Đang thầm cười thì nghe thấy một tiếng "Tê" rất nhỏ.
Sở Phàn quay đầu lại thì thấy tay Nhiếp Minh Hàm đang gọt táo bị dao cắt vào, ngón tay rớm máu.
"Anh!" Sắc mặt Sở Phàn trở nên nghiêm trọng, vội vàng nắm lấy tay anh xem xét.
May mà vết thương không lớn, lại ở đầu ngón tay nên cũng dễ lành, nhưng Sở Phàn vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Cậu vốn chỉ muốn khiến người này vui vẻ một chút, không ngờ anh ấy lại căng thẳng và cố gắng đến mức gọt táo cũng bị thương.
Nhiếp Minh Hàm đột nhiên bị Sở Phàn nắm tay thì có chút bất ngờ, khi định thần lại thì tai hơi ửng đỏ, nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa áy náy của cậu thì trong lòng ấm áp, an ủi: "Tôi không sao."
Anh đứng dậy nói: "Tôi đi rửa tay một chút."
Nhiếp Minh Hàm rửa tay xong, thầm đỡ trán, chỉ cảm thấy vừa rồi quá mất mặt, vốn định thể hiện chút gì đó trước mặt Omega kia mà ngay cả gọt táo cũng bị thương.
Khi trở ra thì thấy Sở Phàn đang ăn quả táo bị gọt thủng một lỗ kia, vẻ mặt như đang thưởng thức sơn hào hải vị, còn khen táo ngọt và cảm ơn anh.
Nhiếp Minh Hàm vừa cảm kích sự chu đáo quan tâm của cậu, trân trọng tình cảm của anh dành cho cậu, vừa có chút xấu hổ áy náy, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài.
"Hôm nay thế nào? Vẫn ổn chứ?" Đường Phương thấy Nhiếp Minh Hàm, tảng băng vạn năm độc thân cuối cùng cũng thông suốt, bản tính nhiều chuyện trỗi dậy, buổi tối canh giờ liền gọi điện cho Nhiếp Minh Hàm.
"Vẫn ổn." Nhiếp Minh Hàm nói, giọng điệu hơi chút có chút uể oải.
Đường Phương cảm nhận được điều gì đó: "Vẫn ổn là được. Cậu bao năm nay toàn bị người theo đuổi, đây là lần đầu tiên theo đuổi người khác, cứ từ từ mà luyện."
Nói rồi anh cười: "Nhưng mà, Minh Hàm, tôi phải nhắc cậu. Cậu luôn ít nói như vậy, Omega cậu thích chắc cũng là người hướng nội. Cứ tiếp tục thế này, hai người ở bên nhau, nói hết mấy câu khách sáo thì chắc chỉ có nhìn nhau thôi."
Nhiếp Minh Hàm nghe vậy thì im lặng thừa nhận.
"Minh Hàm, Omega hướng nội nhút nhát thì không sao, cậu là Alpha thì phải chủ động tìm chuyện để nói..."
Nhiếp Minh Hàm vốn định hỏi Đường Phương cụ thể nên tìm chuyện gì để nói, nhưng thấy đã muộn, anh và vợ cũng cần nghỉ ngơi nên đành bỏ qua, chỉ "Ừ" một tiếng.
Tối đó Nhiếp Minh Hàm lại cẩn thận xem lại cẩm nang tình yêu, thấy không có dạy cách tìm chủ đề để gần gũi với Omega, chỉ dạy anh cố gắng thể hiện ý nghĩ trong lòng.
Nhiếp Minh Hàm đương nhiên không biết Sở Phàn thật ra lại thích kiểu người như anh.
Vì vậy Nhiếp Minh Hàm lần đầu tiên mò mẫm lên mạng, đăng câu hỏi tìm lời khuyên:
【 Người dùng ẩn danh 】 Một Alpha không giỏi giao tiếp ở chung với một Omega hướng nội thì nên tìm chủ đề gì? (Giá trị câu hỏi: 10 vạn đồng vàng)
Trên trang web hỏi đáp này, đồng vàng có giá trị tương đương tiền mặt, phần thưởng kếch xù lập tức khiến câu hỏi trở thành top đầu, thu hút vô số cư dân mạng trả lời, lượt thích cũng nhanh chóng vượt ngàn.
