Mùa hè là mùa bận rộn của người nông dân, thôn Bạch Vân chủ yếu trồng ngô, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều phải làm việc ngoài đồng để kiếm điểm công.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Tô Diên chịu trách nhiệm nhổ cỏ, công việc được coi là dễ dàng nhất trong công việc đồng áng.
Ngoài cô ra còn có một thanh niên trí thức tên là Thẩm Tình, đang ngồi xổm nhổ cỏ cách cô không xa.
So với những thanh niên trí thức lâu năm thuần thục, họ ngây thơ lại vụng về giống như những con chim sẻ mới học kiếm ăn.
Tô Diên lau mồ hôi trên trán, tiếp tục làm việc chăm chỉ. Lúc này Thẩm Tình mới lặng lẽ đi tới, thấp giọng hỏi: "Đồng chí Tô, cô có mệt không? Tôi phát hiện dù có cố gắng thế nào cũng không nhổ hết cỏ được, hai tay tôi đỏ bừng hết rồi."
Vừa nói cô ấy vừa giơ tay lên nhẹ nhàng thổi, lòng bàn tay gầy gò mềm mại đầy vết bẩn và đỏ bừng.
Tô Diên dừng động tác, quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tròn trịa, đỏ như trái đào.
Nghĩ rằng mọi người đều mới đến đây, phải giúp đỡ lẫn nhau, cô lấy một chiếc khăn tay mới đưa cho đối phương rồi nói: "Lau tay đi, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp".
Thẩm Tình vui vẻ nhận lấy, nhưng có chút ngượng ngùng, hứa rằng lát nữa sẽ trả lại một chiếc khăn tay mới.
"Không sao đâu, cái này cho cô đó, tôi vẫn còn."
Mắt thấy đã gần trưa, Tô Diên cũng chọn đại một chỗ ngồi xuống, hai người vừa uống nước vừa trò chuyện.
Thẩm Tình quê ở Cáp Nhĩ Tân, năm nay mười chín tuổi, cha mẹ đều là công nhân, vì đông anh chị em nên cô ấy đành phải xuống nông thôn.
Nếu có cơ hội, cô ấy vẫn muốn quay lại thành phố.
"Còn cô thì sao, sau này cô có ý định gì? Tôi nghe nói người yêu của cô là một quân nhân. Có đúng vậy không?"
"??" Tô Diên nghẹn họng, cô không ngờ tin tức này lại truyền nhanh như vậy, chỉ trong một ngày, chắc cả thôn đều biết cô có người yêu hết rồi.
"Ừ, là thật."
Nói dối nhiều quá sẽ không còn gánh nặng nữa, cô không hề do dự tí nào.
Thẩm Tình tin là thật: "Có người yêu thật tốt! Tôi cũng muốn tìm một người lính, không chỉ có thể bảo vệ gia đình và đất nước mà còn bảo vệ được tôi. Chi bằng… để người yêu của cô giới thiệu một người cho tôi được không? Dù ở tỉnh khác cũng không thành vấn đề."
"..."
Tô Diên khẽ chớp mắt, nhất thời không biết nên lấp l.i.ế.m thế nào. Cô không có người yêu nào cả, mấy anh trai quân nhân cô biết trước đây đều đã mất liên lạc, cô thực sự không tìm được ứng cử viên thích hợp.
Chỉ có thể nói dối rằng mình đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh với người yêu, đợi sau này mối quan hệ dịu bớt thì sẽ giới thiệu.
Con gái ai cũng khao khát tình yêu, Thẩm Tình tò mò không biết người yêu của cô trông như thế nào. Họ yêu đương thế nào, lại vì điều gì mà tức giận cãi nhau?
Những câu hỏi dồn dập nối tiếp nhau khiến Tô Diên choáng ngợp. Cô đã độc thân từ trong bụng mẹ mười tám năm, làm sao biết được nhiều vấn đề như vậy?
Đang định chuyển chủ đề, bên tai cô truyền đến giọng nói của Khương Tùng: "Đồng chí Tô, mẹ tôi bảo cô về nhà ăn cơm, với dì cả của tôi cũng tới, đang chờ cô về đấy."
Nghe thấy tên Diệp Khiết, Tô Diên nhanh chóng thu dọn dụng cụ, sau đó tạm biệt Thẩm Tình rồi đi về phía nhà họ Khương.
Cảm giác mệt mỏi lúc này cũng bị cuốn đi, chặng đường dài bảy tám phút đột nhiên bị rút ngắn xuống còn năm phút.
Hôm nay Diệp Khiết sẽ đến thôn Bạch Vân là vì hôm qua trước khi Tô Ái Dân rời đi đã vô tình tiết lộ một tin tức, là về người cô Tô Diễm Ninh của cô.
Em rể của bà ấy cũng sống ở thành phố Thanh Sơn, có lẽ không cần chạy đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, cô cũng có thể biết đến tình huống thực sự của bà ấy.
