Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 41

Ánh mặt trời đầu đông sau giờ ngọ đặc biệt trong trẻo, mang theo chút ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào.

Sở Phàn nhân lúc Thiệu Tử Dương không có ở nhà thì bắt chéo chân dựa vào ghế mây phơi nắng ngủ gật, bị 0430 đánh thức, “Ký chủ, ký chủ, có tình huống!”

Sở Phàn mở mắt ra, “Hả? Làm sao vậy?”

“Thiệu Tử Dương và mẹ hắn ta đến.”

Sở Phàn ngáp một cái, vuốt mái tóc rối bời lười biếng đứng dậy, nói: “Ồ, vậy tôi chuẩn bị một chút.”

Sở Phàn vừa sửa soạn lại dung nhan xong thì Thiệu Tử Dương và mẹ hắn ta đến biệt thự.

Bà Thiệu và Thiệu Tử Dương có điểm giống nhau, đều là tướng mạo có tính công kích, bà Thiệu trang điểm đậm, nhìn càng thêm chua ngoa.

Vừa vào cửa, người phụ nữ kia đã tỏ vẻ cao cao tại thượng. Sở Phàn luôn rất giỏi quan sát và hành động cho phù hợp hoàn cảnh, trước mặt bà ta tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn, bà Thiệu tuy rằng hay bắt bẻ, nhưng nhìn cậu cũng không chọn ra được lỗi gì, cũng coi như hài lòng.

“Vì Tiểu Dương muốn kết hôn với cậu sớm một chút, nên tôi tiện đường đến xem mắt.” Bà Thiệu ngồi trên sofa nhấp một ngụm trà.

Bà ta đặt tách trà xuống bàn, lại nâng mí mắt lên, nói: “Sở Phàn, tôi thấy cậu cũng rất hiểu chuyện, cậu biết Tiểu Dương không giống cậu, nó vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, quản lý cả xí nghiệp gia tộc, là một người rất ưu tú, không thể chỉ có một mình cậu. Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, đừng ôm những ảo tưởng không thực tế, sau này Thiệu gia sẽ không bạc đãi cậu.”

Thiệu Tử Dương cũng không phản bác, tuy rằng hắn ta có hảo cảm với Sở Phàn, nhưng vẫn giữ tâm lý chơi bời, hắn ta híp mắt nhìn phản ứng của Sở Phàn.

0430 phun tào: “Không hổ là mẹ của tra nam, tam quan này thật là tuyệt vời. Hơn nữa, nguyên chủ nghe lời như vậy cuối cùng chẳng phải vẫn bị ức hiếp đến sinh non.”

Sở Phàn không lên tiếng, ngoài mặt đương nhiên là giả bộ bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu. Có thể trở thành bạn đời của Thiệu tổng tôi đã rất vinh hạnh, không dám mong cầu gì hơn.”

Bà Thiệu và Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn thức thời như vậy thì nhìn nhau, đều rất hài lòng.

Thần sắc bà Thiệu hòa hoãn hơn chút, nói: “Cậu chuẩn bị một chút, đi cùng tôi và Tiểu Dương đến bệnh viện thăm cha nó.”

Sở Phàn tự nhiên là ngoan ngoãn đồng ý.

Sở Phàn thay một bộ quần áo trang trọng hơn, theo bà Thiệu và Thiệu Tử Dương lên xe, tài xế liền lái xe đưa họ đến bệnh viện.

Thiệu Tử Dương và bà Thiệu đều hơi nhíu mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ, Sở Phàn cũng không ngạc nhiên, quan hệ của hai mẹ con này với ông Thiệu vẫn luôn không tốt.

Bà Thiệu và ông Thiệu thuộc về hôn nhân thương mại, bà Thiệu tính cách đanh đá, ông Thiệu bên ngoài tuy rằng khéo léo nhưng ở nhà cũng không phải người dễ bị bắt nạt, quan hệ của hai người từng có thời điểm rất căng thẳng.

Không bao lâu thì đến bệnh viện.

Ba người dừng lại bên ngoài một phòng bệnh cao cấp, khi Thiệu Tử Dương mở cửa thì dừng lại.

Bà Thiệu hỏi: “Sao vậy?”

Thiệu Tử Dương không nói gì, dẫn hai người vào trong, lúc này bà Thiệu mới phát hiện Nhiếp Minh Hàm cũng ở đó.

Ba người vừa vào cửa, Sở Phàn liền đối diện với Nhiếp Minh Hàm, nhìn người yêu một ngày không gặp như cách ba thu, đáy mắt Sở Phàn hiện lên một tia gợn sóng, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.

