Trên đường trở về, anh thì đạp xe, còn cô giơ đèn pin chiếu sáng con đường đằng trước.
Ánh sáng lờ mờ vô cùng yên ắng trong đêm. Đúng lúc này Tô Diên bỗng nhớ đến một chuyện rất nghiêm trọng, vội hỏi: "Đã trễ vậy rồi, sao anh về thành phố Thanh Sơn được nữa?"
Phó Mặc Bạch đạp xe vững vàng, bình tĩnh như thường: "Anh có mượn một căn hộ trên trấn, ngủ tạm ở đó một đêm không thành vấn đề."
Nhưng cô vẫn cứ băn khoăn: "Đều là lỗi của em, làm chậm trễ thời gian của anh như vậy."
Anh nghe xong cười khẽ: "Nếu em bằng lòng làm chậm trễ thời gian cả đời của anh, anh cầu mà không được."
"..."
Tay cầm đèn pin của Tô Diên run lên một chút.
Nghĩ thầm: Rốt cuộc người này đã trải qua những gì ở quân khu phía Nam? Lời ngọt ngào cứ tuôn ra như nước vậy ấy.
Ngày hôm sau.
Phó Mặc Bạch trở thành người nổi tiếng trong thôn Bạch Vân.
Trên có cụ già bảy tám chục tuổi, dưới có đứa nhỏ ba tuổi, ai cũng biết Tô Diên đưa người yêu quân nhân của mình đi gặp người lớn!
Hơn nữa người nọ trông rất đẹp trai, ra tay lại hào phòng, tốt hơn đối tượng của Nhị Nha nhiều!
Lời này được truyền đến tai nhà họ Phương, khiến mẹ Phương Nhị Nha tức điên lên. Càng nghĩ càng tức, bèn dẫn Phương Đức Thắng lên đội văn nghệ của thành phố.
Nghe nói bọn họ tìm tới, mặt Phương Nhị Nha lộ vẻ mất kiên nhẫn. Nhưng người đã đến đây rồi, cô ta không thể không gặp.
Thế là cô ta đưa họ đến công viên gần đó, hỏi: "Trong nhà lại có chuyện gì nữa? Không phải tôi vừa cho tiền rồi sao?"
Thấy thái độ của cô ta ác liệt như thế, mẹ Phương càng giận hơn.
"Rốt cuộc chừng nào con với Tiểu Trương mới đính hôn vậy? Hôm qua đối tượng của thanh niên trí thức Tô đã đến thôn rồi, không chỉ đưa áo lông cừu cho nhà họ Khương, còn đưa t.h.u.ố.c lá rượu ngon và một đống đồ tốt khác. Đâu giống như con? Thứ tốt chẳng có gì. Chỉ có chiếc xe jeep giữ thể diện, ấy mà còn bị lãnh đạo thu hồi."
Nhắc tới chuyện này, Phương Nhị Nha mất tự nhiên khụ một tiếng, vội biện giải: "Tiểu Trương được lãnh đạo coi trọng, sau này sẽ có tương lai xán lạn. Hai người đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt, tuyệt đối không được làm chuyện liên lụy đến người ta."
Mẹ Phương còn đang nghĩ đến mấy quà gặp mặt của Phó Mặc Bạch gửi, căn bản không nghe lọt tai lời cô ta nói.
Phương Nhị Nha cắn chặt môi, trong lòng hận Tô Diên c.h.ế.t đi được: "Chẳng phải đối tượng của cô ta ở quân khu phía Nam sao? Sao lại đổi người?"
"Không phải, người ta được điều từ phương Nam đến đây. Theo mẹ thì thanh niên trí thức Tô quả là thủ đoạn khó lường."
Kế đó mẹ Phương kể lại chuyện xảy ra hôm qua một lần, trong giọng nói toàn là hâm mộ: "Không biết đối tượng của cô ta có quân hàm gì, không chừng còn lợi hại hơn cả tiểu Trương nữa đấy."
Phương Nhị Nha nghe xong phản bác ngay: "Không thể nào, Tiểu Trương đã là phó doanh trưởng, đối tượng của thanh niên trí thức Tô còn trẻ, sao thăng chức nhanh vậy được? Đừng cứ chăm chăm lễ gặp mặt của gã nhiều, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi."
Mẹ Phương nghĩ một hồi, cảm thấy rất có lý nên cũng không nắm chuyện này không buông nữa. Trước khi đi lại lần nữa nhắc nhở cô ta: "Lần sau con đừng quên xách đồ về, chỉ có thể nhiều hơn nhà họ Khương, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi, tôi sẽ tìm mặt mũi lại cho mẹ."
Để bọn họ nhanh chóng rời đi, Phương Nhị Nha chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, cũng thầm thóa mạ Tô Diên một trận.
Lúc này, văn phòng trường học trên trấn.
Tô Diên hắt xì vài cái, giáo viên Triệu đối diện cô thấy vậy tìm thuốc hạ sốt trong ngăn tủ đưa cho cô.
"Gần đây nhiệt độ trong ngày chênh lệch khá cao, cô phải mặc thêm nhiều đồ mới được."
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý." Tô Diên cầm lấy thuốc, xoa xoa mũi, cảm thấy có lẽ tối hôm qua bị cảm lạnh.
Lại nghĩ đến bộ quần áo mỏng manh của Phó Mặc Bạch, cô không khỏi lo lắng tình trạng cơ thể anh.
"Đúng rồi, cô biết gì chưa? Ngày mai có ba giáo viên dọn đến văn phòng của chúng ta, chủ nhiệm bảo tôi nói với cô một tiếng, ngày mai đến sớm chút, chúng ta phải mở họp."
