Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 37

Kiểu học sinh nội trú như Khương Nguyên, trường học không có nhà ăn cung cấp thức ăn, cô bé chỉ có thể tranh thủ thời gian cuối tuần về nhà nhồi ít lương khô mang đến trường học.

Hoặc là mua đồ ăn sáng, ăn ít đi một chút để dành cho bữa trưa, cuộc sống thực không dễ dàng.

Nhưng sinh hoạt như cô bé đã được xem là tốt rồi. Đa số học sinh phải thức khuya dậy sớm, đi bộ hoặc ngồi xe ngựa một hai tiếng đồng hồ mới được đến trường.

"Bữa cơm này cô mời em, đừng tiếc gì hết."

"Cô Tô à, có thật không ạ? Cô tốt quá đi!"

Vừa nghe không cần tiêu tiền cũng ăn được, Khương Nguyên cười hì hì ôm cánh tay cô, thân mật không thôi. Ánh mắt cô bé vô tình lướt ra ngoài cổng trường, khuôn mặt nhỏ khi nãy còn hưng phấn vô cùng giờ trở nên cực kỳ tủi thân: "Cô à, cô gạt em, cô nhìn đi! Đó chẳng phải người yêu của cô sao?"

Tô Diên nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy Phó Mặc Bạch đứng lặng ở nơi đó, hạc trong bầy gà.

Hôm qua mới đồng ý với mình mà hôm nay lại đến. Cô giận cực, lúc đi về phía anh chỉ thiếu điều lườm anh một cách đầy lạnh lùng.

"Anh thất hứa."

Nhìn người trước mắt mình ngày nhớ đêm mong, Phó Mặc Bạch cứ cười tủm tỉm, đưa cái túi lớn trong tay cho cô: "Cái này không tính, đưa nó cho em là anh đi ngay."

Tô Diên cầm lấy, chỉ cảm thấy nó rất nặng.

"Có gì trong đây thế?"

"Đồ ăn hết đó."

Nói rồi anh lại móc một chiếc chìa khóa và tờ giấy trừ trong túi áo ra.

"Hôm qua đi vội quá, anh quên đưa nó cho em. Đây là chìa khóa của căn hộ kia, có thể ở đến đầu xuân năm sau. Giờ em giữ giúp anh nhé."

Nói xong anh đưa chúng cho cô.

"Địa chỉ trên tờ giấy là nhà thím Trương, bắt đầu từ ngày mai thím ấy sẽ đưa cơm trưa cho em."

"??"

Tô Diên khó mà tin được, cô mở to hai mắt, vội vàng từ chối: "Không cần làm phiền người khác đây, em tự lo được mà."

"Cơm thím Trương nấu ăn ngon lắm, không kém hơn mấy đầu bếp ở tiệm cơm chút nào, anh đã cảm ơn thím ấy rồi, em không cần nhọc lòng mấy chuyện đó đâu."

Để giữ lời hứa, sau khi dặn dò xong mọi thứ, Phó Mặc Bạch cầm lòng không đậu nhìn cô thêm vài lần mới định rời đi. Khoảnh khắc anh quay người, Tô Diên bỗng giữ chặt góc áo anh, hỏi: "Anh đã đỡ sốt chưa? Có uống thuốc đúng giờ không đó?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn tay cô, đáy mắt đầy vẻ nhu tình: "Ừm, anh uống rồi. Nó đắng lắm, không ngọt như hôm qua."

Anh vừa nhắc đến, hình ảnh nào đó cũng chợt loé lên trong đầu cô, Tô Diên đỏ mặt bảo anh đi nhanh.

Nhưng Phó Mặc Bạch lại không vội đi, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô nói: "Chủ nhật anh đến đón em, chúng ta lên thành phố Thanh Sơn chơi, đảm bảo đưa em trở về cùng ngày."

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh, Tô Diên gật đầu không hề do dự. Sau khi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Khương Nguyên mới dám lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự hâm mộ: "Cô ơi, người yêu cô đối xử với cô tốt quá. Đến cơm trưa cũng chuẩn bị sẵn hết, chắc chắn anh ấy thích cô lắm!"

Tô Diên cười, lúc này đây sâu trong lòng cô ngọt ngào như nuốt mật.

Chạng vạng, cô về nhà họ Khương ở thôn Bạch Vân.

Cô mở cái túi lớn kia ra, bên trong chẳng những có bánh quy, bánh bông lan, còn có mứt và sô-cô-la nhân rượu, trong đó hai bình sữa mạch nha và ba hộp trái cây đóng hộp chiếm nhiều chỗ nhất.

Tô Diên ngơ ngẩn nhìn chúng nó, thầm tính thử tiền tiết kiệm của mình, hình như không đủ trả cho anh nên chỉ đành từ bỏ…

*

Cuối tháng mười mỗi năm, nhiệt độ vùng Đông Bắc giảm sút chóng mặt, vốn không cho người ta quá trình giảm xóc.

Sau một đợt mưa thu, mọi người lần lượt mặc áo lông và khoác áo bông mỏng, trừ khi cần thiết, họ đều cố gắng không đi ra ngoài. Tô Diên không chịu nổi cái lạnh, bao bọc bản thân kín mít.

Mấy ngày gần đây đi đến trường cùng cô, Lý Thụ trở nên thành thật không ít, đến cả thành tích học tập cũng cao hơn. Điều này khiến Tô Diên vô cùng vui mừng, đối phương lại khổ không nói nổi. Vì mỗi lần đi trên đường, Tô Diên đều sẽ giảng lại điểm quan trọng trong bài học trên lớp lại một lần cho cậu bé nghe, còn thường xuyên hỏi cậu, nếu không trả lời được sẽ không có trái ngon để ăn.

