Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 106

Thấy tiếng chất vấn ngày càng nhiều, người phụ nữ và Trương Tiểu Thiên nhìn nhau, quyết định rút lui.

"Cô đúng là đồ chanh chua, tôi không mượn tiền nữa được chưa? Thật là không có tình người!"

Nói xong, người phụ nữ quay đầu muốn đi, Phó Mặc Bạch nhìn ra ý đồ của họ nhưng không ngăn cản.

Thấy mục đích đã đạt được, Tô Diên cố ý hét lên: "Này? Cô đừng đi chứ! Chúng ta hôm nay phải nói rõ ràng!"

Người phụ nữ nghe vậy, tăng tốc bước chân nhanh chóng chạy trốn. Trương Tiểu Thiên cũng nhân cơ hội thoát khỏi đám đông, chẳng bao lâu, những người xem náo nhiệt cũng tản đi hết, Tô Diên thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lo rằng những người đó còn có thủ đoạn khác, Phó Mặc Bạch lập tức đưa vợ con về nhà. Sau khi ngồi lên chiếc jeep, đầu tiên Tô Diên quan sát xung quanh, rồi hỏi nhỏ: "Rốt cuộc họ muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, thật là điên rồ!"

Người đàn ông vừa khởi động xe, vừa trả lời: "Họ muốn dùng hai đứa nhỏ để uy h.i.ế.p anh hoặc uy h.i.ế.p nhà họ Giang, tối nay chúng ta về thành phố Thanh Sơn, ở trong quân khu sẽ an toàn hơn."

"Vậy họ không nghi ngờ gì sao?"

"Cái lưới này đã có thể thu lại, dù họ có nghi ngờ, cũng không chạy thoát được."

Tô Diên hiểu ra, quay về đón thím Quách, thu dọn hai túi hành lý đơn giản rồi xuất phát.

Đến thành phố Thanh Sơn, Phó Mặc Bạch không vào nhà mà đi thẳng đến văn phòng của một lãnh đạo nào đó.

Thím Quách không rõ nội tình, ngạc nhiên hỏi Tô Diên: "Tiểu Phó đi đâu rồi? Chẳng phải hôm nay được nghỉ sao?"

Tô Diên bịa đại một cái cớ lấp liếm, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cảm thấy những gián điệp đó quá hiểm độc, ngay cả trẻ con cũng không tha. Nếu không đủ cảnh giác, chắc chắn hôm nay họ sẽ mắc bẫy.

Mấy ngày sau đó, Phó Mặc Bạch bận rộn từ sáng sớm đến tối khuya, đến một tuần sau, anh mới dần dần trở lại sinh hoạt bình thường.

Tô Diên không muốn hỏi nhiều, chỉ hỏi: "Giờ chúng ta đã an toàn chưa?"

"Ừ, có thể về thị trấn ở rồi."

Cô nghe xong vô cùng vui mừng, nhưng nghĩ lại mới nhớ ra, bây giờ là tháng bảy, vài ngày nữa sẽ nghỉ hè, hình như không về cũng được.

Mấy ngày trước, bên nhà họ Giang có tin tức truyền đến, Giang Phong Viễn đã được điều chuyển, cả nhà cũng từ tỉnh Quảng Đông về lại Bắc Kinh, cũng mời Tô Diên về nhà nhận tổ quy tông.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Tô Diên quyết định nghỉ hè xong sẽ đưa cả nhà về Bắc Kinh.

Trước khi lên đường, cô để lại cho Dương Hiểu Hồng và mấy người khác một đống bài tập hè, đợi về sẽ lần lượt kiểm tra.

Sau thời gian học tập vừa qua, mọi người đã có nhận thức nhất định về nội dung lớp mười, trong đó Khương Nguyên học nhanh và tốt nhất. Tô Diên để cô nhóc giúp hai người còn lại học tập, rồi đến kỳ nghỉ thì lên tàu hoả khởi hành.

Vì mang theo hai bé, Phó Mặc Bạch mua vé giường nằm. May mà hai bé rất ngoan, khi không ngủ sẽ "ê a" trò chuyện với người lớn, không khóc cũng không quấy.

Hành khách cùng toa đều rất thích hai bé, còn mang theo vài món đồ nhỏ để chọc chúng, hai bé rất hợp tác, thỉnh thoảng lại cười toe toét, trông rất đáng yêu.

Tô Diên luôn chú ý từng cử động của chúng, cảm giác lo lắng cũng phần nào tan biến.

Trải qua hơn ba mươi giờ vượt chặng đường dài, cuối cùng cũng đến ga tàu Bắc Kinh.

Giang Bắc và Giang Nam sớm đã chờ đợi ở sân ga, ngóng chờ không thôi.

Khi Tô Diên bước xuống tàu hỏa, vừa nhìn đã thấy hai người, Giang Bắc giơ cao tay, rất nổi bật.

"Chào mừng trở lại Bắc Kinh! Cuối cùng cũng đợi được mọi người đến rồi!"

Trước sự nhiệt tình của họ, Tô Diên ngượng ngùng mỉm cười, mấy tháng không gặp, ít nhiều có chút không quen.

