Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 48

Vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, vợ chồng Nhiếp Xa Sinh đã giao công việc trong tay cho trợ lý hỗ trợ chuẩn bị, ở lại trong nước.

Nhiếp Minh Hàm ở bệnh viện theo dõi mấy ngày, bác sĩ thấy anh không có vấn đề gì lớn, cho phép anh xuất viện tĩnh dưỡng.

Vì bà Nhiếp muốn tìm hiểu thêm, Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn cùng vợ chồng Nhiếp Xa Sinh ở chung một thời gian.

Vốn dĩ cả nhà Nhiếp Minh Hàm đều lạnh lùng ít nói, may mắn Sở Phàn là người giỏi giao tiếp, rất biết điều tiết không khí, còn cố gắng khiến họ nói nhiều hơn vài câu.

Theo lời đề nghị của Sở Phàn, Nhiếp Minh Hàm mang cả mèo đến, vốn dĩ Nhiếp Minh Hàm còn hơi lo lắng, vì trước đây cha mẹ anh sẽ không nuôi bất cứ con vật nào, anh nhìn bộ dạng lạnh lùng của họ liền cảm thấy họ sẽ không thích cũng chưa từng chủ động đề nghị, sau này dọn ra ngoài sống một mình, Nhiếp Minh Hàm mới tình cờ nhận nuôi một con.

Vợ chồng Nhiếp Xa Sinh quả thật không quá thân thiện với mèo, nhưng cũng không phản đối việc họ mang mèo đến.

Nhiếp Minh Hàm thậm chí phát hiện mỗi lần cha mẹ anh nghiêm mặt nói chuyện, chỉ cần con mèo trắng lớn của anh nhẹ nhàng kêu meo meo dụi vào họ thì biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc của hai người đều sẽ vô thức dịu đi.

Sau đó, Đường Phương và ba anh ta còn đến thăm Nhiếp Minh Hàm, Đường Phương và ba anh ta đều rất hoạt bát, thêm cả Sở Phàn nói chuyện cùng họ, nhà Nhiếp Xa Sinh có một buổi hiếm hoi náo nhiệt.

Đã vào đông, vừa mới có tuyết rơi.

Đường Phương nổi hứng muốn rủ Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm cùng ra vườn chơi tuyết.

Ba Đường bất đắc dĩ lắc đầu, nói Đường Phương gần 30 rồi mà vẫn như trẻ con, nhưng cũng không ngăn cản họ, chỉ dặn dò vài câu, nhìn ba người chuẩn bị ra ngoài, khóe mắt hiện lên nếp nhăn cười.

Sở Phàn tìm một chiếc khăn quàng cổ rộng quàng kín cho Nhiếp Minh Hàm, Nhiếp Minh Hàm cũng giúp Sở Phàn chỉnh lại mũ trên đầu, hai người nhìn nhau, cười ôn nhu, rồi nắm tay nhau đi ra ngoài.

Nhiếp Xa Sinh và bà Nhiếp nhìn hai người, ngoài miệng không nói gì, nhưng đáy mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

Trong khoảng thời gian này Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn cơ bản đều ở trạng thái này, không khí mỗi phút mỗi giây đều như tràn ngập bong bóng màu hồng, nhất thời có thể diễn, nhưng diễn mãi thì không được.

Đường Phương nhìn hai người, một người Alpha tuấn tú một người Omega xinh đẹp, ăn ý ngọt ngào vô cùng, cũng khen: “Chậc chậc, thật là cặp đôi thần tiên.”

Sở Phàn cười với Đường Phương: “Anh Đường và chị dâu cũng rất xứng đôi mà, em trước kia nhìn ảnh cưới của anh chị cũng thấy đẹp quá trời, đợi chị dâu hết ở cữ nhớ dẫn chị ấy đến đây chơi.”

Đường Phương được khen thì rất vui vẻ, cười nói: “Được thôi, hai bọn anh chỉ là dạng bình thường thôi. So với kiểu thần tiên của hai cậu thì vợ anh và anh đúng là kiểu trần tục.”

Ba người cùng nhau chơi tuyết trong vườn, ban đầu chỉ có Sở Phàn và Đường Phương ném tuyết vào nhau, sau đó vì Đường Phương suýt ném trúng Nhiếp Minh Hàm nên Sở Phàn đã đỡ cho anh mà bị ném trúng, Nhiếp Minh Hàm chưa bao giờ chơi tuyết vậy mà cũng cúi người xuống, nặn một quả cầu tuyết tròn tròn ném vào người Đường Phương.

