Tô Diên nhìn theo hướng tay cô ấy, chỉ thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía họ ngồi xổm nhổ cỏ, tốc độ vèo vèo, chưa được một phút mà một khoảnh đất nhỏ đã được nhổ xong.
Dưới nụ cười và ánh nhìn chăm chú của Thẩm Tình, Tô Diên đi về phía anh ấy, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh Khương, anh mau nghỉ ngơi một lát đi, tôi tự làm là được."
Khương Tùng nghe tiếng xoay người, khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười hàm hậu: "Không sao, mẹ tôi nói cô vừa đến đây cần thích nghi một khoảng thời gian, bảo tôi giúp cô nhiều một tí, chút chuyện này không mệt gì cả."
"Thật sự cảm ơn mọi người."
Trong vòng một ngày, quá nhiều cảm động chồng chất lên nhau, vành mắt Tô Diên đỏ hoe, nhưng cô hy vọng mình có thể tay làm hàm nhai, không thể dựa vào người khác mãi được.
Vì thế cô khuyên bảo hết lời, cuối cùng cũng khuyên được Khương Tùng rời đi.
"Đồng chí Khương này thật lương thiện, anh ấy có người yêu chưa vậy?"
Nhìn bóng người rời đi, Thẩm Tình khẽ túm góc áo, thử hỏi.
Tô Diên lớn lên cùng đám con trai, từ trước đó cũng chỉ có một người bạn nữ là Văn Yến, mấy lời quanh co lòng vòng cô không nghe hiểu lắm nên nghiêm túc trả lời: "Tôi chưa từng hỏi, cũng không biết nữa."
"Hay là… Cô hỏi giúp tôi một chút được không? Tôi muốn kết thành đôi với anh ấy."
"?"
Giờ phút này Tô Diên thật sự sợ khiếp vía.
"Chẳng phải cô muốn tìm một người yêu là quân nhân sao?"
Hồi sáng mới nói xong, sao đến chiều đã đổi ý?
Thẩm Tình đỏ mặt giải thích: "Con người sẽ thay đổi, so với ảo tưởng viển vông thì thứ sờ vào được mới là sự thật."
Tô Diên ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý nên đồng ý: "Được rồi, để tôi hỏi giúp cô."
Sau đó hai người không nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục làm việc.
Mấy ngày kế tiếp bọn họ đều là nhổ cỏ, cho heo ăn, làm những việc nhà nông đơn giản thế này.
Nhưng Tô Diên biết đây chỉ là tạm thời, chờ một thời gian nữa đến lúc thu hoạch vụ thu, lãnh đạo trong thôn sẽ không còn thông cảm anh có là thanh niên trí thức mới đến nữa hay không, muốn kiếm được điểm công thì nhất định phải làm việc giống như người khác.
Nghĩ đến tương lai không xa, cô thấy hơi đau đầu. Không khỏi cảm thán nếu có thể tìm được một công việc phát huy được sở trường của mình ở nông thôn thì thật tốt quá ~
Buổi trưa hôm nay.
Mọi người vừa kết thúc công việc, ủy ban thôn đã bật loa lớn vọng ra giọng nói của trưởng thôn, ông ấy triệu tập mọi người đến sân phơi mở họp, không được vắng mặt.
Mệt nhọc non nửa ngày, các thôn dân nhíu mày thì thầm: "Mỗi ngày chỉ có nhiêu đó chuyện, ông ấy lại muốn làm gì vậy?"
"Ai biết được, không chừng liên quan đến buổi đại liên hoan đấy."
"Bà không nhắc chắc tôi quên béng luôn, không biết năm nay được mấy người đăng ký nữa?"
Mọi người mồm năm miệng mười đi đến sân phơi, Tô Diên cũng nằm trong số họ.
Cô thầm thấy khó hiểu, đại liên hoan là gì?
Mười mấy phút sau, ngoại trừ các cụ già không đi nổi, những người khác đều tụ tập trong sân phơi, cố nhướn cổ nhìn về phía bậc thang chờ lãnh đạo lên tiếng.
Trưởng thôn thôn Bạch Vân tên Trần Mãn Phúc, hơn năm mươi tuổi, không có kiểu cách nhà quan nào, cười rộ lên như Thần Tài trong bức họa.
"Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là có chuyện tốt muốn nói! Mắt thấy đã sắp đến ngày 1 tháng 10 rồi, lãnh đạo bên trên quyết định chọn vài người trẻ tuổi trong thôn chúng ta và thôn cách vách bày ra một vũ đạo hay hợp xướng gì đó tham gia Đại liên hoan Quân đội năm nay. Nếu nhà nào có ai tham gia thì đến ủy ban thôn đăng ký, tôi mong rằng mọi người có thể dũng cảm đăng ký nha!"
Ông ấy vừa dứt lời đã có người cất cao giọng hỏi: "Vẫn không có điểm công sao?"
Đoán được sẽ có câu hỏi này, Trần Mãn Phúc bình tĩnh trả lời: "Quan trọng là được tham gia, không có điểm công. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người nhé, cơ hội hiếm thấy, lúc trước Tam Nha của thôn ta đăng ký tham gia đại liên hoan, được cấp trên nhìn trúng rồi tham gia vào đoàn văn nghệ, có lẽ người được nhìn trúng tiếp theo là con cái nhà các người."
