Đêm đến.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, dưới sự điểm xuyết của ánh trăng, chúng trở nên yên tĩnh và mỹ lệ.
Tô Diên nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu toàn là kế hoạch đến thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Ai đó?"
"Là anh, em ngủ chưa?"
Nghe tiếng Phó Mặc Bạch, cô vội ngồi dậy, khẽ cắn môi do dự một thoáng, hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Anh pha ly sữa mạch nha cho em, mở cửa lấy uống đi."
"Ồ, vâng."
Tô Diên bước xuống giường, không quên vuốt tóc lại gọn gàng, vuốt phẳng góc áo rồi mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Phó Mặc Bạch mặc áo lông xám phối hợp với áo sơ mi trắng tinh, dưới thân là chiếc quần dài màu xanh quân đội, trong sự sắc bén chứa một chút trí thức phong độ.
Anh cầm một ly lớn, là sữa mạch nha nóng hổi.
Thấy anh mặc mỏng manh như vậy, Tô Diên không hề nghĩ ngợi đã nói: "Anh mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Người đàn ông nao nao, nhỏ giọng từ chối: "Không được, đưa cho em xong là anh về liền."
"Em cũng đâu uống hết nhiều sữa mạch nha như vậy, chia cho anh một phần đó, vào đi."
Nói rồi Tô Diên mở rộng cửa ra để anh vào trong.
Phó Mặc Bạch nhìn chăm chú cô một lúc, chung quy không chịu nổi cám dỗ mà bước vào phòng.
Bố trí của căn phòng này giống y đúc phòng kế bên, anh đi thẳng đến chiếc ghế cách giường xa nhất ngồi xuống, đặt ly sữa trên bàn.
Anh hỏi: "Anh có đánh thức em không?"
"Không có, em hơi mất ngủ."
Nói xong, Tô Diên nhìn ngó xung quanh, không tìm được cái ly nào khác, cô khó xử: "Em định chia cho anh một phần, nhưng chỗ này không có ly."
"Không sao, em uống đi, uống không hết còn lại cho anh."
Nghe anh nói ra lời này một cách tự nhiên như vậy, Tô Diên đỏ mặt, vội cầm ly sữa lên uống để che giấu chút ngượng ngùng trong lòng.
"Em uống chậm tí, sữa hơi nóng."
Phó Mặc Bạch không nhịn được đứng lên, sợ cô làm phỏng môi mình.
Lúc này đây Tô Diên cảm thấy hơi mất mặt, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu, làm bộ như không có việc gì nói: "Em không sao, sữa mạch nha không còn nóng vậy nữa."
Dưới hơi nước nóng, sắc mặt cô trở nên đỏ ửng, như đóa hoa phù dung rực rỡ.
Phó Mặc Bạch vô thức nắm chặt hai tay, sau đó thả lỏng, kế đó cầm lấy ly sữa rồi đặt nó về chỗ cũ.
"Để nó nguội tí rồi uống tiếp nhé, lỡ bị phỏng dễ viêm lắm."
Thật ra Tô Diên cũng không muốn uống như vậy, vì thế cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cô nói xong, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, cánh môi được phủ lên bởi một vật mềm mại.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông cũng tùy theo phả vào trước mặt, khiến cô ngừng thở, trở tay không kịp.
Vì có kinh nghiệm lần trước, lần này cô không ngơ ngác mở to hai mắt nữa, chẳng mấy chốc cô đã nhắm mắt lại, không dám nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia của anh.
Xâm nhập, đùa bỡn, dây dưa, khiến cả cơ thể nhân tình mềm nhũn.
Không biết từ khi nào, hai người đã ngã ngồi trên giường, trái tim đập liên hồi, chỉ có lẫn nhau.
Tô Diên không cẩn thận chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, lập tức rối loạn hơn.
Cúc áo sơ mi bị bung ra vài cái, cô bất giác ngửa người ra sau.
Dưới ánh trăng, quả đỏ chín mọng để mặc ái nhân ngắt lấy.
Ám muội, mê người.
Mãi đến khi hình ảnh này đột ngột dừng lại, cô mới mê mang mở mắt.
"Hửm?"
Phó Mặc Bạch ôm chặt lấy cô, khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng khàn khàn nói: "Anh không thể hại em, giờ vẫn chưa phải lúc, chúng ta nhịn một chút."
"..."
Tô Diên trì độn nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt đỏ như quả cà chua: "Anh nói gì vậy? Em đâu có nghĩ đến chuyện đó."
Nói rồi định thoát khỏi cái ôm của anh, lại bị anh kiềm chặt trong lòng.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm thêm lát nữa."
Cảm nhận được sự uy h.i.ế.p mạnh mẽ kia, Tô Diên vùi đầu vào trước n.g.ự.c anh, chỉ cảm thấy hoảng loạn, không hiểu lắm, cũng không dám nhúc nhích.
Đợt tuyết này đến giữa trưa hôm sau mới ngừng lại.
Vì tuyết đọng trên đường quá dày, suy xét đến vấn đề an toàn, Tô Diên ở lại nhà khách thêm ba ngày nữa.
