Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Là Trà Xanh

Chương 3

Xuất phát từ những lý do trên, Trương Kỳ Nghiêu may mắn không tốn một xu nào mà vẫn được mở mang tầm mắt, tận mắt chứng kiến căn phòng xa hoa bậc nhất của khách sạn Đêm Khuya — phòng "Mật Thất".

“Được rồi, vừa nãy chỉ là giúp cậu làm quen với máy quay thôi. Lát nữa chờ mọi người đến đủ, chúng ta sẽ chính thức quay.” Hồ Chi nói.

“Còn ai nữa?” Trương Kỳ Nghiêu hỏi.

“Diễn viên đóng vai khách hàng của cậu chứ ai, một mình cậu thì tiếp khách kiểu gì?”

À đúng rồi. Trương Kỳ Nghiêu thầm nghĩ, sao mình càng lúc càng căng thẳng thế này?

Bộ phim ngắn này tuy có đề tài khá nặng nề, nhưng xét về kịch bản thì không có nhiều cảnh nhạy cảm. Chẳng hạn, cảnh quay đầu tiên là Trương Vũ tiếp đón một vị khách có sở thích SM nhẹ. Dù mệt mỏi, nhưng số tiền khách để lại khiến cậu ta vô cùng hài lòng. Khi lên phim, cảnh này chỉ thể hiện qua hình ảnh khách hàng đặt tiền lên bàn, còn Trương Kỳ Nghiêu thì mỉm cười mệt mỏi, người đẫm mồ hôi.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên. Hồ Chi ra mở cửa, hóa ra là chuyên viên trang điểm.

Người đó không ai khác chính là Minh Phong, một cao thủ cosplay trong trường. Cảm thấy cái tên này quá "trẻ trâu", cô nàng nhất quyết yêu cầu Trương Kỳ Nghiêu và Hồ Chi gọi mình là A Phong.

A Phong theo đuổi cosplay suốt tám năm. Để tiết kiệm tiền, cô không ngừng nâng cao kỹ thuật trang điểm của bản thân, đến nay đã có thể tự tin nhận mình là một chuyên viên hóa trang chuyên nghiệp.

“Hóa thế nào đây? Có mẫu không?”

“Có.” Hồ Chi lấy điện thoại ra tìm hình mẫu: “SM nhẹ, vết thương đối xứng. À đúng rồi, cậu biết làm hiệu ứng siết dây không?”

“Hôm qua có tìm tài liệu, nhưng chưa thử qua.”

“Không sao, lát nữa để tôi làm.”

Hai người hứng thú thảo luận kỹ thuật hóa trang, thao tác thuần thục đến mức Trương Kỳ Nghiêu chỉ biết đứng ngơ ra nhìn. Đến khi hoàn hồn lại, cậu đã nghe A Phong yêu cầu: “Cởi đồ ra đi.”

“Này này, không hay lắm đâu? Cậu là con gái mà.”

A Phong từ lâu đã nóng lòng muốn tận mắt chiêm ngưỡng tám múi cơ bụng và hai đường nhân ngư tuyến của cậu — bức ảnh từng khiến Hạ Nham bị chinh phục, đồng thời cũng khiến cô nàng bị hớp hồn.

Cô nhíu mày, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng không giấu nổi vẻ bực bội: “Mau cởi ra! Trễ thời gian rồi đấy!”

Trương Kỳ Nghiêu nghe giọng điệu của A Phong, còn tưởng cô nàng có lịch hẹn tiếp theo, nên cũng không làm kiêu, dứt khoát cởi áo.

Động tác của cậu quá nhanh gọn khiến cả Hồ Chi và A Phong đều đứng hình.

“Đến đây đi.” Cậu hiên ngang nói.

A Phong là người đầu tiên phản ứng lại. Cô xoay quanh cậu hai vòng, miệng không ngừng tấm tắc: “Ai chà, ai chà.”

Sau đó, cô quay sang Hồ Chi, hào hứng tuyên bố: “Lần này không lỗ rồi! Tôi quyết định đồng hành toàn bộ quá trình, không lấy thêm tiền của cậu.”

Bất ngờ được lợi, Hồ Chi ngẩn ra một giây, rồi vội gật đầu: “À à, được thôi.”

A Phong tiến đến trước mặt Trương Kỳ Nghiêu, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi: “Cậu có biết mấu chốt của phác họa cơ thể người là gì không?”

“À… Kỹ thuật?”

“Sai!” A Phong quả quyết phủ nhận, giọng đầy khí phách: “Là cấu trúc cơ thể. Để không phụ lòng lão Hồ đã chi tiền, tôi nhất định phải vẽ cho cậu một lớp hóa trang vết thương hoàn hảo. Nhưng trước đó, tôi cần hiểu rõ cấu trúc cơ thể cậu.”

Nói xong, cô đặt hai tay lên cơ ngực rắn chắc của Trương Kỳ Nghiêu, bóp một cái đầy cảm thán.

