Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Là Trà Xanh

Chương 6

Về chuyện đối đãi với Trương Kỳ Nghiêu, Hồ Chi thừa nhận bản thân đúng là một trà xanh chính hiệu.

Nhưng y tin chắc rằng, trong tất cả những kẻ trà xanh, y là người lương thiện nhất.

Giả vờ ngoan hiền, giả vờ thuần khiết, giả vờ vô tội thì sao chứ? Trương Kỳ Nghiêu chẳng phải chính là thích dáng vẻ này của y sao? Hồ Chi nghĩ thầm: y chưa từng ám chỉ tình cảm với cậu, cũng chưa từng cho cậu bất kỳ hy vọng viển vông nào. Là chính cậu cứ khăng khăng muốn làm anh em với y. Nếu đã vậy, y hưởng thụ sự quan tâm của cậu thì có gì sai?

Nói không chừng, Trương Kỳ Nghiêu còn rất thích được trả giá như thế này.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của y. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

Hồ Chi đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng hiện tại, y rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó đang mất kiểm soát.

Đầu óc y, ánh mắt y, trái tim y, thậm chí cả thứ bên dưới kia — tất cả đều không còn nằm trong sự khống chế của y nữa. Giống như một chiếc máy tính đời cũ bị virus tấn công nghiêm trọng, tường lửa dễ dàng bị xuyên thủng, hoàn toàn không có khả năng tự phục hồi.

Mà con virus chết tiệt kia, chính là cơ thể ướt át của Trương Kỳ Nghiêu.

Bọn họ đã quay được ba cảnh diễn. Hồ Chi không biết đầu óc Hạ Nham có vấn đề hay do tên đó quá thiếu thốn, mà hầu như cảnh quay nào cũng yêu cầu Trương Kỳ Nghiêu phải khoe da thịt ở những mức độ khác nhau.

Còn Trương Kỳ Nghiêu — chàng trai đáng thương đang yêu thầm y — vẫn giữ vững nguyên tắc giữ lời hứa của mình. Dù trong lòng có chút bất mãn, cậu vẫn ngoan ngoãn cởi đồ theo yêu cầu.

Những biểu cảm khuất nhục, bi thương ấy, dù chỉ qua một lớp màn hình, cũng đủ khiến Hồ Chi… có phản ứng.

Thật sự… quá không ổn.

Điều càng không ổn hơn chính là, y hoàn toàn không có ý định ngăn bản thân lại.

Đôi mắt y như một lưỡi dao nóng bỏng, tham lam lướt qua từng khối cơ bắp, từng đường cong trên cơ thể Trương Kỳ Nghiêu, không bỏ sót dù chỉ một tấc da thịt.

Hồ Chi miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Tốt, rất tốt…” Chỉ là để che giấu cơn khao khát đang dâng trào trong lòng. Nhưng Trương Kỳ Nghiêu lại vô tình xem đó như một sự khích lệ, càng thêm mạnh dạn đối diện với ống kính.

Cậu không biết rằng, ống kính máy quay chẳng khác nào một hố đen, nối liền với ánh mắt của Hồ Chi, rồi truyền thẳng vào não y. Hình ảnh của Trương Kỳ Nghiêu, từng biểu cảm, từng cử động, đều bị y khắc sâu vào tâm trí. Sau đó, y sẽ lặng lẽ tái hiện lại trong phòng tắm, trên giường vào những đêm khuya… thưởng thức, tua đi tua lại, cuối cùng gặm nhấm từng chút một đến tận cùng.

Đến lần thứ tư trước khi ghi hình, Trương Kỳ Nghiêu — người trong mắt Hồ Chi lúc nào cũng trì độn như đầu heo — cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Trong lúc Hồ Chi đang chuẩn bị giúp cậu cạo lông chân, Trương Kỳ Nghiêu bất mãn lên tiếng phản đối.

“Giỡn gì vậy, nếu cậu cạo sạch thì tôi còn lộ chân thế nào?” Cổ chân bị Hồ Chi giữ chặt, cậu không dám giãy giụa mạnh, sợ vô tình đá trúng y.

Nhưng Hồ Chi lại làm như không nghe thấy.

Toàn bộ tâm trí y lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Mắt cá chân tên này sao lại nhỏ thế, da sao lại mịn thế này?

Hồ ly lẳng lơ này, có phải mỗi tối đều tự bôi dưỡng thể không?