"Trưởng thôn à, bỏ đi thôi! Đó đã là chuyện của năm năm trước rồi, bốn năm gần đây ông có thấy cô gái nào của thôn chúng ta được nhìn trúng đâu? Không chỉ thôn ta mà thôn kế bên cũng không có, ông dám lừa dối chúng tôi như vậy sao?"
Bị chọc phá chân tướng một cách vô tình, Trần Mãn Phúc cười ha hả, có chút xấu hổ: "Nói không chừng năm nay có thì sao, có hy vọng còn tốt hơn không có nhiều."
Đáng tiếc không ai nghe ông ấy nữa, chưa đợi ông ấy nói hết câu đã dần dần tản đi, khiến ông ấy chẳng có chút uy nghiêm của một vị trưởng thôn tí nào.
Tô Diên quyết định cũng rời đi theo số đông. Bỗng cô bị Thẩm Tình ôm lấy cánh tay năn nỉ: "Thanh niên trí thức Tô à, cô đến ủy ban thôn đăng ký với tôi đi, tôi muốn tham gia Đại liên hoan Quân đội."
"Cô muốn vào đoàn văn nghệ?"
"Không, tôi chỉ muốn nhìn mấy anh lính một cái thôi."
"Vậy Khương Tùng thì sao?"
Tô Diên không hiểu gì, thật sự chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cô ấy.
"Tôi chỉ tò mò thôi chứ trong lòng vẫn thích Khương Tùng. Nhưng anh ấy lạnh nhạt với tôi quá, điều này khiến tôi rất buồn bực."
"Có lẽ da mặt anh ta mỏng nên vẫn luôn không tìm được người yêu."
Sân phơi cách văn phòng ủy ban thôn không xa, đi vài bước là đến, cán bộ thôn Tiểu Vương thấy bọn họ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Hai người đến đăng ký hết à?"
Tô Diên lắc đầu: "Tôi không có, cô ấy mới đăng ký."
Tiểu Vương hơi thất vọng: "Sao cô không tham gia thế? Cô trông xinh đẹp như vậy, nói không chừng sẽ tìm được một người yêu là quân nhân nữa đó."
Thẩm Tình cười đáp lại: "Người yêu của cô ấy đã là quân nhân rồi, không cần tìm nữa."
"Ôi, hóa ra là vợ quân nhân ~ vậy thì càng phải tham gia! Đại liên hoan Quân đội cần có cô, hai người là người vô tư nhất."
Nói rồi Tiểu Vương không chỉ viết tên Thẩm Tình lên, đến cả Tô Diên cũng không buông tha.
Bị bắt đăng ký một cách khó hiểu, Tô Diên trợn to hai mắt, vội vàng ngăn cản: "Anh xóa tên tôi đi, ngũ âm của tôi không được đầy đủ, tứ chi cứng đờ, còn say đám đông nữa, thật sự không tham gia được!"
Chỉ từng nghe say xe say tàu, lần đầu nghe nói say đám đông…
Tiểu Vương khép cuốn vở lại, tỏ vẻ không tin.
Dù sao quân nhân một nhà, thôn mình có vợ quân nhân tham gia, xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định.
Thấy không khuyên được, Tô Diên chỉ đành tạm từ bỏ. Bước ra khỏi văn phòng ủy ban thôn, Thẩm Tình nhỏ giọng hỏi: "Ngũ âm của cô không được đầy đủ với tứ chi cứng đờ thật hả?"
"Ừm, từ nhỏ đến lớn tôi chẳng có chút tài nghệ nào."
Tô Diên đá hòn đá trên đường, tâm trạng rất uể oải.
Thấy bộ dạng của cô, Thẩm Tình tự trách: "Lỗi của tôi, sớm biết vậy không để cô đi cùng."
"Không sao đâu, tôi sẽ nghĩ cách để ủy ban thôn hủy bỏ."
Còn cách là gì, tạm thời Tô Diên chưa nghĩ ra được.
Ngày mai là chủ nhật, có thể nghỉ ngơi một ngày.
Hai người hẹn nhau lên thị trấn, Tô Diên muốn sửa bút máy, còn Thẩm Tình đến cục bưu điện lấy gói hàng.
Vừa lúc Khương Tùng muốn lên trấn đón em gái học cấp hai về nhà, thuận tiện đưa họ một đoạn.
Ngồi trên xe ngựa lắc lư, Thẩm Tình thường xuyên lén nhìn ra đằng trước, trộm hỏi Tô Diên: "Cô không cảm thấy Khương Tùng rất đẹp à? Ngăm ngăm cường tráng, trông khỏe mạnh cực."
Tô Diên ngơ ngác nhìn sang theo, không cảm thấy gì.
Trong đại viện quân khu, đàn ông có diện mạo như Khương Tùng rất thường thấy, cô lại thích người trông trắng trẻo hơn, tốt nhất là mắt một mí, môi cũng mỏng một chút.
Khoác bộ quân phục xanh vào mới gọi là đẹp!
Nhưng lúc này, một dáng vẻ vô cùng cụ thể xuất hiện trong đầu khiến cô giật nảy mình.