Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Dương Hiểu Hồng dịu lại chút: "Anh ấy không đồng ý nuôi con cho anh cả, dù sao anh cả còn sống, khỏe mạnh, gia đình không thiếu thốn. Hiện tại anh ấy đang thuyết phục mẹ."
Thấy Khâu Dã phân định rõ ràng, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm.
"Hai người đừng vì chuyện này mà mâu thuẫn, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết."
Dương Hiểu Hồng gật đầu, nói ra kế hoạch của mình: "Dù sao thì tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh ấy cũng đồng ý nuôi con của người khác, thì ly hôn thôi, tôi không làm con trâu già, cũng không có tinh thần cao thượng như vậy."
Vừa dứt lời, Khương Tùng và Khương Nguyên từ bên ngoài bước vào, Khương Nguyên cười toe toét hỏi: "Chị Hiểu Hồng, chị nói gì vậy? Tinh thần cao thượng gì chứ?"
Dương Hiểu Hồng không muốn nhắc đến chuyện phiền lòng trong nhà, bèn chuyển chủ đề sang Khương Tùng: "Tôi nghe nói anh muốn mua nhà, muốn mua nhà ở đâu vậy?"
Khương Tùng được phân công đến một cơ quan nào đó, nếu muốn đợi cơ quan cấp nhà, có lẽ phải đợi năm sáu năm mới đến lượt. Thấy giá nhà ở Bắc Kinh ngày càng đắt, anh ấy định trước mắt vay tiền mua nhà, sau này sẽ trả nợ dần dần sau.
"Tôi muốn mua ở vùng ven thành phố, nhà ở trung tâm đắt quá, tôi không mua nổi."
Là người cùng quê, Dương Hiểu Hồng hiểu rõ hoàn cảnh của anh ấy, nói sẽ giúp anh ấy để ý thông tin bán nhà.
Tô Diên thì nhớ ra một nơi rất tốt, cạnh bốn căn nhà mà cô đã mua cũng có nhà bán, nhà khá tốt, giá lại không đắt. Thế là cô nói với anh ấy.
Khương Tùng vừa nghe đã thấy hứng thú, muốn ngày mai đi xem.
Tô Diên đồng ý: "Được, ngày mai em đưa anh đi."
Trong buổi tụ họp, mọi người không khỏi nhắc lại chuyện xưa, Dương Hiểu Hồng do dự một lúc, rồi hỏi Khương Tùng: "Mấy năm qua anh vẫn độc thân sao? Không tìm được đối tượng nào ở phía Nam à?"
Khương Tùng nghe vậy hơi sững sờ, rồi nở một nụ cười: "Không có tâm trí đó, học hành quan trọng hơn."
"Thế còn bây giờ? Định tìm đối tượng không?"
Dương Hiểu Hồng không rời mắt khỏi anh ấy, lo lắng cho những gì sắp nói tiếp.
"Tạm thời chưa, trước lập nghiệp sau rồi lập gia đình."
Nghe anh ấy nói vậy, Dương Hiểu Hồng cẩn thận mở lời: "Tôi đã liên lạc được với Thẩm Tình rồi, bao nhiêu năm qua cô ấy không tìm được đối tượng, cũng độc thân. Hiện tại cô ấy đang học ở Cáp Nhĩ Tân, nếu anh muốn có số liên lạc của cô ấy, tôi có thể cho anh."
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Khương Tùng, muốn biết thái độ của anh ấy.
Chỉ thấy anh ấy mím chặt môi, không nhìn ra được vui buồn. Khi mọi người nghĩ rằng không có hi vọng, thì cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng: "Phiền cô cho tôi địa chỉ và số điện thoại, nếu hai chúng tôi thành đôi, tôi sẽ tặng cho bà mối cô đây một phong bao lì xì lớn."
Dương Hiểu Hồng lập tức vui mừng đến rơi nước mắt, gật đầu như giã tỏi: "Được, tôi sẽ đưa địa chỉ cho anh ngay."
Vừa nói cô ấy vừa lấy bút và sổ tay mang theo bên mình, viết xuống thông tin liên lạc của Thẩm Tình.
Tô Diên ở bên cạnh chứng kiến tất cả, cũng thấy mũi cay cay, chân thành hi vọng những người có tình sẽ thành đôi.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Văn Yến khoác tay Tô Diên về nhà, trên đường tò mò hỏi: "Thẩm Tình là ai? Cô ấy và Khương Tùng có chuyện gì vậy?"
Tô Diên đơn giản kể lại quá khứ, cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.
Văn Yến nghe xong, không khỏi khen ngợi Khương Tùng là một người đàn ông tốt: "Hầy, khi nào mình mới gặp được người đàn ông tốt như vậy đây?"
Nhà họ Giang không thiếu những người đàn ông tốt. Tô Diên nháy mắt với cô ấy, trêu chọc: "Cậu thấy ba anh trai mình thế nào? Có thể tùy ý chọn một người làm chị dâu của mình."
Như nghĩ đến điều gì đó, Văn Yến lập tức đỏ mặt: "Thu lại trí tưởng tượng của cậu đi, nếu không mình đến nhà cậu thật ngại c.h.ế.t mất."