Sau đó Đường Phương liền bị hai vợ chồng hợp sức “đánh hội đồng”, chạy thục mạng, ba Đường trong nhà nhìn qua cửa kính thấy ba người đàn ông to lớn chơi đùa trẻ con nhưng tràn ngập tiếng cười thì mỉm cười, vợ chồng Nhiếp Xa Sinh nhìn thấy cũng khẽ nhếch mép.

Đường Phương người đầy tuyết kêu lớn Nhiếp Minh Hàm trọng sắc khinh bạn, vừa nặn một quả cầu tuyết định ném vào người Nhiếp Minh Hàm thì không cẩn thận ném trượt, trúng vào người Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch kêu “Meo” một tiếng, nhảy ra, ngơ ngác run rẩy vì bị dính tuyết.

Đường Phương vội vàng chạy tới bế Tiểu Bạch lên, giúp phủi nhẹ tuyết trên bụng béo múp míp của nó: “Ôi, xin lỗi Tiểu Bạch.”

Rồi anh ta nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa. Toàn Tiểu Sở đánh tôi thôi, thêm cả Minh Hàm nữa, hôm nay tôi chỉ làm bia đỡ đạn cho hai cậu.”

Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm đều cười.

Ba người đi vào trong nhà, Đường Phương ôm Tiểu Bạch, cười với Sở Phàn: “Tiểu Sở, thật may là có cậu, lúc trước tôi suýt chút nữa đã nghi ngờ Minh Hàm cả đời sẽ sống với Tiểu Bạch.”

Ba Đường Phương đang nói chuyện gì đó với bà Nhiếp, nghe thấy thì khẽ mắng anh ta: “Cái thằng nhóc này, nói gì vậy? Tiểu Hàm ưu tú, lịch lãm như vậy, còn lo không lấy được vợ sao.”

Nhiếp Minh Hàm nghe vậy thì khiêm tốn nói: “Tính cách của con vốn khô khan lại không hiểu lãng mạn, vốn dĩ không được Omega yêu thích lắm. Vẫn là anh họ được người thích hơn.”

Đường Phương thấy vậy thì vội nói: “Đừng đừng đừng, tôi vừa nói đùa thôi, Minh Hàm, tôi sao có thể so với cậu? Chỉ riêng số lượng Beta, Omega thầm thương trộm nhớ cậu ở công ty thôi đã không đếm xuể rồi, tôi nghe nói Alpha cũng không ít đâu!”

Ba Đường nghe vậy thì nhìn Sở Phàn.

Ban đầu ông đối với việc Sở Phàn là một Alpha bình thường bị người ép buộc biến thành Omega vẫn còn hơi kinh ngạc, khó tin Nhiếp Minh Hàm lại chọn một Omega như vậy, cũng không yên tâm một Alpha sẽ hoàn toàn bị bẻ cong.

Nhưng Nhiếp Minh Hàm là người như vậy, hơn nữa còn có ảnh hưởng của tin tức tố Omega, chuyện đó vẫn rất có khả năng.

Trước đó nghe Đường Phương thêm mắm dặm muối ca tụng chuyện hai người hoạn nạn có nhau, vì nhau mà phấn đấu quên mình, ông càng ủng hộ hai người, vừa nãy ở phòng khách còn cố ý khuyên nhủ bà Nhiếp về chuyện hai người ở bên nhau.

Ông dừng lại một chút, rồi không nhịn được quan tâm hỏi Sở Phàn: “Tiểu Sở, con và Minh Hàm đã đánh dấu chưa?”

Vợ chồng Nhiếp Xa Sinh nghe vậy cũng nhìn sang.

Tuy Sở Phàn nói hai người đã thuộc về nhau cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng thật sự vẫn chưa nói với họ về chuyện đánh dấu.

Nhiếp Minh Hàm nghe những lời này thì hơi cụp mắt xuống, có chút chột dạ, nếu họ đều biết chính mình mới là người ở dưới thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.

Sở Phàn không biết đang nghĩ gì, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay Nhiếp Minh Hàm để trấn an anh, thẳng thắn nói: “Vẫn chưa.”

Ba Đường càng thêm lo lắng, hỏi: “Vậy kỳ động dục của con bình thường chứ?”

“Chắc là mấy ngày nay, trước đó đã có dấu hiệu, vì Minh Hàm nằm viện nên con đã tiêm thuốc ức chế.” Sở Phàn nói.

