Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 107

Tiếp theo, ông dẫn Tô Diên và Phó Mặc Bạch đi gặp ông cụ Giang, cụ ông đã lớn tuổi, vừa mới khỏi một trận bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng.

Gõ cửa bước vào, đầu tiên đập vào mắt họ là bức chân dung của một vĩ nhân trên tường, bên cạnh là một tủ sách lớn, đầy ắp các loại sách.

Ông cụ đứng bên bàn làm việc, đang luyện chữ thư pháp, từng nét chữ sắc bén.

Nghe thấy tiếng động, ông cụ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời có thần.

Phó Mặc Bạch đứng nghiêm, chào ông bằng động tác chào quân đội.

Tô Diên lịch sự cúi đầu chào, đối mặt với ông cụ, không tránh khỏi chút căng thẳng.

Ông cụ đã sớm tìm hiểu về họ, khuôn mặt uy nghiêm giờ thêm phần hiền từ: "Các cháu ngồi đi, đường xa vất vả rồi."

Tô Diên mỉm cười, đáp lại một câu "Không vất vả đâu ạ."

Thấy hai bên quá khách sáo, Giang Phong Viễn cũng ngồi xuống, bắt đầu tạo không khí.

"Cha, cha còn chưa gặp hai đứa cháu ngoại của con đâu, chúng đáng yêu lắm."

Đây là thế hệ chắt hiếm hoi của nhà họ Giang, ông cụ không còn vẻ nghiêm nghị ban nãy, gấp gáp hỏi: "Chúng đâu rồi? Mau bế chúng đến cho cha xem."

Tô Diên vừa định đứng lên bế con, nhưng bị ông cụ ngăn lại: "Để cha cháu bế, các cháu ở lại đây với ông."

Khi Giang Phong Viễn đi ra ngoài, ông cụ quan tâm hỏi: "Công việc của các cháu bận lắm phải không? Ai chăm sóc hai đứa nhỏ?"

Phó Mặc Bạch lần lượt trả lời, mời ông cụ có dịp thì tới Đông Bắc làm khách.

Chẳng mấy chốc, Giang Phong Viễn và Thẩm Như mỗi người bế một đứa trẻ bước vào, khoe với ông cụ: "Cha xem, đôi môi này giống hệt cha, chắc chắn là người có phúc."

Ông cụ Giang rướn cổ nhìn, trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Đứa trẻ này quả thật rất xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ là người biết nói ngọt."

Chỉ chốc lát sau, ba người lớn vây quanh hai đứa nhỏ, trò chuyện vui vẻ, gần như quên mất cha mẹ của chúng.

Thấy mình không còn là tâm điểm chú ý, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm. Không phải cô sợ, chỉ là chưa quen.

Trước bữa tối, Giang Đông dẫn họ đi gặp các họ hàng khác của nhà họ Giang, trong đó có cả nhà Giang Tây.

Hiện giờ, Giang Tây đã chia tay với anh ba Tô. Ánh mắt cô ta nhìn Tô Diên mang thêm vài phần phức tạp.

Tô Diên định không để ý, nhưng đối phương lại tiến tới bắt chuyện: "Tôi và anh ấy đã chia tay rồi, cô có biết không?"

"Anh ấy" chỉ ai, Tô Diên hiểu rõ, nhưng không muốn nói đến.

"Không biết, chị muốn nói gì với tôi?"

Giang Tây bị cô làm cho á khẩu, có chút khó chịu.

"Nhà anh ấy vì cô mà tiếp cận tôi. Giờ thì hay rồi, xung quanh ai cũng biết tôi đã từ hôn, ảnh hưởng trực tiếp đến hạnh phúc tương lai của tôi. Cô không định có chút gì để bù đắp sao?"

Tô Diên nhíu mày, không nghĩ rằng mọi chuyện lại do mình gây ra. Lúc này, cha của Giang Tây đi tới, ánh mắt đầy cảnh cáo: "Tiểu Tây, đừng nói lung tung nữa, theo cha ra vườn đi dạo."

Dù Giang Tây có được chiều chuộng cũng chỉ là con cháu chi thứ, cha cô ta lý trí hơn nhiều.

Nhìn theo cha con họ rời đi, Tô Diên chỉ thấy khó hiểu.

Bữa tối, mọi người tụ họp, ăn một bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.

Ông cụ Giang ngồi ở ghế chủ, trước khi dùng bữa, ông cụ đặt một chiếc hộp gỗ lên bàn, nghiêm túc nói: "Hôm nay mời mọi người đến, ngoài việc gặp gỡ Diên Diên và Mặc Bạch, còn có vài chuyện tôi muốn tuyên bố với mọi người."

Mọi người ngồi vào chỗ rất quy củ, chăm chú lắng nghe những lời ông cụ nói tiếp theo.

"Từ hôm nay trở đi, gia đình này do Phong Viễn làm chủ. Nếu các cháu có việc gì thì đi tìm nó là được. Ngoài ra, Diên Diên đã nhận tổ quy tông, sẽ đổi tên thành Giang Diên. Sau này mọi người phải sống hòa thuận với nhau. Còn nữa, con bé đã sinh cháu cho nhà họ Giang, hai đứa trẻ là cháu trai trưởng và cháu gái trưởng, theo lý thì nên được nhận chiếc hộp này."