Ý nghĩ đó len lỏi vào đầu y, khiến Hồ Chi không nhịn được mà tưởng tượng: Sau khi tắm xong, sợ bị ai bắt gặp, Trương Kỳ Nghiêu chắc hẳn sẽ trần trụi đứng trong phòng tắm ngập hơi nước trắng ngà, từng chút từng chút xoa dưỡng thể lên làn da trơn láng của mình.

Lòng bàn tay cậu lướt trên da, khi nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ, để lại những vệt dấu mờ nhạt trên nền da màu mật ong, rồi nhanh chóng biến mất, như cách người ta thoa tinh dầu lên cơ thể.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, chính nhờ sự tỉ mỉ ấy mà Trương Kỳ Nghiêu mới có được một thân da thịt bóng loáng, câu người đến mức này.

“Này, cậu còn không buông tay tôi sẽ đá cậu đó.” Trương Kỳ Nghiêu sốt ruột nói, trong giọng nói lờ mờ mang theo chút hoảng loạn mà chính cậu cũng không nhận ra.

Cậu cảm thấy ánh mắt Hồ Chi nhìn mình có chút đáng sợ, như thể đang nhìn thẳng vào cậu, nhưng đồng thời lại như đang xuyên qua cậu để nhìn vào thứ gì khác.

Bàn tay Hồ Chi càng nắm càng chặt, cổ chân cậu bị siết đến đau nhói. Trương Kỳ Nghiêu bắt đầu khó chịu, trong lòng bốc lên một cơn tức vô cớ — Tại sao y lại nổi giận?

Rõ ràng cậu mới là người phải giận mới đúng! Ngay từ đầu cậu đã không đồng ý để y cạo lông chân rồi cơ mà!

“Này, cậu có nghe không? Đau đấy!”

Hồ Chi giật mình ngẩng đầu, như thể vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

“A, xin lỗi, làm cậu đau à?” Y vội buông tay, vẻ mặt đầy áy náy: “Thật xin lỗi, tôi vừa thất thần.”

Nói rồi, y nâng chân Trương Kỳ Nghiêu lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân cậu. Sau khi xác nhận không có vết bầm, y cẩn thận xoa nhẹ lên chỗ vừa siết.

Trương Kỳ Nghiêu ngây ra.

Cậu cảm thấy máu nóng bừng dồn lên mặt, gò má hẳn đã đỏ như quả táo chín.

Cảnh tượng này khiến cậu vô cùng không tự nhiên, chỉ có thể cố gắng kiềm chế những suy nghĩ rục rịch trong lòng, liên tục nhắc nhở bản thân rằng Hồ Chi đã có người y thích, y có người y thích.

“Buông ra.”

Hồ Chi không nhúc nhích, những ngón tay lạnh lẽo vẫn dịu dàng xoa nắn, như một con rắn nhỏ quấn quanh mắt cá chân cậu: “Còn đau không?”

Y thấy Trương Kỳ Nghiêu cúi đầu, hai tai đỏ bừng như sốt cao. Không hiểu sao, tâm trạng y bỗng tốt hẳn lên, một niềm vui thuần túy như một chú chim nhỏ líu lo trong lòng.

“Tôi nói, buông ra!”

Trương Kỳ Nghiêu bất ngờ gào lên, mạnh mẽ rút chân về rồi nhanh chóng mặc lại quần áo.

“Tôi không thoải mái lắm, hôm khác quay tiếp.”

Nói xong, cậu chẳng dám nhìn Hồ Chi thêm lần nào, như một con thỏ hoảng hốt vội vàng chạy trốn.

Hồ Chi ngồi ngây tại chỗ, bên cạnh là con dao cạo lông mới tinh, chưa kịp dùng. Tay y vẫn lơ lửng giữa không trung, như đang lưu luyến cảm giác vừa rồi.

Một lúc lâu sau, y thở dài thật dài, ngửa người nằm vật ra ghế sô pha, trợn mắt nhìn trần nhà.

“Thật chán quá.” Không rõ là đang trách ai.

Không đúng, là y quá rảnh rỗi mới làm mấy chuyện như thế này.

Y nghĩ thầm — Mình đúng là đồ trà xanh mà.

Nhưng tại sao lại không hối hận chút nào?

“Aaa!”

Hồ Chi vò đầu bứt tai đến rối tung như ổ len.

Không được, không được! Y phải đi tìm Hạ Nham để thanh lọc đôi mắt!

Nghĩ vậy, y nhẫn tâm bóp mạnh một cái xuống dưới. Cơn đau khiến y tỉnh táo đôi chút.

Bình Luận (0)
Comment