Vừa vặn, nhóm người Thẩm Tình cũng đến gần.
"Diên Diên, ai tìm cô mà nói chuyện nguyên buổi trời vậy? Người kia đâu?"
Tô Diên vô thức tiến về phía trước dùng thân thể che đậy núi giả, thấp thỏm cười nói: "Đó là họ hàng của mẹ nuôi tôi, bà ấy nhờ người ta đưa cho tôi ít đồ."
Mọi người không nghĩ nhiều, một lòng nhớ thương chuyện đi đến tòa nhà bách hóa, cô vội vàng dụ bọn họ rời đi, không hề trì hoãn chút nào.
Mà ở sau núi giả, Phó Mặc Bạch cười khẽ, nghĩ thầm: Cô trưởng thành thật rồi, đến cả nói dối cũng trở nên trôi chảy như vậy.
*
Hôm nay là ngày Quốc khánh, mỗi đơn vị đều nghỉ.
Người trong tòa nhà bách hóa rất nhiều, Tô Diên đi dạo mà mất hồn mất vía. Thẩm Tình kéo cánh tay cô, hỏi: "Từ lúc ra khỏi cung văn hoá đến giờ cô cứ ngơ ra miết, nói thử nguyên nhân với tôi xem?"
Tô Diên nào dám nói thật, lại rất muốn biết đáp án nên nửa thật nửa giả nói: "Tôi có một người bà con, bởi vì nói dối mà cô ấy làm liên lụy đến bạn bè, theo cô nên làm sao bây giờ?"
"Liên lụy thế nào? Đi tù hở?"
"… Cũng không đến mức đó, là có chút ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy. Có lẽ… sẽ liên lụy khiến anh ấy không cưới được vợ."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Diên vô cùng chột dạ.
"Trước tiên cô nói thử xem, hai người họ cùng phái hay khác phái?"
"Khác phái."
Nghe thấy đáp án này, Thẩm Tình lập tức hứng thú: "Là khác phái thì dễ rồi! Người ta không cưới được vợ, người bà con của cô liền lấy thân báo đáp là xong ~"
Tô Diên hơi khựng bước, nhớ đến mấy lời nói vui đùa của Phó Mặc Bạch thì không khỏi đỏ mặt.
"Ngoại trừ lấy thân báo đáp ra còn cách nào khác không?"
"Vậy cho anh ta một khoản tiền bồi thường cưới vợ, đoán chừng sẽ khiến anh ta mừng như điên."
Tuy nhà họ Phó đã dần suy tàn nhưng của cải vẫn phong phú. Tô Diên cảm thấy cách này cũng không ổn.
"Còn cách khác nữa không?"
Cái này không được cái kia không được, Thẩm Tình dần dần nổi nóng: "Nếu hai chuyện đó đều không làm được, chỉ có thể chứng tỏ người bà con đó của cô không thành tâm, người đàn ông kia đụng phải cô ta thì đúng là xui xẻo."
"…"
Tô Diên muốn nói lại thôi, sắp nghẹn đến c.h.ế.t luôn rồi.
*
Trước đó trưởng thôn đã đồng ý với mọi người, nếu hoàn thành nhiệm vụ có thể chơi thêm một ngày ở thành phố Thanh Sơn.
Bọn họ định đến ngày 3 tháng 10 mới về thôn.
Hôm nay là ngày 2, mấy người Thẩm Tình đến công viên chèo thuyền, Tô Diên lấy cớ sửa bút máy chuẩn bị đi tìm Phó Mặc Bạch.
Cô dựa theo địa chỉ anh cho tìm được một khu quân doanh nào đó, đứng đợi ngoài cửa rất lâu, cố chỉnh đốn lại tâm trạng mới nhờ người lính canh cổng vào thông báo.
Năm phút sau, Phó Mặc Bạch từ bên trong nhanh chóng bước ra, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị phối hợp một thân quân trang biểu thị lực lưỡng không sao sánh kịp.
Một người ưu tú như vậy, thế mà đã hai mươi lăm tuổi còn chưa từng yêu ai.
