Thấy nhiều người muốn bán nhà, Tô Diên rất ngạc nhiên: "Tại sao các chị lại muốn bán? Nhà ở đây không tốt sao?"
Người phụ nữ đứng đầu tên là Miêu Anh, giải thích: "Nhà cửa rất tốt, không tin cô có thể đến từng nhà xem. Chúng tôi là công nhân nhà máy gốm sứ, năm ngoái nhà máy chuyển đi, nhà máy mới xa quá, chúng tôi muốn bán nhà ở đây, chuyển đến gần nhà máy mới."
Tô Diên hiểu ra, không khỏi có chút động lòng.
Trong vài năm tới, nơi đây sẽ phát triển thành khu thương mại, mua vào chắc chắn là lời. Cô còn vài nghìn tệ tiền tiết kiệm, để không cũng là để không, không bằng mua nhà.
Phó Mặc Bạch nhìn ra ý định của cô, chủ động đề xuất muốn xem nhà.
Miêu Anh nghe vậy rất phấn khởi, vội dẫn đường, dẫn họ đi xem từng nhà và giới thiệu sơ qua.
Tô Diên lắng nghe rất chăm chú, trong lòng ghi nhớ ưu nhược điểm của từng ngôi nhà.
Cuối cùng đi xem xong, cô đã nắm rõ trong lòng.
Buổi chiều về nhà, Tô Diên kéo Phó Mặc Bạch vào phòng ngủ, muốn bàn bạc chuyện mua nhà.
Trên đường về, hai người đã đạt được thỏa thuận sơ bộ: chắc chắn sẽ mua nhà, còn mua bao nhiêu căn thì chưa bàn kỹ.
Ý của Tô Diên là, giữ lại chút tiền tiết kiệm, còn lại dùng để mua nhà.
Phó Mặc Bạch không biết tương lai thế nào, rất tò mò hỏi tại sao cô lại muốn mua nhiều nhà như vậy.
"Tất nhiên là để cho thuê rồi. Em đã xem qua, có hai nhà mặt phố, và hai nhà liền kề. Nếu mua hết, có thể đập thông tường sân, tạo thành một căn nhà lớn. Anh thấy sao?"
Nghe ý cô là muốn mua bốn căn nhà, Phó Mặc Bạch rất khâm phục sự táo bạo của cô, người bình thường không có được sự quyết đoán như vậy.
"Nếu không cho thuê được thì sao? Em đã nghĩ đến chuyện đó chưa?"
Tô Diên muốn nói "Không thể nào", cũng muốn nói với anh về giá nhà tương lai ở Bắc Kinh, nhưng cuối cùng cô không nói, sợ lộ thiên cơ gây rắc rối.
"Anh tin em đi, không lỗ đâu."
Phó Mặc Bạch chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, chỉ sợ cô không cho thuê được sẽ sốt ruột. Thấy cô đã quyết, anh hết lòng ủng hộ quyết định của cô.
Ngày hôm sau, họ lại đến căn nhà, ký hợp đồng mua bán với bốn hộ gia đình.
Không lâu sau, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đến tay, Tô Diên không vội đập thông tường sân mà dán thông tin cho thuê, chờ người thuê đến.
Việc này cô không dám nói với nhà họ Giang, rất sợ ánh mắt khó hiểu của họ. Dù sao thời điểm này, rất ít người đầu tư vào bất động sản.
*
Hiện giờ là mùa thu năm 1980, vì các ngành nghề đều rất cần nhân tài, họ chưa tốt nghiệp đã có các đơn vị lớn đến tuyển người.
Khương Nguyên và Lý Thụ còn nhỏ tuổi, muốn tiếp tục học cao hơn, không chấp nhận phân công của nhà nước.
Tô Diên cũng vậy, định tiếp tục học, cố gắng trở thành người có trình độ học vấn cao nhất trong gia đình.
Văn Yến và Dương Hiểu Hồng đã đi làm, đơn vị phân công đều rất tốt.
Ngoài ra, Khương Tùng từ miền Nam đến Bắc Kinh, định lập nghiệp ở đây.
Mọi người tụ họp tại Bắc Kinh, Tô Diên mời họ đến tiệm cơm ăn cơm, Dương Hiểu Hồng đến sớm nhất.
Hiện tại cô ấy làm việc ở cơ quan nhà nước, xem như tranh thủ thời gian đến đây sau bao nhiêu lúc bận rộn.
Tô Diên xếp cô ấy ngồi bên trái mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi nghe nói mẹ chồng cô đến, dạo này thế nào?"
Dương Hiểu Hồng không kìm nổi bắt đầu kể khổ: "Từ sau khi cha chồng tôi mất, bà ấy ba ngày hai bữa gọi Khâu Dã về. Giờ chuyển đến Bắc Kinh, còn mang theo hai đứa cháu nhà anh cả, cô nói bà ấy định làm gì?"
"Anh cả của Khâu Dã cũng đồng ý để bà ấy mang con lên đây à?"
"Đồng ý chứ, được sống ở Bắc Kinh, họ làm sao mà không muốn?"
Dương Hiểu Hồng bĩu môi, nghĩ rằng mẹ chồng vì mình không sinh con trai nên mới làm vậy.
Tô Diên khẽ nhíu mày: "Khâu Dã nghĩ sao? Anh ấy có nói gì không?"