Bởi vì ở trước mặt vợ chồng Nhiếp Xa Sinh đã bại lộ mặt cường thế kia, Sở Phàn cũng không có quá ngụy trang, chỉ là đứng lên, cung kính nói: “Dì, dì nói đi ạ.”
Bà Nhiếp nói: “Ông ấy tuy rằng đã đồng ý hai người các con ở bên nhau, nhưng ta còn chưa có tỏ thái độ.”
Nhiếp Minh Hàm nghe vậy, nhìn qua, thần sắc mang lên một tia lo lắng, nói: “Mẹ……”
Sở Phàn tuy rằng không khẩn trương như vậy, nhưng cũng làm cho biểu tình của mình thoạt nhìn ngưng trọng một chút.
Bà Nhiếp thấy thế, nỗ lực làm cho thần sắc hòa hoãn một chút, nói với họ: “Đương nhiên, các con cũng không cần quá mức khẩn trương, ta cũng chưa nói phản đối.”
Bà ôm cánh tay, “Ta chỉ là hy vọng hai đứa hiểu rõ, hôn nhân không phải trò đùa, nếu hai đứa thật sự tính toán ở bên nhau, ta cần thiết phải xác định hai đứa thật sự thích hợp mới được.”
“Dì, con sẽ nỗ lực cùng anh ấy chứng minh cho dì xem.” Sở Phàn nghiêm túc nói.
Bà Nhiếp gật gật đầu, nói: “Nếu như vậy, hai đứa liền ở chung thử xem sao.”
Sở Phàn cùng Nhiếp Minh Hàm thấy bà Nhiếp cũng coi như là đồng ý hơn phân nửa, vui vẻ nhìn nhau.
Đang nói chuyện, lại nghe có người thở hổn hển hô to một tiếng “Minh Hàm” rồi vọt vào.
Nhiếp phụ và bà Nhiếp lập tức nhìn qua, liền thấy Đường Phương vô cùng lo lắng vọt vào.
Đường Phương vẫn luôn không quen nhìn Thiệu Tử Dương, cùng Thiệu gia cũng không có quan hệ gì, Thiệu Tử Dương kết hôn hắn căn bản liền không đi, cho nên hắn không thể kịp thời biết Nhiếp Minh Hàm xảy ra chuyện.
Cũng may cả nước đều đã phát sóng trực tiếp tình hình lúc đó, dư luận trực tiếp nổ tung, Đường Phương rất nhanh cũng nghe được Nhiếp Minh Hàm đoạt hôn còn vì vị hôn thê của Thiệu Tử Dương mà bị Thiệu Tử Dương đánh bị thương, vội vàng chạy tới đây.
“Dì nhỏ, hai người cũng ở đây sao ạ?” Đường Phương nhìn thấy vợ chồng Nhiếp Xa Sinh, hiển nhiên có chút kính sợ hai người họ, câu nệ hơn nhiều, đứng nghiêm.
Bà Nhiếp kỳ thật cũng rất thích Đường Phương hậu bối này, có lẽ là bởi vì bà cùng trượng phu đối với con trai yêu cầu quá cao, quản giáo quá nghiêm khắc, con trai của bà tuy rằng thập phần ưu tú nghe lời, nhưng tính cách có chút trầm mặc quái gở, trước kia ít nhiều cũng nhờ Đường Phương mang theo hắn hoạt bát hơn một chút.
Bất quá bà không giỏi biểu đạt, chỉ là hơi hơi gật đầu “Ừ” một tiếng.
Đường Phương hướng bà cười một cái, lại chạy nhanh chạy tới bên người Nhiếp Minh Hàm, vội la lên: “Minh Hàm cậu không sao chứ?”
Nhiếp Minh Hàm nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Đường Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại hận nói: “Thiệu Tử Dương tên súc sinh kia, mình thật hận lúc đó không có mặt ở đó, bằng không, bằng không mình nhất định phải bồi thêm cho hắn mấy đạp nữa mới hả dạ……”
Đường Phương nói xong, lại nhìn về phía Sở Phàn ở một bên.
Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, ôn thanh nói: “Trước kia hai người đã từng gặp qua rồi, Tiểu Phàn, anh giới thiệu với em một chút, đây là anh họ Đường Phương cùng anh lớn lên. Chúng ta có thể ở bên nhau, ít nhiều đều nhờ cậu ấy giúp đỡ rất nhiều.”
