Editor: Trang Thảo.
“Thêm mười con sò hấp tỏi băm.”
“Được rồi, bà chủ, thêm mười con sò hấp tỏi băm!”
Ông chủ nhanh nhẹn đáp lại, bà chủ bên cạnh cười tít mắt: “125 đồng, thôi thì lấy của cậu 120 nhé.”
“Cảm ơn bà chủ.” Hồ Chi bất ngờ được giảm giá, cười rạng rỡ như thể vừa nhặt được món hời lớn.
Trương Kỳ Nghiêu thầm nghĩ: Y ngốc à? Không thấy giá từng con là 12 đồng sao? Nhưng cậu lười nhắc nhở, coi như để y tiêu tiền mà xoa dịu cơn tức của mình.
Buổi chiều thứ Hai, lúc hai giờ, quán nướng chỉ có hai người bọn họ.
Nhìn một bàn đầy ắp đồ nướng, Trương Kỳ Nghiêu chợt cảm thấy bản thân có hơi nhỏ nhen. Dù sao cũng chỉ là một chén cá chưng trứng mà thôi, vậy mà bây giờ lại thành ra giống như nhân cơ hội để lợi dụng đối phương. Cậu quyết định lát nữa tìm một cái cớ, chẳng hạn như mua rượu, rồi tiện tay thanh toán luôn hóa đơn.
“Uống gì không?”
“Hả?”
“Tôi hỏi cậu muốn uống gì? Bia hay Coca?”
Hồ Chi ngây ngốc cười hai tiếng, nói: “Tôi uống nước là được rồi.” Nói xong lại bổ sung: “Cậu cũng đừng uống mấy thứ kia, dễ béo lắm, uống nước đi.”
Trương Kỳ Nghiêu lườm y một cái.
Hồ Chi lại nói: “Cậu suy nghĩ thế nào rồi? Vai nam chính.”
Chuyện mà Hồ Chi từng "tình cảm" hét lên ở nhà ăn — không phải cậu thì không ai khác — chính là việc mời Trương Kỳ Nghiêu đóng vai nam chính trong một bộ phim ngắn.
Nói thật, nếu đây là phim của chính Hồ Chi, dù có bảo cậu đóng vai phản diện độc ác nhất hay thậm chí làm khách mời giả gái đi nữa, có khi cậu cũng cắn răng đồng ý. Chẳng những không cảm thấy khó xử, cậu còn có thể âm thầm vui vẻ một mình trong ký túc xá.
Nhưng bộ phim này không phải của Hồ Chi, mà là của Hạ Nham — đàn anh năm tư cùng khoa của y.
Hiện tại, Hạ Nham đang thực tập tại một xưởng phim có chút danh tiếng trong ngành. Được công ty đánh giá cao về tài năng, anh được cử tham gia một cuộc thi phim ngắn dành cho thanh niên. Vì thế, anh tìm đến đàn em rất thân thiết của mình — Hồ Chi — nhờ giúp đỡ thuyết phục nam chính.
Nói cách khác, Trương Kỳ Nghiêu được chọn vào vai nam chính không phải vì Hồ Chi có mắt nhìn, mà là vì Hạ Nham coi trọng cậu.
Nhưng Trương Kỳ Nghiêu lại chẳng thể vui nổi.
Bởi vì Hạ Nham chính là người mà Hồ Chi yêu thầm — là bạch nguyệt quang của y, là người mà y luôn cố gắng tiếp cận.
Còn Hồ Chi, lại chính là người Trương Kỳ Nghiêu yêu thầm.
Chỉ cần nghĩ đến việc Hồ Chi cười tươi rói, kiên nhẫn năn nỉ mình hoàn toàn là vì tình địch, cậu đã không thể nào vui nổi. Không chỉ không vui, cậu còn thấy ghen tị, tức giận, ấm ức và khó chịu.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà Hạ Nham có việc thì tìm Hồ Chi, không có việc lại chẳng buồn trả lời tin nhắn?
Dựa vào cái gì mà Hồ Chi, chỉ vì một câu nói của Hạ Nham, có thể ra sức cầu xin cậu giúp đỡ, còn khi cậu bảo y mang giùm hộp cơm thì lại chê phiền, ngại xếp hàng?
Hai người này đều không phải thứ tốt!
Nhưng dù có nghĩ vậy đi nữa, thích thì vẫn cứ thích.
Chỉ cần thấy vẻ mặt ủ rũ của Hồ Chi, trái tim Trương Kỳ Nghiêu chẳng thể cứng rắn được quá ba giây, liền mềm nhũn như bánh gạo mới hấp.
“Sao hả? Cầu xin cậu đó, đồng ý đi mà.”
Hồ Chi chắp tay trước ngực, nhắm chặt mắt, trông chẳng khác nào đang thành kính cầu thần bái Phật. Khuôn mặt trắng nõn của y nhăn thành một đống như bánh bao, làn da mềm mịn khiến người ta muốn cắn một cái. Mái tóc đen mượt rũ xuống trán, trông ngoan ngoãn vô cùng. Ngay cả đôi môi thường ngày nhạt màu cũng vì mím chặt mà trở nên hồng hào hơn.