Người thích hóng hớt nhất: Chủ thớt giàu quá! Chọn tôi nhé! Tìm chủ đề với Omega đương nhiên là nói về những thứ Omega thích rồi. Tìm hiểu xem đối phương thích phim gì, bài hát gì, tỏ vẻ mình cũng thích. Đương nhiên nếu đối phương nói thích túi xách, mỹ phẩm gì thì đừng hùa theo, cứ vung tiền mua là xong balabala... (1.7K thích)
Đừng yêu tôi tôi muốn làm giàu: Chủ thớt có tiền như vậy còn cần tìm chủ đề gì? Omega chẳng phải chỉ cần vẫy tay là có cả đống, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu... Câu trả lời tốt nhất là nói về siêu xe, biệt thự và tiền tiết kiệm của mình balabala... (1K thích)
Cậu bé vườn trường tươi mát: Cái tên "Đừng yêu tôi..." kia ra chỗ khác cho đỡ xấu hổ. Cứ nghĩ Omega trên cả thế giới đều ham tiền chắc? Chủ thớt cứ tự nhiên là được. Giống như tôi và bạn trai tôi. Trước kia tôi khá hướng nội, anh ấy cũng không thích nói chuyện. Một lần sau giờ học, trời mưa lất phất... Sau đó chúng tôi cứ tự nhiên... balabala... (1.2K thích)
Đừng yêu tôi tôi muốn làm giàu trả lời Cậu bé vườn trường tươi mát: À, em gái tươi mát nóng tính nhỉ, tươi mát vậy thì vào đây làm gì? Nhìn là biết chưa trải sự đời rồi. Đừng có lo chuyện bao đồng rồi yêu sớm, lo học hành cho tốt đi. Sau này thi trượt đại học còn bị bạn trai đá thì lại về nhà khóc với mẹ... (578 thích)
Cậu bé vườn trường tươi mát trả lời Đừng yêu tôi tôi muốn làm giàu: Cái tên "Đừng yêu..." kia, đầu tiên tôi vào đây là muốn giúp chủ thớt, thứ hai là muốn thử kiếm tiền bằng chính năng lực của mình. Không ham giàu không có nghĩa là tôi không cần tiền, cảm ơn. Với cả em và bạn trai học rất giỏi nhé, anh hiểu rõ vậy có phải là do hồi đó anh thi trượt đại học bị bạn gái đá về nhà khóc nhè không? (601 thích)
Đừng yêu tôi tôi muốn làm giàu trả lời Cậu bé vườn trường tươi mát: Ha hả, ngại quá chị cũng từng học đại học nhé, chẳng qua không may mắn như em chưa trải sự đời thôi. Nên chị mới ghét nói chuyện với mấy con bạch liên hoa trong tháp ngà, cuộc đời sẽ dạy em cách làm người... (623 thích)
...
Dưới sự kích thích của phần thưởng kếch xù, câu hỏi tử tế đã biến thành một trận cãi vã ỏm tỏi.
Nhiếp Minh Hàm xoa xoa giữa mày, cảm thấy hơi đau đầu khi nghĩ đến việc đó, quyết định đợi đến ngày hôm sau, dựa vào số lượt thích để lựa chọn.
Sau một giấc ngủ, Nhiếp Minh Hàm phát hiện một câu trả lời như hắc mã vọt lên đứng đầu bảng.
【 Người dùng ẩn danh 】 Trực tiếp mang vấn đề này đi hỏi đối phương.
Mọi người đều cảm thấy câu trả lời này ngắn gọn, súc tích và độc đáo.
Nhiếp Minh Hàm nhìn rồi cũng cảm thấy thông suốt.
Sở Phàn ngồi trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng hệ thống thông báo câu trả lời đã được chọn, cậu khẽ cười.
0430 thì trợn mắt há hốc mồm, nó vốn định dùng bàn tay vàng giúp Sở Phàn đưa câu trả lời lên top, không ngờ Sở Phàn lại tự mình dùng mấy chữ đã lên đứng đầu.
Ngày hôm sau, khi Nhiếp Minh Hàm đến thăm Sở Phàn, anh đã tìm cơ hội hỏi: "Tiểu Phàn."
"Dạ?" Sở Phàn ngây thơ nhìn anh.
"Cậu có cảm thấy ở bên tôi nhàm chán không?"
Sở Phàn mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao anh lại nói vậy?"
Nhiếp Minh Hàm cụp mắt xuống: "Tôi không giỏi giao tiếp với Omega, chúng ta cũng không có nhiều điểm chung."
Sở Phàn ôn nhu an ủi anh: "Nhưng em rất thích ở bên anh. Dù không nói gì em cũng rất vui, hoàn toàn không thấy nhàm chán."
Nhiếp Minh Hàm nhìn vẻ mặt của Sở Phàn thì mới yên tâm hơn.
