Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Là Trà Xanh

Chương 9

Trương Kỳ Nghiêu có thân nhiệt rất cao. Khi Hồ Chi áp sát vào người cậu, y cảm giác như cả lồng ngực mình đều nóng bừng. Trái tim y đập dữ dội, bộc lộ rõ sự kích động và nhiệt tình. Y lớn mật chờ đợi, hy vọng Trương Kỳ Nghiêu có thể nghe thấy nhịp tim của mình, có thể nhận ra tình cảm mà y dành cho cậu.

Thế nhưng, Trương Kỳ Nghiêu lại không hề hay biết. Cậu hơi rụt người lại, rõ ràng là muốn tránh né.

Động tác này chọc giận Hồ Chi — ngay cả Trần Phi cũng có thể phối hợp, vậy mà cậu lại ghét bỏ y sao! Nhận thức này khiến y không thể chịu đựng được. Y mạnh mẽ ôm lấy eo Trương Kỳ Nghiêu, ép sát nửa thân dưới vào đối phương.

Trương Kỳ Nghiêu có vòng eo tròn trịa, căng đầy. Hồ Chi vùi đầu vào hõm vai cậu, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể, trông chẳng khác nào một kẻ biến thái.

Cơn rùng mình lan khắp làn da Trương Kỳ Nghiêu. Cậu có chút sợ hãi, không nhịn được đưa tay đẩy nhẹ, hy vọng Hồ Chi có thể tránh xa một chút.

Động tác chống đẩy này khiến Hồ Chi sinh ra ảo giác như đang bị câu dẫn, cả người dâng lên một loại khoái cảm tội lỗi. Bàn tay y siết chặt hơn, động tác cũng trở nên thô bạo hơn. Thứ kia đè giữa khe mông đã nửa cương cứng.

Trương Kỳ Nghiêu hoảng sợ.

Cậu nhanh chóng quên mất mình đang đóng phim, nỗi sợ trong lòng khiến động tác ngày càng kịch liệt, nhưng vẫn hoàn toàn không thể thoát ra.

Hồ Chi ngày càng hưng phấn, y không nhịn được mà như một con chó động dục, từng cái thúc vào mông Trương Kỳ Nghiêu, miệng cũng không an phận mà liếm cắn.

“Không... Không cần...”

Hồ Chi ngoảnh mặt làm ngơ. Sự lạnh nhạt của y khiến trái tim Trương Kỳ Nghêu lạnh lẽo và sợ hãi. Cậu chỉ muốn thoát khỏi tình huống này, nhưng lại như rơi vào mạng nhện — càng vùng vẫy, càng không thể cử động.

Nỗi bi thương tràn ngập trong lòng, đôi tay kia như xiềng xích giam cầm cậu, ép cậu phải chịu đựng nỗi nhục nhã đến mức rơi xuống một giọt nước mắt.

“Cut! Rất tốt, rất tốt.” Hạ Nham hào hứng nói: “Cứ dùng đoạn này đi, đỡ phải quay lại.”

Trương Kỳ Nghêu vội lau mặt, đứng cách xa Hồ Chi. Hồ Chi si mê nhìn cậu, cơ thể như bị lửa đốt.

Hạ Nham hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, tính tiền xong liền nhanh chóng giải tán bọn họ. Trương Kỳ Nghêu chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, thoáng chốc đã biến mất trong bóng đêm. Không khí mùa hè ẩm nóng bám dày đặc lên da như những con côn trùng nhỏ, nhưng cậu lại vô tri vô giác, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chán ghét và nhục nhã.

Hồ Chi luôn trêu đùa cậu.

Rõ ràng biết cậu thích mình, lại bảo cậu giúp theo đuổi Hạ Nham. Rõ ràng biết cậu thích mình, lại không chút kiêng dè mà động tay động chân, chỉ để cười nhạo bộ dạng mặt đỏ tim đập của cậu. Cái gọi là anh em chẳng qua cũng chỉ để hưởng thụ sự phục tùng của cậu, còn cậu thì chẳng khác nào một chiếc lốp dự phòng tiêu chuẩn.

Cứ nghĩ rằng bản thân che giấu tốt, nhưng hóa ra đã sớm bị nhìn thấu, để mặc người ta chỉ trỏ.

Trương Kỳ Nghêu không dám tưởng tượng Hồ Chi đã nói chuyện này với bao nhiêu người, có bao nhiêu người biết rõ xu hướng của cậu, rồi lại xấu hổ nhìn cậu đóng vai trai thẳng.

Cậu hận Hồ Chi, cũng hận chính mình — tại sao lại thích y chứ?

Trương Kỳ Nghêu mơ màng sống qua hai tuần. Trong khoảng thời gian này, cậu như kẻ mất hồn, chỉ cần có ai bắt chuyện, liền không nhịn được mà lo sợ người ta đang chất vấn xu hướng của mình.

Nỗi sợ hãi kéo dài khiến cậu trở nên trầm mặc. Bạn cùng phòng lo lắng, hỏi han, nhưng cậu chẳng nói một lời.

Khi sợ hãi chạm đến cực hạn, chỉ còn cách chấp nhận.

Trương Kỳ Nghêu là người có nội tâm mạnh mẽ, sở hữu nhiều phẩm chất đáng khen. Cũng nhờ vậy mà tinh thần cậu vững vàng. Khi nhận ra trạng thái của mình đã trượt dốc quá xa, vượt khỏi ngưỡng dao động cảm xúc thông thường, cậu bắt đầu tìm kiếm căn nguyên nỗi sợ, có ý thức điều chỉnh bản thân.

Cuối cùng, cậu nhận ra điều khiến mình bất an chính là nỗi sợ hậu quả không lường trước nếu xu hướng tính dục bị lộ.

