Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Là Trà Xanh

Chương 7

“Ai? Nhưng cuối tuần anh có công việc rồi.”

Giọng Hạ Nham qua điện thoại nghe có chút nghẹt mũi, mang theo vài phần nũng nịu. Nếu là người yêu nghe thấy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà muốn cưng chiều anh.

Hồ Chi nói thẳng: “Nhưng em muốn gặp anh. Cảnh quay còn mấy phân đoạn chưa xong, anh cũng chưa về lần nào đấy.”

“A… Xin lỗi xin lỗi, Chi Chi ngoan, đàn anh sẽ sắp xếp thời gian mà.”

“Không cần. Cuối tuần gặp đi.”

“Cuối tuần thật sự không được…”

“Vậy em đến tìm anh.”

“A? Nhưng anh đang đi làm, không có thời gian ăn cơm với em đâu…”

Nghe thấy hơi thở bất mãn từ đầu dây bên kia, Hạ Nham bất giác đảo mắt, nghĩ thầm: Bộ phim này còn phải nhờ thằng nhóc này quay, không thể làm y giận được.

“Vậy em cứ đến đi, anh sẽ cố gắng xong sớm.”

“A, cảm ơn đàn anh.”

“Ừ, vậy nhé, anh cúp máy đây.”

Điện thoại vừa tắt, cả hai người ở hai đầu đều trợn trắng mắt. Cách nhau mấy chục cây số, vậy mà lại nghĩ cùng một điều — Thật phiền phức.

---

Thực ra, Hồ Chi đã từng hôn Hạ Nham.

Chuyện xảy ra trước khi bộ phim này bắt đầu quay. Hôm đó, hai người đi bar chơi, giả vờ uống say rồi lao vào nhau. Tuy nói là say, nhưng kỳ thật cả hai đều hiểu rõ — chỉ là cái cớ để phát điên.

Hồ Chi coi chuyện đó như một khoản đặt cọc.

Hạ Nham lại coi đó là phần thưởng.

Cả hai đều tưởng đối phương mới là con mồi của mình.

---

“Đồ có chưa?”

“Dễ vậy sao? Giờ quản chặt lắm, người quen cũng không dám đưa đâu.”

Thấy sắc mặt Hồ Chi tối sầm, Trần Phương Viên có chút chột dạ, vội lấy lòng: “Mày cứ để tao gặp cái anh chàng đô con kia một lần, thấy xong tao đảm bảo giúp mày lấy được đồ!”

“Bớt giở trò với ông đi. Đồ mang đến thì người là của mày, không có thì ăn đòn.”

Trần Phương Viên suýt nữa trợn trắng mắt đến độ lật cả mí lên, nhỏ giọng lẩm bẩm đầy bất mãn: “Hồ Chi, mày sớm muộn gì cũng gặp báo ứng cho xem.”

Nói xong, hắn nhanh chóng trốn sang một bên, lôi điện thoại ra gọi cho người quen.

“Alo, anh trai, là em đây, Viên Viên…”

Thứ mà Hồ Chi nhờ Trần Phương Viên kiếm không phải chất cấm, mà là một loại thuốc thường được kê để giúp bệnh nhân thư giãn thần kinh. Uống vào sẽ gây ra một chút chóng mặt, nhức đầu, lâng lâng, dễ buồn ngủ. Vì là thuốc kê đơn, nên phải nhờ người tìm giúp.

Còn chuyện Trần Phương Viên nói “quản chặt”, chẳng qua chỉ là cái cớ để lười biếng.

Hồ Chi nghĩ, đã thả câu tận ba năm, giờ là lúc kéo lên hưởng thành quả rồi.

Đương nhiên, y không có ý định làm gì Hạ Nham cả. Y chỉ muốn tạo ra một tình huống mập mờ, giúp đối phương bước qua ranh giới cuối cùng của một trai thẳng.

---

Trần Phương Viên làm việc khá hiệu quả. Ngày hôm sau, hắn lập tức chạy đến quán bar, tìm người bạn thân lâu năm để lấy thuốc. Đối phương còn chu đáo nghiền thuốc thành bột, sợ hắn sử dụng không tiện.

Sáng thứ Bảy, Hồ Chi mệt mỏi bò dậy khỏi giường, cầm theo thuốc rồi lái xe đến chỗ Hạ Nham.

Cùng lúc đó, sau một hồi đắn đo, Trương Kỳ Nghiêu quyết định đến tìm Hồ Chi để xin lỗi.

Hôm trước, cậu không chịu trách nhiệm mà bỏ ngang buổi quay, không biết có gây rắc rối gì cho đoàn phim hay không. Nhưng quan trọng hơn, từ hôm đó đến nay, Hồ Chi vẫn chưa nhắn tin hay gửi WeChat cho cậu, khiến cơn giận qua đi chỉ còn lại lo lắng.

Rõ ràng là Hồ Chi làm bậy trước, nhưng bây giờ cậu lại không chắc nữa.

Có lẽ do mình quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều chăng?

Dù sao cũng phải nói rõ mọi chuyện. Trương Kỳ Nghiêu hy vọng quan hệ giữa cậu và Hồ Chi ít nhất vẫn có thể duy trì ở mức bạn bè.