“Nếu cậu không tiện gọi anh họ, trước tiên gọi tôi là anh Đường cũng được.” Đường Phương khoe khoang cười một cái, vội vàng nhiệt tình bổ sung.
Sở Phàn lập tức ngọt ngào chào hỏi, cười nói: “Anh Đường.”
Đường Phương cười lên tiếng, lại nói: “Trước kia Minh Hàm vẫn luôn phát sầu chuyện ở bên cậu, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, hôm nay mới biết được còn có tên cặn bã Thiệu Tử Dương kia gây khó dễ hai người. Tôi mà biết sớm, tôi nhất định phải giúp hai người hả giận mới được! Tiểu Sở, cậu hôm nay…… Tôi nghe xong thiếu chút nữa rớt cằm, bất quá, lợi hại. Quá hả giận!”
Sở Phàn giả bộ làm ra vẻ ngượng ngùng, nhân cơ hội nói: “Em còn lo lắng dọa đến anh Đường. Anh Đường có cảm thấy em như vậy không thích hợp làm bạn lữ của Minh Hàm ca không?”
Đường Phương kỳ thật thật sự có chút bị dọa, dù sao ngay từ đầu Nhiếp Minh Hàm luôn miêu tả cậu là người ngoan ngoãn chọc người thương, sau đó tương phản thật sự có chút lớn, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì.
Hắn nói: “Không sao, ai nói cưới vào cửa phải thật ôn nhu, chị dâu cậu cũng chính là đang mang thai, trước kia cũng bưu hãn không được, cũng chỉ kém dì nhỏ của tôi một chút……”
Bà Nhiếp quét mắt nhìn Đường Phương.
Đường Phương sống lưng chợt lạnh, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, cười gượng nói sang chuyện khác, nói: “Tóm lại, hai người sống chung, ở bên nhau vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Tiểu Sở, tôi tuy rằng không trực tiếp tiếp xúc với cậu, nhưng tôi biết, cậu đối với Minh Hàm ca của cậu tình cảm cũng rất sâu đậm.” Đường Phương nói: “Lần cậu phát sốt đó, chạy tới với tốc độ nhanh như vậy tôi đã thấy được, lúc ấy liền nghĩ, bất luận thế nào cũng phải tác hợp hai người ở bên nhau.”
Bà Nhiếp ở một bên nghe Đường Phương nói, cũng không khỏi có chút cảm động.
Thiệu Tử Dương phải vất vả lắm mới lái xe hất văng đám phóng viên, hướng về nhà đuổi theo, khi phát hiện nơi đó đã có cảnh sát tới, hắn ta đành phải nhanh chóng đổi hướng, lái xe hướng về biệt thự tư nhân của mình.
Thiệu Tử Dương dọc đường đi tâm hoảng ý loạn, đổ một thân mồ hôi lạnh.
Trước kia hắn ta kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, vô pháp vô thiên, vừa rồi vung ghế đánh Sở Phàn, lúc tức giận đến cực điểm đã dùng hết sức lực, thấy Nhiếp Minh Hàm chảy nhiều máu như vậy, không biết có thể xảy ra đại sự gì hay không.
Hắn ta đương nhiên hận không thể Sở Phàn cùng Nhiếp Minh Hàm đều đi tìm chết, tuy rằng đối với hai người kia đều có rất nhiều cảm tình, nhưng so với sự căm hận hiện tại của hắn ta thì không đáng kể chút nào.
Nhưng hôn lễ của hắn ta và Sở Phàn lúc đó là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, nếu Nhiếp Minh Hàm thật sự mất mạng hoặc trở thành người thực vật, những gì hắn ta đã làm với Nhiếp Minh Hàm không thể nào giấu giếm được.
Thiệu Tử Dương lần đầu tiên bắt đầu hối hận vì sự xúc động và nóng nảy của mình.
Vốn dĩ những việc Thiệu Thịnh Hoa làm nhiều nhất cũng chỉ khiến công ty của anh ta bị tổn thương nặng nề, nhưng hành động của hắn ta lại có khả năng sẽ trực tiếp đẩy hắn ta vào tù.