Ngày nọ, Lý Thụ rối rắm một lúc lâu mới cẩn thận hỏi thử: "Cô giáo á, cô thấy em nghe lời như vậy, hai ta có thể đừng đến trường cùng nhau nữa được không?"

"Sao vậy? Em thấy cô phiền?"

Tô Diên cố tình đanh mặt khiến cậu bé sợ tới mức liên tục xua tay phủ nhận: "Trời đất chứng giám, sao em thấy cô phiền được chứ! Em chỉ ngại cứ làm phiền cô mãi thôi."

"Hai ta tiện đường, không phiền chút nào hết, em đừng bận tâm."

Lý Thụ mím môi không nói gì nữa.

Bước vào trường, Tô Diên đến văn phòng lấy tài liệu dạy học trước.

Hai hôm trước Đàm Lệ đã đến trường dạy lại, dọn vào văn phòng này, cô ấy luôn lấy khăn che lại vết thương, mọi người thấy thế, để không làm cô ấy mất mặt cũng coi như không thấy gì.

Thấy cô ấy ngồi đó bưng ly trà uống nước, Tô Diên chủ động chào hỏi: "Cô Đàm, giờ cô rảnh không ạ? Tôi muốn nói chuyện một lát với cô."

Đàm Lệ đang uống nước bỗng khựng người, đáy mắt hiện lên chút mất tự nhiên, theo bản năng túm lấy khăn quấn nhưng rồi sắc mặt nhanh chóng trở lại như thường: "Cô nói đi, có chuyện gì?"

Tô Diên thấy phản ứng của cô ấy, có chút đau lòng. Sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện là thế này, học sinh nghèo khó trong lớp tôi khá nhiều, tôi muốn đưa bọn nhỏ vừa học vừa làm nên muốn hỏi cô có công việc nào thích hợp làm vào mùa đông không?"

Đàm Lệ nghe xong sửng sốt: "Cái gì là vừa học vừa làm?"

Tô Diên cũng biết được từ này trong sách, cô nói sơ qua ý tưởng của mình, cuối cùng hỏi: "Cô thấy sao? Vừa học vừa làm không chỉ giải quyết được chi phí học tập của học sinh nghèo khó mà còn cải thiện điều kiện quản lý của nhà trường, là cách một công đôi việc."

Đàm Lệ nghĩ một hồi, cảm thấy ý kiến này không tệ, quyết định giúp cô chuyện này.

Bước tiếp theo, chỉ cần đề lên nhờ lãnh đạo phê duyệt là có thể thực thi.

Chẳng qua giờ là giai đoạn mẫn cảm, có được phê duyệt hay không thì khó mà nói.

Ngoài ra Tô Diên còn kêu gọi các học sinh viết thơ ca và văn xuôi gửi bài cho các tờ báo chí.

Chẳng những có cơ hội kiếm được tiền nhuận bút, còn có thể đề cao tu dưỡng văn học.

*

Đến chủ nhật.

Lúc sáng tinh mơ, Tô Diên chờ ở cửa thôn đúng hẹn. Năm phút sau, một chiếc xe jeep chầm chậm chạy đến, cô nhìn người trong buồng lái, không khỏi hơi thấp thỏm.

Nghĩ đây là lần đầu tiên hẹn hò, cô bất giác nắm lấy góc áo, đứng thẳng người, trông duyên dáng yêu kiều.

Chiếc xe nhanh chóng dừng ngay bên cạnh, Phó Mặc Bạch xuống xe đi về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt.

Người đàn ông mất tự nhiên hắng giọng một tiếng, nói: "Lên xe đi, chúng ta đi ăn sáng trước."

"Vâng."

Tô Diên làm bộ bình tĩnh, ngồi vào ghế phụ.

Từ thôn Bạch Vân đến thành phố Thanh Sơn mất hơn một tiếng lái xe, cô vốn tưởng sẽ ăn sáng ở trên trấn, nào ngờ ô tô đi thẳng một đường đến một đại viện quân khu nào đó ở thành phố Thanh Sơn.

"??"

Nhìn cảnh tượng chung quanh, cô buột miệng thốt lên: "Chẳng phải đi ăn sáng sao?"

Phó Mặc Bạch cười khẽ: "Hiện giờ em là người nhà quân nhân danh xứng với thực, có thể chiếm lợi rồi."

Tô Diên ngại ngùng quay mặt đi, lỗ tai đỏ ửng. Thời gian này đúng là lúc dùng cơm.

Bọn họ sóng vai đi vào nhà ăn, nhanh chóng dẫn đến sự chú ý của người khác. Khâu Dã vừa lúc ăn cơm ở đây, nghe tiếng ồn ào chung quanh, cậu ấy tò mò ngẩng đầu. Khi thấy rõ người đến, cậu ta khiếp sợ ngay tại chỗ, sững sờ một lúc lâu mới nhớ đi qua chào hỏi.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn lại của mọi người, khuôn mặt Tô Diên đỏ ửng, cô kéo góc áo Phó Mặc Bạch hỏi nhỏ: "Sao anh như chú bướm giữa đám hoa, ở chỗ đâu cũng bị người ta để ý vậy? Lần sau chúng ta đừng đến nơi này ăn nữa."

"Ừm, nghe lời em."

Phó Mặc Bạch ra vẻ trầm tư, kiến nghị: "Chúng ta có thể gọi cơm về rồi ăn ở nhà."

Bình Luận (0)
Comment