“Chiều cao?”
“182 cm.”
“Tuổi?”
“20.”
“Tên?”
“Trương Kỳ Nghiêu.”
“Lần đầu tiên quay phim sao?”
“… Sao tôi cảm thấy mở đầu này giống như đang quay AV vậy?”
Tấm che trước ống kính bị đẩy sang một bên, lộ ra đôi mắt tràn đầy ý cười trêu chọc của một chàng trai trẻ.
“Hả? Tôi chưa nói với cậu sao? Lát nữa nữ chính sẽ đến đấy.”
Trương Kỳ Nghiêu sững người một giây, sau đó lập tức túm lấy chiếc gối trên giường, ném thẳng vào người đối diện, miệng oán giận: “Hồ Chi!”
“Ê, đừng ném bừa! Đập hỏng đồ thì cậu phải đền đấy!” Hồ Chi nhanh nhẹn né tránh cú ném không mấy uy hiếp, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý vì trêu chọc thành công.
Trương Kỳ Nghiêu trừng mắt nhìn y, trong lòng vừa tức vừa ấm ức, cảm giác như một quả bóng căng phồng sắp nổ tung.
Cậu thật sự không nên có mặt ở đây.
Nơi này chính là "Đêm Khuya", một khách sạn tình thú nổi tiếng gần trường đại học của họ. Với đa dạng chủ đề, đầy đủ đạo cụ, cách âm siêu tốt, địa điểm này vốn là chốn quen thuộc trong truyền thuyết đối với sinh viên đại học T.
Chính xác hơn, họ đang ở trong căn phòng mang tên "Mật Thất" của "Đêm Khuya".
Chỉ cần nghe tên cũng đủ hiểu đây là phòng SM chuyên dụng. Vì giá cả đắt đỏ, nó trở thành chướng ngại đối với không ít cặp đôi vừa háo hức vừa tò mò. Trước hôm nay, Trương Kỳ Nghiêu chưa từng đặt chân vào đây, thậm chí còn chẳng biết "Đêm Khuya" trông ra sao.
Vậy cậu đã "may mắn" thế nào mà không mất một xu vẫn có mặt ở đây?
Lý do này vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.
---
Một tháng trước.
“Làm ơn đi mà!”
“Nói nhỏ thôi! Đây là căn tin đấy!”
Trương Kỳ Nghiêu bị Hồ Chi bất ngờ gào lên làm giật bắn người, phản ứng cậu như một con mèo bị dựng lông, vội vung tay bịt miệng y.
Xếp hàng mua cơm, các bạn học xung quanh tưởng như thờ ơ, nhưng thực chất lại vô cùng rõ ràng — tự giác đứng cách hai người bọn họ hai bước, thậm chí còn lùi lại nửa bước nữa. Trong căn tin đông nghịt vào giờ trưa, vậy mà quanh họ lại có hẳn một khoảng trống nhỏ không ai dám bước vào. Trương Kỳ Nghiêu có hơi xấu hổ, định giả vờ như không quen biết Hồ Chi, nhưng đã quá muộn rồi.
Hồ Chi da mặt dày, vui vẻ hưởng thụ không gian rộng rãi mà chẳng cần chen chúc với ai. Nhưng y cũng không quên mục đích chính, liền túm lấy tay Trương Kỳ Nghiêu, bộ dạng y hệt người Nhật khi cúi đầu cầu xin giúp đỡ, nghiêm túc đến mức cứ như sắp quỳ xuống đến nơi.
“Làm ơn đi, Nghiêu Nghiêu! Chuyện này ngoài cậu ra thì không ai làm được!”
“Đừng có gọi nhũ danh của tôi!” Trương Kỳ Nghiêu hận không thể bịt miệng y lại, tốt nhất là đập cho một cú cho câm luôn.
Các bạn học xung quanh không hẹn mà cùng lùi thêm một phần tư bước nữa — đây là giới hạn rồi. Trên mặt bọn họ rõ ràng viết bảy chữ to đùng: Gay đang tán tỉnh nhau kìa.
Tôi không phải! Tôi không có! Mọi người đừng có nghĩ bậy!
Trương Kỳ Nghiêu khổ không nói nên lời. Cậu thấy hàng sắp đến lượt mình, liếc nhìn về phía trước, phát hiện món cá chưng trứng mà mình mong chờ chỉ còn lại ba chén. Trong lòng vừa thầm cầu nguyện các bạn học phía trước hãy nương tay, vừa nghĩ cách kéo dài thời gian.
Trương Kỳ Nghiêu dùng giọng điệu chân thành nói với Hồ Chi: “Thế này đi, chờ tôi mua cơm xong, chúng ta từ từ nói chuyện. Ở nơi công cộng mà làm ảnh hưởng đến người khác thì không hay đâu. Cậu đi trước tìm chỗ ngồi đi.”
“A…” Hồ Chi cảm động thở dài một tiếng, đôi mắt như sắp rưng rưng: “Nghiêu Nghiêu, cậu thật sự quá tốt. Có một người bạn như cậu, chắc chắn kiếp trước tôi đã làm trâu làm ngựa cho ông trời.”
Cái quái gì thế này? Hoàn toàn không hiểu nổi!
Trương Kỳ Nghiêu vội vàng giữ chặt cánh tay y, đẩy về phía sau: “Mau đi đi, tìm chỗ ngồi đi, nhanh lên!”
Hồ Chi vẫn đứng vững như Thái Sơn, rút ra thẻ sinh viên của mình — trên đó còn có ảnh chụp — vung lên như một đại gia quen mặt ở các hộp đêm, hào sảng nói: “Muốn ăn gì cứ quẹt thẻ, đừng khách sáo với tôi, thật đấy!”
Ánh mắt thăm dò của các bạn học xung quanh như muốn đục thủng người Trương Kỳ Nghiêu, khiến cậu không chịu nổi nữa, liền mạnh tay đẩy Hồ Chi một cái: “Biến ngay!”
“Đừng có đẩy, sinh viên phải biết giữ ý tứ chứ!”
Bác gái múc cơm đột nhiên lớn giọng quát lên.
Trương Kỳ Nghiêu co rụt người lại, suýt chút nữa chui đầu vào bức tường gạch men sứ gần đó.
Một phút sau, cậu cuối cùng cũng bình an đến trước cửa sổ bán cơm. Nhưng ngay khi còn cách món cá chưng trứng chỉ 0,1 giây để gọi món, cậu phát hiện — vị trí đặt món ăn đó đã hoàn toàn trống trơn.