Tên này đang cầu xin mình sao? Trương Kỳ Nghiêu xấu xa nghĩ: Nếu mình không đồng ý, liệu y có giữ mãi bộ dạng đáng yêu này mà nhìn mình không?
Có khả năng lắm.
Nhưng Trương Kỳ Nghiêu không có cơ hội kiểm chứng, vì ngay giây tiếp theo, cậu đã mở miệng đồng ý.
“Được rồi.” Cậu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, bổ sung thêm: “Nhưng nếu tôi diễn không ra hồn, đừng trách tôi.”
“Thật không? Tuyệt quá!” Cả khuôn mặt Hồ Chi sáng bừng, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy ánh sao: “Cảm ơn cậu! Thưởng một cái hôn nè!”
“Cút cút cút.” Trương Kỳ Nghiêu gạt tay y ra, vẻ mặt bất đắc dĩ đến cực điểm, nhưng sâu trong lòng lại có chút vui vẻ.
Không bàn đến những lý do khác, chỉ cần thấy Hồ Chi vui, cậu cũng không nhịn được mà vui theo.
---
Sau khi ăn xong, cả hai bắt đầu thảo luận về kịch bản.
“Nói đơn giản thì, đây là câu chuyện về một trai bao.”
“?” Trương Kỳ Nghiêu còn tưởng mình nghe nhầm: “Là tôi nghe không rõ, hay cậu nói quá đơn giản?”
“T-R-A-I, B-A-O.” Hồ Chi cố ý nhấn từng chữ, giống như học sinh tiểu học đánh vần: “Nghĩa là sinh viên dùng thân thể để kiếm tiền.”
Trương Kỳ Nghiêu cứng đờ một giây, sau đó gật đầu ra hiệu y nói tiếp.
“Cậu vào vai Trương Vũ, một sinh viên nghèo khó. Sau khi vào đại học, cậu bị đám bạn cùng phòng thích khoe khoang và phân biệt đối xử bao vây, lòng sinh ghen tị. Vì muốn nở mày nở mặt, cậu vay tiền qua mạng, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng phải bán thân để trả nợ. Ban đầu cậu còn giãy giụa, nhưng dần dà lại cảm thấy kiếm tiền bằng cách này cũng không tệ. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, cậu gặp phải những khách hàng biến thái hơn, thậm chí bị cưỡng bức, bị lạm dụng tập thể, rồi còn bị cướp sạch tiền bạc. Đến lúc này, cậu mới hối hận, nhưng muốn rút lui thì đã quá muộn. Cuối cùng, cậu sa ngã, trở thành một phần của ngành này.”
Hồ Chi hào hứng nói tiếp: “Tôi thấy cảnh kết là thú vị nhất. Sau khi cậu trở thành tú bà, một ngày nọ, cậu tiếp đón một vị khách, không ngờ đó chính là bạn cùng phòng đại học năm xưa! Thế nào? Có phải rất sốc không?”
Trương Kỳ Nghiêu có cảm giác như vừa nuốt phải một trăm con ruồi.
Cậu dè dặt mở miệng: “… Mấy cậu làm phim kiểu này, có qua nổi khâu kiểm duyệt không?”
Hồ Chi trịnh trọng đáp: “Sao lại không chứ? Đây là phản ánh hiện thực xã hội, vạch trần góc tối nhân tính, giúp con người tỉnh ngộ.”
“Nói chuyện bình thường giùm cái.”
“Được rồi, ý tớ là chỉ cần đàn anh muốn quay, chắc chắn sẽ làm ra một bộ phim hay.”
Trương Kỳ Nghiêu càng nghe càng muốn ói: “… Cậu biến tôi thành dạng người này, ảnh hưởng tâm lý tôi lắm đấy.”
“Cậu xem cậu kìa.” Hồ Chi chậc một tiếng: “Nói chuyện chẳng chuyên nghiệp gì cả. Diễn viên và nhân vật là hai cá thể độc lập, cậu là nam chính do tôi đích thân chọn, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.”
Tôi điên rồi mới đồng ý chuyện này!
Trương Kỳ Nghiêu chửi thầm trong lòng: Tên khốn ích kỷ không biết xấu hổ này, tất cả đều là vì Hạ Nham!
Mà nói đi cũng phải nói lại, quan hệ giữa cậu và Hạ Nham chẳng qua chỉ là "bạn tốt trên WeChat nhưng chưa từng tán gẫu". Tại sao đối phương nhất định phải tìm đến mình chứ?
“Sao lại là tôi?”
“Ai da, nói ra cũng hơi ngại nè.” Hồ Chi tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu một chút, trên mặt thoáng đỏ: “Tôi có đưa ảnh lần trước chúng ta đi biển chơi cho anh ấy xem. Anh ấy bảo cơ bắp của cậu tập rất đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, bán thịt… à không, ý tớ là, diễn xuất sẽ có thêm điểm cộng.”
“Cậu vừa nói bán thịt đúng không?”
“Có sao? Không có đâu.”