Hắn ta hiện tại cần chuẩn bị trước, nhanh chóng tìm một nơi để trốn tránh và theo dõi tình hình.
Thiệu Tử Dương may mắn là căn biệt thự tư nhân này ngoài việc gần đây hắn ta không thường lui tới thì rất nhiều phóng viên vẫn chưa biết rõ địa chỉ, cho nên chưa bị bao vây.
Khi hắn ta vội vã bước vào biệt thự, dì Trương do không được thông tin nhanh nhạy, nhìn thấy lễ phục của hắn ta dính đầy bụi bẩn và những vết thương trên mặt thì có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Thiệu tổng, ngài bị sao vậy?”
“Cút ngay.” Thiệu Tử Dương nào có tâm trạng nói chuyện vô nghĩa với bà ta, quát thẳng vào mặt.
Dì Trương không dám hé răng, vội vàng tránh xa.
Thiệu Tử Dương mở két sắt lấy một số đồ vật hữu dụng rồi ngồi xuống mép giường, vội vàng gọi điện thoại cho người tình mà hắn ta tiếp xúc nhiều nhất.
Không giống như những lần trước luôn bắt máy rất nhanh, lần này gần như đến lúc tự động ngắt máy thì người kia mới bắt máy khi Thiệu Tử Dương đã nóng lòng chờ đợi, giọng điệu lười biếng: “Alo?”
Thiệu Tử Dương cau mày, quát: “Sao lại con mẹ nó muộn vậy mới bắt máy!”
“Ồ, vừa bận chút việc.” Bên kia vẫn giọng điệu không mặn không nhạt.
Nếu là trước kia thì Thiệu Tử Dương đã chửi cho người đó một trận té tát, nhưng hiện tại hắn ta đang cần người ta giúp đỡ, vẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, nói: “Đêm nay cho tôi đến chỗ cậu trốn tạm.”
Bên kia đột nhiên cười khẽ: “Được thôi.”
Sắc mặt Thiệu Tử Dương tốt hơn một chút, xem ra người tình này rất hiểu chuyện, vẫn còn chút tình cảm thật với hắn ta.
Ai ngờ người kia nói tiếp: “Đưa hết tiền anh mang theo cho tôi.”
“Cậu bị điên à? Tiền trước kia tôi cho cậu còn chưa đủ nhiều sao?” Thiệu Tử Dương tức giận nói.
Bên kia cười lạnh, giọng điệu trở nên sắc bén: “Đưa không được hả? Đưa không được thì cút mẹ mày đi! Thiệu Tử Dương, mày cho rằng ngoài tiền ra, mày còn có gì khiến người ta coi trọng? À, vốn dĩ cái mặt mày nhìn cũng không tệ lắm, nhưng xứng với cái đức hạnh thối tha của mày thì khiến người ta nhìn là muốn ói.”
“Mày mẹ nó chán sống rồi!” Thiệu Tử Dương chửi rủa.
“Ồ, vẫn còn coi mình là tổng tài ghê gớm lắm sao, mày cứ nói thêm vài câu nữa đi, người chán sống chính là mày đấy!” Người kia lại cười nói, “Đúng rồi, mày cũng đừng nghĩ đến việc tìm hai thằng đàn em khá thân với mày nữa, ha ha, tao vừa mới cùng hai đứa nó vừa chơi vừa chế giễu mày đấy?”
Thiệu Tử Dương nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười lớn, tức đến hộc máu đứng dậy, đập nát điện thoại và tất cả đồ vật trong phòng.
Đi ngang qua phòng của Sở Phàn, hắn ta mới thấy cửa mở, trên giường để một chiếc điện thoại.
Thiệu Tử Dương dừng lại một chút, nhớ lại nụ cười của Sở Phàn dành cho mình trước cửa phòng ngủ, còn có dáng vẻ giúp hắn ta bôi thuốc, vậy mà vẫn không nhịn được bước vào.
Hắn ta không biết có phải do bị kích thích đến choáng váng đầu óc hay không, đột nhiên có chút ảo tưởng, những người tình của hắn ta vốn dĩ là hạng người phản bội hắn ta thì cũng thôi đi, nhưng Sở Phàn tuy đã làm những chuyện đó, chẳng lẽ đối với hắn ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào sao?
Có lẽ, ít nhất đã từng có một khoảnh khắc nào đó là thật lòng với hắn ta, nếu không sao cậu ta lại cười với hắn ta ôn nhu như vậy?
Thiệu Tử Dương cầm điện thoại lên xem, không biết có phải là cố ý hay không mà điện thoại không hề cài mật mã.
Thiệu Tử Dương nhanh chóng mở màn hình, nhưng ngay sau đó hắn ta trợn tròn mắt, bên trong vậy mà có thể nhìn thấy đủ loại lịch sử trò chuyện và tin nhắn giữa Sở Phàn và một người được lưu là “Bảo bối tức phụ”.
Tuy rằng tin nhắn đều dùng cách xưng hô “anh”, nhưng Thiệu Tử Dương hiện tại đã biết chuyện giữa Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm, tự nhiên biết đó là Nhiếp Minh Hàm.
Thiệu Tử Dương vội vàng lướt tin nhắn lên trên, phát hiện Sở Phàn khi còn ở chỗ hắn ta vậy mà đã lén lút ra ngoài với Nhiếp Minh Hàm.
“Anh chuẩn bị xong chưa? Mấy thứ đó sẽ làm anh bị thương đấy, hay là dùng tay đi.”
“Tối qua anh có khỏe không?”
“Anh thật tuyệt vời…”
“Anh ơi, tối nay cũng cho em đến tìm anh nhé…”
Thiệu Tử Dương nhìn từng dòng chữ trần trụi đó, suy đoán ra từng khoảnh khắc của họ, tức giận đến mức trước mắt tối sầm lại, gầm lên một tiếng giận dữ, hung hăng ném điện thoại xuống đất.
Khuôn mặt hắn ta run rẩy, gân xanh trên trán giật liên hồi, hai mắt đỏ ngầu, từng bước một bước ra khỏi phòng ngủ của Sở Phàn.
Dì Trương vừa mới nghe thấy tiếng Thiệu Tử Dương đập phá đồ đạc, vẫn luôn trốn ở bên ngoài, quay người lại thì phát hiện Thiệu Tử Dương ở ngay sau lưng mình, dì Trương nhìn bộ dạng đáng sợ của Thiệu Tử Dương thì hoảng sợ hỏi: “Thiệu, Thiệu tổng, ngài làm sao vậy?”
Thiệu Tử Dương đỏ mắt nhìn bà ta: “Sở Phàn khi ở đây đã luôn gian díu với Nhiếp Minh Hàm, đúng không?”
“Nhiếp, Nhiếp tổng?” Dì Trương hoàn toàn ngây người, bà biết Sở Phàn vẫn thường ra ngoài, nhưng bà không biết người đó là Nhiếp Minh Hàm.
Dì Trương sợ hãi, vội vàng giải thích: “Thiệu tổng! Tôi không biết là Nhiếp tổng mà! Tôi, tôi lúc đó cũng không có cách nào khác, là tiên sinh Sở uy hiếp tôi! Thủ đoạn của cậu ấy quá lợi hại, ngài lúc đó lại mê mẩn cậu ấy như vậy, tôi thật sự không dám!”
Thiệu Tử Dương càng nghe càng phẫn hận, mạnh chân đá văng bà ta, nghe tiếng kêu thảm thiết của bà ta, hắn ta sầm sập bỏ đi.
Thiệu Tử Dương ngồi vào xe, nắm chặt vô lăng, nghiến răng ken két.
Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn hai người đã hại hắn ta thê thảm như vậy, hắn ta nhất định phải khiến hai người đó trả giá đắt!
0430 thông qua góc nhìn của thượng đế nhìn thấy bộ dạng phẫn hận tức giận của Thiệu Tử Dương thì run rẩy.
Điện thoại đúng là do Sở Phàn để lại, dùng để kích thích Thiệu Tử Dương, vì đoán trước được Thiệu Tử Dương sẽ đập nát điện thoại, Sở Phàn còn đặc biệt nhờ 0430 hỗ trợ sao lưu lại những tin nhắn đó.
Lúc đó kế hoạch của Sở Phàn chưa bao gồm việc Nhiếp Minh Hàm phải thừa nhận, cho nên chỉ muốn cho Thiệu Tử Dương biết mình luôn bị cắm sừng là đủ rồi, hiện tại Thiệu Tử Dương đã biết là Nhiếp Minh Hàm, sự kích thích càng lớn hơn.
