Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 40

Vì Nhiếp Minh Hàm đã biết Sở Phàn ở chỗ Thiệu Tử Dương, lần này sau khi Sở Phàn cáo biệt Nhiếp Minh Hàm, chính Nhiếp Minh Hàm đã làm tài xế đưa cậu trở về.

Sở Phàn đã nhờ hệ thống thôi miên Thiệu Tử Dương, nên cũng không vội, lười biếng dựa vào ghế nghỉ ngơi trong xe.

Tối hôm qua lăn lộn quá muộn, sáng lại dậy sớm, cậu vẫn còn hơi buồn ngủ.

Ông Trịnh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn trộm Sở Phàn rất nhiều lần.

Khi Nhiếp Minh Hàm đưa Sở Phàn lên xe, ông Trịnh nhìn thấy những dấu vết ái muội trên cổ Nhiếp Minh Hàm thì sợ ngây người, lại lo lắng mình biểu hiện quá kinh ngạc sẽ làm hai người xấu hổ, ông liền ho khẽ, giả bộ không thấy.

Trong ấn tượng của ông Trịnh, Sở Phàn là một Omega vô cùng ngây thơ khiến người ta yêu mến, sau khi quen Nhiếp Minh Hàm thì cậu dần trở nên tinh nghịch hơn rất nhiều, ông Trịnh cũng rất thích, cảm thấy cậu rất hoạt bát đáng yêu, vừa hay bổ sung cho Nhiếp tổng của họ.

Thế nhưng ông thật không ngờ Omega này lại như vậy…… hoạt bát……

Ông Trịnh ho vài tiếng, nhìn cổ Sở Phàn sạch sẽ, quả thực lo lắng Nhiếp tổng của họ quá bảo thủ lạnh lùng sẽ không làm người ta vừa lòng.

Ông nghĩ đến đây thì không nhịn được hỏi: “Cậu Sở, tối hôm qua cậu và Nhiếp tổng thế nào ạ?”

Sở Phàn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy mặt trời mọc trên biển, những con sóng lớn theo gió lay động, được nhuộm thành màu đỏ ửng.

Cậu hồi tưởng lại cảnh đẹp mê người tối qua, nhếch môi: “Đặc biệt tốt. Tôi quả thực sắp không rời anh Minh Hàm được.”

Ông Trịnh ho khẽ, vốn cho rằng Sở Phàn sẽ xấu hổ, thầm nghĩ Sở Phàn này lại hào phóng như vậy nói thẳng ra.

Tuy thế ông cũng yên tâm, mang vẻ mặt từ ái, cười nói: “Ha ha, tốt là tốt rồi.”

Sở Phàn nhìn biểu tình của ông Trịnh thì thầm cười. Vừa nãy cậu vừa nói lời thật lòng, một mặt cũng cố ý trêu chọc ông Trịnh, cậu rất thích vị tài xế già nhiệt tình hòa ái, bao dung cởi mở, thích tác hợp cho mình và Nhiếp Minh Hàm này.

Nhưng không biết sau này khi ông biết chân tướng sẽ nghĩ như thế nào? Chắc là sẽ kinh rớt cằm nhỉ?

Ông Trịnh dừng lại, lại ôn tồn nói: “Câuh Sở, cậu và Nhiếp tổng nhất định phải tốt đẹp nhé. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy Nhiếp tổng để bụng ai như vậy. Cậu không biết lúc trước khi cậu không ở, ngài ấy tiều tụy biết bao. Tôi nhìn đều đau lòng.”

Trong lòng Sở Phàn vô cùng cảm động, nghiêm túc nói: “Chú Trịnh, chú yên tâm đi, tôi nhất định sẽ có trách nhiệm với Minh Hàm.”

Ông Trịnh: “……”

Tuy rằng, nhưng mà, sao cứ cảm thấy chỗ nào không ổn thì phải?