Ba Đường hơi nhíu mày, ông không lo lắng chuyện hai người sinh con, dù sao hiện tại đã có thể sinh sản bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, nhưng ông lo lắng cho cuộc sống của hai vợ chồng sau này.

Ba Đường dặn dò: “Tình huống của con tiêm thuốc ức chế không hẳn là an toàn, hơn nữa cũng không tốt cho việc hồi phục sức khỏe. Tốt nhất là có Alpha hỗ trợ.”

Đường Phương thấy vậy cũng vội hùa theo: “Tiểu Sở, ba tôi là bác sĩ, tuy không phải chuyên khoa Omega, nhưng ông ấy đọc rất nhiều sách, cũng có hiểu biết về phương diện này. Cậu nghe lời ông ấy là không sai đâu.”

Anh ta nhìn Nhiếp Minh Hàm rồi lại nhìn Sở Phàn, nháy mắt trêu chọc: “Minh Hàm hiện tại cũng hồi phục gần như hoàn toàn rồi, cậu có thể nhờ Minh Hàm giúp đỡ nhiều hơn.”

Sở Phàn nghe vậy thì giả bộ ngượng ngùng, gật đầu nói: “Vâng.”

Cậu nhìn Nhiếp Minh Hàm, cũng cười đầy ẩn ý: “Con sẽ nhờ Minh Hàm giúp.”

Hai má Nhiếp Minh Hàm ửng hồng.

Trước đó Sở Phàn đã nửa đùa nửa thật nói, vì lo lắng kỳ động dục có thể không có sức lực nên muốn anh ở trên.

Nhưng đương nhiên không phải là “ở trên” theo cách hiểu thông thường…

Buổi tối, sau khi hai người ăn tối xong, bà Nhiếp nói với hai người: “Ngày mai các con về nhà ở đi.”

Sau khi được ba Đường nhắc nhở, họ mới nhớ ra Sở Phàn dù sao cũng là một Omega tương đối đặc thù, không giống như họ đã đánh dấu cả đời nên không có gì phải lo lắng. Việc Omega và Alpha ở chung trong kỳ động dục ở bên họ quả thật không tiện.

Sở Phàn hỏi: “Không quan sát chúng con thêm sao? Ba và mẹ ít khi ở trong nước, con cũng hy vọng mẹ có thể sớm yên tâm.”

Bà Nhiếp và Nhiếp Xa Sinh nhìn nhau, đột nhiên hỏi: “Sở Phàn, con có nguyện ý đính hôn với Minh Hàm không?”

Nhiếp Minh Hàm còn đang nghĩ đến chuyện cầu hôn Sở Phàn, không ngờ mẹ anh lại trực tiếp hỏi giúp anh, anh khựng lại, vành tai đỏ bừng nhìn về phía Sở Phàn.

Tuy anh biết Sở Phàn sẽ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp.

0430 thấy đôi tình nhân sắp thành đôi thì vui vẻ khôn nguôi, liên tục thúc giục Sở Phàn đồng ý.

Sở Phàn biết bà Nhiếp nói vậy là đã đồng ý, nhìn Nhiếp Minh Hàm, cười nói: “Con đương nhiên nguyện ý.”

Bà Nhiếp gật đầu, rồi nói thêm: “Vốn dĩ muốn cho các con kết hôn luôn, nhưng chuyện kết hôn vẫn cần nhiều thời gian chuẩn bị hơn.”

Nhiếp Xa Sinh nghĩ một lát rồi cũng nói thêm: “Chuyện của các con ở hôn lễ của Thiệu Tử Dương trước đó đã bị lan truyền ầm ĩ, có lời tốt cũng có rất nhiều suy đoán ác ý. Đến lúc các con đính hôn, có thể trực tiếp nói rõ với bên ngoài.”

Buổi tối, lão Trịnh lái xe đưa Nhiếp Minh Hàm, Sở Phàn và Tiểu Bạch cùng nhau về biệt thự.

Vì bà Nhiếp đã hoàn toàn đồng ý cho hai người ở bên nhau, còn bảo họ đính hôn, Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn đều rất vui vẻ.

Lão Trịnh trước đây biết chuyện của Sở Phàn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng trải qua mấy ngày nay cũng đã chấp nhận, thấy vợ chồng Nhiếp Xa Sinh để hai vợ chồng son trở về thế giới riêng của họ thì biết Sở Phàn xem như đã thuận lợi qua cửa.