Nói xong, ông cụ đẩy chiếc hộp gỗ về phía trước. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hộp, đầy ngạc nhiên.

Chiếc hộp này, người nhà họ Giang đều nhận ra, bên trong chứa một tượng Phật ngọc, là báu vật gia truyền, có thể nói là vô giá.

Khi ông cụ Giang còn trẻ, tượng Phật này từng bị cha ông cụ cầm cố. Sau này qua nhiều nơi, cuối cùng được ông cụ Giang mua lại với giá gấp đôi.

Đối với ông cụ, đây là di vật tổ tiên để lại qua nhiều thế hệ, mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

Còn đối với người khác trong nhà họ Giang, cũng mang ý nghĩa khác nhau.

Cha của Giang Tây không thể ngồi yên: "Bác cả à, vật quan trọng như vậy, chẳng phải nên truyền cho Giang Đông sao?"

Ông cụ ngước mắt liếc nhìn ông ta, không vui nói: "Đến cả vợ nó còn chẳng có, tôi đưa cho nó làm gì? Vẫn là Diên Diên tốt, cuối cùng nhà họ Giang cũng có người nối dõi."

Giang Tây không nhịn được lẩm bẩm: "Nhưng đứa trẻ mang họ Phó chứ đâu phải họ Giang, làm sao gọi là có người nối dõi được?"

Dù cô ta nói nhỏ, nhưng mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một. Giang Đông lập tức không bằng lòng: "Vật trong hộp tôi không cần, đó là của cháu trai và cháu gái tôi, tôi ủng hộ quyết định của ông nội."

Đương sự đã nói vậy, Giang Tây bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Tô Diên chứng kiến mọi chuyện, chỉ thấy chiếc hộp gỗ có chút phỏng tay. Ông cụ Giang nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, trầm giọng nói: "Nhà họ Giang không có quy tắc truyền nam không truyền nữ, cháu cứ nhận đi, nhà này ông làm chủ."

Cô do dự một chút, dưới ánh nhìn của ông, đưa tay nhận lấy chiếc hộp.

Sợ cô cảm thấy gánh nặng, Giang Phong Viễn tự mình gắp thức ăn cho cô: "Đồ của con thì đừng đẩy ra ngoài. Ngày mai cha sẽ đưa con và Mặc Bạch đến một nơi, ăn nhiều một chút mới có sức đi đường."

Tô Diên mỉm cười với ông, điều chỉnh tâm trạng, quyết định ăn no trước.

Sau bữa tối, Thẩm Như dắt tay cô ra vườn ngắm hoa, trong mắt còn có chút ngây thơ không phù hợp với tuổi tác: "Những bông hoa này đều do cha con trồng, con có thích không?"

Tô Diên nhìn những bông hoa rực rỡ, gật đầu: "Dạ, con rất thích."

Nghe vậy, mắt Thẩm Như sáng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nói: "Vậy mẹ tặng hết cho con! Ngày mai để người ta đào hết mang đi cho con."

"…" Tô Diên sợ hãi xua tay: "Không cần đâu ạ! Con ngắm ở đây là được rồi. Với lại con không biết chăm sóc hoa, sợ chúng sẽ chết."

Thẩm Như cắn môi, suy nghĩ, lại nghĩ ra một ý tưởng hay: "Hay là để cha con dọn đến ở cùng con, ông ấy rất giỏi chăm sóc hoa!"

"…"

Tô Diên chớp mắt, tay xua mạnh hơn: "Như thế không được, cha mẹ không thể xa nhau, cha sẽ nhớ mẹ lắm, nhỡ buồn thì sao?"

Thẩm Như suy nghĩ, thấy cũng phải, cuối cùng từ bỏ ý định này. Nhưng bà vẫn nhớ kỹ việc con gái thích hoa, định ngày mai sẽ đến tòa nhà bách hóa mua mấy bông hoa giả về tặng con, như thế sẽ không sợ chết.

Ở nơi khác.

Mạnh Sương kéo Giang Bắc đến chỗ vắng người, đen mặt nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ở bàn ăn, sao anh không nói gì? Anh không hiểu ý của ông nội sao?"

"Ý gì? Anh phải nói gì?"

Nhìn bộ dạng vô tâm của anh ấy, Mạnh Sương tức đến phát điên: "Sao tượng Phật ngọc đó có thể cho em gái anh được? Sao anh và Giang Nam không lên tiếng?"

Giang Bắc hiểu ý của chị ta, mặt không còn nụ cười: "Đó là quyết định của người lớn, chúng ta không có quyền can thiệp. Hơn nữa, Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên là con cháu trưởng trong thế hệ nhỏ nhất, tại sao không thể cho chúng?"

"Nhưng chúng không mang họ Giang mà ~"

Mạnh Sương gần như phát điên, hoàn toàn không hiểu được quyết định này.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Bắc lại trầm xuống vài phần: "Người nhà họ Giang tư tưởng rất thoáng, con cháu mang họ gì có quan trọng không? Em có cần phải giận dữ như vậy không?"

Mạnh Sương giận dữ đáp: "Sao lại không quan trọng? Nếu cho con của anh cả, em tuyệt đối không có lời oán trách. Nhưng cho người mang họ khác, em không phục!"

Bình Luận (0)
Comment