0430 cảm nhận được giá trị năng lượng ngược tra bùng nổ, còn nghi ngờ liệu Thiệu Tử Dương có thể bị tức điên hay không.
“Ký chủ, để phòng ngừa vạn nhất, có muốn bây giờ nghĩ cách đưa Thiệu Tử Dương vào tù luôn không?” 0430 vội vàng khuyên nhủ.
Sở Phàn lắc đầu: “Hắn còn có tác dụng.”
“Còn có tác dụng?” 0430 kinh ngạc nói, “Tiến độ ngược tra đã đạt 99%, về cơ bản tương đương với đã vắt kiệt toàn bộ giá trị của hắn. Ngài còn muốn lợi dụng hắn làm gì?”
Sở Phàn cười: “Ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Ánh nắng ban mai đặc biệt trong trẻo, nhuộm những hạt bụi nhỏ trong không khí thành màu vàng kim.
Sở Phàn ngồi bên cạnh Nhiếp Minh Hàm, gọt táo cho anh.
“Cẩn thận một chút, em đừng gọt vào tay.” Nhiếp Minh Hàm nhớ lại lúc mình gọt táo cho Sở Phàn, không khỏi lo lắng nói: “Nếu không, anh không ăn.”
Sở Phàn cũng nhớ lại vẻ lo lắng của Nhiếp Minh Hàm lúc đó, tinh nghịch cười: “Lo lắng gì chứ? Em biểu diễn tuyệt kỹ cho anh xem.”
Nói rồi, cậu nhanh chóng xoay tròn gọt xong quả táo, vỏ táo không hề bị đứt đoạn.
Nhiếp Minh Hàm ngạc nhiên: “Tiểu Phàn, em giỏi thật.”
Sở Phàn cười: “Được rồi, mau ăn đi.”
Nhiếp Minh Hàm cũng nhếch mép, nhận lấy ăn một cách nghiêm túc, nhớ lại khoảng thời gian ban đầu của hai người, cảm nhận được vị ngọt ngào trong miệng.
Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, người này ăn một quả táo cũng rất tao nhã đẹp mắt.
Nhiếp Minh Hàm nghĩ ngợi rồi đột nhiên nhìn Sở Phàn: “Tiểu Phàn.”
“Ừ?”
Nhiếp Minh Hàm hạ giọng, có chút khó xử nói: “Trên đầu anh… bác sĩ giúp anh khâu vết thương hình như đã cạo trọc một mảng, khoảng thời gian này sẽ rất khó coi đúng không?”
Vốn dĩ trước đây anh tuy gọn gàng ngăn nắp, không hề cẩu thả, nhưng là một thẳng A anh thật sự không quá để ý đến ngoại hình, nhưng trước mặt người mình thích, anh vẫn có chút lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Nhưng anh cũng cảm thấy mình hỏi như vậy có chút giống những Omega lo lắng mình không đủ xinh đẹp.
Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm như vậy thì cười.
“Để em xem, vẫn rất đẹp trai mà.” Cậu nghiêm túc nhìn Nhiếp Minh Hàm với băng gạc trên đầu, nói: “Anh thế nào cũng đặc biệt đẹp trai, đến già chắc chắn cũng là Alpha đẹp trai nhất. Hơn nữa…”
Sở Phàn đột nhiên cúi người, cực nhẹ nhàng qua lớp băng gạc chạm vào vết thương, nhìn sâu vào mắt anh, ôn nhu nói: “Đây là huân chương anh từng yêu em.”
Mặt Nhiếp Minh Hàm đỏ lên, cũng nhìn sâu vào mắt cậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Nhiếp Xa Sinh và bà Nhiếp đứng ở cửa, nhìn hai người, khóe miệng đều khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra.
“Tiểu Phàn, anh sẽ nhanh khỏi thôi.” Nhiếp Minh Hàm nói với cậu.
“Ừ, nhất định sẽ.” Sở Phàn cười, đột nhiên lại ghé sát tai Nhiếp Minh Hàm, thấp giọng nói: “Đợi anh khỏi hẳn, phải ‘ở trên’ yêu thương em đó nhé?”