Anh nhìn hai người đang vui vẻ dựa vào nhau trong xe với bầu không khí vô cùng ấm áp, suốt đường đi cũng tươi cười rạng rỡ.

Bầu không khí ấm áp vừa vào cửa liền thay đổi.

Bởi vì gần như là ngay khi vừa bước vào cửa, Sở Phàn đã kéo Nhiếp Minh Hàm lại và trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.

Trong khoảng thời gian này Nhiếp Minh Hàm bị thương, lại ở chỗ vợ chồng Nhiếp Xa Sinh nên không làm được gì, anh thật sự rất khó chịu.

Đợi khi hai người tách ra, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ và dáng vẻ thở dốc của Nhiếp Minh Hàm, không nhịn được ôm cổ người kia, cười xấu xa nói: “Anh à, hình như kỳ động dục của em đến rồi.”

0430: “…” Ngài chẳng lẽ không phải lúc nào cũng trong kỳ động dục sao?

Vừa về đến nhà Sở Phàn đã nói kỳ động dục sắp đến, Nhiếp Minh Hàm cũng biết Sở Phàn đang trêu chọc anh, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đỏ mặt, phối hợp với Sở Phàn.

Chỉ là có chút căng thẳng nhìn cậu, nói: “Tiểu Phàn, em… em không biết.”

Sở Phàn bật cười, hôn nhẹ lên môi anh: “Ngoan, em sẽ dạy anh…”

Như để cho Nhiếp Minh Hàm có thời gian chuẩn bị tâm lý, Sở Phàn không tắm cùng anh.

Đợi Nhiếp Minh Hàm mất nửa ngày tắm xong, từ phòng tắm bước ra thì Sở Phàn đã tắm xong, đang dựa vào thành giường cười chờ anh.

Nhiếp Minh Hàm làm theo lời Sở Phàn, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài, để lộ xương quai xanh gợi cảm, vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài.

Sở Phàn nhìn thấy thì ánh mắt tối sầm lại.

Nhiếp Minh Hàm bị Sở Phàn nhìn chằm chằm đến nóng bừng cả người, thực sự không dám nhìn cậu.

Anh vừa căng thẳng muốn đến gần Sở Phàn thì đã bị Sở Phàn trực tiếp ôm eo kéo lên người.

Nhiếp Minh Hàm cả người chỉ mặc áo choàng tắm, đột nhiên không kịp đề phòng liền cảm nhận được mình chạm vào vật gì đó, cúi đầu nhìn Sở Phàn, bốn mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

Sở Phàn ngửa đầu, nhìn mái tóc hơi ướt rũ xuống trán Nhiếp Minh Hàm, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, khẽ cười nói: “Anh à, nếu làm tốt, em sẽ thưởng cho anh bằng cách để anh đánh dấu em.”

Nhiếp Minh Hàm cụp mắt xuống, khó tin nhìn Sở Phàn: “Tiểu Phàn, em thật sự nguyện ý để anh…”

Anh cho rằng Sở Phàn thân là một Alpha, bị biến thành Omega hẳn là sẽ cực kỳ chán ghét chuyện này, cho nên anh chưa từng nghĩ đến việc làm như vậy.

Là một người xuyên thành Omega thuần Top, Sở Phàn thật sự cũng sẽ rất bài xích cảm giác bị người khác đánh dấu, nghe nói cảm giác lúc đó cũng tương tự như vậy, nhưng Nhiếp Minh Hàm đã vì cậu mà ở dưới, so với tất cả những điều đó thì chuyện này căn bản không đáng kể.

Hơn nữa, cậu tin rằng Nhiếp Minh Hàm là một Alpha, tuy đã học được cách tận hưởng vị trí ở dưới, nhưng vẫn có bản năng muốn đánh dấu người mình yêu.

“Được mà, anh à.” Sở Phàn nửa nghiêm túc nửa dỗ dành Nhiếp Minh Hàm, ôn nhu cười nói: “Chỉ cần anh đêm nay, làm em hài lòng…”

Nhiếp Minh Hàm nhìn đôi mắt vừa ôn nhu vừa quyến rũ của Sở Phàn, mặt đỏ bừng, yết hầu khẽ động.

Anh cố gắng bình tĩnh lại, bàn tay đặt trên vai Sở Phàn siết chặt, cuối cùng cũng cúi đầu, chủ động đến gần.
Bình Luận (0)
Comment