Không phải người nhà quân nhân chính thức?
Câu này có ý gì?
Tô Diên bất giác nắm chặt hộp cơm trong tay, bỗng cảm thấy từ sau khi gặp lại dường như Phó Mặc Bạch đã thay đổi rất nhiều.
Anh không còn gai góc như trước kia, đã vậy còn rất thích nói đùa, tỷ như bây giờ.
"Ăn cơm nhanh đi, để lát nữa là nguội mất."
Người đàn ông lại cầm bình nước đặt bên cạnh cô, thấy cô vẫn chần chờ không mở nắp hộp, nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
Tô Diên nghiêng đầu, vừa vặn nhìn vào ánh mắt đối phương, trái tim như bị thứ gì chạm phải, đập thình thịch không ngừng.
Cô vội quay mặt đi, như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
"Không khỏe à?"
Tiếng nói trầm khàn vang lên bên tay, bàn tay to lớn áp lên vầng trán, cảm giác ấm áp khiến cô ngước mắt lên nhìn lại.
Phó Mặc Bạch thấy sự hoảng loạn trong mắt cô thì bỗng nhận ra, nhưng anh không thu tay về ngay mà làm như cảm thấy lạ lùng nói: "Không nóng lắm, chắc là không sao."
Tô Diên ổn định cảm xúc mới khẽ nói: "Em không bị bệnh." Nói rồi thuận tiện cúi đầu mở nắp hộp cơm ra, ra vẻ mình rất bình tĩnh.
Phó Mặc Bạch buông tay, sợ dọa cô chạy nên không định làm rõ tâm ý lúc này. Thế là anh cũng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, giới thiệu món ăn bên trong hộp: "Có thịt ướp chiên xù và địa tam tiên* em thích ăn, em ăn ở ngay trong xe đi, ăn xong thì anh đi."
Khoảnh khắc mở nắp hộp ra, mùi thơm xộc vào mũi lan tràn ra khắp nơi, thành công khơi gợi sự thèm ăn của cô. Tô Diên âm thầm nuốt nước miếng, hỏi anh: "Mấy món này ở đâu ra vậy?"
"Anh làm."
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Phó Mặc Bạch đưa một cái muỗng qua: "Nếm thử xem tay nghề của anh thế nào?"
Tô Diên cầm muỗng, không dám tin: "Anh học được cách nấu cơm từ khi nào đấy?"
"Trước đó anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, kỹ năng sinh hoạt cơ bản cần thiết phải có, dần dà làm cũng tạm được."
Anh trả lời rất nhẹ nhàng, lại là thế giới Tô Diên không thể chạm đến, cô im lặng một lát, dịch hộp cơm trên đùi mình về phía anh.
"Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta ăn chung nhé."
Lúc đầu Phó Mặc Bạch ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
"Ừm."
Thấy anh lại lấy một đôi đũa từ trong túi lưới ra, Tô Diên lập tức cảm thấy bản thân bị lừa.
"Có phải anh đã tính sẵn sẽ ăn cơm với em rồi không?"
"Không có, chiếc đũa này vốn chuẩn bị cho em."
Phó Mặc Bạch giải thích vô cùng nghiêm túc, ngược lại khiến cô hơi ngại ngùng, tưởng mình đã nghĩ nhiều nên vội lấy đũa gắp một miếng thịt ướp chiên xù đưa đến bên miệng anh bồi tội.
"Khó cho anh rồi, ăn miếng thịt trước đi nè."
Từ sau khi lớn lên hai người ít khi có hành động gần gũi như vậy, Phó Mặc Bạch bình tĩnh nhìn cô, há mồm ngậm lấy, vết ửng đỏ dần lan tràn bên tai.
Tô Diên trả đũa lại cho anh, sau đó cầm muỗng tự ăn đồ của mình.
"Ngày mai anh đừng đến nữa, từ thành phố Thanh Sơn đến đây cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, dù có xe cũng không tiện."
Nghe cô nói vậy, Phó Mặc Bạch thoáng khựng người rồi nghiêm túc giải thích: "Anh có nhiệm vụ bên này, gặp em chỉ là tiện đường thôi, đừng tự mang gánh nặng."
Tô Diên tin là thật, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Liệu có nguy hiểm gì không? Thế sao anh còn đến đưa cơm cho em?"
"Không nguy hiểm. Nấu cơm là việc đầu tiên cần có trong nhiệm vụ, làm xong không ăn lại khá lãng phí nên anh mới đến tìm em."
Tô Diên nghe xong rất ngạc nhiên, không ngờ bản thân còn có thể gián tiếp hỗ trợ cho anh.
"Em có thể hỏi lần nhiệm vụ này mất bao lâu không?"
"Có lẽ một tháng, cũng có lẽ đến sang năm, anh không nói chắc được."
Sắc mặt anh nhàn nhạt, ra vẻ giữ kín như bưng, cô không dám hỏi thăm nhiều nữa.
