Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 36

Lúc này thủ trưởng hỏi: "Sức khỏe ông Hoắc sao rồi? Cũng đã lâu tôi chưa đi thăm ông ấy."

Hai nhà Hoắc Phó có quan hệ sâu sắc, Phó Mặc Bạch trả lời đúng sự thật: "Ông ấy khá tốt, thường xuyên đến công viên rèn luyện thân thể, lần sau về thủ đô tôi sẽ gửi lời thăm giúp ngài."

"Ha ha ha, được! Vậy cảm ơn cậu trước nhé."

Cuộc nói chuyện giữa hai người làm mọi người nơi đây khiếp sợ.

Từ trước đến giờ Phó Mặc Bạch vẫn luôn rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trong mắt đại chúng. Hiện giờ lại rầm rộ như vậy khiến tâm tư một số người bắt đầu linh hoạt, trong đó có phó doanh trưởng Tiền Phong.

Anh ta là người thích luồn cúi, phàm là cái gì có giá trị lợi dụng đều sẽ cắm một chân vào.

Chờ thủ trưởng rời khỏi nhà ăn, anh ta thấy Phó Mặc Bạch vẫn ngồi đó liền cười đi tới chào hỏi.

Nghe được tên anh ta, Phó Mặc Bạch mới ngước mắt: "Chào anh, mời anh ngồi."

Thấy anh khách khí như vậy, khuôn mặt Tiền Phong chất đầy nụ cười giả dối: "Tôi đã nghe người ta nhắc đến cậu từ lâu, chỉ là vẫn luôn không gặp được, hôm nay trùng hợp lại gặp nhau ở đây."

Phó Mặc Bạch thầm cười khẩy, ngoài mặt không hiện gì: "Đúng là trùng hợp."

Khó khăn lắm cá mới mắc câu, sợ dọa cá chạy, Khâu Dã vội đáp lời: "Doanh trưởng Tiền định chừng nào mới kết hôn thế? Tôi nghe nói người yêu của anh là cô gái xinh đẹp nhất quân khu, đợi lúc kết hôn chắc chắn tôi và Mặc Bạch sẽ có mặt chúc mừng."

Hai chữ "Doanh trưởng" thành công lấy lòng Tiền Phong, cuối cùng anh ta cũng lộ ra một nụ cười có vài phần thật lòng: "Người yêu tôi thích kết hôn vào mùa hè, nói là mặc váy sẽ đẹp hơn. Phụ nữ ấy à ~ phải nuông chiều chứ. Xem ra năm nay tôi còn phải phòng không gối chiếc. Đúng rồi, doanh trưởng Phó có người yêu chưa? Nữ thanh niên còn độc thân ở đoàn văn nghệ nhiều lắm, nếu chưa có để tôi giới thiệu một người giúp cậu."

"Tôi có vị hôn thê, cô ấy cũng ở nơi này."

Nhắc đến Tô Diên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, giữa mày chưa ý xuân tình, đây là điều Khâu Dã chưa từng gặp trước đây, cậu ta cảm thấy cực khủng bố.

Tiền Phong không hiểu biết đối phương, thế nên vẫn tiếp thu tốt đẹp.

"Có thời gian chúng ta gặp mặt đi, mọi người đều là người trẻ tuổi, chắc chắn có rất nhiều tiếng nói chung."

"Được."

Hôm nay Phó Mặc Bạch đến nhà ăn là để chờ nghe câu này của anh ta.

*

Sáng hôm sau.

Tô Diên là người đầu tiên đi làm. Cô quét dọn đơn giản văn phòng một lần, trong đầu không ngừng nghĩ đến vết bầm bên khóe miệng Đàm Lệ.

Mãi đến khi những người khác đi làm, cô mới thu hồi suy nghĩ lung tung của mình.

Giáo viên Triệu thấy cô đến sớm như vậy thì kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Đã đỡ sốt chưa? Nhìn cơ thể nhỏ xíu của cô này, sao nay đi làm không mặc nhiều áo chút?"

Tô Diên tỏ vẻ cảm ơn, nói rằng bệnh mình đã khỏi.

Lúc sau lại có vài người lần lượt bước vào, duy nhất không thấy Đàm Lệ đâu. Lãnh đạo bên trên lại đây mở họp, cũng không nhắc tới cô ấy.

Điều này khiến Tô Diên rất khó hiểu, không khỏi suy đoán hay là đối phương gặp chuyện gì đó.

Như nhìn ra được cô nghĩ gì, giáo viên Triệu kéo cô sang một bên hỏi nhỏ: "Cô tò mò tại sao cô Đàm không đến đúng không?"

Tô Diên gật đầu: "Cô biết cô ấy bị gì à?"

"Chuyện của cô ấy không tính là bí mật gì trong trường."

Giáo viên Triệu nhìn quanh bốn phía, thấy không nhìn qua đây, tiếp tục nói: "Chồng cô ấy thích uống rượu, uống rượu xong thì làm loạn, có lần suýt nữa còn mất cả việc làm, bình thường còn thích giở thói tay chân. Cô đừng thấy hình tượng của cô Đàm nghiêm túc như thế, thực ra thì cô ấy miệng cọp gan thỏ, không phải đối thủ của gã chồng kia."

Điều này không khác phỏng đoán của Tô Diên là mấy, nàng im lặng một lát rồi hỏi: "Sao cô Đàm không đi nhờ Hội Liên hiệp Phụ nữ trợ giúp? Con người ta đều do cha mẹ sinh ra, dựa vào đâu lại để anh ta đánh?"