Sở Phàn trở lại biệt thự của Thiệu Tử Dương thì nhíu mày, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bài xích, mới bước vào, như một người vừa trải qua tuần trăng mật trở lại vị trí công tác.

Cậu phát hiện mình thật sự có chút hiểu tâm trạng của các bậc quân vương thời xưa bị sắc đẹp mê hoặc không muốn lâm triều.

Ngày hôm qua vừa mới chiếm được đêm đầu tiên của Nhiếp Minh Hàm, vừa được nếm trải tư vị ngọt ngào, hận không thể ở bên người ấy ba ngày ba đêm, kết quả hiện tại đã phải quay về làm nhiệm vụ.

Sở Phàn kìm nén cảm xúc.

Thôi, hoàn thành nhiệm vụ sớm thì mới có thể ở bên người kia vô ưu vô lo.

Dì Trương trải qua nhiều lần uy hiếp đe dọa của Sở Phàn, nhìn thấy Sở Phàn từ bên ngoài trở về thì không dám nói gì thêm, gượng cười nói với cậu một câu “Chào buổi sáng” rồi lảng tránh.

Sở Phàn thấy bà thức thời như vậy thì cũng không làm khó bà nữa, đi thẳng về phòng.

Cậu cởi áo khoác, ôm một chiếc gối tựa vào lòng, ngồi xuống ghế sofa, dần dần khôi phục trạng thái, nói: “0430, giải thôi miên cho Thiệu Tử Dương đi.”

Khi Thiệu Tử Dương tỉnh lại thì chỉ cảm thấy sau đầu đau dữ dội.

Hắn ta có chút không nhớ nổi chuyện tối qua, chỉ nhớ mình đã đè Sở Phàn xuống giường, sau đó thì không nhớ gì nữa.

Hắn ta xoa xoa chỗ đau một cách bực bội, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Sở Phàn đã thức dậy, đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa ở phòng khách.

“Thiệu tổng, ngài, ngài tỉnh rồi?” Sở Phàn vô tình nhìn thấy hắn ta thì lập tức tỏ vẻ hơi xấu hổ.

0430 đã chết lặng với diễn xuất của Sở Phàn, lặng lẽ ngồi ăn dưa xem kịch.

Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, cậu mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng thùng thình, vì động tác mà cổ áo hơi nghiêng, ẩn ẩn lộ ra dấu răng trên vai.

Thiệu Tử Dương híp mắt, lộ ra vẻ hài lòng, xem ra tối qua hắn ta ít nhiều cũng đã chiếm được người này.

Hắn ta lập tức hết bực bội, cũng lười hỏi nhiều, đi thẳng đi rửa mặt.

Sở Phàn đợi Thiệu Tử Dương rời đi thì chỉnh lại cổ áo, nhếch môi.

Đây, đương nhiên là do Nhiếp Minh Hàm để lại.

Sở Phàn không cho Nhiếp Minh Hàm cắn bản thân mình bị thương, liền kéo thấp vai xuống cho anh cắn, nhưng Nhiếp Minh Hàm sao nỡ cắn cậu, chỉ đến cuối cùng khi thật sự không nhịn được theo bản năng, mới vùi vào vai cậu để lại một dấu không nặng không nhẹ.

Sở Phàn nghĩ đến Nhiếp Minh Hàm ngấn nước mắt lúc đó thì ánh mắt tối sầm lại, thấy Thiệu Tử Dương sắp ra thì cậu lập tức chỉnh lại biểu tình.

-

Nhiếp Minh Hàm sau khi tiễn Sở Phàn thì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch tiến đến cọ anh, mềm mại kêu “Meo” hai tiếng đòi ôm, anh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng vẫn là khi nhìn thấy biểu tình đáng yêu của Tiểu Bạch thì cố gắng ôm nó vào lòng cưng nựng.

Anh nhìn xung quanh, có chút hoảng hốt nhìn những mảnh kim tuyến còn sót lại trên mặt đất, nghĩ đến sự lãng mạn ngày hôm qua, và đủ loại điên cuồng sau khi Sở Phàn ôm anh về phòng.

Tai Nhiếp Minh Hàm đỏ bừng. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện ở vị trí dưới, sẽ cùng một Alpha trải qua tình cảm lãng mạn và nồng nhiệt như vậy, cho dù lúc ban đầu khi đưa Sở Phàn về nhà, anh cho rằng ở chung với Sở Phàn cũng sẽ giống như với chú mèo trắng trong lòng này, dịu dàng, ấm áp.

Như vậy đối với anh mà nói cũng đã đủ tốt đẹp, nhưng Sở Phàn lại cho anh nhiều hơn thế.

Giống như một tia lửa nhỏ, lợi dụng sự ngụy trang yếu đuối đáng thương ban đầu mà thành công xâm nhập vào lãnh địa lạnh lẽo mà anh đã phong bế từ lâu, đợi đến khi anh phản ứng lại thì đã thiêu rụi cả cánh đồng hoang vu của anh.

Một mặt là nghe theo lời Sở Phàn, một mặt cũng là lo lắng về dấu vết trên cổ, Nhiếp Minh Hàm ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Ngày hôm sau, khi Nhiếp Minh Hàm chỉnh lại tây trang trước gương, anh nghiêm túc kiểm tra một chút, thấy dấu vết đã mờ đi gần hết thì mới yên tâm đến công ty.

Đường Phương thấy Nhiếp Minh Hàm thì vô cùng vui mừng, tươi cười rạng rỡ nói: “Nhiếp tổng, miếng đất mà trước đây luôn phải kiện tụng với công ty đối thủ đã lấy được rồi!”

Nhiếp Minh Hàm nghe xong thì rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, gật đầu nói: “Làm tốt lắm. Cảm ơn phó tổng Đường.”

Đường Phương vội cười nói: “Đừng đừng đừng, vấn đề mà ngay cả Nhiếp tổng ngài cũng suýt không giải quyết được thì tôi đâu dám tranh công. Cậu không biết đâu, vừa đúng là chuyện ngày hôm qua, đột nhiên lại có chính sách mới. Ha ha ha, kiện tụng cũng không cần đánh, chúng ta trực tiếp thắng luôn!”

Nói rồi, Đường Phương vui vẻ đưa tập văn kiện cho Nhiếp Minh Hàm.

Nhiếp Minh Hàm nghiêm túc xem qua, tuy ở công ty vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng nghiêm túc, nhưng đáy mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

"Chính sách mới vừa ra, không chỉ là miếng đất này, rất nhiều vấn đề trước đây của công ty cũng sẽ được giải quyết dễ dàng!" Đường Phương vui vẻ nói.

Nhiếp Minh Hàm thời gian trước sự nghiệp và tình cảm đều không thuận, có thể nói là sứt đầu mẻ trán, Đường Phương nhìn thấy vậy rất lo lắng cho anh, vỗ vai anh, cười nói: "Chúc mừng nhé, sự nghiệp và tình cảm song song trở lại quỹ đạo, lúc này cậu cuối cùng có thể thả lỏng rồi chứ?"

Nhiếp Minh Hàm đương nhiên là mặt mày giãn ra.

Đột nhiên, Đường Phương dừng lại, nhìn về phía sau tai Nhiếp Minh Hàm, cười quái dị nói: "Ồ, lần này không phải là sâu róm cắn đấy chứ?"

Nhiếp Minh Hàm lúc này mới ý thức được dấu vết trên tai vẫn còn chưa hết, vì ở sau tai nên buổi sáng anh đã không kiểm tra.

Mặt Nhiếp Minh Hàm hơi đỏ lên, nhưng đã đến công ty rồi, anh cũng không muốn quay về, làm trễ nải công việc, hơn nữa mọi người đều là người trưởng thành.

Vì thế anh ho khan một tiếng, trực tiếp "Ừ" một tiếng, mặt đỏ bừng không biểu cảm đi vào văn phòng.

