Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 38

Đối với Tô Diên mà nói, chữ "nhà" này là điều cô luôn hướng đến.

Cô lẳng lặng nhìn Phó Mặc Bạch, không nói gì.

Đúng lúc này Khâu Dã đi đến chỗ họ, cách rất xa đã hô lớn: "Mặc Bạch, cậu không có nghĩa khí! Dẫn vợ đến bộ đội mà sao không nói với tôi tiếng nào?"

Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn! Vậy nên ánh mắt nhìn sang họ càng thêm nhiệt liệt.

Phó Mặc Bạch nghe vậy xoay người nhìn cậu ta, hiếm có khi mỉm cười, đơn giản vì chữ "vợ" kia.

"Trông cậu hung dữ quá, tôi sợ sẽ dọa cô ấy."

"??"

Khâu Dã nghẹn đến đỏ mặt, không phục cho lắm, nghĩ thầm: Có hung dữ cũng không dữ bằng cậu!

Chỉ thấy tật xấu của người khác mà không thấy của mình!

Đây là lần đầu tiên Tô Diên gặp Khâu Dã, cô lễ phép mỉm cười với cậu ta, tò mò không biết hai người họ quen nhau thế nào.

Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, Phó Mặc Bạch giới thiệu hai người với nhau, cũng giải thích: "Anh và cậu ấy từng ở cùng quân khu, quan hệ đồng sinh cộng tử. Lần điều nhiệm này cậu ấy đến đây cùng anh."

Giữa những hàng chữ để lộ mối quan hệ hữu nghị khăng khít giữa hai người.

Nghe anh giới thiệu mình như thế, Khâu Dã vô cùng vừa lòng, cười ha hả nói với Tô Diên: "Tính tình Mặc Bạch không tốt cho lắm, mong sau này em dâu thông cảm nhiều hơn."

Tô Diên cũng rất nể tình đáp "Vâng".

Hũ giấm Phó Mặc Bạch đứng nhìn hai người đáp qua đáp lại, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêng người ngăn ra một khoảng cách nhất định, không khách sáo đuổi người đi: "Chúng tôi còn phải ăn cơm, chắc cậu cũng có việc cần làm, cậu về trước đi thôi."

Khâu Dã làm bộ không nghe hiểu, thề phải làm một cái bóng đèn độ sáng cao.

"Tôi không có gì cần làm cả, khó khăn lắm em dâu mới đến chơi một chuyến, sao tôi nói đi là đi được?"

Ở trước mặt Tô Diên, Phó Mặc Bạch không tiện phát giận, anh mím môi không đuổi người nữa.

Năm phút sau, bọn họ bưng đồ ăn, tìm một bàn trống ngồi xuống. Một người phụ trách lột trứng luộc, một người phụ trách khuấy nước chấm, động tác trôi chảy tự nhiên, vô cùng ăn ý.

Khâu Dã thấy cảnh này thì tấm tắc bảo lạ, không khỏi cảm thán: Mức độ phối hợp như này, không hổ là tình cảm chỉ thanh mai trúc mã mới có!

Lúc sau ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiền Phong cũng vừa lúc đi ăn cơm ở nhà ăn, sau khi phát hiện bọn họ, lòng nảy ra một ý rồi bưng cà mèn đi đến chào hỏi.

Phó Mặc Bạch ngước mắt, lễ phép gật đầu.

Đối phương nhìn sang Tô Diên, ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô không thôi, thốt lên lời khen từ đáy lòng: "Chắc đây là em dâu nhỉ? Trông xinh quá. Em làm ở đơn vị nào thế?"

Tô Diên không biết thân phận của người này, cô mỉm cười đáp lại, không nói mình là thanh niên trí thức.

"Tôi làm giáo viên ở trường trung học."

Nghĩ đây là cơ hội tột để kéo gần quan hệ, Tiền Phong đề nghị: "Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy em dâu, tục ngữ nói gặp nhau là duyên phận, chi bằng giữa trưa nay tôi làm chủ, gọi nàng dâu nhà tôi đến, mọi người tụ họp cùng nhau thế nào?"

"Được."

Nghe Phó Mặc Bạch không từ chối, Tô Diên không nhịn được nhìn anh.

Tiền Phong thấy vậy, rất thức thời không quấy rầy họ nữa, sau khi để lại địa chỉ tiệm cơm thì rời đi.

Anh ta đi rồi, Khâu Dã mới thò đầu lại hỏi: "Chúng ta định đi thật à?"

"Đã đồng ý rồi, giả sao được?" Lúc này Phó Mặc Bạch nhìn cậu ta ra sao cũng không vừa mắt.

Tô Diên yên tĩnh ngồi một bên, có chút nghi hoặc.

Ăn sáng xong, họ đi ra nhà ăn, cuối cùng Phó Mặc Bạch mới thoát khỏi cái bóng đèn Khâu Dã, anh dẫn Tô Diên chậm rãi bước trên con đường lát đá sỏi.