Và cách duy nhất để giải thoát khỏi những suy nghĩ quẩn quanh — chính là chủ động công khai.

Cách giải quyết vấn đề tốt nhất luôn là đối mặt với nó ngay khi nguy cơ và khủng hoảng còn chưa bùng phát.

Sớm công khai, sớm giải quyết vấn đề, sớm chấp nhận thực tế.

“Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”

Ba người bạn cùng phòng đồng loạt quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc như thể cậu sắp công bố trọng điểm kỳ thi cuối kỳ.

"Tôi là gay." Trương Kỳ Nghêu hít sâu, nói một hơi: “Xin lỗi vì đã giấu mọi người. Nếu mọi người không thể chấp nhận, ngày mai tôi sẽ đến ký túc xá xin chuyển sang phòng đơn... Chỉ vậy thôi.”

Ba người bạn cùng phòng đều sững sờ. Trương Kỳ Nghêu cảm thấy trái tim mình dần lạnh đi theo từng giây trôi qua, cho đến khi một người lên tiếng: “Cậu thích con trai sao?”

Trương Kỳ Nghêu căng thẳng gật đầu: “Đúng vậy.”

Người kia lại truy hỏi: “Tuyệt đối không thích con gái?”

Trương Kỳ Nghêu cúi đầu thở dài: “Đúng vậy.”

"A... Ha." Bạn cùng phòng đột nhiên cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ thoải mái: “Thật tốt quá, lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Trên khoa Văn học, cái tên Lý nào đó cũng mới come out đúng không?”

Một người khác tiếp lời: “Lý Văn Tây đúng không?”

“Đúng đúng đúng, là nó. Nó vừa công khai xong, tối hôm đó Trần Mạn Mạn đã chạy đến tìm tôi nói chuyện phiếm, thần kỳ thật.”

Bạn cùng phòng thân thiết vỗ vai Trương Kỳ Nghêu, giọng nói đầy hy vọng: “Nếu mấy người đẹp trai như các người đều là gay thì tốt rồi.”

Trương Kỳ Nghêu ngây ra, hỏi một câu ngốc nghếch: “Mấy người… không sợ tôi thích mấy người sao?”

Cả phòng phá lên cười, trong đó người có bụng bia dù còn trẻ lại cười lớn nhất: "Ha ha ha, Nghiêu Nghiêu, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Với dáng người này của cậu, nếu thật sự thích tôi, thì người được lợi là tôi đó." Nói rồi còn giơ tay định véo ngực cậu.

Trương Kỳ Nghêu hoảng hốt lùi ra sau, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau hôm đó, quan hệ giữa cậu và bạn cùng phòng càng thêm thân thiết. Có lẽ vì vô thức muốn bảo vệ cậu, mấy tên nhóc này mỗi khi tan học đều vây quanh cậu mà đi.

Nhưng ngay cả một bức tường người kiên cố như vậy cũng không thể cản nổi thế công mãnh liệt của Hồ Chi.

“Ngại quá, làm phiền nhường một chút, cảm ơn.”

Bạn cùng phòng dù không thân với Hồ Chi nhưng cũng quen mặt: “Hồ Chi tới tìm Nghiêu Nghiêu ăn cơm đúng không?”

Trương Kỳ Nghêu sững người, nét mặt cứng đờ. Cậu sợ Hồ Chi không hiểu tình hình, lỡ miệng nói linh tinh trước mặt bạn cùng phòng.

Hồ Chi cũng khựng lại, trong lòng thầm nghĩ: Nghiêu Nghiêu là thứ cậu có thể gọi sao?

Nhưng lý trí bảo y rằng, ở trong lòng Trương Kỳ Nghêu lúc này, địa vị của mình e rằng còn thua cả đám bạn cùng phòng kia. Vì thế, y đành giữ vẻ ngoan ngoãn, nở nụ cười vô tư: “Đúng vậy, đi thôi, Nghiêu Nghiêu.”

Bạn cùng phòng không biết hai người đã trở mặt, cứ như gả con gái đi lấy chồng, nhanh chóng hoàn thành nghi thức giao tiếp. Trước khi rời đi còn không quên dặn: "Ăn gì ngon nhớ mang về nhé." Hắn biết Hồ Chi hào phóng, không so đo, nên vui vẻ tranh thủ chút lợi lộc.

"Nghiêu Nghiêu, đi thôi." Hồ Chi cười, đưa tay muốn nắm lấy cậu.

Trương Kỳ Nghêu lập tức né tránh, cảnh giác nhìn y: “Phim đã quay xong rồi, cậu không cần tìm tôi nữa.”

Những ngày qua, Hồ Chi không ngừng quấy rầy cậu. Trương Kỳ Nghêu vắt óc tìm cách tránh mặt, hai người như trò mèo vờn chuột, cảnh sát bắt cướp — chỉ khác là người bị tránh chẳng làm gì sai.

"Nghiêu Nghiêu." Hồ Chi mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, nghiêm túc nói: “Cậu ít nhất cũng phải cho tôi một cơ hội giải thích.”

Khuôn mặt đáng yêu, luôn tràn đầy nét ngọt ngào của Hồ Chi, nay lại tái nhợt như một bức tượng băng. Trương Kỳ Nghêu chợt hoảng hốt, cảm thấy y dường như đã thay đổi, hoàn toàn không giống Hồ Chi trước kia.

"Không có gì đáng để giải thích, tôi cũng không có hứng thú nghe, càng không có hứng thú tiếp tục làm anh em với cậu." Nói xong, cậu định rút tay rời đi.

"Ai muốn làm anh em với cậu?" Hồ Chi siết chặt tay cậu, cau mày áp sát, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thích cậu. Cậu không được chạy.”

Bình Luận (0)
Comment