Đường Phương ở phía sau cười vui vẻ cả buổi.

Còn một lát nữa mới đến giờ làm việc, Nhiếp Minh Hàm ngồi trong văn phòng, mặt đỏ lên đưa tay sờ sau tai, thất thần một lát.

Sở Phàn dường như đặc biệt thích cắn tai anh. Nhiếp Minh Hàm ban đầu nghĩ đó là sở thích đặc biệt của Sở Phàn, sau này phát hiện cũng là vì Sở Phàn biết tai anh tương đối mẫn cảm.

Nhiếp Minh Hàm đột nhiên hồi tưởng lại những chuyện trước đây.

Trong lúc ngủ mơ màng có người ghé vào tai anh nói chuyện, dùng ngón tay vuốt ve vành tai anh, còn có lúc say rượu anh bị ép vào tường gạch men, tai bị người phía sau cười nhẹ cắn……

Tất cả mọi thứ đều trùng khớp với những cảm giác đêm trước.

Nhiếp Minh Hàm càng nghĩ mặt càng đỏ, cũng mơ hồ có chút suy đoán.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Nhiếp Minh Hàm lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra xem, là Sở Phàn, vẻ mặt anh dịu dàng hẳn xuống.

"Chào buổi sáng, anh." Sở Phàn nhắn.

"Chào buổi sáng, Tiểu Phàn."

"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Sở Phàn quan tâm hỏi.

"Khá tốt." Nhiếp Minh Hàm nhìn tin nhắn Sở Phàn gửi tới thì thấy ấm áp, khẽ nhếch khóe miệng.

Nhưng ngay sau đó tin nhắn khiến mặt và tai anh lập tức đỏ bừng.

"Xin lỗi, đêm qua em hình như đã quá đáng với anh."

Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt, nhưng sợ Sở Phàn áy náy, vẫn vội nói: "Không có. Em rất tốt."

Anh nói cũng là thật lòng, Sở Phàn tuy rằng làm rất lâu, nhưng cũng rất dịu dàng kiềm chế.

"Nhưng mà sau đó khóe mắt anh đỏ hoe, hình như còn chảy nước mắt. Anh chắc là rất khó chịu nhỉ?" Sở Phàn giả vờ tự trách nói.

Mặt Nhiếp Minh Hàm đỏ bừng, nhưng để Sở Phàn yên tâm, vẫn giải thích: "Tiểu Phàn, em, không phải vì khó chịu mà như vậy……"

Sở Phàn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Nhiếp Minh Hàm, cười trộm không ngừng, vốn định trêu chọc anh nói ra những lời càng khiến người ta đỏ mặt tim đập, nhưng thấy mặt Nhiếp Minh Hàm đã đỏ đến mang tai, hơn nữa sắp đến giờ làm việc, nên vẫn quyết định tạm tha cho anh.

Cậu cười nhắn tin: "Vậy thì tốt rồi. Anh à, vậy anh bận đi, em offline trước."

Nhiếp Minh Hàm dừng lại, lại nói: “Tiểu Phàn……”

“Ừ? Anh còn có chuyện gì muốn hỏi sao?” Sở Phàn mỉm cười hỏi.

“Có một lần, anh say rượu em đưa anh vào phòng tắm……” Nhiếp Minh Hàm gõ chữ, nghĩ ngợi rồi lại xóa đi.

“Thôi, không có gì.”

Đáp án đã quá rõ ràng. Nhiếp Minh Hàm nghĩ.

Trước kia ấn tượng của anh về Sở Phàn chỉ là một chú thỏ trắng ngây thơ ngoan ngoãn nên đương nhiên sẽ cảm thấy Sở Phàn không thể làm ra chuyện này, nhưng trải qua thời gian ở chung gần đây với Sở Phàn, đặc biệt là đêm trước hai người đã xảy ra quan hệ, việc Sở Phàn làm ra chuyện này trong mắt anh chẳng có gì khó tin.