“Ách a…” A Phong gầm nhẹ, như thể vừa hấp thu được một nguồn sức mạnh to lớn.

“Ê ê! Đừng có động tay động chân! Lúc nãy cậu nói thế nào hả?” Hồ Chi lập tức buông giá ba chân, nhanh chóng bước tới hất tay cô nàng ra.

“Chậc.” A Phong thu tay lại, vẻ mặt bất mãn: “Lỡ mà hóa trang không đẹp thì đừng có trách tôi đấy.”

“Nếu không đẹp, tôi khỏi trả tiền.” Hồ Chi đáp gọn.

“Đậu, cậu vô liêm sỉ!” A Phong phẫn nộ.

“Cậu sàm sỡ khách hàng, ai mới là kẻ vô liêm sỉ hả?”

Cuối cùng, sau một màn đấu khẩu chớp nhoáng, cả hai cũng đạt được thỏa thuận.

A Phong đeo găng tay nhựa mà khách chuẩn bị sẵn, bắt đầu hóa trang cho Trương Kỳ Nghiêu. Hồ Chi có thể đứng xem, nhưng không được quấy rầy.

Vết thương giả trong cảnh SM tất nhiên không chỉ dừng lại ở nửa thân trên, mà nửa thân dưới còn quan trọng hơn.

Tuy nhiên, khi quay, phần từ mông đến đầu gối của Trương Kỳ Nghiêu sẽ được phủ một lớp khăn trải giường trắng, nên chỉ cần hóa trang phần cẳng chân.

Lần đầu tiên trong đời, A Phong cảm thấy mình có thể có sở thích đặc biệt với chân người khác.

Ngay lúc họ gần hoàn thành, diễn viên phối hợp của Trương Kỳ Nghiêu — Vương Chí Thành — cũng đến.

Hắn thực sự là một "diễn viên tay", bởi vì trong cảnh này, chỉ có tay hắn xuất hiện trên màn ảnh.

"Ôi trời, mấy người thật sự quay SM à?" Vương Chí Thành là bạn cùng lớp của Hồ Chi, cũng quen biết Trương Kỳ Nghiêu. Hắn thích làm đồ gỗ thủ công, nhờ vậy mà sở hữu một đôi tay thô ráp, già dặn hơn tuổi thật. Đây là lần thứ hai hắn đến Đêm Khuya, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Mật Thất.

“Cái lồng sắt này... Ai, lớp bên ngoài là gì vậy?”

Giường SM được chia thành hai tầng.

Tầng trên kéo dài đến trần nhà, trông như một nhà tù thu nhỏ, được làm từ những ống thép đen. Trên đỉnh có thêm các thanh thép ngang và những vòng sắt đủ kích cỡ, dùng để treo người lên.

Tầng dưới chỉ cao 70 cm, đủ để một người bị nhốt bên trong chỉ có thể bò hoặc quỳ, không thể đứng thẳng. Ra vào cũng chỉ có thể dùng tư thế bò, chẳng khác gì một con chó.

"Tầng dưới là chỗ nhốt người." Hồ Chi đáp, rồi hỏi: “Xem kịch bản chưa?”

Vương Chí Thành vỗ ngực: “Đương nhiên rồi, đọc đi đọc lại mấy lần. Sáng nay còn dưỡng da tay đây này.”

"Ai bảo ông dưỡng tay? Nhận vai gì mà còn không rõ à?" Hồ Chi phàn nàn.

Vương Chí Thành tính tình tốt, kiên nhẫn giải thích: “Xem cậu kìa, hiểu nhầm hết rồi. Tôi đóng vai một ông chú nhà giàu, một kẻ có tiền thì làm sao có thể để tay mình thô ráp, nứt nẻ được?”

Trương Kỳ Nghiêu đứng bên cạnh nghe mà gật gù, trong lòng không khỏi bội phục, cảm thấy bản thân hiểu nhân vật quá nông cạn.

Hóa trang vẫn chưa hoàn tất, nhưng Hồ Chi quyết định quay cảnh Vương Chí Thành ném tiền trước, rồi để hắn về sớm, tránh lát nữa đông người khiến Trương Kỳ Nghiêu ngại ngùng, không thoải mái.

Hồ Chi đặt mua một chiếc nhẫn vàng đính hồng ngọc 25 tệ trên Taobao cho Vương Chí Thành. Giờ hắn đang đeo trên tay, vung lên một cái, nhìn qua lại càng giống hàng thật.

Tạch.

"Vậy là quay xong rồi?" Vương Chí Thành bất ngờ, không kịp phản ứng.

"Chỉ quay mỗi tay, chẳng lẽ còn cho ông thêm đất diễn?" Hồ Chi vừa nói vừa đẩy hắn ra ngoài: “Đi mau đi. Tiền lát nữa tôi gửi lì xì.”

“Cảm ơn bạn hiền.”

Bình Luận (0)
Comment