Nhiếp Minh Hàm không giỏi ngụy trang, nhìn Sở Phàn, ngẩn người một lát, cũng may trước đó Thiệu Tử Dương và Nhiếp Minh Hàm vừa vặn có chút qua lại, nên cho rằng Nhiếp Minh Hàm là nhìn thấy mình mới ngẩn người, nên cũng không nghi ngờ gì.

Nhiếp Minh Hàm thấy biểu tình Sở Phàn đã khôi phục như thường thì cũng cố gắng thu hồi tầm mắt, kìm nén cảm xúc trào dâng, giả bộ như không có gì xảy ra.

Tuy rằng rất muốn ôm Sở Phàn vào lòng ngay lúc này, để không ai có thể làm tổn thương cậu nữa, nhưng anh không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Sở Phàn.

Gặp lại Nhiếp Minh Hàm, Thiệu Tử Dương chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Cú đấm trước đó của Nhiếp Minh Hàm và những lời châm chọc đó thật sự đã chọc giận Thiệu Tử Dương, nhưng Thiệu Tử Dương vẫn còn chút tình cảm với Nhiếp Minh Hàm, dù sao cũng là người mà hắn ta theo đuổi bao nhiêu năm cầu không được.

Hiện tại Thiệu Tử Dương mang người yêu mới gặp lại người yêu cũ, nhất thời cũng không phân biệt được cảm giác trong lòng mình là gì.

Bà Thiệu từ những biểu hiện của Thiệu Tử Dương trước mặt bà ta đoán được Thiệu Tử Dương và Nhiếp Minh Hàm trước đó hình như có chút bất hòa, nhưng sự phản nghịch của Thiệu Tử Dương từ khi lớn lên không phải chuyện gì cũng nói với bà ta, bà ta chỉ biết hai người có chút khúc mắc, cũng không để bụng.

Bà Thiệu tuy đanh đá nhưng không phải hoàn toàn không có đầu óc, bà ta rất thưởng thức Nhiếp Minh Hàm, cũng biết quan hệ tốt của Thiệu Tử Dương với Nhiếp Minh Hàm sẽ rất có lợi cho công ty, sau này nếu Thiệu Tử Dương gây chuyện còn có thể nhờ Nhiếp Minh Hàm giúp đỡ, nên khi nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm liền lập tức cười chào hỏi.

“Tiểu Hàm, cháu cũng đến thăm chú Thiệu à?”

“Vâng.” Nhiếp Minh Hàm khẽ gật đầu, lễ phép trả lời.

Ông Thiệu cười trêu ghẹo: “Vất vả cho Tiểu Hàm, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, không biết còn tưởng cháu là con ruột nhà ta.”

Nhiếp Minh Hàm nhàn nhạt nói: “Chú dì đừng khách khí như vậy, đây là việc cháu nên làm.”

“Mau đến ngồi xuống đi.” Bà Thiệu trước mặt Nhiếp Minh Hàm sẽ không cãi nhau với ông Thiệu, chỉ là mặc kệ ông ta, tiếp đón Nhiếp Minh Hàm.

Thấy Nhiếp Minh Hàm thường nhìn về phía Sở Phàn phía sau, bà ta hiểu ra, cười nói: “Cháu xem dì này, còn quên giới thiệu với các cháu.”

Bà ta mím môi cười, kéo Sở Phàn lại.

Ông Thiệu nhìn lướt qua mặt Sở Phàn, thấy cậu tuấn tú, thần thái ngoan ngoãn thì rất hài lòng.

Bà Thiệu nói với Nhiếp Minh Hàm: “Đây là vị hôn thê của Tiểu Dương, Tiểu Hàm, Tiểu Dương chắc là đã nói với cháu rồi nhỉ?”

Nhiếp Minh Hàm nghe ba chữ “vị hôn thê”, đáy mắt có một tia lạnh lẽo, anh rũ hàng mi xuống che giấu cảm xúc, nói: “Có nghe qua.”

Bà Thiệu thấy Nhiếp Minh Hàm như vậy thì cho rằng Nhiếp Minh Hàm vẫn còn nhớ chuyện cũ với Thiệu Tử Dương, bà ta cười nói: “Nghe qua là tốt rồi. Qua một thời gian nữa hai đứa sẽ kết hôn, cháu nhất định phải đến tham dự đấy.”

Nhiếp Minh Hàm khẽ nhắm mắt, nói: “Cháu nhất định sẽ đi.”

Thiệu Tử Dương thấy Nhiếp Minh Hàm vẫn bằng lòng đến tham dự hôn lễ của mình thì đoán rằng anh vẫn còn niệm tình hai nhà, oán khí trong lòng với Nhiếp Minh Hàm cũng tan biến.

Hắn ta tuy kiêu ngạo hống hách, nhưng vẫn biết chuyện trước đây mình thật sự đuối lý.