"Đừng nói là ngày mai anh lại đến đưa cơm cho em đấy nhé?"
"Ừm, em giúp anh được không?"
Vẻ mặt của Phó Mặc Bạch rất chân thành, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Tô Diên cho rằng nhiệm vụ này của anh là đóng vai một người nào đó, ví như ngụy trang thành đầu bếp, nên cô không hề do dự đã đồng ý ngay.
Cơm nước xong, người đàn ông đi xuống xe, anh mua một ly trà táo đỏ ở ven đường cất vào túi vải đưa cho cô. Tô Diên cầm lấy túi vải, lúc định xoay người về trường học thì nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng gọi hưng phấn.
"Cô Tô, ơi cô đợi em với!"
Cô dừng chân lại, từ từ xoay người, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Khương Nguyên đứng cách đó không xa, đang cười cực kỳ xán lạn mà nhìn họ.
Hiện giờ giấu Phó Mặc Bạch đi hiển nhiên đã không còn kịp nữa. Cô chỉ đành căng da đầu chào hỏi: "Em không ăn cơm ở trường à? Sao lại chạy ra bên ngoài?"
Tô Diên ra vẻ nghiêm túc, định dời đi sự chú ý của đối phương.
Nhưng Khương Nguyên là người tinh ranh, sẽ không để mình bị đánh trống lảng.
"Cô à, cô không giới thiệu với em anh ấy là ai sao ạ? Hay đó là người yêu quân nhân trong truyền thuyết của cô?"
"..." Tô Diên nhất thời không trả lời được.
Ở trong mắt Khương Nguyên lại như là thừa nhận, cô bé lập tức chạy đến trước mặt hai người, hưng phấn chào hỏi Phó Mặc Bạch: "Chào thầy, em tên Khương Nguyên, là học sinh của cô giáo Tô và cũng là em họ của cô ấy, rất vui được gặp thầy ạ."
"Chào em, anh thường nghe Diên Diên nhắc đến em."
So với Tô Diên căng thẳng chột dạ thì Phó Mặc Bạch vô cùng bình tĩnh, tựa như hai người họ thật sự là người yêu của nhau.
Sau khi hàn huyên với nhau vài câu, anh xoay người khẽ nói với Tô Diên đang đứng cạnh: "Ngày mai anh đợi em ở đây, không gặp không về."
Có người ngoài ở, Tô Diên chột dạ phối hợp: "Ừm, anh lên đường cẩn thận."
Khương Nguyên nhìn thấy hình ảnh này chỉ cảm thấy hai người vô cùng đẹp mắt. Trai tài gái sắc, quả thật rất xứng đôi!
Đợi Phó Mặc Bạch đi rồi, cô bé cười trêu ghẹo: "Cô Tô à, người yêu của cô đẹp trai quá đi, hèn gì chị không dẫn anh ấy về thôn."
Tô Diên sờ sờ chóp mũi, đưa ra một yêu cầu quá đáng: "Con người anh ấy khá là thẹn thùng, em có thể tạm giữ bí mật truyện đã gặp anh ấy được không?"
"Hở? Anh ấy thẹn thùng ấy ạ?" Khương Nguyên thật sự không nhìn ra, nhưng cô bé nghĩ một hồi rồi vẫn đồng ý.
Tô Diên tỏ vẻ cảm ơn, đồng thời cũng thoáng yên lòng…
*
Tiết học đầu tiên buổi chiều là chính trị.
Sau khi Tô Diên về trường học thì đi thẳng đến văn phòng.
Khi đi ngang qua sân thể dục, cô nhìn về một nơi nào đó, vừa hay thấy người nọ xách phích nước nóng đi ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng đặt đun.
Thế là cô chuyển hướng, định tạo một hồi tình cờ gặp gỡ.
Khoảng thời gian này các học sinh và giáo viên đều đã ăn cơm trưa xong. Tô Diên làm bộ vô cùng lo lắng đi vào phòng đặt đun, suýt nữa đã đụng phải đối phương.
May mà cô thu lực lại kịp, mới không thật sự xảy ra chuyện.
"Ngại quá, suýt nữa đụng phải cô rồi, thật sự xin lỗi."
Dáng vẻ khom lưng uốn gối của cô trông cực kỳ thành thật. Đàm Lệ nhíu mày, cảm thấy cô rất lạ mắt.
"Cô là người mới đến?"
Tô Diên ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, là giáo viên ngữ văn lớp 10."
Thấy cô hỏi gì đáp nấy không có lòng riêng, Đàm Lệ nảy sinh chút hảo cảm, thái độ cũng mềm mỏng hơn.
"Tôi không sao, lần sau chú ý là được, đừng lỗ mãng vậy nữa."
Tô Diên liên tục cảm ơn, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Hồi nãy cô múc nước có thấy tờ tiền một tệ nào không? Tiền tôi dành ăn cơm không biết đã làm rơi đâu nữa. Tìm một vòng chỉ có nơi đây chưa tìm."