Tô Diên gật đầu, làm bộ tò mò hỏi: "Cô biết ai sắp chuyển đến không?"
Giáo viên Triệu chìa ngón tay đếm: "Có giáo viên Tiền, giáo viên Dương và giáo viên Đàm. Bọn họ đều khá tốt, cô đừng có lo."
Trong trường chỉ có một giáo viên họ Đàm. Tô Diên kinh ngạc không thôi: Không cần nghĩ cách mà vấn đề đã được giải quyết, đúng là tốt quá rồi.
Thời gian nghỉ trưa.
Lần đầu tiên Phó Mặc Bạch đến trễ.
Ước chừng chậm mười phút, anh mới xuất hiện trước mặt Tô Diên. Hôm nay anh không lái xe mà đạp xe đạp đến.
Người đàn ông đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt cô, cất giọng ồm ồm: "Hôm nay anh có việc, em đem vào văn phòng ăn đi."
Tô Diên thấy sắc mặt anh không đúng lắm, lo lắng hỏi: "Anh bị cảm đúng không?"
"Anh không sao, em mau vào đi."
Anh vừa dứt lời, kèm theo đó là một trận ho khan.
Điều này khiến Tô Diên vô cùng lo lắng: "Còn nói không sao, đưa đầu qua đây."
Vóc dáng anh cao, ước chừng một mét chín. Chỉ khi cúi người cô mới sờ đến trán anh. Phó Mặc Bạch nao nao, ngay sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, trong mắt là ý cười không che giấu được.
Trán anh nóng ran, Tô Diên rụt tay về, lòng cực kỳ áy náy. Tối hôm qua hứng gió lạnh rồi lại phải ngủ giường đất lạnh tanh, nếu cô không đi gặp phụ huynh học sinh thì anh cũng sẽ không bị cảm.
"Còn sốt cao hơn nữa là đần luôn đấy, anh không uống thuốc à?"
"Anh uống rồi, thuốc chưa phát huy tác dụng thôi, sẽ khỏe ngay ấy mà."
Phó Mặc Bạch muốn để cô yên tâm, nào ngờ vừa nói xong lại ho lên "khụ khụ", trông cực kỳ nghiêm trọng.
Nhớ đến mấy chuyện lúc nhỏ, cô sợ anh không nói thật với mình. Tô Diên suy nghĩ một lát, quyết định xin nghỉ nửa buổi để chăm sóc cho anh.
"Anh không cần chăm sóc gì đâu, em đừng vì anh mà ảnh hưởng công việc."
"Chiều nay em không có tiết, không bị ảnh hưởng đâu. Vả lại bình thường luôn là anh chăm sóc cho em, lần này đến lượt em chăm sóc cho anh cũng là điều đương nhiên mà. Anh không cho em chăm sóc… là sợ phải uống thuốc đúng không?"
Tô Diên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bỡn cợt.
Lúc nhỏ Phó Mặc Bạch không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là uống thuốc chích thuốc, mỗi lần bị bệnh anh đều sẽ lén vùi viên thuốc xuống đất, thế nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cần người khác ấn cánh tay, chích thuốc mấy ngày mới khỏi.
Thấy chuyện xưa bị nhắc lại, khuôn mặt vốn ửng đỏ của người đàn ông trở nên đỏ hơn. Để chứng minh bản thân, cuối cùng anh đồng ý để Tô Diên chăm sóc.
Sau khi xin nghỉ phép, hai người đi vào căn nhà trệt ở nhờ.
Nó cách trường học rất gần, trong phòng bếp đầy đủ nồi niêu ly chén, lại đi về phía nhà chính, trong phòng trống rỗng chẳng có thứ gì. Nơi để ngủ cũng như vậy, trên giường sưởi ngoại trừ chăn bông màu xanh quân đội và một cái bàn nhỏ ra thì không còn gì khác.
"Anh nằm xuống trước đã, em đi nấu nước."
"Không cần đâu, trong phích có nước nóng."
Phó Mặc Bạch không để cô tiếp tục bận việc mà đặt hộp cơm lên bàn nhỏ trên giường đất, mở nắp ra để cô ăn cơm.
Chẳng mấy chốc căn phòng đã ngập tràn mùi cá hấp, không mưu mà hợp với mùi cá còn sót lại truyền ra từ phòng bếp nơi đây.
Tô Diên hít hít mũi, móc nối với mấy chuyện đã qua, cô đoán được đại khái.
Hoảng loạn, ấm áp, thấp thỏm, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng.
Một lúc lâu sau cô mới dần ổn định.
Cô không vội ăn cơm mà hỏi nhỏ: "Có phải nhiệm vụ anh nói trước đây chỉ là gạt em thôi đúng không? Còn nữa, cơm trưa này anh cố tình làm cho em đúng chứ?"
Ánh mắt cô sáng trong như nước, thật ra không nhìn thấu ý nghĩ chân thật, lòng Phó Mặc Bạch hoảng hốt, nhịn xuống cơn ho mà giải thích: "Anh chỉ muốn để em ăn ngon một tí, không có ý khác."
"Ừm, em biết rồi."
Kỳ thực Tô Diên không giận, chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình mà thôi. Cô có lòng biết ơn, cũng quý trọng lòng tốt của người khác dành cho mình.
Thấy sắc mặt anh ngày càng tệ, lòng cô càng thêm lo lắng: "Em đi rót ly nước cho anh, uống thuốc trước đi đã."
Ngay khi cô xoay người định đi, Phó Mặc Bạch bỗng nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: "Em đừng đi, ở lại với anh."
Anh sợ cô sẽ giận, không quay lại đây nữa.