Gió lạnh thoáng qua mặt, anh lại không thấy lạnh chút nào.

Tô Diên đi bên cạnh anh, hỏi ra sự khó hiểu trong lòng.

"Quan hệ giữa anh và vị doanh trưởng Tiền đó tốt lắm sao?"

"Tính đến hôm nay chỉ gặp qua hai lần."

"Vậy sao anh lại đồng ý ăn cơm với anh ta?" Theo lý mà nói anh không phải người ưa náo nhiệt.

Phó Mặc Bạch bỗng dừng bước, nhìn chăm chú vào cô, nói: "Thật ra anh đồng ý với anh ta là vì em."

"Em?" Tô Diên không hiểu.

"Ừm, anh ta từng là lính dưới trướng Tô Kiến Quốc."

Cô thoáng hiểu ra: "Anh đang điều tra thân thế giúp em đấy hở?"

"Ừm, trước mắt vẫn chưa có manh mối."

Tô Diên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, lúc này đây, cô bỗng nảy ra suy đoán nào đó.

"Anh được điều đến chỗ này thật ra là vì em, đúng chứ?"

Người đàn ông thoáng im lặng, gật đầu thừa nhận.

Đối mặt với sự trả giá của anh, Tô Diên nghẹn ngào, vươn tay chủ động nắm lấy tay anh.

Trên con đường phủ kín lá vàng, bọn họ nắm tay nhau, trong mắt chỉ có đối phương.

*

Vì đã đồng ý với lời mời của Tiền Phong, kế hoạch đi chơi hồ vốn dĩ chỉ đành thay đổi thành xem phim.

Rạp chiếu phim ở ngay trong đại viện quân khu, có điều vị trí hơi xa, phải đi rất lâu mới đến.

Bọn họ đi đến dưới ký túc xá, Phó Mặc Bạch vẫn cứ nắm tay cô không buông, ánh mắt chờ mong: "Anh đi lấy chìa khóa xe đạp, em muốn tham quan nơi anh ở không?"

Quan hệ người yêu vừa được xác lập không lâu, mới đó đã tham quan ký túc xá rồi?

Tô Diên không hề do dự, lắc đầu lia lịa: "Anh đi nhanh đi, em ở đây đợi anh."

"Ừm, anh sẽ xuống ngay."

Biết da mặt cô mỏng, Phó Mặc Bạch không khuyên nữa. Chẳng mấy chốc đã bước vào ký túc xá của mình.

Sau khi anh đi, Tô Diên nhàn rỗi nhàm chán nhìn ngó xung quanh, bên đây ngoại trừ mấy căn ký túc xá còn có tiểu viện nhà trệt.

Nếu cho cô chọn, cô sẽ chọn được ở nhà trệt, vừa rộng rãi vừa thoải mái.

Ngay khi cô đang bước vào cõi thần tiên, bên tai vang lên một tiếng nghi ngờ: "Thanh niên trí thức Tô, sao cô lại ở đây?"

Tô Diên thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhị Nha đứng ở cách đó không xa, đối diện lạnh lùng trừng cô.

Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau, Tô Diên thật sự không đoán được địch ý của cô ta đến từ đâu nữa.

"Đối tượng của tôi ở đây, tôi xuất hiện ở đây không phải rất bình thường sao?"

Nhắc đến "Đối tượng", Phương Nhị Nha càng tức giận hơn, nghĩ thầm: Đều tại cô mà mấy người trong nhà mình mới quấy rối không ngừng như vậy!

Vì thế cô ta châm chọc mỉa mai: "Tôi nghe nói đối tượng của cô cho nhà họ Khương không ít đồ tốt nhỉ? Với điều kiện của hai người mà cũng xa hoa quá cơ. Nể tình mọi người từng quen biết, tôi khuyên cô tuyệt đối đừng nên khoa trương giả vờ, đảm bảo đủ sống mới là trên hết."

Mấy lời này khiến người ta phản cảm không thôi.

Mặt Tô Diên lạnh tanh, không để ý cái tật xấu của cô ta mà cố tình chọc giận: "Cô tự lo cho mình là được, có thời gian rảnh thì chi bằng luyện nhảy vài bài, nếu ngày nào đó bị chấm rớt thì mất mặt lắm. Còn nữa, bình thường ăn nhiều đồ ngon một tí, lỡ đâu ngày nào đó gặp báo ứng, muốn ăn cũng không ăn được."

"Cô!"

"Cô gì mà cô?"

"Cô thiếu đạo đức!"

Phương Nhị Nha tức anh ách, xị mặt càng nói không lựa lời: "Tôi mất mặt thế nào cũng đỡ hơn cô! Còn chưa kết hôn đã chạy đến ký túc xá của đàn ông rồi, nhỡ ngày nào đó bị vứt bỏ, cô chỉ có nước khóc thôi."

Tô Diên làm bộ ngước mắt nhìn cô ta, biểu hiện như không cãi lại được.

Bình Luận (0)
Comment