương, nếu biết người bạch nguyệt quang lạnh lùng với mình lại hứng thú với người thế thân do chính mình tạo ra, thậm chí còn chủ động theo đuổi thì...
Các y tá thật sự không dám nghĩ tiếp.
Nhiếp Minh Hàm đi đến ngoài phòng bệnh của Sở Phàn thì dừng lại, chỉnh lại cổ áo rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Sở Phàn đã chải chuốt tóc tai, ngồi trên giường bệnh chờ Nhiếp Minh Hàm từ lâu, nghe tiếng gõ cửa thì lập tức nói nhẹ nhàng: "Mời vào."
Cửa mở ra, Sở Phàn nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm xuất hiện ở cửa, vì được chăm chút mà trông càng thêm đẹp trai, cậu kinh hỉ nói: "Anh, anh thật sự đến!"
Nhiếp Minh Hàm nhìn vẻ mặt vui vẻ của chàng trai cũng bất giác cảm thấy vui lây, nét mặt giãn ra.
Nhiếp Minh Hàm làm việc dứt khoát, từ trước đến nay chỉ làm không nói, lười giải thích với người khác, nhưng bây giờ rõ ràng biết người trước mắt tin tưởng mình thì ngược lại vẫn không khỏi muốn giải thích vài câu.
Anh nói: "Tôi đã hỏi y tá, trợ lý của người kia thường đến vào ban ngày. Tôi đến vào buổi tối sẽ khó bị phát hiện hơn."
Sở Phàn nhìn vẻ mặt kiên nhẫn, ôn hòa và ân cần của Nhiếp Minh Hàm khi đối diện với mình, ý cười trong đáy mắt càng đậm.
Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm đặt đồ lên tủ bên cạnh, dù biết những thứ đó chẳng là gì so với Nhiếp Minh Hàm, nhưng xét theo hình tượng nhân vật thì vẫn rụt rè nói: "Anh, sao anh còn mang nhiều đồ đến vậy?"
Nhiếp Minh Hàm đoán Sở Phàn có thể sẽ không nhận, nghiêm túc giải thích: "Những thứ này đều tốt cho cậu, loại bột linh chi này có thể giúp vết thương mau lành, còn có cái này..."
Sở Phàn bất an nói: "Anh, những thứ này trông rất quý, em không thể nhận..."
Nhiếp Minh Hàm nhìn cậu, không khỏi ôn tồn khuyên nhủ: "Tiểu Phàn, đây chỉ là chút lòng thành của tôi, với tôi thật sự không là gì. Hãy nhận lấy nhé, được không?"
Sở Phàn nhìn vẻ mặt quan tâm chân thành của Nhiếp Minh Hàm thì ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.
Nhiếp Minh Hàm đến khiến Sở Phàn rất vui. Nhưng cả hai đều không phải người nói nhiều, nói vài câu rồi lại im lặng, không khí ái muội trong phòng bệnh khiến hai người tính cách hướng nội càng thêm gượng gạo.
Sở Phàn thầm than thở, nếu là theo tính cách thật của cậu thì cậu sẽ nói chuyện không ngừng, chọc cho người kia xấu hổ đến mức không thể không đáp lại.
0430: "..."
Nhưng Nhiếp Minh Hàm lại không cảm thấy nhàm chán, anh giống như một cậu bé mới biết yêu, mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt rất có thần, chỉ là hơi lo Sở Phàn sẽ thấy chán.
Để điều chỉnh không khí và thể hiện sự quan tâm, Nhiếp Minh Hàm nhìn xung quanh, chọn một quả táo đỏ và to rồi lặng lẽ ngồi xuống gọt.
Sở Phàn chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Nhiếp Minh Hàm sinh ra đã anh tuấn tinh xảo, ngón tay thon dài đẹp đẽ, dáng vẻ cúi mi gọt táo cho người mình yêu thật sự rất đẹp.
Nhưng Nhiếp Minh Hàm rõ ràng đã đánh giá thấp khả năng của mình ngoài công việc.
Anh vốn đã hơi căng thẳng lại còn vụng về nên gọt táo bị thủng một lỗ.
Nhiếp Minh Hàm khựng lại, lén nhìn Sở Phàn, thấy cậu như không để ý thì lại cúi đầu, cố gắng gọt cho quả táo đẹp hơn.
Lúc này biểu cảm của anh thật sự trịnh trọng như đang tạo tác một món đồ thủ công mỹ nghệ.
Sở Phàn cố nhịn cười.
Người này sao có thể đáng yêu đến vậy?