Ba hôm này, Phó Mặc Bạch chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến ở cùng cô, đến tối, hai người còn sẽ cùng đắp một chiếc chăn bông nói chuyện phiếm.
Thỉnh thoảng cũng sẽ tiến đến quá trình kia, nhưng lần nào cũng thu lại kịp thời. Đồng thời, Tô Diên cũng hiểu câu chúng ta nhịn là gì.
Lính dưới trướng Phó Mặc Bạch cũng nhận ra sự thay đổi của anh, lũ lượt chạy đến hỏi Khâu Dã tình hình.
Là một người độc thân, Khâu Dã cực chua chát: "Mùa xuân của thủ lĩnh các cậu đến rồi, chắc vài ngày nữa sẽ trở lại bình thường, nên các cậu quý trọng khoảng thời gian này chút đi."
Mọi người nghe xong kêu la inh ỏi, vô cùng mong rằng Phó Mặc Bạch sẽ luôn giữ trạng thái này.
Khâu Dã thấy thế, bất đắc dĩ an ủi: "Vậy các cậu chỉ có thể mong vợ cậu ta ghé thăm nhiều lần hơn."
Thế là hôm Tô Diên rời khỏi nhà khách, cô nhận được rất nhiều quà, đều là mọi người tặng cho, cũng tỏ vẻ không nỡ rời xa cô.
"Chị dâu à, chị phải thường xuyên đến đây nhé, chúng em đều sẽ nhớ chị."
"Đúng vậy, mỗi lần chị đến, doanh trưởng của bọn em đều rất vui mừng."
Thấy họ nhiệt tình như vậy, Tô Diên có chút được yêu mà sợ, không rõ ẩn ý sâu xa, liên tục vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
*
Thời gian thoáng chốc trôi qua, chớp mắt đã đến mồng tám tháng Chạp.
Trong thời gian này, dưới sự hướng dẫn của Tô Diên, các em học sinh vô cùng nhiệt tình, đi khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm không ít tiền nhuận bút.
Trong đó Lý Thụ và Khương Nguyên kiếm được nhiều nhất. Khương Nguyên muốn mua áo bông mới nên mới tích cực như vậy. Còn Lý Thụ là để bổ sung dinh dưỡng cho mẹ mình.
Hôm chia tiền lời xong, cậu bé núp trong góc phòng đếm từng tờ tiền một, khuôn mặt đầy nụ cười hạnh phúc.
Tô Diên thấy vậy, đợi cậu bé cất tiền xong mới bước qua.
"Cha em về chưa?"
Nhắc đến chuyện này, nụ cười của Lý Thụ dần nhạt đi: "Vẫn chưa, em nghe người trong thôn nói có lẽ ngày mai ông ấy mới về."
Cảm nhận được sự cô đơn của cậu bé, Tô Diên khẽ vỗ vai cậu: "Còn mấy ngày nữa là ăn Tết, cô định tặng mỗi người một quà mừng năm mới, nhưng không đắt lắm, em muốn gì?"
Lý Thụ nghe xong ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Cô giáo, em muốn ăn hồ lô ngào đường nhất, cô mua cho em nửa xâu được không?"
"Nửa xâu?" Cô sửng sốt.
"Vâng, một xâu đắt quá, em ăn hai viên là được."
Lúc này, trong lòng Tô Diên cứ thấy chua chát, ngũ vị tạp trần.
"Không cần đâu, cô tặng em một xâu, nhưng thai phụ không ăn được táo gai, em đừng cho mẹ em ăn, biết không?"
Nghe cô nói có thể ăn nguyên một xâu, Lý Thụ cười cười xán lạn, vội cúi người cảm ơn cô.
Những học sinh khác cũng nói ra món quà năm mới mình muốn, thường thường đều hy vọng có thể ăn được món ăn vặt nào đó mà mình hằng mong.
Sáng hôm sau, cô và Đàm Lệ phát đồ mình mua về cho mọi người, lại chẳng thấy Lý Thụ đâu.
Tô Diên cầm hồ lô ngào đường, hỏi: "Các em thấy Lý Thụ đâu không? Sao hôm nay em ấy không đến?"
Tiểu tổ trưởng vẫy tay với cô, nói nhỏ: "Cô ơi, cô đến đây một chút, em có chuyện muốn nói."
Hai người đi đến chỗ vắng, lúc này tiểu tổ trưởng mới nói ra nguyên nhân Lý Thụ không đến."
"Cha bạn ấy mất tích, người trong thôn đều đang bàn tán có lẽ cha bạn ấy đắc tội người nào bị đánh c.h.ế.t rồi nên mới không tìm được người. Mẹ Lý Thụ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, giờ đang ở bệnh viện."
Tô Diên nhíu mày, gặng hỏi: "Em biết bà ấy ở bệnh viện nào không?"
"Dạ ở bệnh viện thị trấn, có lẽ Lý Thụ cũng ở đó."
Hiểu được tình hình, Tô Diên giao bọn nhỏ cho Đàm Lệ chiếu cố rồi đi một mình đến bệnh viện thị trấn.
Mười lăm phút sau, trải qua một đường hỏi thăm, cô tìm được phòng bệnh của mẹ Lý, chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong.