Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 35

Lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, đặt lên da thịt mịn màng của cô, vừa ấm áp vừa thô ráp.

Tô Diên nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia, hoảng hốt bởi sự nôn nóng và bất an khó tả thành lời ẩn trong đôi mắt ấy.

Trái tim cô như bị ong đốt, cứ ngứa ngứa sưng sưng, giọng điệu cũng mềm mại hơn rất nhiều: "Đợi em rót nước xong sẽ ở với anh, em còn phải nhìn chằm chằm anh uống thuốc nữa mà, không đi đâu hết."

Lời nói của cô như ánh nắng hòa tan núi băng, người đàn ông dần thả lỏng, buông cô ra.

Anh cất giọng khàn khàn: "Ừm, anh chờ em."

Phích nước nóng được đặt ở bên cạnh bệ bếp ngoài phòng, nước bên trong vẫn còn nóng, chắc là vừa đun chưa lâu. Giờ đã biết chân tướng rồi, lại đối mặt với nồi niêu chén bát nơi đây, lòng Tô Diên đầy cảm động.

Rót nước xong, cô bưng qua cho anh.

Phó Mặc Bạch ngoan ngoãn cầm lấy ly nước, không được tự nhiên khẽ ho một tiếng, ăn ngay nói thật: "Chỗ anh không có thuốc."

"Em có, anh uống nhanh đi." Tô Diên móc viên thuốc đau đầu mà giáo viên Triệu đã đưa ra, vẻ mặt kiên định.

Đầu tiên người đàn ông nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn viên thuốc, đáy mắt anh chứa đầy sự ghét bỏ: "Đợi nước nguội rồi anh sẽ uống."

"Nước đã được rót qua rót lại vài lần rồi, không nóng nữa đâu, hiện giờ anh uống được rồi đó."

Tô Diên không cho anh cơ hội kéo dài thời gian, đưa thẳng viên thuốc đến môi anh, chỉ cần anh mở miệng là ngậm vào được.

Phó Mặc Bạch lại ngước mắt nhìn cô lần nữa. môi mỏng mím chặt, hai người họ ai cũng không nói gì, như đang phân cao thấp với nhau.

Ngay khi Tô Diên sắp mất đi kiên nhẫn, anh đột nhiên hé miệng nuốt viên thuốc vào trong.

Sự ướt át bên môi vô tình chạm đến đầu ngón tay cô, một dòng điện xộc thẳng vào tim. Thoáng chốc bầu không khí giữa họ trở nên lạ lùng, Tô Diên đỏ mặt nhanh chóng rút tay về đặt ra sau lưng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Phó Mặc Bạch bưng ly nước lên giả vờ uống, dùng nó để che giấu nội tâm mưa rền gió dữ.

Viên thuốc đắng chát trôi xuống theo dòng nước, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy uống thuốc không hề khó đến vậy, bởi vì có thể rất ngọt ngào.

Thấy anh cuối cùng cũng uống thuốc, cô thầm thở phào.

Hai mươi phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Trán người đàn ông dần toát mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường theo.

Tô Diên lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh, mặt mày dịu dàng: "Hay là anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nhé?"

Phó Mặc Bạch ngồi bên mép giường đất để mặc cô chà lau, ngoan ngoãn vô cùng: "Chiều nay anh còn phải về quân khu, em muốn lên thành phố Thanh Sơn dạo một vòng không?"

Cô khựng người, nhíu mày hỏi: "Anh còn đang bệnh, không thể để mai rồi về à?"

"Anh có một cuộc họp quan trọng, không thể không về, ngày mai lại đến gặp em sau."

Nhắc đến chuyện này, Tô Diên buông khăn xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Kể từ ngày mai anh đừng đến đưa cơm nữa, không chỉ vất vả mà còn phí thời gian, gần trường học có rất nhiều quán ăn, em không bị đói c.h.ế.t đâu."

Phó Mặc Bạch nhíu mày không tán thành, vừa định phản bác thì nghe cô nói tiếp: "Nếu anh đồng ý, em sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh."

Người đàn ông không khỏi ngồi thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm cô, hỏi nhỏ: "Nguyện vọng gì cũng được sao?"

Biết rõ anh đang ám chỉ gì, Tô Diên vẫn gật đầu: "Ừm, điều gì cũng được."

Ngay giây sau, người đàn ông nhếch môi, nói ý nguyện trong lòng mình cho cô biết: "Nếu được thì anh muốn trở thành người yêu của em, là người yêu thật sự ấy."

"Được."

Tô Diên nhịn cười nhìn thẳng mắt anh, gằn từng chữ: "Từ nay về sau anh sẽ là người yêu của em, em sẽ không bao giờ đổi ý."

Lúc này đây đầu Phó Mặc Bạch như nổ "ầm" một tiếng, như có vô số đóa pháo hoa nở rộ, xinh đẹp lại không chân thật.

Anh kích động đến cổ họng nghẹn ngào, vậy nên liên tục ho khan, khiến Tô Diên sợ tới mức vỗ lưng cho anh: "Nếu thật sự không được thì chúng ta đến bệnh viện nhé?"

Phó Mặc Bạch ho đến không nói nên lời, chỉ biết xua tay từ chối. Mãi đến khi tiếng ho nhỏ dần anh mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Diên Diên, anh vui lắm."

Nhìn đôi mắt vì ho khan mà nổi đầy tơ m.á.u của anh, Tô Diên đưa nước cho anh, cấm anh nói gì nữa.

Cứ như thế, hai người ngồi đối diện nhau, sau giữa trưa của mùa thu năm nay xác lập mối quan hệ vượt qua tình hữu nghị — mối quan hệ người thương.

Trưa hôm đó, Phó Mặc Bạch bắt xe rời khỏi trấn nhỏ, Tô Diên không đi với anh, tuy lòng hai người không nỡ nhưng tương lai còn dài.

Chạng vạng, cô trở lại trường học, định ngủ nhờ ở chỗ Khương Nguyên một đêm rồi sáng mai đi làm bình thường.

Ký túc xá học sinh chỉ có sáu gian phòng, chuyên môn chuẩn bị cho các học sinh vùng quê. Vì phải bỏ tiền ra mới ở được nên trên thực tế người đến đây ở không nhiều cho lắm.

Để tị hiềm, ký túc xá giữa nam nữ sinh không ở cùng một nơi, được ngăn cách bởi bức tường cao chất đầy mảnh vỡ thủy tinh bên trên, quản lý cũng vô cùng nghiêm khắc.

Thấy cô đến, Khương Nguyên trợn to mắt hỏi: "Cô giáo, sao cô không về thôn ạ?"

Tô Diên nhét túi khoai lang nướng vào tay cô bé, cười giải thích: "Người yêu cô bị bệnh, vì chăm anh ấy nên cô không về được, định ở nhờ chỗ em một đêm nè."

Khương Nguyên tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó đổ dồn sự chú ý vào túi khoai lang nướng: "Cái này ở đâu ra vậy ạ? Thật là thơm quá đi ~"

Khoai lang vẫn còn nóng hổi, Tô Diên mở túi ra bảo cô bé ăn nhanh, trong ký túc xá còn có hai nữ sinh khác, cô cũng chia cho mỗi người nửa củ khoai.

"Anh ấy nướng đó, thế nào? Nướng cũng được đúng không?"

Mấy cô bé vừa ăn khoai vừa gật đầu, đều khen không dứt miệng.

Nhất là Khương Nguyên, trước đó cô bé nhận được không ít chỗ tốt từ Phó Mặc Bạch, thoáng chốc hóa thành vua nịnh nọt, lời nào bùi tai thì nói lời đó, khiến Tô Diên không nỡ nhìn thẳng.

"Các em ăn đi, cô qua ký túc xá bên cạnh nhìn một cái."

Ngoại trừ Khương Nguyên còn có vài học sinh của cô ở lại đây, Tô Diên cầm một túi khoai lang nướng khác đi qua phòng kế bên.

Cô vừa đi được vài bước thì thấy một người phụ nữ từ cách đó không xa bước tới, bao bọc kín mít toàn thân, đi đứng vội vàng.

Nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra là ai.

Nhưng bình thường Tô Diên có chú ý đến Đàm Lệ, liếc mắt một đã nhận ra cô ấy ngay.

Cô do dự một thoáng, lựa chọn tiến lên chào hỏi: "Chào cô Đàm, cô cũng ở chỗ này ạ?"

Đàm Lệ không ngờ bị người khác nhận ra, cô ấy khựng bước, túm khăn lụa trên cổ ra đằng trước một chút.

"Cô Tô à? Cô định đi đâu đấy?"

Thấy cô ấy nói sang chuyện khác không muốn trả lời, Tô Diên không tiếp tục gặng hỏi.

"Tôi đi đưa khoai lang nướng cho học sinh, cô ăn không?"

Đàm Lệ lắc đầu, trong lúc lơ đãng khăn lụa hơi sụp xuống, lộ ra vết bầm bên khóe miệng.

Làm sao để nơi đó bị thương, không cần nói cũng biết.

Tô Diên nhíu mày, làm bộ không nhìn thấy.

"Vậy cô cứ vội đi, tôi đi trước nhé."

"Ừm, tạm biệt."

Đàm Lệ rõ ràng thở phào một hơi, bước nhanh hơn vào một căn phòng ký túc xá nữ.

Đưa khoai xong, Tô Diên trở về chỗ của Khương Nguyên, nhỏ giọng hỏi cô bé: "Em biết trong các nữ sinh, ai có quan hệ tốt nhất với cô Đàm không?"

"Hình như là Chu Nguyệt, em nghe nói bạn ấy là bà con xa của cô Đàm."

Tô Diên nghe xong, rơi vào trầm tư.

*

Bên kia, quân khu thành phố Thanh Sơn.

Khâu Dã đi bên cạnh Phó Mặc Bạch, vẻ mặt quan tâm: "Trán cậu còn nóng lắm, thật sự không được thì đừng đi."

"Không sao, chừng nào thấy người gọi thì đi nhé."

Người đàn ông mặc một thân quân trang, dù đang sinh bệnh vẫn rắn rỏi như cũ, sắc mặt anh lạnh nhạt, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt khi ở trước mặt Tô Diên.

Khâu Dã thấy không khuyên được, chỉ đành từ bỏ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ bước vào nhà ăn quân khu.

Bởi vì hôm nay có lãnh đạo phía trên đến thị sát, họ cũng ăn cơm ở nhà ăn nên rất nhiều quan quân sẽ đến đây lộ mặt.

Thân là doanh trưởng, Phó Mặc Bạch đi thẳng đến bàn ăn của lãnh đạo, kính quân lễ với thủ trưởng tối cao.

Đối phương nhận ra anh, cười ha ha nói: "Ra là Mặc Bạch, mau ngồi đi, vừa lúc tôi cũng muốn gặp cậu."

Có người thức thời nhường chỗ ngồi, anh thuận thế ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.

Bình Luận (0)
Comment