Kế hoạch của Hồ Chi thất bại.
Y không ngờ rằng, sau khi uống say, Hạ Nham lại biến thành một kẻ điên vì rượu, không hơn không kém. Tửu lượng của đối phương cực tệ — nhảy nhót lung tung như một con bọ chét thành tinh, miệng không ngừng gào thét như đang hát nhạc cao nguyên Thanh Tạng. Đã thế, anh ta còn chỉ hát đi hát lại đúng một câu ở đoạn cao trào, khiến giữa đêm khuya chẳng có chiếc taxi nào chịu dừng lại đón bọn họ.
Vật lộn mãi mới đưa được Hạ Nham về đến phòng trọ, vừa bước vào cửa, anh ta lập tức phun sạch mọi thứ ngay trước lối vào, chẳng khác nào một con chó đánh dấu lãnh thổ. Hồ Chi đứng nhìn, không biết nên khen anh ta có tố chất hay là chửi anh ta quá mức ghê tởm.
Nhưng dù sao đi nữa, y cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà không phải cùng anh ta lên giường.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, chính Hồ Chi cũng giật mình. Y theo bản năng liếc sang bóng người đang nằm dài trên sofa như bãi bùn nhão, bất giác trầm mặc.
Rốt cuộc mình thích anh ta ở điểm nào vậy?
Một câu hỏi hay, nhưng ngay cả bản thân y cũng không trả lời được.
Hồ Chi thở dài, cảm thấy mình sắp mệt chết đi được. Hiện tại, y chỉ muốn tìm một cái giường sạch sẽ mà ngủ một giấc thật ngon. Nghĩ là làm, y không chút do dự bỏ mặc Hạ Nham dơ hầy trên sofa, rời khỏi chung cư, tìm một khách sạn gần đó để qua đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu y đau như búa bổ, nhưng tinh thần lại vô cùng sảng khoái.
Y chợt lĩnh ngộ một đạo lý trong kinh tế học: Chi phí chìm đã không thể thu hồi, mà đã không thể thu hồi thì việc so đo có còn ý nghĩa gì nữa?
Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng y tốt lên thấy rõ. Sau khi tắm rửa nhanh chóng, y lái xe trở về trường.
Về đến ký túc xá, Hồ Chi phát hiện Trần Phương Viên không có ở đó, chắc lại chạy đi hú hí ở đâu rồi. Y đang nghĩ vậy thì trông thấy một tờ giấy nhỏ bị đè trên bàn. Trên đó là dòng chữ như gà bới của Trần Phương Viên: [Tao bệnh rồi, về nhà ở hai ngày, đừng nhớ mong.]
Khóe miệng Hồ Chi khẽ nhếch lên, nghĩ thầm, ai rảnh mà nhớ mong hắn chứ. Sau đó, y cầm lấy điện thoại, lướt xem tin nhắn nhận được từ hôm qua.
Có tổng cộng mười lăm tin nhắn WeChat, đứng đầu danh sách chính là Trương Kỳ Nghiêu.
Cậu ta đã gửi năm tin, bốn tin đầu đều là: [Cậu ở đâu?], [Đừng giận.]
Đến tin nhắn cuối cùng, được gửi vào lúc hai giờ sáng, chỉ vỏn vẹn một câu: [Quay xong phim ngắn, về sau chúng ta coi như không quen biết.]
Nụ cười cợt nhả trên môi Hồ Chi cứng đờ, y gần như nghĩ rằng mình không biết chữ.
Ý gì đây? Trước đó còn bảo y đừng giận, vậy mà ngay sau đó lại đòi tuyệt giao?
Cơn giận dữ bất chợt cuộn lên trong lòng, nhưng rất nhanh, một dự cảm chẳng lành dâng lên thay thế, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa giận.
Ánh mắt y rơi xuống tờ giấy của Trần Phương Viên trên bàn.
Đây là cuộc gọi thứ mười.
Hồ Chi tự nhủ, nếu lần này vẫn không gọi được thì có nghĩa là Trương Kỳ Nghiêu đã chặn y.
Quả nhiên, bốn mươi giây sau, giọng nữ máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Má.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên. Hồ Chi còn tưởng là Trương Kỳ Nghiêu, hào hứng cầm lên nhìn thử, hóa ra lại là Hạ Nham.
Y nhận cuộc gọi, giọng điệu chẳng chút kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Ai u, lạnh lùng vậy sao?” Giọng điệu của Hạ Nham vẫn đáng yêu như thường, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta nhớ được trò hề của mình tối qua: “Đương nhiên là có chuyện rồi. Bạn học của em, nam chính của anh — Trương Kỳ Nghiêu, vừa gửi WeChat cho anh.”
Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động liên hệ anh đó. Cậu ấy nói vô luận thế nào cũng mong lần sau quay phim anh sẽ tham gia. Chuyện này là sao vậy? Hai người cãi nhau à?”
Hồ Chi chẳng muốn bàn luận với anh ta về vấn đề này, tùy tiện đáp hai tiếng cho có lệ.
Hạ Nham ở đầu dây bên kia vẫn không biết điều, lầm bầm than phiền:
“A… phiền chết đi được. Đến lúc đó lại phải xin nghỉ để quay phim, thật là…”
Hồ Chi chẳng buồn quan tâm, dứt khoát ném điện thoại sang một bên.