Giang Nam chủ động lấy hành lý từ tay Phó Mặc Bạch, nói: "Ông nội và cha mẹ đều đang chờ ở nhà đấy, chúng ta về thôi."

Nghe anh nhắc đến mẹ Giang, bước chân Tô Diên khựng lại, do dự một chút hỏi: "Mẹ... đã biết rồi?"

"Ừ, cha nói trong lúc bà ấy tỉnh táo, phản ứng cũng khá bình thường, không phát bệnh."

Nghe Giang Nam kể, lòng Tô Diên chua xót, Phó Mặc Bạch ôm lấy vai cô, tiếp cho cô một chút sức mạnh.

Lúc này, bé Nguyên Nguyên trong vòng tay của Tô Diên ngẩng đầu lên, đôi lông mi dài chớp chớp, ngơ ngác nhìn mẹ, vẻ ngây thơ đó khiến lòng người ấm áp.

Tô Diên mỉm cười, hôn nhẹ lên má phúng phính của con bé.

Giang Bắc thấy vậy thèm muốn không thôi: "Cô nhóc này lớn nhanh thật! Em gái, để anh bế một lúc được không?"

"Được chứ."

Tô Diên trao con bé cho anh ấy, giới thiệu: "Đây là Nguyên Nguyên, giờ đã trở thành cô nhóc mũm mĩm rồi."

Giang Bắc cẩn thận đón lấy, cảm nhận sự mềm mại, thơm ngát, lòng anh ấy tràn đầy yêu thương.

Giang Nam cũng muốn bế, nhưng tay anh ấy còn phải xách hành lý, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn.

Một giờ sau, chiếc xe jeep dừng lại trước một căn nhà hai tầng.

Giang Đông nghe thấy động tĩnh liền từ trong nhà bước ra, ánh mắt tràn ngập sự xúc động, nhưng anh ta là con trai trưởng, phải giữ phong thái nghiêm trang, nên đành dùng lời nói để bày tỏ nỗi nhớ nhung trong lòng.

"Đường xa vất vả rồi nhỉ? Mọi người vào nhà đi."

Tô Diên cười khẽ, theo thói quen nhìn quanh, phát hiện nơi này rất đẹp, vườn hoa nở rộ đủ sắc màu, còn có một bể cá lớn, nuôi mấy con cá chép đỏ.

Giang Đông giải thích: "Những bông hoa này là cha trồng cho mẹ, cá chép là do ông nội nuôi, trước đây nhà ở Quảng Đông cũng được trang trí như vậy."

Cô thu hồi ánh nhìn, tò mò hỏi: "Mẹ thích hoa lắm ạ?"

Giang Đông nhìn cô thật sâu, trả lời: "Thật ra tên em đáng lẽ là Giang Quỳ, cha mẹ mong em luôn khỏe mạnh, rực rỡ như ánh mặt trời. Nhưng tên [Diên] cũng rất hay, người như tên, em là cô gái kiên cường."

Những lời này khiến cổ họng Tô Diên nghẹn lại, cô lặng lẽ nhẩm hai chữ "Giang Quỳ" trong lòng…

Sau đó, họ bước vào căn nhà nhỏ, trong phòng khách có rất nhiều người đứng đợi, cảnh tượng giống như đang đón tiếp khách quý.

Giang Phong Viễn tiến ra cửa đón, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ. Có một người phụ nữ xinh đẹp, lặng lẽ theo sau ông, dò xét Tô Diên với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tô Diên cũng chú ý đến bà, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Giang Phong Viễn kéo người phụ nữ từ sau lưng ra trước, giới thiệu: "Diên Diên, đây là mẹ con, bà ấy tên là Thẩm Như."

"Vợ à, đây là con gái chúng ta, con bé đã lớn và trở về rồi."

Thẩm Như nhìn Tô Diên, thắc mắc hỏi: "Em không có con gái mà? Anh nhận con gái nuôi khi nào vậy?"

Giang Phong Viễn đã quen với tính khí thất thường của bà, kiên nhẫn nói: "Không phải con nuôi, là con gái ruột, em có thể gọi con bé là Diên Diên."

Nhìn cảnh này, Tô Diên cố hít sâu, dịu dàng chào hỏi: "Mẹ, con rất vui khi được gặp mẹ."

Thẩm Như vẫn chăm chú nhìn cô, không dám tin con gái mình đã lớn như vậy.

"Sao đến giờ con mới về nhà? Mẹ đã đợi con rất lâu rồi."

Nói xong, cuối cùng bà bước tới gần Tô Diên, tỉ mỉ quan sát từng nét mặt, như đang tìm lại hình bóng của cô lúc nhỏ.

Tô Diên không dám cử động, để mặc bà ngắm nhìn.

Hai người đứng gần nhau, một cảm giác thân thiết kỳ diệu trỗi dậy, như thể có thể vượt qua thời gian và không gian.

Thẩm Như ngẩn ngơ một lúc, rồi mỉm cười rạng rỡ, khẳng định: "Phong Viễn nói đúng, con chính là con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm!"

Tô Diên cũng mỉm cười theo, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ".

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều cảm động, mắt Giang Phong Viễn đỏ hoe, tiến lại gần, giang tay ôm chầm lấy hai mẹ con, chỉ cảm thấy lúc này, cuối cùng cũng trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment