Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 28

Phó Mặc Bạch ngước mắt, nhắc nhở cô: "Phải gọi anh Mặc Bạch biết chưa? Đừng không biết lớn nhỏ."

"..."

Tô Diên tức anh ách, nhưng tuổi tác đặt ngay trước mắt, lại không thể phản bác.

"Ngày mai em về thôn à?"

"Ừm, ngày 4 em phải lên trấn báo danh."

Về thân thế, tạm thời cô không muốn nói cho anh.

"Chừng nào em đi làm? Có xe khách đón không?"

Tô Diên trả lời đúng sự thật: "Anh Khương có xe ngựa, anh ấy có thể đưa em."

Vẻ mặt người đàn ông lạnh tanh, lại làm bộ vô tình hỏi: "Anh ta là ai?"

"Là cháu ngoại của mẹ nuôi em, xem như anh họ em, bọn họ đối xử với em rất tốt."

Không phải anh ruột thì cũng như anh. Tiếp đó Phó Mặc Bạch lại hỏi: "Em đang ở nhà anh ta?"

"Ừm, thôn bọn em không có ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, tạm thời đều ở nhà thôn dân."

Tô Diên ngại bưng sủi cảo quá nóng, không ăn vội.

Phó Mặc Bạch lấy chiếc đũa sạch gắp vài viên sủi cảo để vào đã nhỏ, lại bấm gãy chúng thành hai nửa rồi đẩy về phía cô.

Hành động thành thạo tự nhiên, trước kia anh thường xuyên làm thế.

"Anh ta chưa kết hôn à?"

"Vâng, tạm thời chưa có đối tượng."

Đối mặt với câu hỏi liên tục của anh, Tô Diên chỉ coi như nói chuyện phiếm. Cô gắp nửa miếng sủi cảo lên bỏ vào miệng, nhiệt độ vừa đủ, cực kỳ ngon.

Phó Mặc Bạch thấy cô ăn, im lặng vài giây rồi nói: "Trường học ở thị trấn chắc là có ký túc xá dành cho giáo viên, sau này em có thể dọn ra đó ở. Vậy thì không cần dậy sớm lên đường nữa, tiết kiệm khá nhiều thời gian."

Tô Diên cảm thấy rất có lý, nhưng trước mắt cô chỉ là giáo viên tạm thời, còn chưa nghĩ được lâu dài như vậy.

Nghe thấy lý do khiến cô tạm không dọn đi được, Phó Mặc Bạch không nói gì nữa.

Sau khi đưa cô về nhà khách, anh đưa cho cô hai túi đồ ăn vặt lớn, hỏi: "Ngày mai anh đón em được không?"

Tục ngữ nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Tô Diên do dự một thoáng, vẫn chọn từ chối: "Thật sự không đón được, trước mắt anh chỉ có thể làm người tàng hình thôi."

Phó Mặc Bạch nhìn cô chăm chú một cái, hẹn chủ nhật tuần sau gặp mặt, không cho cô từ chối nữa.

Tô Diên tự biết thẹn trong lòng, muốn cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh nên ngoan ngoãn đồng ý.

Ngày hôm sau.

Nữ chủ nhiệm dẫn mọi người lên đường đến chỗ xe khách trở về. Hai hôm nay bọn họ cực kỳ vui vẻ, ai cũng phấn chấn tinh thần.

Thẩm Tình vẫn ngồi cùng Tô Diên, trước khi xe xuất phát, cô ấy vô tình nhìn thấy chiếc xe jeep bên ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: "Ồ? Cậu thấy chiếc xe kia có giống xe của người yêu Phương Nhị Nha không?"

Tô Diên nhìn theo ánh mắt cô ấy, cô lắc đầu.

"Không giống."

Vì bảng số xe kia là của Phó Mặc Bạch.

Anh lén ra ngoài tiễn mình ư?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Diên khẽ nhếch môi, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Theo xe khách lăn bánh, chầm chậm rời khỏi trạm xe, khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng xa.

Trên xe jeep.

Phó Mặc Bạch thu hồi tầm mắt, mím chặt môi mỏng, lại trở về bộ dạng lạnh lùng lúc xưa.

Khâu Dã ngồi bên cạnh thấy vậy, thầm than hiếm lạ.

"Rốt cuộc cậu và cô gái kia có quan hệ gì vậy? Hai người hẹn hò từ lúc nào? Đến giờ cậu vẫn chưa giải thích với tôi đấy."

"Không giải thích."

Phó Mặc Bạch làm lơ vẻ mặt đau thương của cậu ta, lái xe trở về quân khu.

Bên kia.

Mọi người trở về thôn Bạch Vân, trưởng thôn thực hiện lời hứa ghi cho mỗi người hai mươi điểm công.

Nhưng niềm vui này không duy trì được lâu, họ đã phải ra đồng làm việc đồng áng.

Vẻ mặt Thẩm Tình đưa đám, chỉ hận bản thân vẫn chưa theo đuổi được khúc gỗ Khương Tùng kia, chẳng ai đến làm việc thay cô ấy.

Tô Diên phải đi làm ở trường học trên thị trấn, có thể không cần ra đồng thu hoạch vụ thu.

Kết quả ngày đầu tiên đi làm, cả lớp ba mươi học sinh mà chỉ có hai mươi người đi học.

Đây là điều cô không ngờ đến…

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết có nên tiếp tục dạy hay không.

Vì có Khương Nguyên tuyên truyền và khen ngợi nức nở, ấn tượng của các bạn học dành cho Tô Diên rất tốt, sôi nổi đưa ý kiến giúp cô.

"Cô ơi, đợi sau khi mùa thu hoạch vụ thu kết thúc là họ trở về liền."

"Cô Tô, chi bằng cô cho bọn em chơi trò chơi đi, đỡ hơn ngồi lơ ngơ ở đây nhiều."

Tô Diên cười khẽ, mở sách giáo khoa ngữ văn ra, định tiếp tục giảng bài.

Mười học sinh vắng mặt kia, đợi sau khi họ học lại cô sẽ dạy bù riêng cho chúng.

Vừa nghe còn phải học, mọi người than trời một mảnh.

"Cô à, ngày đầu cô đứng lớp mà đã tàn nhẫn vậy rồi sao?"

"Hay chúng ta tổ chức tiệc chào mừng đi cô?"

"Đúng đó! Chào mừng cô đến dạy lớp chúng em."

Nhìn từng gương mặt non nớt hăng say kia, Tô Diên mỉm cười càng thêm xán lạn.

Nghĩ đến vài năm sau đất nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học, mà nhóm học sinh này vừa lúc bắt kịp giai đoạn đó, cô liền tràn trề sức lực.

Hạ quyết tâm nhất định phải dạy cho chúng thật tốt!

"Từ hôm nay trở đi lớp chúng ta thực hành chế độ khen thưởng. Nếu nghiêm túc học tập, đạt được tiến bộ nhất định sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng. Còn nữa, cô sẽ phát cho mỗi người một túi gấm cùng loại, các em dùng giấy viết thư viết ước muốn của mình lên rồi nhét vào trong túi vải. Chỉ cần đạt được ước muốn, dù mất bao nhiêu lâu cũng có thể tìm cô đổi lấy phần thưởng. Chỉ cần các em cố gắng trả giá, luôn sẽ có ngày nào đó thực hiện được ước mơ của mình."

Mọi người nghe xong sôi nổi bàn tán, Khương Nguyên giơ tay lên: "Cô ơi, điều ước có lớn có nhỏ, có tiêu chuẩn nào để cân nhắc không ạ?"

Cô bé sợ nguyện vọng quá lớn, mãi mãi không thực hiện được.

Tô Diên nhìn cô bé, nghiêm túc đáp: "Em phải tin tưởng bản thân có khả năng vô hạn."

Tiết học này cô không giảng kiến thức trong sách mà nói rất nhiều điều thú vị ở thế giới bên ngoài.

Mọi người đều nghe say sưa.

"Cô Tô ơi, cô từng lên Vạn Lý Trường Thành, từng gặp Chủ tịch chưa ạ?"

Tô Diên cười đáp: "Từng lên Trường Thành nhưng tạm thời chưa từng gặp Chủ tịch, nhưng cô tin rằng chỉ cần cô trở nên ưu tú hơn nữa là có thể gặp được."

Có học sinh khó hiểu: "Cô đã làm cô giáo của bọn em rồi mà vẫn chưa đủ ưu tú sao cô?"

"Người ưu tú hơn cô rất nhiều, việc học là mãi mãi, mọi người cùng nhau cố gắng nhé."

Dưới tiếng cười nói xôn xao, tiết học đầu tiên trong ngày của Tô Diên kết thúc.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đến chỗ cô nhận túi gấm, có người nhận được không vội nhét giấy vào mà khen chiếc túi: "Cô Tô, thứ này là cô thêu ạ? Hoa văn đẹp quá đi mất."

Tô Diên gật đầu thừa nhận, không định giấu nghề: "Nếu thích cô sẽ chỉ em thêu."

"Vâng! Cảm ơn cô giáo."

Chờ phát xong, Khương Nguyên lặng lẽ vẫy tay với cô, Tô Diên tỏ vẻ hiểu rõ, đi ra ngoài lớp học.

"Cô Tô, cô nhìn người gần cửa kính đang nói chuyện với học sinh ấy, đó là người cô muốn tìm."

Tô Diên nhìn sang bên đó, đối phương cắt tóc ngắn, ăn bận giản dị, mỗi hành động đều biểu thị sự nghiêm khắc, trông không dễ tiếp cận lắm.

"Cô ấy là giáo viên thể dục?"

"Đúng vậy, ai ai cũng sợ cô ấy, mỗi lần thấy cô ấy em cũng sợ nữa, tại sao cô muốn làm quen với cô ấy vậy?"

Đối mặt với sự khó hiểu của Khương Nguyên, Tô Diên cúi đầu: "Sau này cô sẽ nói với em."

Con người đều có bí mật, Khương Nguyên hiểu đạo lý này nên không hỏi nữa.

Đến giờ nghỉ trưa, các học sinh ở lại trường ùa ra chỗ phòng cơm nhận cơm hộp.

Tô Diên không muốn làm phiền người nhà họ Khương nên không tự mang cơm trưa mà định ra bên ngoài trường kiếm gì đó để ăn.

Cô vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe jeep quen thuộc nó đậu ở cách đó không xa.

Đối phương thấy cô thì lập tức xuống xe.

Tô Diên thấy vậy vội vàng chạy nhanh hơn chút, đẩy anh vào trong xe lần nữa, bản thân ngồi vào ghế phụ, động tác trôi chảy, liền mạch lưu loát.

"Sao anh lại đến đây?"

Trải qua hai ngày ở chung, Phó Mặc Bạch đã quen với cái thân phận không thể gặp người này của mình, anh nhích người sang, xách hai hộp cơm bằng nhôm từ ghế sau ra rồi đặt trên đùi cô, nói: "Anh đoán em chưa ăn cơm nên mang đến cho em."

Hộp cơm vẫn còn nóng, Tô Diên sờ lên nó, lòng khiếp sợ không thôi: "Đừng nói với em đây là anh lấy ra từ nhà ăn của quân khu đó nhé?"

Phó Mặc Bạch thành công bị chọc cười, sau đó nói lời thấm thía: "Đương nhiên là không, em tạm thời vẫn chưa được tính là người nhà chính thức của quân nhân, không thể chiếm chút đặc quyền đó."

Bình Luận (0)
Comment