Trở mặt với Nhiếp Minh Hàm, đối với hắn ta mà nói chỉ có hại chứ không có lợi, nếu Nhiếp Minh Hàm vẫn bằng lòng qua lại với họ thì hắn ta cũng không ngại bỏ qua chuyện trước đây.

Bà Thiệu thấy Nhiếp Minh Hàm vẫn bằng lòng đến tham dự hôn lễ của Thiệu Tử Dương thì cũng yên tâm hơn, bà ta lại cười nói: “Tôi thật không ngờ, Tiểu Dương nhà chúng ta lại kết hôn sớm hơn cháu? Tiểu Hàm, cháu bên đó vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, nói: “Có. Chúng cháu cũng sắp kết hôn rồi.”

Sở Phàn thầm nhếch môi, cậu và Nhiếp Minh Hàm thật sự đã có ước hẹn như vậy.

Bà Thiệu có chút kinh ngạc.

Thiệu Tử Dương thì trực tiếp kinh ngạc, Nhiếp Minh Hàm chẳng phải thích Alpha sao? Sao lại kết hôn? Hiện tại việc Alpha kết hôn không được pháp luật công nhận.

Thiệu Tử Dương lấy mình làm thước đo, điều duy nhất hắn ta có thể nghĩ đến là Nhiếp Minh Hàm nhanh chóng thay lòng đổi dạ, thích một Omega.

Bà Thiệu không biết nội tình, chỉ khen ngợi cười nói: "Tôi đã bảo mà! Tiểu Hàm ưu tú như vậy, không thể kéo dài lâu được,..."

Nhiếp Minh Hàm có chút thâm ý, nói: "Có cơ hội, sẽ cho mọi người thấy."

Bà Thiệu cười nói: "Còn cần cơ hội gì? Tiểu Hàm, tối nay cùng chúng tôi dùng bữa, trực tiếp mang người đến cho chúng tôi xem là được..."

"Tối nay, có lẽ..." Nhiếp Minh Hàm vừa do dự mở miệng, chưa nói xong đã bị Thiệu Tử Dương cắt ngang.

"Được rồi, mẹ!" Thiệu Tử Dương nghe Nhiếp Minh Hàm muốn mang đối tượng kết hôn đến thì vẫn có chút không thoải mái, tuy rằng cú đấm của Nhiếp Minh Hàm đã dập tắt ý nghĩ của hắn ta, nhưng dù sao cũng là người hắn ta từng để ý rất lâu.

Hắn ta có chút bực bội nói: "Người ta không muốn mang thì mẹ hỏi nhiều làm gì?"

"Con nói gì vậy, nổi nóng cái gì?" Bà Thiệu một lòng muốn hòa hoãn quan hệ của hai người, bị Thiệu Tử Dương phản đối thì nhất thời có chút bực mình, thấy Nhiếp Minh Hàm ở đó nên bà ta không phát tác.

Bà ta lại nói với Nhiếp Minh Hàm: "Tiểu Hàm. Vậy cùng nhau ăn bữa cơm, luôn được chứ?"

Nhiếp Minh Hàm vốn không thích tiếp xúc nhiều với Thiệu Tử Dương và mẹ hắn ta, nhưng nhìn Sở Phàn rồi vẫn nói: "Được."

Bà Thiệu có chút kinh ngạc, Nhiếp Minh Hàm luôn cao lãnh và xa cách, luôn từ chối các lời mời, lần này lại đồng ý dứt khoát như vậy, chuyện hôn lễ dù sao cũng là đại sự nên Nhiếp Minh Hàm đồng ý cũng không tính là kỳ quái, nhưng chuyện ăn tối cùng nhau thế này thì Nhiếp Minh Hàm đồng ý là rất hiếm thấy.

Bà Thiệu cho rằng anh cũng chủ động muốn hòa hoãn quan hệ với Thiệu Tử Dương, cho Thiệu Tử Dương một ánh mắt ám chỉ, cười cười.

Mấy người ngồi xuống ở một nhà hàng năm sao gần đó, Thiệu mẫu để Nhiếp Minh Hàm gọi món, Nhiếp Minh Hàm lần này không khách khí, gọi một đống đồ ăn cay.

Khi đồ ăn được mang lên, Thiệu Tử Dương đều ngây người.

Bà Thiệu cũng không thích ăn cay, nhưng bà ta đã để người khác gọi món thì cũng không dám nói gì, chỉ cười nói: "Minh Hàm, cháu bắt đầu thích ăn cay từ khi nào vậy?"

"Gần đây." Nhiếp Minh Hàm nói.

Những món ăn này đương nhiên đều là Sở Phàn thích ăn.