"Nếu cô ấy có giác ngộ như cô thì đã không ra nông nỗi này."

Tô Diên nhìn bàn làm việc trống không kia, qua một lúc lâu tâm trạng vẫn không bình tĩnh nổi.

Lúc chưa tới tiết của mình, Tô Diên đi đến ký túc xá nữ trước, định xem thử Đàm Lệ thế nào rồi. Nhưng phía ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, một bóng người cũng không có.

Cô có chút mất mát rời đi, cúi đầu đi đường, trong lòng rầu rĩ.

Đúng lúc này một tiếng "ầm" vang lên trong một góc yên tĩnh, Tô Diên nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Thụ ngồi bệt xuống đất, trên mặt có vết thương, phía sau cậu bé là bức tường ngăn cách.

Cậu bé từ bên ngoài vào đây, không cẩn thận nên té ngã.

Tô Diên thấy vậy giật nảy mình, vội bước qua đó hỏi: "Em không sao chứ? Mông với chân có đau không?"

Thấy người đến là cô, ánh mắt Lý Thụ né tránh, cười gượng nói: "Cô giáo, sao lại là cô ạ? Em không sao, cô mau đi dạy học đi."

Phản ứng của cậu bé rất khiến người khác nghi ngờ, Tô Diên quan sát cậu một lượt, nghiêm túc hỏi: "Sao mặt em lại bị thương? Rồi sao lại đi học trễ?"

Đối mặt với mấy câu hỏi này, Lý Thụ cười gượng vài tiếng nhưng không muốn giải thích. Cậu bé nhanh chóng đứng lên, vẫn cà lơ phất phơ như thường ngày.

"Cô à, em còn phải đi học nữa, em đi trước nhé!"

"Nếu em dám đi, giờ cô đi gặp phụ huynh của em ngay đó."

Tô Diên bình tĩnh nhìn cậu bé, chờ đợi đáp án.

Lý Thụ bực bội vò đầu, thật sự không làm gì được, chỉ đành nói thật với cô.

Đã sắp vào đông rồi, điểm công năm nay gia đình cậu bé kiếm không nhiều lắm, mẹ lại mang thai cần bồi bổ cơ thể, nên cậu bé định đem chút trứng gà ra chợ bán, nào ngờ người ta thấy cậu bé còn nhỏ, giành địa bàn với cậu còn đánh cậu một trận, thế nên mới thành ra thế này.

Tô Diên nghe xong nhíu này: "Mấy người đó không có ý tốt, em đừng ra đó nữa."

Lý Thụ là người trước mặt thì như này sau lưng lại như khác, lập tức đáp: "Cô giáo, cô yên tâm, đánh c.h.ế.t em em cũng không đi."

Mà hiểu được tính của cậu bé, Tô Diên quyết định: "Từ hôm nay trở đi hai ta cùng nhau đến trường, mỗi sáng tập hợp với nhau ở lối rẽ hai thôn. Không thì cô sợ mấy người đó nhìn em không vừa mắt lại đến trả thù."

"..."

Thế thì còn đi bán buôn gì được nữa? Lý Thụ không dám phản đối, đành phải khóc không ra nước mắt gật đầu.

Thấy cậu bé đồng ý, sắc mặt Tô Diên dịu đi, nói lời thấm thía: "Không phải chỉ có đi buôn qua bán lại mới cải thiện được cuộc sống. Chờ cô về nghĩ cách khác, em đừng nghĩ đến chuyện sai lầm đó nữa, biết chưa?"

Cậu bé lại gật đầu, chỉ coi đây là lời an ủi người khác chứ không để tâm lắm.

"Cha mẹ em biết em làm chuyện này không?"

"Bọn họ không biết, tiền mua trứng gà là em mượn của Khương Nguyên."

"Thế số trứng gà kia đâu? Bán hết rồi à?"

Nhắc tới việc này, Lý Thụ lại căm giận không thôi: "Chỉ bán một ít, vỡ hết ba quả, đều tại bọn họ!"

Tô Diên vỗ nhẹ vai cậu bé, an ủi: "Dù thế nào thì chuyện này cũng dừng tại đây, em đừng trêu vào họ nữa." Trong số những người đó thật sự có kẻ bất cần liều mạng, là kẻ du thủ du thực thực thụ, không phải loại người một học sinh trung học có thể dây vào được.

Lý Thụ hiểu đạo lý này, cậu bé chỉ tiếc ba quả trứng gà kia thôi.

*

Thời gian thoảng qua, đến giữa trưa.

Tô Diên hẹn Khương Nguyên cùng ra ngoài ăn cơm, gần trường học có một tiệm cơm quốc doanh, lượng cơm nhiều giá cả cũng phải chăng, cô đã muốn ăn thử lâu rồi, chẳng qua trước giờ Phó Mặc Bạch chưa cho cô cơ hội.

Hai người sóng vai mà đi, Khương Nguyên cười trêu chọc: "Sao nay người yêu của cô không đưa cơm nữa ạ? Bất chợt không gặp anh ấy, em vẫn chưa quen lắm."

"Sau này anh ấy không đến đâu, cô có thể ăn cơm cùng em mỗi ngày rồi."

"Không được đâu cô ơi! Chỉ chầu cơm này em còn thừa nhận được, coi như cải thiện bữa ăn. Chứ nếu ngày nào cũng tiêu tiền ăn cơm thì mẹ em sẽ lột da em mất!"

Bình Luận (0)
Comment