Trương Kỳ Nghiêu là nghiêm túc. Cậu vẫn như mọi khi, nói được làm được. Từ sau lần đó, dù Hồ Chi có gửi bao nhiêu tin nhắn giải thích, tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Thậm chí, khi y chủ động đến tìm cậu trong lớp, Trương Kỳ Nghiêu vẫn mặt không đổi sắc, thản nhiên gạt tay y ra rồi hòa vào dòng người đi xuống lầu.
Lần đầu tiên, Hồ Chi nhận ra khi Trương Kỳ Nghiêu lạnh mặt thì đáng sợ đến nhường nào.
Trong gương, gương mặt hiền lành kia dường như mất đi ma lực. Trương Kỳ Nghiêu chẳng buồn nhìn y thêm lần nào, thậm chí còn coi y như hổ báo sói lang.
Lần gặp lại tiếp theo là vào cuối tuần sau.
Hồ Chi kéo Hạ Nham vào nhóm, sau đó giao hết mọi chuyện cho anh ta.
Mọi người tập hợp đúng giờ tại một con hẻm nhỏ bỏ hoang phía sau khu phố ẩm thực gần trường. Cảnh quay lần này là cảnh hành động.
Bầu trời chạng vạng xanh như màu quần jeans, lác đác vài chú chim sải cánh bay ngang. Xung quanh thoang thoảng mùi dầu mỡ từ những quán ăn, xen lẫn tiếng cười ríu rít của đám học sinh.
Mọi người cười nói rôm rả, tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chẳng ai để ý đến bầu không khí gượng gạo. Chỉ có Trương Kỳ Nghiêu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, trong khi Hồ Chi thì sốt ruột nhìn cậu.
Hạ Nham lần đầu tiên ra mặt chỉ đạo nhưng lại thể hiện tác phong của một đạo diễn thực thụ, phân công công việc gọn gàng đâu ra đấy.
Anh ta gọi Trương Kỳ Nghiêu cùng bạn diễn—một nam sinh khoa máy tính dáng người hơi mập, tên Trần Phi — tới trước mặt để hướng dẫn diễn xuất.
Trần Phi đeo một chiếc kính gọng xanh, trán lấm tấm mồ hôi. Cặp kính liên tục trượt xuống khiến hắn phải không ngừng đẩy lên.
“Được rồi, chúng ta diễn thử trước, tìm cảm giác xem sao.”
Trương Kỳ Nghiêu vốn đã có chút kinh nghiệm, cậu thuận theo trèo lên tường, hai tay giơ cao để Trần Phi dễ dàng bắt lấy cổ tay mình.
Một ánh mắt nóng rực bắn thẳng vào lưng cậu.
Trương Kỳ Nghiêu tự nhủ phải tập trung diễn thật tốt. Chỉ cần hoàn thành cảnh quay này thật nhanh, cậu sẽ không cần phải gặp lại người kia nữa.
Nhưng trời không chiều lòng người, Trần Phi biểu hiện không được như mong đợi.
Hắn vẫn luôn không dám ôm lấy Trương Kỳ Nghiêu, dù cảnh quay chỉ lấy nửa thân trên và cận cảnh biểu cảm. Động tác của Trần Phi cứng đờ, chỉ cần Trương Kỳ Nghiêu giãy giụa một chút, hắn liền sững sờ tại chỗ.
Diễn đi diễn lại mấy lần vẫn không khá hơn.
Hạ Nham bắt đầu sốt ruột, giọng nói càng lúc càng nhanh, trong khi mồ hôi trên trán Trần Phi cũng chảy ngày càng nhiều. Cuối cùng, lớp áo đen không tay của Trương Kỳ Nghiêu dính đầy mồ hôi của đối phương.
Cảnh này mà quay hỏng nữa, chắc cậu cũng không dám dán người lên Trần Phi lần nào nữa.
"Cậu thế này không được.” Hạ Nham thở dài, lần thứ N lặp lại câu này.
“Thôi được rồi, anh diễn mẫu một lần, cậu nhìn kỹ.”
Nói xong, anh ta cuộn tròn kịch bản thành ống giấy, gõ lên tay Trần Phi một cái rồi sải bước về phía Trương Kỳ Nghiêu.
Hồ Chi vốn đã bực bội từ nãy, lúc này không nhịn nổi nữa, trực tiếp chen lên chặn trước mặt Hạ Nham, nghiêm túc nói: “Em diễn.”
Trương Kỳ Nghiêu cau mày: “Cậu không cần...”
“Được thôi.” Hạ Nham nhún vai, chẳng mấy bận tâm. Ánh mắt anh ta lướt qua bắp tay rắn chắc của Trương Kỳ Nghiêu, trong lòng nhói lên một chút như bị muỗi đốt, hơi ngứa ngáy.
Nhưng dù sao anh ta vẫn nhớ rõ thân phận trai thẳng của mình, nên chỉ nhắc nhở: “Diễn cho tốt vào.”
Hồ Chi gật đầu.
Trương Kỳ Nghiêu thất vọng xoay người. Cậu không muốn người khác nhìn ra sự khác thường, cách tốt nhất chính là diễn nhanh rồi rời đi ngay lập tức.