Trước khi đi, cậu đã nhắn tin và gửi WeChat cho Hồ Chi, nhưng đều không nhận được hồi âm. Điều này càng khiến cậu thêm lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng gặp đối phương để giải thích rõ ràng.

Cậu trực tiếp đến ký túc xá của Hồ Chi. Dù không biết có gặp được hay không, nhưng nếu y không có ở đó, vẫn có thể nhờ bạn cùng phòng liên lạc giúp.

Đứng trước cửa, Trương Kỳ Nghiêu lấy hết can đảm, giơ tay gõ mạnh.

Cốc cốc cốc.

"Ưm..." Trần Phương Viên trở mình, kéo chăn trùm kín đầu.

Cốc cốc cốc.

Mẹ nó, sáng sớm mà ai vậy chứ?

Trần Phương Viên như con rùa rụt cổ, vùi đầu sâu hơn vào trong chăn.

Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa kiên trì không dứt. Người bên ngoài rõ ràng rất có nhẫn nại, lực gõ đều đều, hiển nhiên không có ý định từ bỏ.

Trần Phương Viên định tiếp tục phớt lờ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi. Hắn bật dậy như gà mái bị vặt lông, rối loạn nhảy xuống giường:

“Ai nha! Chết người hay cháy nhà à! Sáng sớm mà gõ gõ gõ!”

Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một chàng trai anh tuấn, gương mặt đỏ bừng đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Trần Phương Viên nheo mắt, nghĩ thầm: Người này nhìn quen ghê.

"Cậu... Cậu có muốn mặc quần áo vào trước không?" Soái ca trước mặt lắp bắp nói.

Trần Phương Viên vỗ trán một cái, lúc này mới nhận ra người trước mặt chính là anh Nghiêu của hắn.

“Mặc quần áo gì? Tôi có mặc đồ ngủ đàng hoàng mà!”

Hắn cúi đầu, thấy mình đang mặc bộ đồ ngủ liền thân màu xanh lá huỳnh quang, bên trong là quần lọt khe chữ T.

Trương Kỳ Nghiêu hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lúng túng đảo loạn khắp nơi. Ngược lại, Trần Phương Viên lại nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, hào sảng vẫy tay mời vào: “Mau vào đi, khí lạnh bay hết bây giờ.”

Trương Kỳ Nghiêu đành cúi đầu bước vào, trông chẳng khác nào học sinh tiểu học phạm lỗi bị gọi vào văn phòng giáo viên.

“... Xin hỏi, cậu có biết Hồ Chi đi đâu không? Tôi nhắn tin và gửi WeChat cho cậu ấy, nhưng không thấy trả lời.”

"À..." Trần Phương Viên kéo dài giọng: “Là cậu à. Sáng nay điện thoại cậu ta cứ reng mãi, nhạ, di động cậu ta để trên bàn, chắc quên mang theo rồi.”

“Xin lỗi đã làm phiền. Vậy, cậu có biết cậu ấy đi đâu không?”

“Cậu ta á? Đi tìm tình nhân rồi, sáng sớm đã đi.”

Trần Phương Viên vừa ngáp vừa nói, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy sắc mặt Trương Kỳ Nghiêu lập tức tái nhợt. Không hiểu sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cơn giận vô cớ. Lý trí chưa hoàn toàn tỉnh táo, lời không nên nói đã theo bản năng mà buột miệng thốt ra:

“Hồ Chi không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Đừng có mà thầm thích cậu ta, cậu chỉ là lốp xe dự phòng thôi!”

Trương Kỳ Nghiêu đột nhiên trợn to mắt.

Trần Phương Viên "A" một tiếng, lập tức đưa tay bụm chặt miệng, hối hận không kịp.

“Cậu vừa nói cái gì?”

“Tôi... Tôi nói gì sao?”

Trương Kỳ Nghiêu bị đánh úp bất ngờ, đầu óc hỗn loạn đến mức IQ rớt thẳng xuống đáy. Cậu hoảng loạn nắm chặt vai trần của Trần Phương Viên, giọng nghẹn lại: “Cậu làm sao mà biết?”

Nếu đổi lại là thời điểm khác, ở nơi khác, có lẽ Trần Phương Viên đã thét chói tai vì vui sướng. Nhưng lúc này, hắn không một mảnh vải che thân, trong lòng vừa sợ hãi vừa chột dạ, đành dùng giọng mè nheo của kẻ yếu thế mà bán đứng Hồ Chi: “Đừng, đau... Là Hồ Chi nói, cậu ta tự nói với tôi...”

Giọng hắn nhỏ nhưng đủ để Trương Kỳ Nghiêu nghe rõ.

Cậu sững sờ, lực nắm trên tay cũng dần buông lỏng.

Thì ra... Y đã biết từ trước rồi.

Đầu óc cậu lập tức trở nên trống rỗng.

Toàn thân lạnh toát, hai chân bủn rủn, tựa như trái tim vừa bị ai đó mổ phanh ra, đặt dưới ánh mặt trời, không thể che giấu điều gì.

Bình Luận (0)
Comment