Khi thấy Tô Diên vào cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi, Diệp Khiết móc khăn tay ra, đau lòng lau mồ hôi cho cô: "Trời nắng nóng thế này mà phải ngồi dưới đất làm việc, vất vả cho con rồi."
"Không vất vả đâu ạ, mới ngày đầu tiên thôi." Tô Diên cười ngây ngô với bà ấy, đáy lòng ấm áp.
Mười tám năm qua cô chưa được gần gũi với Trương Lan Quyên như thế bao giờ, cảm giác mới lạ lại quyến luyến.
Lau mồ hôi xong, Diệp Khiết lại lấy một chiếc quạt hương bồ quạt gió cho cô, vừa đưa cô về phòng.
Điều họ muốn nói tiếp theo tạm thời không thể để người nhà họ Khương biết.
Hai mươi phút sau, Tô Diên đã hiểu biết đại khái nguồn cơn sự việc. Cô không ngờ em trai chồng của người cô của mình ở ngay thành phố Thanh Sơn, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
"Người nọ đang làm việc ở nhà máy cơ khí hay nhà máy sản xuất ô tô gì đấy, chắc là không khó hỏi thăm. Đến nỗi bên phía Cáp Nhĩ Tân, chắc chắn Tô Kiến Quốc sẽ phái người theo dõi sát sao một hồi, tạm thời chúng ta đừng động vào nó."
"Dạ vâng."
Đã nói xong chuyện chính, Diệp Khiết móc chiếc bút máy từ trong túi áo ra đưa cho cô: "Mẹ nghe em hai nói bút máy của con hư rồi, con cầm cái này dùng trước đi."
Bút máy có nhãn hiệu Anh Hùng, còn rất mới, có thể nhìn ra sự quý trọng của chủ nhân dành cho nó.
Tô Diên vội xua tay từ chối, định hôm nào lên trấn mua một chiếc.
Diệp Khiết nhét thẳng bút máy vào trong túi cô, nói: "Đừng khách sáo với mẹ, bút này là người khác đưa, người thô thiển như mẹ bình thường căn bản không dùng đến. Con không nhận là mẹ giận đấy."
Sợ cô lại muốn từ chối, Diệp Khiết đẩy cô ra phòng bếp ăn cơm, cũng nhỏ giọng hỏi: "Mẹ nghe nói con có người yêu rồi? Là ai vậy? Ở đại viện Bắc Kinh à?"
"..."
Tô Diên quả thật khóc không ra nước mắt, bỗng có chút hối hận, cô không nên nói dối, nếu tiếp tục thế này nữa thì chính cô cũng sẽ cho rằng mình thật sự có người yêu.
Bữa trưa ở nhà họ Khương có cơm cao lương với dưa chua, dưa chua gồm dưa leo và hành lá, đều hái từ vườn rau trong nhà.
Đạm bạc nhưng ngon miệng.
Ăn cơm xong, DIệp Khiết còn phải về huyện Tây Hà, đưa bà ấy đi rồi, Tô Diên tìm đến Diệp Cầm, đưa cho bà năm đồng: "Dì à, đây là tiền cơm của con, đưa cho dì."
Thanh niên trí thức ở nhà thôn dân đều phải giao tiền mỗi tháng, hôm nay cô đã hỏi thanh niên trí thức cũ mới biết được phải đưa bao nhiêu.
"Không cần đâu, mẹ nuôi của cháu đưa tiền cho dì rồi, con cứ coi đây là nhà, muốn ở bao lâu cũng được."
Tô Diên giật mình, hai mắt hơi khép, trái tim cũng bắt đầu thắt lại.
Sau giờ nghỉ trưa còn phải xuống ruộng làm đồng tiếp. Trên đường cô đụng phải Thẩm Tình, hai người bắt đầu trò chuyện.
Thẩm Tình ở nhà họ Vương kế sát nhà họ Khương, điều kiện dừng chân lại kém xa nhà họ Khương.
"Hâm mộ cô quá, có thể ở trong căn phòng tốt như vậy. Không giống chúng tôi, còn phải chen chung một chiếc giường sưởi với người khác, chẳng có chút riêng tư nào."
Ở thôn Bạch Vân, hộ gia đình có thể chấp nhận thanh niên trí thức vào ở thì điều kiện gần như không tốt lắm, cần năm đồng tiền đó để trợ cấp sinh hoạt.
Những người khác không muốn để một người ngoài ở nhà mình lắm.
Tô Diên cũng thầm may cho vận khí của mình, có một người mẹ nuôi tốt nhất trên thế giới này.
Mải nói chuyện, bọn họ đã đến ruộng bắp lúc nào không hay, đưa mắt nhìn lại là một mảnh xanh ươm, xanh đến mức khiến người khác say sẩm.
Thẩm Tình chỉ vào cách đó không xa, lấy khuỷu tay huých huých cô: "Nè, đó chẳng phải là Khương Tùng sao? Hình như anh ấy đang nhổ cỏ cho cô thì phải?"