Thật ra Nhiếp Minh Hàm vì sức khỏe của Sở Phàn vẫn sẽ khuyên cậu ăn ít cay, hôm nay cũng là cố ý làm Thiệu Tử Dương không thoải mái.

Nhiếp Minh Hàm cũng không đặc biệt để ý đến sở thích của Thiệu Tử Dương, nhưng anh cũng là người cẩn thận chu đáo, từ nhỏ qua lại với Thiệu gia, anh vẫn sẽ biết chút ít về sở thích của hai người.

Thiệu Tử Dương nhìn một đống đồ ăn cay kia thì tâm trạng có chút khó chịu, nhưng thấy Nhiếp Minh Hàm đã bằng lòng cùng họ dùng bữa thì cũng không bực bội nữa.

Bà Thiệu biết Nhiếp Minh Hàm luôn hiểu chuyện, biết chiếu cố cảm nhận của người khác, đoán rằng Nhiếp Minh Hàm vẫn có chút không vui, dưới bàn ăn dùng chân đá Thiệu Tử Dương vài cái, Thiệu Tử Dương bị bà ta dùng giày cao gót chọc thúc giục thì nhíu mày.

Nhưng Thiệu Tử Dương cũng muốn hòa hảo với Nhiếp Minh Hàm, cuối cùng hắn ta vẫn chủ động nâng ly rượu với Nhiếp Minh Hàm, ấp úng nói: "Minh Hàm, trước đây có chút chuyện không vui, tôi xin kính cậu một ly. Chúng ta bỏ qua hết chuyện cũ nhé."

0430 xem thường: "Tên tra nam này suýt chút nữa đã làm ra chuyện tày trời với người ta, đến một lời xin lỗi cũng lười nói, đã muốn bỏ qua hết rồi?"

Nhiếp Minh Hàm cũng không muốn dây dưa với Thiệu Tử Dương, nhưng nghĩ như vậy có thể có nhiều cơ hội tiếp cận Sở Phàn hơn, anh dừng lại một chút, vẫn nâng ly, chạm cốc với Thiệu Tử Dương.

Bà Thiệu thấy Nhiếp Minh Hàm và Thiệu Tử Dương hòa hảo trở lại thì cười tiếp đón hai người ăn cơm.

Bà Thiệu và Thiệu Tử Dương vì Nhiếp Minh Hàm vẫn cố gắng ăn chút đồ cay, vẻ mặt bị cay đến tê lưỡi của họ khiến 0430 trộm cười.

Thiệu Tử Dương có chút bực bội, một chút sơ ý lại vô tình làm đổ rượu lên người, hắn ta nhíu mày, lùi lại một chút.

Thiệu mẫu nói với Sở Phàn: "Sở Phàn, giúp Tiểu Dương lau rượu trên người đi."

Sở Phàn nhìn, dừng một chút, dịu dàng đáp: "Vâng." Cậu lấy khăn giấy, giúp Thiệu Tử Dương lau nhẹ.

Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn giúp Thiệu Tử Dương lau rượu trên người, rượu lại rơi ngay trên đùi Thiệu Tử Dương, tay cầm dao nĩa của anh không nhịn được siết chặt, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."

Vì bà Thiệu không muốn bị người khác quấy rầy, cả tầng nhà hàng đều bị bà ta bao trọn, nhà vệ sinh vắng vẻ không có ai.

Nhiếp Minh Hàm đứng trong nhà vệ sinh, dùng sức chà xát tay, sau đó tháo kính xuống, giũ giũ những giọt nước bắn lên. Người luôn trầm ổn tự kiềm chế giờ phút này hiện lên vài phần thất thố thậm chí cố chấp.

Nghĩ đến hình ảnh Sở Phàn đưa bàn tay thon dài giúp Thiệu Tử Dương lau rượu, Nhiếp Minh Hàm không nhịn được cau mày, siết chặt con ngươi.

Người kia là của anh, chỉ có thể chạm vào anh! Chỉ có thể cùng anh ở bên nhau làm những chuyện thân mật đó! Thiệu Tử Dương loại cặn bã đó, có tư cách gì được Sở Phàn chạm vào?

Thật muốn ngay lập tức đoạt người kia về bên mình.

Nhiếp Minh Hàm nắm chặt tay, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, nhưng cuối cùng anh vẫn hít một hơi thật sâu, bình ổn lại, bình tĩnh hơn.

Không, anh không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của người kia.

Nhiếp Minh Hàm đang cúi đầu, cố gắng kìm nén phẫn nộ và chua xót, có chút suy sụp định đeo kính lên, đột nhiên cảm thấy phía sau ấm áp, eo bị người từ phía sau ôm lấy, Nhiếp Minh Hàm còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã truyền đến một tiếng cười nhẹ.

“Anh, ghen à?”
Bình Luận (0)
Comment