Anh thật ra đôi khi có thể nhận thức được sự xảo quyệt của Sở Phàn, giống như vừa nãy, anh thật ra đã mơ hồ cảm giác được Sở Phàn cố ý giả vờ áy náy để dụ dỗ anh, chỉ là anh vẫn theo bản năng sợ người kia áy náy nên cố gắng theo lời dụ dỗ của cậu nói ra những lời khó nói.

Điều bất ngờ là, sau khi phản ứng lại những “kịch bản” của Sở Phàn, anh không hề phản cảm, thậm chí còn đặc biệt thích.

Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt, hóa ra trong xương cốt anh lại thích bị đối xử như vậy sao? Chẳng lẽ anh thật sự giống như Thiệu Tử Dương nói, nhìn nghiêm trang, thật ra……

Nhiếp Minh Hàm cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến Sở Phàn chắc hẳn cũng đã sớm rung động, hơn nữa đã nói những lời thầm kín với anh, đã ôm anh, đã hôn trộm anh, giống như anh cũng đã sớm đặt tâm vào mối tình này…… Nhiếp Minh Hàm lại không nhịn được có chút vui mừng.

Sở Phàn đã sớm nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm gõ chữ qua góc nhìn của thượng đế, nhìn Nhiếp Minh Hàm đã dần hết hoang mang, mà trở nên thẹn thùng và vui mừng, cậu cười.

“Cục cưng cuối cùng cũng đã phản ứng lại rồi sao?”

0430 cũng thấy tin nhắn Nhiếp Minh Hàm định gửi, vốn đang rất lo lắng, thấy biểu tình của Nhiếp Minh Hàm thì thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi. Tôi vốn lo Nhiếp Minh Hàm nhận ra chuyện trước đây sẽ cảm thấy bị lừa gạt.”

Sở Phàn không hề lo lắng, cười.

Đối với người yêu, filler vốn đã dày như tường thành, vô cùng bao dung, Nhiếp Minh Hàm sao có thể để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt? Chỉ cần mọi chuyện giữa hai người đều được xây dựng trên nền tảng có cảm tình với nhau, Nhiếp Minh Hàm chỉ cảm thấy vui mừng.

Hơn nữa, Sở Phàn đã sớm tin tưởng, Nhiếp Minh Hàm phát hiện ra con người thật của cậu chỉ càng thêm thích cậu hơn.

Bị cha mẹ yêu cầu quá cao từ nhỏ, Nhiếp Minh Hàm quá mức khép kín và tự kiềm chế, trong xương cốt anh thậm chí còn khao khát tình yêu và những hành động thân mật hơn người bình thường.

Và Sở Phàn đã nhìn thấu điểm này, khéo léo dùng vẻ đáng thương, hoặc là chơi trò lưu manh đánh trúng chỗ ngứa để cho Nhiếp Minh Hàm, người mang mâu thuẫn như vậy một cái bậc thang, khiến anh mượn những lý do có vẻ nghiêm túc đó, thậm chí không cần lý do gì, chỉ cần bị động tiếp nhận, là có thể thỏa mãn những khao khát mà anh xấu hổ không dám thể hiện.

Sở Phàn thầm cười, cậu dám khẳng định, sau khi giúp Nhiếp Minh Hàm khắc phục sự bài xích ban đầu về vị trí dưới, Nhiếp Minh Hàm sau này sẽ càng ngày càng yêu cầu cậu.

Điểm này, từ lần đầu tiên với Nhiếp Minh Hàm, đã có thể thấy manh mối.

Nhiếp Minh Hàm điều chỉnh lại cảm xúc, anh cụp mắt, gửi tin nhắn: "Tiểu Phàn, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, anh đợi em hoàn thành kế hoạch và trở lại bên anh."

Sở Phàn cười, nhìn người đàn ông trong văn phòng với đáy mắt tràn đầy dịu dàng và nhớ nhung, trả lời: "Ừ, anh cũng vậy, em nhất định sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh anh."
Bình Luận (0)
Comment