"Vậy anh thì sao? Anh có thấy ở bên em nhàm chán không? Em cũng không giỏi giao tiếp với người khác." Sở Phàn lại có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là không." Nhiếp Minh Hàm lập tức nói, anh cố gắng thành thật với người trước mặt, khẽ nói: "Tiểu Phàn, ở bên cậu, tôi cũng rất vui."
Anh chỉ lo mình quá vô vị.
"Vậy là tốt rồi." Sở Phàn lại an ủi anh: "Anh à, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau nhiều hơn, sau này sẽ có càng nhiều chủ đề để nói."
Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn hiểu chuyện thì vui vẻ "Ừ" một tiếng.
Tuy mối quan hệ giữa Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn rất tốt, nhưng vì mọi chuyện chưa đâu vào đâu nên Đường Phương rất tế nhị không để nhiều người biết chuyện Nhiếp Minh Hàm định theo đuổi một Omega, chỉ cố gắng hết sức giúp đỡ anh.
Sau khi nói chuyện với vợ, Đường Phương rất tích cực giúp Nhiếp Minh Hàm san sẻ công việc, để anh có thời gian theo đuổi người mình thích, thậm chí còn tìm mấy người đáng tin cậy cùng nhau chia sẻ công việc.
Vì vậy, gần đây Nhiếp Minh Hàm cuối cùng cũng có đủ thời gian để thực hiện kế hoạch theo đuổi của mình.
Mấy ngày liên tiếp, Nhiếp Minh Hàm cứ rảnh là lại đến thăm Sở Phàn.
Sở Phàn mở góc nhìn của Thượng Đế, có thể dễ dàng khiến Nhiếp Minh Hàm và Từ Tuấn hoàn toàn không gặp nhau, hơn nữa bản thân Nhiếp Minh Hàm cũng được đào tạo về y tế, luôn hết sức chú ý không để chuyện qua lại của hai người bị lộ ra ngoài, nên vẫn luôn không có vấn đề gì xảy ra.
Vì Sở Phàn trước đó đã ra ngoài một thời gian, mấy ngày nay vẫn cần nằm tĩnh dưỡng trên giường, nên phần lớn thời gian Nhiếp Minh Hàm chỉ ngồi bên giường bệnh nói chuyện vu vơ với Sở Phàn.
Đôi khi không có gì để nói, chỉ là im lặng ở bên nhau, nhưng từ sau khi đã nói chuyện thẳng thắn, dù là lúc im lặng thì không khí giữa hai người cũng rất hòa hợp, hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng.
Hôm nay Nhiếp Minh Hàm đang ở bệnh viện với Sở Phàn thì điện thoại trong túi rung lên, anh cầm điện thoại lên, khác với vẻ mặt khi nhận điện thoại liên quan đến công việc trước đây, biểu cảm của anh hơi thay đổi.
Nhiếp Minh Hàm nói với Sở Phàn một tiếng rồi đi ra ngoài.
"Là cha của Nhiếp Minh Hàm, Nhiếp Xa Sinh." 0430 nói.
Sở Phàn cũng không ngạc nhiên.
Vì Nhiếp Minh Hàm không phải nhân vật chính, nên những miêu tả về cha anh trong truyện cũng không nhiều, chỉ biết ông là bạn của cha Thiệu Tử Dương, là người cổ hủ, tính cách lạnh lùng và nghiêm túc, thậm chí còn hơn Nhiếp Minh Hàm.
Dù sao Nhiếp Minh Hàm ít nhất vẫn sẽ dịu dàng với người mình quan tâm, nhưng Nhiếp Xa Sinh lại là người khá nghiêm khắc ngay cả với người nhà.
"Sao lâu vậy mới nghe máy?"
Nhiếp Minh Hàm vừa ấn nút nghe thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói có chút nghiêm nghị.
Nhiếp Minh Hàm nói: "Con đang ở bệnh viện."
Nhiếp Xa Sinh chỉ cho là anh đang thăm cha Thiệu nên giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, hỏi: "Sức khỏe của chú Thiệu thế nào rồi?"
"Gần đây đã tốt hơn một chút." Nhiếp Minh Hàm nói.
Nhiếp Xa Sinh "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Gần đây những buổi xem mắt được sắp xếp cho con, sao con đều từ chối hết vậy?"
Nhiếp Minh Hàm khựng lại, quyết định tạm thời vẫn giấu chuyện của anh và Sở Phàn, đợi đến khi giải cứu được Sở Phàn rồi sẽ nói cho họ biết tình cảm của mình với cậu.
Anh nói: "Công việc quá bận, gần đây con không muốn xem mắt."
"Dù bận đến mấy cũng không thể không có thời gian cho một bữa cơm." Nhiếp Xa Sinh nghĩ một lát rồi nói: "Hai ngày trước ba gặp lão Trần của Lĩnh Đức, ông ấy nói con đã gặp người hợp ý?"
"Ông ấy muốn giới thiệu con gái của bạn ông ấy cho con, con chỉ là nói vậy để từ chối."
"Việc suýt nữa bỏ lỡ hợp tác với ông ấy cũng là vì từ chối?" Giọng điệu của Nhiếp Xa Sinh càng thêm nghi ngờ và nghiêm túc khi nói đến đây.
Nhiếp Minh Hàm bất đắc dĩ đành phải nói dối: "Hôm đó con dậy sớm bị cảm lạnh, hơi đau đầu."
Nhiếp Xa Sinh nghe vậy thì giọng điệu mới bình thường trở lại.
Cũng nhờ Nhiếp Minh Hàm trước đây luôn rất nghe lời và ngoan ngoãn nên ông tin anh sẽ không nói dối mình.
Nhiếp Xa Sinh không giỏi biểu đạt, chỉ nói: "Con đã là người trưởng thành rồi, phải học cách tự chăm sóc bản thân, đừng để ảnh hưởng đến công việc."
"Con biết rồi." Nhiếp Minh Hàm đáp rồi cúp máy.
Anh siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu.
Nhiếp Minh Hàm luôn hiếu thuận và nghe lời, vì cha mẹ đều là những người rất coi trọng sự nghiệp nên từ nhỏ anh đã luôn cố gắng hết sức, khao khát được sự chú ý và tán thành của họ. Anh luôn kìm nén sở thích và hứng thú của mình, giống như một tảng đá vô cảm, mặc cho cha mẹ mài giũa tạo hình thành một món đồ gần như hoàn mỹ phù hợp với kỳ vọng của họ.
Nhưng lần này, anh cảm thấy trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một loại thôi thúc muốn nhanh chóng nói thật lòng mình với họ, bất kể họ sẽ nghĩ gì.
0430 nhìn đến đây thì rụt rè nói với Sở Phàn: "Không biết cha của Nhiếp Minh Hàm sẽ nghĩ gì khi biết một Alpha đã biến đổi giới tính thành Omega ở bên con trai ông ấy và còn định đè con trai ông ấy nữa?"
"Yên tâm đi, chỉ cần Nhiếp Minh Hàm có tôi trong lòng thì mọi chuyện đều không thành vấn đề." Sở Phàn cười an ủi rồi nheo mắt: "Còn về phía Nhiếp Xa Sinh, sau này tôi tự nhiên có cách."
0430 nhìn vẻ mặt của Sở Phàn thì cũng yên tâm hơn một chút rồi thở dài: "Chỉ mong Nhiếp Xa Sinh sau này có thể thoáng hơn một chút."
"Anh, còn bao lâu nữa đến cuối tháng?" Sở Phàn hỏi.
"Tiểu Phàn, bây giờ mới đầu tháng thôi." Nhiếp Minh Hàm có chút tiếc nuối nhắc nhở cậu.
Sở Phàn dựa vào giường thở dài: "Họ nói cuối tháng em có thể xuất viện. Em đã ở viện lâu lắm rồi, thật muốn ra ngoài nhìn ngắm xung quanh, nhưng lại sợ đến ngày xuất viện thật."
Nhiếp Minh Hàm nghe vậy thì nhìn chàng trai, trong mắt lộ ra một tia thương xót, anh cũng rất hy vọng có thể nhanh chóng đưa chàng trai ra khỏi nơi này, nhưng vẫn chưa đến lúc.
Nghĩ đến việc chàng trai cả ngày ở trong bệnh viện thật sự quá buồn chán, Nhiếp Minh Hàm suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu Phàn, gần đây tôi sẽ đưa em ra ngoài hít thở không khí một chút, em thấy sao?"
"Thật sao ạ?" Trong mắt chàng trai ánh lên tia vui mừng, nhưng nghĩ ngợi một chút, cậu lại ảm đạm nói: "Nhưng mà, nếu lại giống như lần trước thì..."
Nhiếp Minh Hàm trấn an cậu: "Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ và các y tá. Chỉ cần cố gắng không để em đi lại nhiều thì chắc sẽ không có chuyện gì."
Lúc này chàng trai mới giãn mày ra nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh."
Nhiếp Minh Hàm nhìn thấy chàng trai trở nên vui vẻ thì cũng không khỏi vui vẻ nhướng mày.