Tô Diên nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của một người bạn thuở nhỏ: Gương mặt của Phó Mặc Bạch cực có tính chất lừa gạt, trông thì đường đường chính chính, thực tế lại là một chú sói hung tợn. Nếu kẻ nào dám trêu chọc anh chắc chắn không có kết cục tốt.
Hiện giờ cô trêu chọc anh. Nhưng Tô Diên tin rằng với tình cảm nhiều năm của hai người, anh sẽ không làm vậy với cô.
Gió tháng 10 nhẹ nhàng thổi qua.
Khi Phó Mặc Bạch đến gần, điều anh nhìn thấy là dáng vẻ đắm chìm trong suy nghĩ của cô.
Anh đứng yên trước mặt cô, che đi không ít ánh mặt trời.
"Giờ chúng ta đi đâu?"
Tô Diên lấy lại tinh thần, móc chiếc bút máy từ trong túi xách ra.
"Em làm hỏng chiếc bút máy ông nội Phó tặng rồi, anh đi sửa nó cùng em đi."
Phó Mặc Bạch nhìn chằm chằm chiếc bút kia, khẽ nuốt ực nước miếng.
Sau khi im lặng rất lâu, anh mới nói: "Không ngờ em còn giữ nó, nếu ông nội biết nhất định sẽ rất vui."
Ông nội Phó đã qua đời năm năm trước, từ sau lúc ấy anh trở thành trẻ mồ côi. Có vài họ hàng ở Bắc Kinh nhưng không thể nào mang anh theo được.
Sợ cô đau khổ theo mình, Phó Mặc Bạch nhanh chóng ổn định cảm xúc, cầm lấy bút máy, thề thốt nói: "Anh biết một cửa hàng sửa bút máy có tay nghề không tệ, chúng ta đến chỗ đó sửa đi."
"Ừm." Tô Diên gật đầu, không khỏi hối hận nhất thời vô ý, khiến anh xúc cảnh sinh tình.
Kế đến Phó Mặc Bạch dẫn cô đi tới bên một chiếc xe jeep, cũng mở cửa xe bên ghế phụ ra, ý bảo cô lên xe.
Tô Diên đánh giá chiếc xe, cứ cảm thấy có hơi quen mắt.
"Xe này anh dùng à?"
"Ừm, quân khu phát cho."
Suy xét đến xe jeep đều trông khá giống nhau nên cô không nghĩ nhiều nữa.
Chờ cô lên xe rồi, Phó Mặc Bạch ngồi vào ghế điều khiển, nhấn ga chạy thẳng đến cung thiếu nhi.
Trong xe, Tô Diên bắt đầu kể những chuyện thú vị ở thôn Bạch Vân và thư thông báo tuyển dụng trên trấn cho anh nghe, miệng vẫn luôn cười.
Phó Mặc Bạch lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt vốn sắc bén trở nên cực kỳ dịu dàng.
Thấy cô nói một lúc lâu chắc miệng cũng khô, anh không quên đưa bình nước qua cho cô: "Nước mới đấy, anh chưa từng uống."
Tô Diên cầm lấy bình nước, có chút thẹn thùng.
Bình thường cô không nói nhiều như vậy, đều do Phó Mặc Bạch quá ít nói, cô chỉ biết một mình giữ bầu không khí.
Xe chạy không nhanh, hai người trò chuyện câu được câu không, tựa như thời gian trở về năm năm trước.
Bất tri bất giác đã đến cung thiếu nhi, Phó Mặc Bạch đậu xe jeep ở ven đường, sau đó mở cửa xe ghế phụ ra, nói: "Đi thôi, rẽ qua ngõ nhỏ kia là tới."
Tô Diên ngước mắt nhìn sang bên đó, lại bắt đầu trêu đùa: "Anh không bán em đi đó chứ?"
"Không đâu, anh không nỡ."
Không đợi Tô Diên kịp phản ứng, anh lại nói: "Vị hôn thê tốt như vậy thật sự rất khó tìm."
"..."
Thấy anh cố tình trêu chọc mình, Tô Diên tức giận lườm anh một cái: "Em sai rồi không được sao? Anh đừng đề cập đến chuyện nói dối nữa được không?" Nhớ lại những gì mình đã làm, cô xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường.
Phó Mặc Bạch cười bất đắc dĩ, không trêu cô nữa.
Hai người sóng vai đi đến cửa hàng sửa bút, Tô Diên thấy anh không cần hỏi thăm người khác cũng tìm được đường, tò mò hỏi: "Sao anh biết chỗ này? Trước kia từng đến à?"
"Không, anh từng nghe chiến hữu nhắc đến."
Tô Diên ngẩn người, lúc này mới nhớ ra trí nhớ của anh rất tốt, là một nhân tài hiếm gặp, cũng là sự kiêu ngạo của toàn bộ đại viện quân khu.
Không như cô, ngoại trừ bề ngoài tạm được, chưa từng ai khen cô ưu tú.
"Chúng ta vào thôi." Phó Mặc Bạch gián đoạn suy nghĩ lung tung của cô.
Sau khi thấy thợ sửa bút, Tô Diên trịnh trọng đưa chiếc bút máy kia ra.
"Làm phiền chú sửa giúp cháu."
Thợ sửa bút cầm lấy nó, vừa kiểm tra vừa khen: "Cô bảo quản nó rất tốt."
Tô Diên nhìn chằm chằm chiếc bút, hỏi: "Nó còn sửa được không chú?"
"Không có vấn đề gì lớn, đổi ngòi bút là được."
Nghe vậy cô hoàn toàn yên tâm.
Trong quá trình chờ đợi, Tô Diên sực nhớ ra điều gì: "Em nhớ ông nội Phó cũng cho anh một chiếc bút máy, nó đâu rồi?"
Trước n.g.ự.c anh không gắn bút máy, Phó Mặc Bạch hơi tiếc nuối: "Ở ký túc xá, hôm nay anh không đem theo."
Đàn ông độc thân chưa kết hôn trong bộ đội đều ở ký túc xá, anh thích yên tĩnh nên một mình độc chiếm một căn phòng.
Tô Diên rất tò mò, với hình tượng này của anh thì ký túc xá có xuất hiện thứ như vớ thúi hay không?
Nhưng cô không dám hỏi.
Chẳng mấy chốc bút máy đã được sửa xong.
Phó Mặc Bạch đề nghị đưa cô đi dạo một vòng quanh công viên khiến Tô Diên sợ tới mức từ chối ngay lập tức: "Thôi bỏ đi, hôm nay mấy người bạn của em cũng đến công viên, để lần sau chúng ta lại đến."
Hành vi lén lút của hai người họ như mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng nào đó.
Phó Mặc Bạch hơi khó chịu, suy nghĩ một lát, quyết định đưa cô đi ăn đậu hủ thối.
Hai người đi vào một tiệm cơm, gọi hai đĩa sủi cảo nhân thịt bằm rau củ.
Anh đổ một chút nước tương cho cô, đĩa của mình đặt đậu hủ thối, khoảnh khắc mở nắp vại mùi thối xộc ra ngoài.
Tô Diên nhíu mày: "Anh thích món này từ khi nào vậy?"
"Hôm nay."
Anh gắp một miếng lên bỏ vào miệng, tuy mùi thối nhưng rất ngon.
Tô Diên nguýt anh một cái, bỗng phát hiện người này rất ác liệt, còn rất mang thù, tuy ngoài miệng anh nói không để ý đến lời nói dối của cô, thực tế lại nơi chốn nhằm vào.
Cứ việc không tra tấn thể xác nhưng lại tàn phá linh hồn cô, đúng là không phải người!
"Phó Mặc Bạch, anh thích ăn đậu hủ thối như thế, chi bằng mua một vại về ăn mỗi ngày đi."
Đến lúc đó cho thối c.h.ế.t anh, thối đến mức chó cũng không thèm ngó tới!